Quan Môn

Thuận lợi cứu viện

Thao Lang

2024-07-23 09:18:47

- Nhị thiếu gia không thể đi!

Lê Ngũ cùng Nam Cung Vân đồng thời nói với Diệp Khai.

- Vì cái gì? Chẳng lẽ các cô không biết tôi là tay súng thiên phú?

Diệp Khai trong tay cầm hai khẩu Desert Eagle, có chút bất mãn hỏi ngược lại.

- Đây không phải vấn đề súng thần hay không, chúng tôi chịu trách nhiệm đối với an toàn của anh.

Lê Ngũ nói.

Nam Cung Vân cũng nói:

- Nhị thiếu gia ở nguyên chỗ này mới thỏa đáng, vạn nhất xảy ra vấn đề, gia tộc chúng tôi cũng đừng mong trở về trong nước rồi.

Cô ta nói vậy rất thực tế, trên thực tế cũng xác thực như thế.

Chuyện Nam Cung thế gia về nước vốn chính là Diệp Khai một tay vận tác, lão Diệp gia cùng mấy thế lực lớn khác sở dĩ đồng ý, ngoại trừ chứng kiến chỗ tốt khi Nam Cung thế gia về nước, càng quan trọng hơn cũng là nhìn vào mặt mũi Diệp Khai, bằng không mà nói, tuyệt đối không có khả năng làm được thuận lợi như vậy.

Nếu như Diệp Khai có chuyện ngoài ý muốn ở hải ngoại vì nội chiến của Nam Cung thế gia vậy thì Nam Cung Vân phi thường hoài nghi, chuyện này còn có thể tiến hành theo kịch bản ban đầu?

Cho nên, vấn đề về an toàn của Diệp Khai không thể nghi ngờ được xếp lên đầu tiên.

- Các cô quá lo lắng.

Diệp Khai cũng không nói gì, đưa tay vẩy một phát bắn vỡ tan một chiếc đèn đường cách đó chừng trăm mét.

- Bắn rất hay!

Lê Ngũ cùng Nam Cung Vân thấy, cũng không khỏi lắp bắp kinh hãi.

Quả nhiên như Diệp Khai nói, tay súng thần của hắn cũng không phải tự biên tự diễn, mà là xác thực có thực lực phương diện này .

Đợi đến khi hai người kịp phản ứng, Diệp Khai đã phi thường nhanh nhẹn hóp lưng lại như mèo, dùng một loạ tư thế i phi thường kỳ quái vọt về phía trước. Bộ dạng của hắn như mèo vồ mồi nhưng lộ tuyến cũng không phải đơn giản là hình chữ chi hay chữ s như người ngoại quốc thường dùng mà là một quỹ đạo không theo quy luật.

- Diệp Nhị thiểu trước kia là xuất thân tinh anh đặc chủng?

Lúc Nam Cung Vân hỏi vấn đề này thì có một chút đã hối hận. Vì những gì mà cô ta thấy thật sự là có chút quá choáng váng.

Với tuổi tác và thân phận của Diệp Khai sao có thể là bộ đội đặc chủng?

- Tôi cũng không biết.

Lê Ngũ ngược cũng không chế giễu Nam Cung Vân, chỉ trả lời lạnh như băng, bám theo sau Diệp Khai.

Đối với Nam Cung Vân, Lê Ngũ dĩ nhiên không có hảo cảm gì. Nếu như không phải vì cô ta thì Diệp Khai cũng không phải chạy đến vất vả ở Châu Âu, càng không khiến cho bọn họ cũng phải chạy theo.

Hơn nữa đối với hình tượng yêu diễm của Nam Cung Vân thì Lê Ngũ vốn vẫn tương đối bảo thủ hiển nhiên cũng sẽ không rất nhận đồng.

Nam Cung Vân đụng phải một người không cứng không mềm thì cũng không nói gì, cầm theo cây tiểu liên UZI, đồng dạng hóp lưng lại như mèo, dùng tư thế bộ binh tiến lên.

Mặc dù nói Nam Cung Vân là nữ sát thủ quốc tế, am hiểu sử dụng các loại vũ khí phi tiêu chuẩn, nhưng tiêu chuẩn bắn súng của cô ta cũng cực kỳ xuất sắc, vượt trên cả bộ đội đặc chủng.

Nhưng nếu so với Diệp Khai tiện tay một phát có thể bắn vỡ đèn đường ngoài trăm mét thì Nam Cung Vân vẫn cảm thấy có chút mặc cảm.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cự ly trăm mét không xa, chỉ thoáng chốc đã vọt tới. Bên ngoài lưu lại mấy người cảnh giới, Diệp Khai Nam Cung Vân và mấy người Lê Ngũ trực tiếp phá cửa mà vào, vọt vào nhà kho.

Trong kho hàng chỉ có hai người đối phương, thấy thế giơ súng định bắn, Nam Cung Vân cùng Lê Ngũ lượng cơ hồ đồng thời nổ súng, đều trúng mục tiêu.

Diệp Khai vừa giơ súng lên thì chiến đấu đã xong khiến cho Diệp Nhị thiểu trong nội tâm cảm thấy phi thường thất lạc:

- Tốc độ của các ngươi cũng quá là nhanh......

- Sinh tử giao phong, nhanh hơnmột giây đồng hồ đủ để thay đổi tình thế thắng bại, đừng nói là liên quan đến mạng sống, trong một chớp mắt cũng đủ để quyết định sinh tử.

Lê Ngũ nói.

Diệp Khai cũng chỉ tùy tiện xả bực tức, không nghĩ tới Lê Ngũ rõ ràng giáo huấn hắn một trận, cảm thấy rất không có mặt mũi, vuốt vuốt mũi nói:

- Mọi người triển khai tìm một chút.

Kỳ thật cũng không cần cố ý đi tìm, bởi vì cửa hầm đã mở, mọi người lập tức đi xuống cầu thang.

- Thuốc mê.

Diệp Khai căn bản không định tìm hiểu hoàn cảnh bên dưới, cũng không có ý định cùng đối phương trực tiếp giao phong.

Hắn ra lệnh cho một gã thủ hạ ném mấy cái bình thuốc mê xuống dưới.

Thuốc gây mê thể khí số lượng lớn một khi trùm lấy không gian phong kín thì cực kỳ hiệu quả, nhất là khí này lại không màu không mùi, càng khó lòng phòng bị.

Thủ hạ sau khi ném thuốc mê xuống dưới thì bắn bừa vài nhát để hấp dẫn lực chú ý của đối phương.

Mấy người bọn họ nhanh chóng đeo mặt nạ dưỡng sinh, chờ chừng năm phút sau mới tiến xuống.

Trong tầng hầm ngầm tổng cộng có sáu người, Nam Cung Ly cùng với bốn gã thủ hạ, cộng thêm Nam Cung Thủ Chuyết bị trói trên ghế.

- Cha!

Nam Cung Vân thấy được Nam Cung Thủ Chuyết liền nhào tới.

Mặc dù nói Nam Cung Vân cùng Nam Cung Thủ Chuyết bất đồng về lý niệm phát triển nhưng tình cảm cha con rất tốt. Lần này Nam Cung Thủ Chuyết bị người xếp đặt thiết kế, trong lòng của cô ta phi thường bất an, hôm nay thấy được Nam Cung Thủ Chuyết bình yên vô sự, tự nhiên buông lỏng.

Nam Cung Thủ Chuyết bị trói trên mặt ghế, lúc này cũng ngất đi vì thuốc mê. Nhưng nhìn bên ngoài cũng không thấy bị đối phương ngược đãi.

Nam Cung Ly cầm súng trong tay hướng về bốn gã thủ hạ đang nằm trên mặt sàn.

- Phốc phốc phốc phốc......

Lê Ngũ không chút khách khí bắn ra bốn phát phế bỏ bốn gã thủ hạ của Nam Cung Ly, vào lúc cô định bắn chết Nam Cung Ly thì Diệp Khai ngăn lại.

- Chờ chút đã nói sau, khống chế hắn lại, chúng ta lên bên trên đi.

Diệp Khai kéo tay Lê Ngũ nói.

Nếu như đã cứu được Nam Cung Thủ Chuyết, lại bắt được Nam Cung Ly, như vậy hành động đêm nay coi như là thành công viên mãn, về phần nói giữ lại mạng sống của Nam Cung Ly một mặt vì hắn là người của Nam Cung thế gia, tốt nhất là để bọn họ xử lý, mặt khác cũng vì Diệp Khai hi vọng thông qua hắn tìm được người ủng hộ phía sau màn.

Nam Cung thế gia trở về đã trở thành chiến tích hạng nhất của Diệp Khai, hắn tự nhiên hi vọng chuyện này có thể làm được ổn thỏa, không có một chút tai hoạ ngầm. Lúc này phát hiện tai hoạ ngầm bên trong Nam Cung thế gia, đương nhiên phải nhanh chóng giải quyết vấn đề này, đào ra kẻ chủ mưu phía sau màn, triệt để giải quyết hết.

Bởi như vậy nên lời khai của Nam Cung Ly trọng yếu phi thường.

- Phốc......

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lại là một tiếng trầm đục, Nam Cung Vân vào lúc nâng Nam Cung Thủ Chuyết lên thì thấy một người đang nằm trên sàn trong tay cầm máy khoan điện vẫn đang chạy nên giận dữ bắn một phát.

Rất hiển nhiên, đối phương cầm máy khoan điện muốn làm chuyện gì.

- Cần gì chứ, người chết rồi là được..... Diệp Khai không cho là đúng lắc đầu nói.

Mấy người đi lên cầu thang, hai người dìu Nam Cung Thủ Chuyết, hai người kéo sềnh sệch Nam Cung Ly ra khỏi nhà kho.

Lúc ra ngoài thì thấy đám thủ vệ trong trang trại đã lao tới, nổ súng giao chiến.

Đạn bay tứ phía nhưng tiếng súng lại cũng không thật kịch liệt, song phương đều rất khắc chế sử dụng ống giảm thanh.

Dù sao đối với song phương mà nói đều không muốn kinh động cảnh sát địa phương, bằng không mà nói, ai cũng chiếm không được chỗ tốt.

Đám Diệp Khai vừa đánh vừa lui, mặc dù nói người của bọn họ không đông nhưng đều là binh sĩ bách chiến, kinh nghiệm phong phú, bắn súng tinh chuẩn, cho nên cũng không lâm vào trong hỗn loạn, rất thuận lợi trở về trong xe của mình, sau đó phóng thẳng đi.

Bên trong tửu trang tương đối loạn như rắn mất đầu, Nam Cung Ly cũng bị người bắt đi. Tửu trang mất đi người chỉ huy dĩ nhiên sẽ mất đi sức chiến đấu hữu hiệu, có một số có ý định bỏ trốn.

Bọn họ vốn chính là lính đánh thuê mà Nam Cung Ly mời chào từ các nơi tới, tự nhiên chưa nói tới trung tâm thuần phục. Sở dĩ ở tại đây đơn giản chính là vì một chữ Tiền, hôm nay tài chủ đã bị người bắt đi, bọn họ tự nhiên không có tâm tư đánh sống chết.

- Người này làm sao bây giờ?

Thủ hạ chỉ vào Nam Cung Ly vẫn đang mê man, hỏi.

- Trói lại, nhét vào cốp sau, ở đây không đủ rộng.

Diệp Khai ra lệnh.

Vì vậy, Nam Cung Ly bị người nhanh chóng trói lại, ngoài miệng dán băng dính rồi nhét vào cốp sau.

Xe của bọn họ chạy nhanh ra khỏi tửu trang.

Đi ra ngoài chừng năm km thì phía sau đã nghe vang lên tiếng còi cảnh sát . Rất hiển nhiên, tuy bên tửu trang không có báo động, nhưng cảnh sát cũng không phải ăn không ngồi rồi, bọn họ qua những con đường khác biết trong tửu trang xảy ra chuyện, ví dụ như bắn nhau, có lẽ, còn có nhân viên thương vong.

Đối với chuyện nghiêm trọng như vậy, bên cảnh sát Paris tự nhiên không có khả năng ngoảnh mặt làm ngơ, bởi vậy bọn họ lập tức phái người qua xem xét tình huống, giải quyết vấn đề.

Chỉ có điều chuyện lần này không phải cảnh sát bình thường có thể giải quyết.

- Tốc độ phản ứng của cảnh sát Paris cũng không nhanh nha......

Xe của Diệp Khai chỉ cách xe cảnh sát một con đường, nhìn đám cảnh sát đang vội vã nói.

- Không tệ rồi.

Nam Cung Vân nhìn một chút rồi nói:

- Nếu cảnh sát trong nước, phản ứng sẽ càng thêm chậm chạp? Hoặc là, bọn họ một chút phản ứng đều không có.

- Hắc.

Diệp Khai nghe xong, tuy trong nội tâm không thoải mái, nhưng nghĩ lại, tựa hồ Nam Cung Vân nói cũng không có gì sai lầm.

Về phương diện phản ứng nhanh, trong nước hiện tại còn rất kém.

Mọi người phóng xe nhanh về chỗ ở.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Môn

Số ký tự: 0