Quan Môn

Thăm bệnh.

Thao Lang

2024-07-23 09:18:47

Công việc của họ còn phải ghi chép vào hồ sơ, cho nên phải hỏi thật rõ ràng, sau đó lại phái người dẫn đường cho Diệp Khai, một mặt tránh việc Diệp Khai đi loạn nơi này, dù sao có thật nhiều lãnh đạo đang dưỡng bệnh tại đây, ở phương diện khác là vì phải cân nhắc an toàn.

- Tôi còn phải đi vào tầng thứ ba, không cần làm phiền các anh rồi.

Diệp Khai trả lời.

Hai gã trung tá quan quân nghe xong liền hiểu được người ta không thăm hỏi người bệnh trong khu vực này mà là cần đi vào khu vực bệnh nhân có quy cách rất cao, vì vậy liền cúi chào nói:

- Mời, chúng tôi sẽ tiến hành liên hệ với đồng chí ở tầng thứ ba.

- Cảm ơn.

Diệp Khai gật nhẹ đầu, thu hồi giấy chứng nhận của mình, sau đó tiếp tục lái xe đi vào bên trong.

Vệ binh đã sớm cho đi, thẳng tới khi Diệp Khai đã rời khỏi mới có vẻ kinh nghi nói:

- Thật sự là thiếu tướng sao, còn trẻ như vậy?

- Thiếu tướng Cục cảnh vệ trung ương, thực không phải là nhân vật bình thường, trung tướng bình thường trong quân đội cũng không thể sánh bằng người ta đấy.

Một gã trung tá quan quân đứng cạnh nói ra.

Nhưng trong lòng hai trung tá quan quân cũng có chút kinh dị, tự nhủ còn trẻ như vậy đã là thiếu tướng Cục cảnh vệ trung ương, xuất hiện từ lúc nào đây? Nhưng khi bọn họ chứng thực với bên Quân ủy, người ta lại rõ ràng nói, thân phận này của Diệp Khai là thật sự, còn cố ý hỏi thăm thân phận tính danh của bọn họ, làm ghi chép, cũng yêu cầu họ không được đem việc này tiết lộ ra ngoài, nếu không sẽ bị xử trí theo quy định.

Mấy người quan quân ngoài cảm giác khiếp sợ nhưng đối với thân phận của Diệp Khai vẫn cảm thấy thật ngạc nhiên, nhưng không ai dám tiếp tục đề cập tới chuyện này.

Diệp Khai lái xe đi thêm một đoạn vào trong, đã đi tới khu vực được phong tỏa bên trong.

Lại có người ngăn cản hắn, nhưng đợi khi Diệp Khai đi xuống xe đối phương lại lập tức cúi chào thăm hỏi.

- Chào Diệp phó cục trưởng!

Người cúi chào Diệp Khai là một vị trung tá, chỉ là chế phục có chút khác với trong quân đội, là người của Cục cảnh vệ trung ương.

- Chào anh, đang chấp hành nhiệm vụ hay sao?

Diệp Khai đáp lễ, sau đó hỏi.

- Dạ, bên cạnh có lãnh đạo dưỡng bệnh.

Trung tá hồi đáp.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đối với người bình thường chắc chắn hắn sẽ không cần trả lời câu hỏi này, nhưng Diệp Khai thì khác, bản thân Diệp Khai là phó cục trưởng Cục cảnh vệ trung ương, có trách nhiệm cùng quyền lực chỉ huy bọn họ, cũng có quyền hỏi thăm rõ tình huống.

- Tôi có hẹn đi thăm một vị lão lãnh đạo lúc chín giờ.

Diệp Khai nói ra.

Trung tá có chút khó xử tỏ vẻ:

- Như vậy cần phải có người ở bên trong đi ra tiếp ngài mới được.

- Được, chuyện này tôi biết rõ, sẽ không để cho anh khó xử.

Diệp Khai gật đầu nói.

Đối với cấp dưới của mình, phó cục trưởng kiêm chức như Diệp Khai vẫn thật ủng hộ, dù sao bản thân Cục cảnh vệ trung ương là nhóm người tinh anh nhất trong hệ thống cảnh sát, chức trách của bọn họ chỉ phục vụ cho các vị lãnh đạo trung ương, Diệp Khai dĩ nhiên phải tôn trọng công tác của bọn họ, bởi vì chính hắn cũng là một bộ phận trong số đó.

Quả nhiên, Diệp Khai ở nơi này đợi chưa đầy năm phú đã có người từ bên trong đi ra.

- Đồng chí Diệp Khai, anh đã đến rồi.

Người đi ra ước chừng năm mươi tuổi, dáng người gầy gò, tinh thần có chút mỏi mệt, nhưng trong ánh mắt sáng ngời, hiển nhiên là người có công phu.

- Chào ngài, ngài là…?

Diệp Khai không biết đối phương, không khỏi dò hỏi.

- Tôi là tiền nhiệm thư ký Đường Vượng của Phương lão, mấy ngày nay vẫn luôn ở trong này.

Người trung niên trả lời.

- Ah, chào ngài chào ngài!

Diệp Khai chợt hiểu, nhưng trong lòng cũng có chút hiếu kỳ.

Thư ký của Phương lão trên cơ bản đều đã được đề bạt, mỗi người thân ở địa vị cao, như tuổi tác của vị Đường Vượng này ít nhất phải là lãnh đạo chính bộ cấp, như thế nào lại đột nhiên xuất hiện tại đây?

Dù sao hiện tại người có thể ở lại bên cạnh Phương lão khẳng định đều là dòng chính thân tín nhất, thế nhưng Diệp Khai lại chưa từng nghe qua về thanh danh của Đường Vượng, điều này làm cho hắn cảm thấy thật kỳ quái.

Chẳng lẽ trong này còn có ẩn tình gì hay sao?

- Hiện tại Phương lão còn chưa tỉnh lại, tình huống không thể lạc quan.

Đường Vượng dẫn Diệp Khai đi vào trong tòa nhà màu xám trước mặt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sau khi đi vào, Diệp Khai liền chứng kiến chung quanh đều là cameras giám sát, trên những vị trí trọng yếu đều có vệ sĩ phụ trách công tác an toàn, hơn nữa phòng bệnh bên này đều cách nhau thật xa, dù sao chỉ có thành viên trong Cục chính trị trung ương mới có tư cách vào ở nơi đây.

Các thành viên Cục chính trị trung ương đều thân mang trọng trách, đều có bác sĩ riêng của chính mình, tình huống đột nhiên sinh bệnh cũng rất ít thấy, khả năng vào ở lại bệnh viện thì càng ít, cho nên nơi này xem như là chỗ ở tạm thời của những vị lãnh đạo cấp cao.

Hôm nay Phương lão ở nơi này nằm việc trị liệu, người biết càng ít hơn.

Đi qua hai đường thoát hiểm, Diệp Khai theo Đường Vượng đi vào đại sảnh, bên này có ước chừng năm sáu người thân của Phương lão cùng vệ sĩ đứng bên ngoài trông coi, còn có vài vị lãnh đạo văn phòng trung ương hoặc là những ngành khác, ít nhất đều là quan viên chính bộ cấp.

Nhìn thấy Diệp Khai đi tới, mọi người cũng không quá để ý.

Đối với bọn họ mà nói, trừ phi là mấy vị ủy viên thường vụ Cục chính trị trung ương đi tới, mới có thể làm họ chú ý một chút, dù sao hiện tại nhân vật trọng yếu nhất nằm trong phòng bệnh, sống chết chưa biết, cũng không ai còn lòng dạ đi chú ý tình huống người lạ mới đến.

Nhưng vẫn có người nhận ra Diệp Khai.

- Ồ, đây không phải là cháu trai của Diệp lão đấy sao?

Một người con gái của Phương lão nhìn thấy được Diệp Khai, lập tức kêu lên.

- Chào dì, cháu đại biểu lão gia tử nhà cháu cùng bản thân cháu tới thăm Phương lão.

Diệp Khai nghiêm túc nói với phụ nữ trung niên kia.

- Ai, cha của tôi vẫn luôn thật quan tâm cháu đấy.

Người phụ nữ trung niên biết rõ về Diệp Khai, chủ yếu là vì Diệp Khai rất được Phương lão xem trọng, hơn nữa khi còn ở Minh Châu nam tuần, Diệp Khai cũng đi theo bên cạnh suốt cả quá trình thị sát.

- Chỉ là lần này bệnh tới như núi sập, thật không biết tình huống như thế nào.

- Dì không cần phải lo lắng, Phương lão có công với quốc gia, người hiền đều có trời giúp, tất nhiên có thể chuyển nguy thành an.

Diệp Khai tin tưởng nói.

- Đa tạ lời chúc của cháu, chúng tôi đều hi vọng cha tôi sớm ngày khôi phục, ông luôn một mực chú ý tình huống của cháu đấy, mấy ngày hôm trước còn cố ý xem tin tức về Long Thành, khích lệ cháu dũng cảm đảm nhiệm công tác của mình.

Người phụ nữ trung niên nghe xong, trong lòng vẫn khá hài lòng nói.

Diệp Khai nghe được trong nội tâm cảm động, dù sao địa vị chính trị của Phương lão rành rành ra đó, không thể nghi ngờ, không ngờ ông còn thường nhớ tới chính mình, chú ý tới mình, đây rõ ràng là vinh quang thật lớn.

- Ai, đã như vậy cháu vào thăm ông một chút đi.

Người phụ nữ nói.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Môn

Số ký tự: 0