Thủ đoạn nhỏ của Long chủ tịch
Thao Lang
2024-07-23 09:18:47
Mọi người còn đang thương nghị, điện thoại trên bàn công tác của Diệp Khai đột nhiên vang lên, tiếng chuông thanh thúy có chút đột ngột.
- Xin chào, tôi là Diệp Khai!
Diệp Khai tiếp điện thoại, trầm giọng nói ra.
- Chào Diệp chủ tịch, tôi là Cù Hữu Nghĩa của tập đoàn Vạn Hòa, muốn mời Diệp chủ tịch ra uống trà, bàn một chút chuyện về tập đoàn Vạn Hòa đầu tư tại Đông Sơn, không biết có được hân hạnh mời ngài?
Trong điện thoại Cù Hữu Nghĩa lộ thái độ phi thường thành khẩn mà khiêm cung dò hỏi.
- Ân, uống trà sao…
Diệp Khai trầm ngâm một chút:
- Được rồi, ông an bài địa phương là được. Nhưng buổi sáng tôi không rảnh, khoảng bốn giờ chiều có thể rút chút ít thời gian tới gặp ông.
- Đa tạ Diệp chủ tịch nhận lời mời, đến lúc đó tôi đến đón ngài!
Cù Hữu Nghĩa nghe xong lập tức bày tỏ lòng biết ơn.
Sau khi buông xuống điện thoại, Diệp Khai nói với mọi người:
- Vị Cù chủ tịch kia tựa hồ đã có chút ngồi không yên!
- Diệp chủ tịch, buổi chiều tôi phái thêm vài người đi theo ngài qua đó?
Đặng Kim Hữu dò hỏi.
Hiện tại nếu như đã biết nền tảng của Cù Hữu Nghĩa không được sạch sẽ, như vậy tùy ý cho Diệp chủ tịch đi gặp hắn thật có chút không được thích hợp cho lắm.
Vạn nhất Cù Hữu Nghĩa chỉnh ra trò gì nguy hiểm tới an toàn của Diệp chủ tịch thì phải làm sao bây giờ?
Là cục trưởng Cục cảnh sát thành phố, Đặng Kim Hữu phải gánh trách nhiệm trong phương diện này, cho nên hắn phải chú ý tới tình huống an toàn của Diệp Khai.
- Không có chuyện gì, Cù Hữu Nghĩa không cần làm chuyện gì bất lợi đối với tôi, hắn đến cầu tài mà không phải đến gây chuyện, hơn nữa hiện tại hắn chưa biết chúng ta đang theo dõi hắn, huống hồ con của hắn còn nằm trong tay chúng ta.
Diệp Khai khoát tay nói:
- Tôi đoán chừng lần này hắn tìm tôi là vì chuyện con của hắn!
- Ah, cũng có đạo lý!
Đặng Kim Hữu nghe xong, thoáng suy nghĩ, cảm thấy lời Diệp Khai nói không sai.
- Hơn nữa người ta dùng danh nghĩa đầu tư của tập đoàn Vạn Hòa đến hẹn với tôi. Tôi là chủ tịch thành phố, chẳng lẽ đem nhà đầu tư đẩy ra ngoài sao?
Diệp Khai lại nói một câu.
Đặng Kim Hữu muốn nói gì đó nhưng nhìn nhìn Diệp Khai vẫn không nói ra.
Chuyện Diệp Khai có vài cảnh vệ Đặng Kim Hữu cũng biết, cho dù hắn phái cao thủ lợi hại nhất trong Cục đi theo chưa chắc đánh thắng được cảnh vệ của Diệp Khai, cho nên chuyện này chỉ cần nhắc nhở một chút, để cho Diệp Khai biết rõ hắn quan tâm an toàn của mình cũng đã được rồi.
Đứng trên lập trường của Đặng Kim Hữu nhìn nhận vấn đề cũng không cảm thấy Diệp Khai đi uống trà cùng Cù Hữu Nghĩa sẽ xảy ra vấn đề gì khác.
Qua một lát Mộc Uyển Dung gọi điện thoại tới nói Long chủ tịch đã đến, triệu tập những người lãnh đạo chủ yếu của thành phố qua nói chuyện.
- Được, lúc này lại có chuyện làm rồi.
Diệp Khai xòe hai tay nói, hắn nhìn qua Đặng Kim Hữu:
- Lão Đặng, cùng nhau đi thôi, đi bái kiến chủ tịch tỉnh đi.
- Được!
Đặng Kim Hữu gật nhẹ đầu, trong nội tâm lại không hề quan tâm tới vị Long chủ tịch kia.
Điều này cũng thật khó trách, Long chủ tịch đưa nhà đầu tư tới lại làm nghề đi trộm mộ, việc này bảo người ta phải nhìn hắn ra sao đây?
Hai người cùng nhau đi bộ qua bên tòa lầu thành ủy.
Chỉ thấy nhóm ủy viên thường ủy đã đến đông đủ, có các phó chủ tịch, bên hội đồng đại biểu nhân dân cùng chính hiệp cũng đã đến, xem như cho Long Chính Tiết đầy đủ mặt mũi.
Dù sao cũng là chủ tịch tỉnh, tuy hiện tại vẫn chỉ là “quyền”, nhưng xem như tới cuối năm cũng sẽ được chuyển chính thức, ở trên loại sự tình này bình thường sẽ không xuất hiện đường rẽ gì khác, nếu thật sự gây ra rủi ro, chẳng phải muốn nói lãnh đạo nhận thức người không rõ sao?
Cho nên loại chuyện này tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Kỳ thật đối với cán bộ lãnh đạo ngoài phó tỉnh bộ cấp, đó chỉ cần đi ngang qua sân khấu mà thôi, trừ phi chính vị lãnh đạo kia xác thực tồn tại vấn đề rất lớn.
Trước kia có một vị cán bộ nào đó trên tỉnh từng đảm nhiệm chức bộ trưởng Bộ tuyên truyền, vốn sẽ tiến vào hội thường ủy, nhưng không biết hắn đắc tội người nào, kết quả người ta chọn ngày sắp tuyển cử phát truyền đơn trắng trợn về hắn, khiến cho gà bay chó chạy, kết quả số phiếu bị giảm hơn một nửa, cuối cùng không thể tiến vào hội thường ủy Tỉnh ủy.
Bởi hậu quả như vậy hắn không thể không dùng thân phận phi thường ủy mà dự thính hội nghị thường ủy, loại cục diện như vậy giằng co suốt cả một năm sau mới xem như tiến vào bên trong.
Đương nhiên làm như vậy bình thường luôn tồn tại tranh luận khá lớn, cho nên nhiều năm sau hắn xác thực là vì vấn đề tham ô hối lộ bị người lôi xuống, hơn nữa còn gặp tai ương lao ngục.
Diệp Khai nghĩ tới chuyện này, trong lòng ngược lại muốn xem chừng, khi Long Chính Tiết sắp lên chính thức có thể cũng sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không?
Sức hấp dẫn của chuyện này đối với hắn kỳ thật vẫn rất lớn, bởi vậy ánh mắt hắn nhìn Long Chính Tiết tràn ngập tò mò, có cảm giác như không quá xác định:
- Quyền chủ tịch tỉnh Hà Đông, lão Long ông có thể ngồi được bao lâu đây?
Long Chính Tiết ngồi thật nghiêm chỉnh, bên cạnh là phó thư ký trưởng Ủy ban tỉnh Đổng Siêu Toàn.
Mộc Uyển Dung mang theo những vị thường ủy khác ngồi một vòng chung quanh, Diệp Khai đi tới cũng chào hỏi một tiếng, sau đó tìm tới vị trí của mình ngồi xuống bên cạnh Mộc Uyển Dung.
Chủ nhiệm hội đồng đại biểu nhân dân thành phố Cao Lâm Sơn, chủ tịch chính hiệp Sử Kiệt, chủ tịch công hội thành phố Hình Thạch Căn, chủ nhiệm hội liên hiệp phụ nữ Lưu Lỵ Vân đều đang ngồi, mặc dù nói địa vị của họ còn kém hơn một bậc nhưng trên cấp bậc vẫn không thấp, trong những hoạt động tiếp đãi xem như phải xuất hiện, không thì sẽ mất lễ nghĩa.
- Đây là lần đầu tiên tôi đến thành phố Đông Sơn khảo sát công tác, mọi người nhìn qua đều thật lạ mặt.
Long Chính Tiết nhìn thấy mọi người đã tới đầy đủ, liền vừa cười vừa nói:
- Trong các vị có đồng chí Mộc Uyển Dung cùng đồng chí Diệp Khai thì tôi từng gặp qua, những người khác thật sự chưa quen thuộc. Đồng chí Diệp Khai, với tư cách là chủ nhà, anh giới thiệu mọi người với tôi một chút chứ?
- Long chủ tịch đã nói như vậy tôi nhất định là không thể cự tuyệt rồi, trên thực tế tôi ở tại Đông Sơn xem như là nhân vật mới, hiện tại trước chức vụ còn có chữ “quyền” còn chưa được xóa đâu.
Diệp Khai cười cười nói:
- Nhưng cân nhắc tới việc Mộc bí thư còn tới muộn hơn tôi một ít, nàng cũng không hiểu rõ về Đông Sơn, cho nên việc giới thiệu như vậy để tôi tới làm thay đi.
Mọi người nghe xong lời nói của Long Chính Tiết cùng Diệp Khai, lập tức liền nổi lên cảm giác cổ quái.
Theo đạo lý mà nói việc giới thiệu các đồng chí phải do Mộc Uyển Dung ra mặt mới đúng, dù sao nàng là người đứng đầu danh chính ngôn thuận, nhưng Long Chính Tiết lại chọn lựa Diệp Khai, đây là ý gì? Việc này bảo Mộc Uyển Dung phải nghĩ gì đây chứ?
Rất hiển nhiên, hành động của Long Chính Tiết có lẽ nói là vô tình, hoặc còn có thể nói là cố ý, chỉ là vì muốn gây hiềm khích giữa Mộc Uyển Dung cùng Diệp Khai.
Làm lãnh đạo lo lắng nhất chính là thuộc hạ bên dưới bền chắc như thép, gió thổi không vào, mưa rơi không ướt, nói như vậy làm lãnh đạo sẽ không được tốt, thật dễ dàng bị người mất quyền lực, cho nên đạo làm quan phải giỏi về lợi dụng mâu thuẫn của cấp dưới mà mở ra công tác, đôi khi còn phải cố ý chế tạo một ít mâu thuẫn nhỏ để dễ quản lý.
Đương nhiên, đây cũng không phải nói tâm lý hắc ám, mà là một loại phương thức kinh doanh thành thục, giống như quản lý xí nghiệp, đã có cạnh tranh mới có sức sáng tạo, mới có hiệu ích, nếu như chỉ là một đầm nước đọng thì không cách nào làm được nữa.
Trên quan trường cùng trên thương trường đều giống nhau, tất cả mọi người cùng kinh doanh nghiệp vụ, chẳng qua mục tiêu đạt thành có chỗ bất đồng mà thôi.
Nhưng đối với phản ứng của Diệp Khai, thật có chút vượt qua mọi người dự kiến.
Tuy Diệp Khai không cự tuyệt lời đề nghị của Long Chính Tiết, nhưng hắn cũng điểm ra vẻ không ổn trong lời nói của Long chủ tịch, biểu lộ Mộc Uyển Dung mới đến, còn chưa quen thuộc với tình hình của Đông Sơn, hắn xem như bao biện làm thay chẳng phải là đại sự gì, mà là có đạo lý.
Bởi như vậy mặt mũi Mộc Uyển Dung cũng đẹp mặt hơn một ít, không đến mức bị mọi người cho rằng bị Diệp Khai làm mất quyền lực.
- Thoạt nhìn lời đồn đãi giữa Long chủ tịch cùng Diệp chủ tịch không hợp nhau cũng không phải là không thật sự, không có lửa làm sao có khói!
Lý Văn Hải nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng chợt động, cảm thấy đây là một cơ hội.
Mọi người đều biết Diệp Khai rất được bí thư Tỉnh ủy Nhạc Sơn xem trọng, hắn có thể đảm nhiệm chức chủ tịch thành phố Đông Sơn là do Nhạc bí thư một tay thúc đẩy, cho nên cán bộ bản thổ Đông Sơn trên cơ bản không có người nào có thể chống lại Diệp Khai, nhưng hiện tại Long Chính Tiết xuất hiện, làm cho họ thấy được một tia hi vọng.
Nếu Long chủ tịch không vừa ý đối với Diệp Khai, làm đối đầu của Diệp Khai đương nhiên sẽ có khả năng được Long chủ tịch ủng hộ.
Nghĩ tới đây tâm tình Lý Văn Hải không khỏi có chút rộng thoáng hơn, cảm giác mình nên ra mặt gặp riêng Long chủ tịch một lần, bày tỏ thái độ, tranh thủ đạt được ủng hộ của hắn là tốt nhất.
Hiện tại ở Đông Sơn, Mộc Uyển Dung cùng Diệp Khai vô cùng cường thế, hiện tại còn có thêm Giang Hiểu Mai cũng không phải ngọn đèn cạn dầu, Lý Văn Hải cảm thấy địa vị của mình càng thêm xấu hổ, hiện tại đã có dấu hiệu bị biên giới hóa.
Điều này đối với Lý Văn Hải mà nói xác thực là chuyện rất khó tiếp nhận.
Nhìn thấy Long chủ tịch có thể giúp hắn quay về trung tâm quyền lực, Lý Văn Hải tự nhiên đã có chút không thể kiềm nén.
Diệp Khai đứng lên, theo thứ tự giới thiệu các cán bộ, trịnh trọng dẫn kiến với Long Chính Tiết, mọi người cùng nhau đứng dậy gật đầu thăm hỏi, hoặc là nói vài câu khách sáo.
Tóm lại thái độ của mọi người đối với Long chủ tịch trên căn bản là đứng xa mà trông, dù sao ở thời điểm mấu chốt phi thường này, quá sớm bày tỏ thái độ của mình cũng không phải là việc gì tốt.
Đợi sau khi sự tình đều kết thúc thì mới tiến hành là tốt nhất, dù sao dưới áp lực của bí thư Tỉnh ủy Nhạc Sơn, mà trên người Long Chính Tiết còn kèm chữ “quyền”, thật không dễ dàng ném đi ra.
Trên thực tế rất nhiều người khi nhìn thấy Long Chính Tiết không làm gì được Diệp Khai, đều đã cảm thấy chủ tịch tỉnh như hắn thật sự làm có chút quá uất ức rồi.
Cho nên hôm nay Long Chính Tiết châm ngòi quan hệ giữa Mộc Uyển Dung cùng Diệp Khai, chẳng những không được như nguyện, ngược lại làm trong nội tâm mọi người mất điểm không ít, mọi người cảm thấy cảnh giới của vị Long chủ tịch kia thật sự không cao nha…
- Xin chào, tôi là Diệp Khai!
Diệp Khai tiếp điện thoại, trầm giọng nói ra.
- Chào Diệp chủ tịch, tôi là Cù Hữu Nghĩa của tập đoàn Vạn Hòa, muốn mời Diệp chủ tịch ra uống trà, bàn một chút chuyện về tập đoàn Vạn Hòa đầu tư tại Đông Sơn, không biết có được hân hạnh mời ngài?
Trong điện thoại Cù Hữu Nghĩa lộ thái độ phi thường thành khẩn mà khiêm cung dò hỏi.
- Ân, uống trà sao…
Diệp Khai trầm ngâm một chút:
- Được rồi, ông an bài địa phương là được. Nhưng buổi sáng tôi không rảnh, khoảng bốn giờ chiều có thể rút chút ít thời gian tới gặp ông.
- Đa tạ Diệp chủ tịch nhận lời mời, đến lúc đó tôi đến đón ngài!
Cù Hữu Nghĩa nghe xong lập tức bày tỏ lòng biết ơn.
Sau khi buông xuống điện thoại, Diệp Khai nói với mọi người:
- Vị Cù chủ tịch kia tựa hồ đã có chút ngồi không yên!
- Diệp chủ tịch, buổi chiều tôi phái thêm vài người đi theo ngài qua đó?
Đặng Kim Hữu dò hỏi.
Hiện tại nếu như đã biết nền tảng của Cù Hữu Nghĩa không được sạch sẽ, như vậy tùy ý cho Diệp chủ tịch đi gặp hắn thật có chút không được thích hợp cho lắm.
Vạn nhất Cù Hữu Nghĩa chỉnh ra trò gì nguy hiểm tới an toàn của Diệp chủ tịch thì phải làm sao bây giờ?
Là cục trưởng Cục cảnh sát thành phố, Đặng Kim Hữu phải gánh trách nhiệm trong phương diện này, cho nên hắn phải chú ý tới tình huống an toàn của Diệp Khai.
- Không có chuyện gì, Cù Hữu Nghĩa không cần làm chuyện gì bất lợi đối với tôi, hắn đến cầu tài mà không phải đến gây chuyện, hơn nữa hiện tại hắn chưa biết chúng ta đang theo dõi hắn, huống hồ con của hắn còn nằm trong tay chúng ta.
Diệp Khai khoát tay nói:
- Tôi đoán chừng lần này hắn tìm tôi là vì chuyện con của hắn!
- Ah, cũng có đạo lý!
Đặng Kim Hữu nghe xong, thoáng suy nghĩ, cảm thấy lời Diệp Khai nói không sai.
- Hơn nữa người ta dùng danh nghĩa đầu tư của tập đoàn Vạn Hòa đến hẹn với tôi. Tôi là chủ tịch thành phố, chẳng lẽ đem nhà đầu tư đẩy ra ngoài sao?
Diệp Khai lại nói một câu.
Đặng Kim Hữu muốn nói gì đó nhưng nhìn nhìn Diệp Khai vẫn không nói ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chuyện Diệp Khai có vài cảnh vệ Đặng Kim Hữu cũng biết, cho dù hắn phái cao thủ lợi hại nhất trong Cục đi theo chưa chắc đánh thắng được cảnh vệ của Diệp Khai, cho nên chuyện này chỉ cần nhắc nhở một chút, để cho Diệp Khai biết rõ hắn quan tâm an toàn của mình cũng đã được rồi.
Đứng trên lập trường của Đặng Kim Hữu nhìn nhận vấn đề cũng không cảm thấy Diệp Khai đi uống trà cùng Cù Hữu Nghĩa sẽ xảy ra vấn đề gì khác.
Qua một lát Mộc Uyển Dung gọi điện thoại tới nói Long chủ tịch đã đến, triệu tập những người lãnh đạo chủ yếu của thành phố qua nói chuyện.
- Được, lúc này lại có chuyện làm rồi.
Diệp Khai xòe hai tay nói, hắn nhìn qua Đặng Kim Hữu:
- Lão Đặng, cùng nhau đi thôi, đi bái kiến chủ tịch tỉnh đi.
- Được!
Đặng Kim Hữu gật nhẹ đầu, trong nội tâm lại không hề quan tâm tới vị Long chủ tịch kia.
Điều này cũng thật khó trách, Long chủ tịch đưa nhà đầu tư tới lại làm nghề đi trộm mộ, việc này bảo người ta phải nhìn hắn ra sao đây?
Hai người cùng nhau đi bộ qua bên tòa lầu thành ủy.
Chỉ thấy nhóm ủy viên thường ủy đã đến đông đủ, có các phó chủ tịch, bên hội đồng đại biểu nhân dân cùng chính hiệp cũng đã đến, xem như cho Long Chính Tiết đầy đủ mặt mũi.
Dù sao cũng là chủ tịch tỉnh, tuy hiện tại vẫn chỉ là “quyền”, nhưng xem như tới cuối năm cũng sẽ được chuyển chính thức, ở trên loại sự tình này bình thường sẽ không xuất hiện đường rẽ gì khác, nếu thật sự gây ra rủi ro, chẳng phải muốn nói lãnh đạo nhận thức người không rõ sao?
Cho nên loại chuyện này tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Kỳ thật đối với cán bộ lãnh đạo ngoài phó tỉnh bộ cấp, đó chỉ cần đi ngang qua sân khấu mà thôi, trừ phi chính vị lãnh đạo kia xác thực tồn tại vấn đề rất lớn.
Trước kia có một vị cán bộ nào đó trên tỉnh từng đảm nhiệm chức bộ trưởng Bộ tuyên truyền, vốn sẽ tiến vào hội thường ủy, nhưng không biết hắn đắc tội người nào, kết quả người ta chọn ngày sắp tuyển cử phát truyền đơn trắng trợn về hắn, khiến cho gà bay chó chạy, kết quả số phiếu bị giảm hơn một nửa, cuối cùng không thể tiến vào hội thường ủy Tỉnh ủy.
Bởi hậu quả như vậy hắn không thể không dùng thân phận phi thường ủy mà dự thính hội nghị thường ủy, loại cục diện như vậy giằng co suốt cả một năm sau mới xem như tiến vào bên trong.
Đương nhiên làm như vậy bình thường luôn tồn tại tranh luận khá lớn, cho nên nhiều năm sau hắn xác thực là vì vấn đề tham ô hối lộ bị người lôi xuống, hơn nữa còn gặp tai ương lao ngục.
Diệp Khai nghĩ tới chuyện này, trong lòng ngược lại muốn xem chừng, khi Long Chính Tiết sắp lên chính thức có thể cũng sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không?
Sức hấp dẫn của chuyện này đối với hắn kỳ thật vẫn rất lớn, bởi vậy ánh mắt hắn nhìn Long Chính Tiết tràn ngập tò mò, có cảm giác như không quá xác định:
- Quyền chủ tịch tỉnh Hà Đông, lão Long ông có thể ngồi được bao lâu đây?
Long Chính Tiết ngồi thật nghiêm chỉnh, bên cạnh là phó thư ký trưởng Ủy ban tỉnh Đổng Siêu Toàn.
Mộc Uyển Dung mang theo những vị thường ủy khác ngồi một vòng chung quanh, Diệp Khai đi tới cũng chào hỏi một tiếng, sau đó tìm tới vị trí của mình ngồi xuống bên cạnh Mộc Uyển Dung.
Chủ nhiệm hội đồng đại biểu nhân dân thành phố Cao Lâm Sơn, chủ tịch chính hiệp Sử Kiệt, chủ tịch công hội thành phố Hình Thạch Căn, chủ nhiệm hội liên hiệp phụ nữ Lưu Lỵ Vân đều đang ngồi, mặc dù nói địa vị của họ còn kém hơn một bậc nhưng trên cấp bậc vẫn không thấp, trong những hoạt động tiếp đãi xem như phải xuất hiện, không thì sẽ mất lễ nghĩa.
- Đây là lần đầu tiên tôi đến thành phố Đông Sơn khảo sát công tác, mọi người nhìn qua đều thật lạ mặt.
Long Chính Tiết nhìn thấy mọi người đã tới đầy đủ, liền vừa cười vừa nói:
- Trong các vị có đồng chí Mộc Uyển Dung cùng đồng chí Diệp Khai thì tôi từng gặp qua, những người khác thật sự chưa quen thuộc. Đồng chí Diệp Khai, với tư cách là chủ nhà, anh giới thiệu mọi người với tôi một chút chứ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Long chủ tịch đã nói như vậy tôi nhất định là không thể cự tuyệt rồi, trên thực tế tôi ở tại Đông Sơn xem như là nhân vật mới, hiện tại trước chức vụ còn có chữ “quyền” còn chưa được xóa đâu.
Diệp Khai cười cười nói:
- Nhưng cân nhắc tới việc Mộc bí thư còn tới muộn hơn tôi một ít, nàng cũng không hiểu rõ về Đông Sơn, cho nên việc giới thiệu như vậy để tôi tới làm thay đi.
Mọi người nghe xong lời nói của Long Chính Tiết cùng Diệp Khai, lập tức liền nổi lên cảm giác cổ quái.
Theo đạo lý mà nói việc giới thiệu các đồng chí phải do Mộc Uyển Dung ra mặt mới đúng, dù sao nàng là người đứng đầu danh chính ngôn thuận, nhưng Long Chính Tiết lại chọn lựa Diệp Khai, đây là ý gì? Việc này bảo Mộc Uyển Dung phải nghĩ gì đây chứ?
Rất hiển nhiên, hành động của Long Chính Tiết có lẽ nói là vô tình, hoặc còn có thể nói là cố ý, chỉ là vì muốn gây hiềm khích giữa Mộc Uyển Dung cùng Diệp Khai.
Làm lãnh đạo lo lắng nhất chính là thuộc hạ bên dưới bền chắc như thép, gió thổi không vào, mưa rơi không ướt, nói như vậy làm lãnh đạo sẽ không được tốt, thật dễ dàng bị người mất quyền lực, cho nên đạo làm quan phải giỏi về lợi dụng mâu thuẫn của cấp dưới mà mở ra công tác, đôi khi còn phải cố ý chế tạo một ít mâu thuẫn nhỏ để dễ quản lý.
Đương nhiên, đây cũng không phải nói tâm lý hắc ám, mà là một loại phương thức kinh doanh thành thục, giống như quản lý xí nghiệp, đã có cạnh tranh mới có sức sáng tạo, mới có hiệu ích, nếu như chỉ là một đầm nước đọng thì không cách nào làm được nữa.
Trên quan trường cùng trên thương trường đều giống nhau, tất cả mọi người cùng kinh doanh nghiệp vụ, chẳng qua mục tiêu đạt thành có chỗ bất đồng mà thôi.
Nhưng đối với phản ứng của Diệp Khai, thật có chút vượt qua mọi người dự kiến.
Tuy Diệp Khai không cự tuyệt lời đề nghị của Long Chính Tiết, nhưng hắn cũng điểm ra vẻ không ổn trong lời nói của Long chủ tịch, biểu lộ Mộc Uyển Dung mới đến, còn chưa quen thuộc với tình hình của Đông Sơn, hắn xem như bao biện làm thay chẳng phải là đại sự gì, mà là có đạo lý.
Bởi như vậy mặt mũi Mộc Uyển Dung cũng đẹp mặt hơn một ít, không đến mức bị mọi người cho rằng bị Diệp Khai làm mất quyền lực.
- Thoạt nhìn lời đồn đãi giữa Long chủ tịch cùng Diệp chủ tịch không hợp nhau cũng không phải là không thật sự, không có lửa làm sao có khói!
Lý Văn Hải nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng chợt động, cảm thấy đây là một cơ hội.
Mọi người đều biết Diệp Khai rất được bí thư Tỉnh ủy Nhạc Sơn xem trọng, hắn có thể đảm nhiệm chức chủ tịch thành phố Đông Sơn là do Nhạc bí thư một tay thúc đẩy, cho nên cán bộ bản thổ Đông Sơn trên cơ bản không có người nào có thể chống lại Diệp Khai, nhưng hiện tại Long Chính Tiết xuất hiện, làm cho họ thấy được một tia hi vọng.
Nếu Long chủ tịch không vừa ý đối với Diệp Khai, làm đối đầu của Diệp Khai đương nhiên sẽ có khả năng được Long chủ tịch ủng hộ.
Nghĩ tới đây tâm tình Lý Văn Hải không khỏi có chút rộng thoáng hơn, cảm giác mình nên ra mặt gặp riêng Long chủ tịch một lần, bày tỏ thái độ, tranh thủ đạt được ủng hộ của hắn là tốt nhất.
Hiện tại ở Đông Sơn, Mộc Uyển Dung cùng Diệp Khai vô cùng cường thế, hiện tại còn có thêm Giang Hiểu Mai cũng không phải ngọn đèn cạn dầu, Lý Văn Hải cảm thấy địa vị của mình càng thêm xấu hổ, hiện tại đã có dấu hiệu bị biên giới hóa.
Điều này đối với Lý Văn Hải mà nói xác thực là chuyện rất khó tiếp nhận.
Nhìn thấy Long chủ tịch có thể giúp hắn quay về trung tâm quyền lực, Lý Văn Hải tự nhiên đã có chút không thể kiềm nén.
Diệp Khai đứng lên, theo thứ tự giới thiệu các cán bộ, trịnh trọng dẫn kiến với Long Chính Tiết, mọi người cùng nhau đứng dậy gật đầu thăm hỏi, hoặc là nói vài câu khách sáo.
Tóm lại thái độ của mọi người đối với Long chủ tịch trên căn bản là đứng xa mà trông, dù sao ở thời điểm mấu chốt phi thường này, quá sớm bày tỏ thái độ của mình cũng không phải là việc gì tốt.
Đợi sau khi sự tình đều kết thúc thì mới tiến hành là tốt nhất, dù sao dưới áp lực của bí thư Tỉnh ủy Nhạc Sơn, mà trên người Long Chính Tiết còn kèm chữ “quyền”, thật không dễ dàng ném đi ra.
Trên thực tế rất nhiều người khi nhìn thấy Long Chính Tiết không làm gì được Diệp Khai, đều đã cảm thấy chủ tịch tỉnh như hắn thật sự làm có chút quá uất ức rồi.
Cho nên hôm nay Long Chính Tiết châm ngòi quan hệ giữa Mộc Uyển Dung cùng Diệp Khai, chẳng những không được như nguyện, ngược lại làm trong nội tâm mọi người mất điểm không ít, mọi người cảm thấy cảnh giới của vị Long chủ tịch kia thật sự không cao nha…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro