Tôi tuyệt đối không phải người kém nhất
Thao Lang
2024-07-23 09:18:47
- Bùi tổng đánh giá như vậy là không tốt lắm.
Diệp Khai tỏ vẻ nói:
- Uổng cho tôi hao tâm tổn trí vì cô mời Sở đại tiểu thư, không nói tới cảm tạ hay lấy thân báo đáp thì còn chưa tính, còn dùng động vật khuyển khoa để hình dung tôi, thật sự có chút làm người ta cảm thấy thất vọng đau khổ ah!
- Được rồi, tôi sai rồi, tôi lấy thân báo đáp là được rồi. Vấn đề là, anh có dám lấy không?
Bùi Quân Thu xòe hai tay nói.
Diệp Khai gãi gãi đầu, nhìn nhìn Bùi Quân Thu, lại nhìn qua Sở Tĩnh Huyên, rốt cục vẫn phải nói ra:
- Không dám!
Sở Tĩnh Huyên vừa gọi một ly nước quả, còn đang uống vào, nghe xong lời nói của hai người bọn họ cảm thấy có chút buồn cười, thiếu chút nữa đã bị sặc tới.
- Kỳ thật, nam nhân có phẩm vị, ít nhất nên nắm giữ vài hạng kỹ năng cơ bản, ngửi được hương nước hoa trên người phụ nữ là một trong số đó.
Diệp Khai thuận miệng nói ra.
- Ah, tôi cũng đã quên, phẩm vị của Diệp nhị thiếu rất cao đây, không ngại nói nghe một chút?
Sở Tĩnh Huyên nhìn Diệp Khai hỏi.
- Phẩm vị sinh hoạt ở điểm tỉ mỉ, tỉ mỉ quyết định thành bại. Phẩm vị của nam nhân là một loại thái độ sinh hoạt, còn là một loại trí tuệ cùng tài phú vô hình.
Diệp Khai tựa như chìm đắm bên trong, còn gác chân lên:
- Yếu tố phẩm vị đầu tiên, là phẩm tửu, hành trình nhẹ nhàng lâng lâng thoải mái, là một loại phương thức hưởng thụ sinh hoạt, đối với việc phẩm vị rượu là có thể nhìn ra phẩm vị sinh hoạt của một nam nhân.
- Theo lời anh nói, tửu quỷ đều là nam nhân có phẩm vị?
Bùi Quân Thu biểu thị ra ý kiến không đồng ý.
- Bùi tổng đừng có đảo loạn, để cho tôi nói hết đã.
Diệp Khai có chút bất mãn liếc Bùi Quân Thu:
- Yếu tố thứ hai, là vận động bên ngoài, vận động bên ngoài có thể cho người dung nhập tự nhiên, một nam nhân ít nhất phải đam mê một hạng vận động bên ngoài, không chỉ giúp thân thể khỏe mạnh còn là thể hiện của phẩm vị sinh hoạt.
- Kế tiếp là nước hoa, nước hoa là ký hiệu ẩn hình thời thượng, cũng là một loại tự thể hiện tình tự của một người, mỗi nam nhân đều sẽ có hương nước hoa thích hợp với chính mình thôi.
Diệp Khai nói tiếp:
- Sau đó là thưởng thức trà, câu cá, golf, sưu tầm. Tuy golf là vận động xa xỉ, gần đây cũng được xem thành biểu tượng cho địa vị cùng thân phận, tựa hồ có chút cảm giác bạo hộ, nhưng có hiểu được golf hay không lại là biểu tượng phẩm vị. Về phần sưu tầm, đây quả thật là cần có được nội tình văn hóa mới có thể chơi được, không phải người bình thường có thể giả vờ làm ra tới.
- Nghe tựa hồ cũng có chút đạo lý, nhưng tôi nghe lại có cảm giác như người nào đó đang muốn khoe khoang.
Sở Tĩnh Huyên dùng tay vén mái tóc mai, nhìn Bùi Quân Thu nói ra.
- Đặc điểm lớn nhất của nam nhân chính là ưa thích khoe khoang thôi.
Bùi Quân Thu bình luận.
Sở Tĩnh Huyên gật nhẹ đầu, tỏ vẻ đồng ý với ý của Bùi tổng.
- Nam nhân ưa thích khoe khoang còn không phải bởi vì cho nữ nhân xem sao? Không có thị trường quần thể thụ chúng, chúng tôi giả vờ cho ai xem đây?
Diệp Khai nói ra, nhưng hắn lập tức phát hiện hai vị nữ sĩ tựa hồ đều cực kỳ bất mãn với cách nói của mình, vội vàng đổi qua chủ đề:
- Đương nhiên, với tư cách phẩm vị chung cực của một nam nhân, nếu lựa chọn vợ, vô luận hắn khoe khoang thế nào, nhưng ai cũng không thể phủ nhận ánh mắt nam nhân lựa chọn vợ mình mới là phẩm vị chung cực của một nam nhân.
Nghe xong lời nói của Diệp Khai, Sở Tĩnh Huyên cùng Bùi Quân Thu đều như có suy nghĩ.
Nếu như dứt bỏ người nói chuyện có thực sự đáng tin cậy hay không, lời nói của Diệp Khai vẫn có chút đạo lý, ít nhất khi nghe qua nếu như một nam nhân đều có những kiến thức mà hắn nói qua, tuyệt đối không phải là một người không chút thú vị.
Chỉ là Bùi Quân Thu rất nhanh liền kịp phản ứng, có chút khinh thường nói:
- Tôi cảm thấy được căn bản không cần phiền toái như vậy.
- Ah? Bùi tổng lại có cao kiến thế nào?
Diệp Khai có chút tò mò hỏi ngược lại.
Hắn cảm giác một phen tổng kết của mình vẫn tương đối thích hợp đấy, nghĩ không ra Bùi Quân Thu còn có cách nói nào vượt qua được cách nói của chính mình, đương nhiên, với điều kiện tiên quyết là Bùi Quân Thu đừng cố ý đảo loạn.
- Anh nói những thứ kia gọi là phẩm vị, kỳ thật đều là thực lực mềm yếu của nam nhân, so sánh với lực cứng rắn đã lộ ra phi thường yếu thế.
Bùi Quân Thu nói ra.
- Cái gì là lực cứng rắn?
Diệp Khai cảm thấy ý tứ của lời này giống như có chút mập mờ.
- Lực cứng rắn?
Bùi Quân Thu dừng lại một thoáng, vừa cười vừa nói:
- Cũng tỷ như nếu Diệp nhị thiếu chỉ cần đứng ngay trên Trường An Phố hô to một tiếng, tôi là con trai của Diệp Tử Bình, cháu trai của Diệp Tương Kiền, tuyệt đối sẽ đem toàn bộ những người cạnh tranh khác hoàn toàn đánh bại!
Nói xong lời này, Bùi Quân Thu lập tức nở nụ cười, Sở Tĩnh Huyên ngồi bên cạnh cũng bật cười, nghĩ tới Diệp Khai bình thường ngẫu nhiên lộ ra bộ dáng hung hăng càn quấy, nếu như hắn thật sự làm như vậy, đoán chừng hoàn cảnh lúc đó sẽ phi thường sinh động.
Diệp Khai nghe xong, quả nhiên cười khổ:
- Bùi tổng nói thật sự rất có đạo lý. Đây gọi là có thần thông cũng không địch lại số mệnh, làm thật tốt cũng không bằng nói thật hay, nói thật hay không bằng trang bức tốt, trang bức tốt không bằng sinh ra ở chỗ tốt! Bùi tổng một câu nói toạc thiên cơ, xác thực không phải người bình thường! Chỉ là sinh trong dạng gia đình gì cũng không phải do chính chúng ta có khả năng lựa chọn. Nếu như tôi nói với người khác lời nói này, khẳng định sẽ bị người cho rằng tôi khoe khoang giả vờ, nhưng nói với hai vị tiểu thư, nhất định sẽ có sự cộng minh đi?
Suy nghĩ lại một chút, con trai của ủy viên Cục chính trị trung ương, cháu trai của ủy viên thường ủy Cục chính trị trung ương, loại thân phận này đi ra bên ngoài bày xuống, người có thể lựa chọn bỏ qua không nhìn tới thật sự là không có được vài người.
Mặc dù biết rõ Diệp Khai nhỏ tuổi hơn mình, nhưng Sở Tĩnh Huyên Sở đại tiểu thư cũng không phải thật muốn thử tiến hành tiếp xúc với Diệp Khai đó sao?
Sở đại tiểu thư nghe xong lời của Bùi Quân Thu lại nghe được lời của Diệp Khai, bỗng nhiên đối với loại hiện trạng tồn tại khách quan đã có được nhận thức càng thêm sâu sắc, mà cách nhìn của nàng đối với Diệp Khai càng thêm có một ít thay đổi.
Người này kỳ thật vẫn có một ít đặc điểm, ít nhất không giống như hai cháu trai của Trần gia, hoàn toàn chỉ một bụng bao cỏ, ngoài ra không hề có bất kỳ ưu điểm gì đáng nói.
Sở Tĩnh Huyên tới đây gặp mặt, là do Sở Vân Tùng ủy thác, đại khái Sở Vân Tùng biết rõ chuyện này có Diệp Khai tham dự, cho nên cũng muốn để Sở Tĩnh Huyên tới, nhiều tiếp xúc cùng Diệp Khai một chút, bồi dưỡng cảm tình đôi bên.
Từ tận sâu trong nội tâm Sở Vân Tùng cảm giác, hắn cảm thấy tiểu tử Diệp Khai này rất có tiền đồ, so sánh với con cháu hào môn thế gia trong thủ đô, hoàn toàn là không nằm trên cùng một đẳng cấp, hơn nữa quan hệ giữa hắn cùng Diệp Tử Bình lại không tệ, đối với thái độ làm người của Diệp Tử Bình cũng thật yên tâm, hơn nữa quy củ của Diệp gia cũng không nhiều lắm, cho nên luôn cảm thấy cho dù gả con gái, cũng sẽ không bị ủy khuất, tự nhiên muốn chọn Diệp Khai làm con rể của mình.
Sở Tĩnh Huyên cùng Bùi Quân Thu nói chuyện thật tỉ mỉ, dù sao cũng là món vay lên tới cả tỷ đồng, có chút vấn đề cũng cần tìm hiểu rõ ràng tinh tường, hai mỹ nữ ngồi chung một chỗ, vừa uống nước quả vừa bàn công việc, ngược lại thật gây chú ý tới ánh mắt người ngoài, chỉ là Diệp Khai vểnh chân ngồi một bên, một chai rượu đỏ giá hai mươi ngàn uống không ngừng, xem xét qua nhìn thấy rõ là một thiếu gia ăn chơi không thể trêu vào, kết quả làm những người muốn tiến tới gần làm quen đều hoảng sợ không dám xuất hiện.
Dù sao Diệp Khai là khách quen tới mức không thể quen hơn ở nơi này, rất nhiều người thậm chí đều có ấn tượng với hắn, không cần bởi vì đi trêu chọc mỹ nữ mà xúc rủi ro với Diệp nhị thiếu.
Huống hồ những người có ánh mắt sắc bén, lúc này cũng đã nhận ra lai lịch của hai vị mỹ nữ, một là bà chủ nguyên lai của Đế Hào, một là Sở đại tiểu thư của Sở gia, hai vị này tùy tiện lôi ra một vị, thậm chí đủ làm trấn trụ toàn trường, chớ đừng nói chi hai người đồng thời xuất hiện, bên người còn có Diệp nhị thiếu hành động hộ hoa sứ giả.
Tuy tuổi tác Sở Tĩnh Huyên không lớn, nhưng cũng đã có danh hiệu đổng sự tại ngân hàng kiến thiết, hơn nữa còn không phải là hư danh, là đổng sự có thể chân chính làm ra quyết định, nhìn từ điểm này Sở gia thật có kỳ vọng cao đối với cô cháu gái này.
Diệp Khai chỉ ngồi yên một bên lắng nghe hai nàng thảo luận công việc, có thể từ bên trong cân nhắc ra năng lực đại khái của Sở Tĩnh Huyên, không khỏi có chút kinh ngạc, năng lực của hôn thê tương lai quả thật có chút không đơn giản, trách không được Sở gia luôn xem như trân bảo, muốn do chính Sở lão gia tử tự mình đến chọn lựa hôn phu cho nàng.
Nếu không như thế, với điều kiện hiện tại của Diệp Khai, còn cần ba năm kỳ hạn khảo sát hay sao? Đoán chừng chỉ cần phóng tin tức ra ngoài, thiên kim thế gia muốn đem con gái gả vào Diệp gia, đã sớm đem cổng nhà Diệp gia phá vỡ.
Sở Tĩnh Huyên cùng Bùi Quân Thu bàn việc rất lâu, Diệp Khai nửa nằm nửa ngồi một bên uống rượu, bất tri bất giác lại ngủ mất, thẳng tới khi có người đẩy hắn mới mở đôi mắt nhập nhèm.
- A? Sao tôi lại ngủ mất rồi…
Diệp Khai liếc mắt liền nhìn thấy được Sở Tĩnh Huyên, không khỏi có chút ngại ngùng nói:
- Tác dụng chậm của loại rượu đỏ này thật là rất mạnh, thất lễ, thất lễ. Ồ, sao không thấy Bùi tổng?
- Chỉ biết nhớ tới Bùi tổng thôi sao?
Sở Tĩnh Huyên cau mày nói ra.
- Nói gì vậy chứ, cũng nhớ thương tới cô đâu.
Diệp Khai lập tức tỏ vẻ:
- Nhưng lời này không dám tùy tiện nói loạn, lo lắng làm cho cô mất hứng.
- Tôi làm sao lại mất hứng?
Sở Tĩnh Huyên hừ một tiếng nói:
- Chẳng lẽ bị người bỏ qua sẽ thật cao hứng?
- Điều này cũng đúng.
Diệp Khai gật nhẹ đầu, tỏ vẻ đồng ý với lời của Sở Tĩnh Huyên.
- Chừng nào thì anh đi Minh Châu?
Sở Tĩnh Huyên ngừng một chút, rốt cục hỏi.
Diệp Khai gãi đầu:
- Đoán chừng là rất nhanh thôi, phải đi qua sớm an bài một chút, đoán chừng phải học đại học tại Phục Đán.
Nhìn qua Sở Tĩnh Huyên, Diệp Khai bỗng nhiên nói một câu mà làm cho chính hắn cũng cảm thấy ngoài ý muốn:
- Nếu cô không nỡ, tôi học đại học tại thủ đô cũng được, để về nói bọn họ sửa lại thư thông báo là xong thôi.
- Nghĩ thật đẹp!
Sở Tĩnh Huyên cười nhạo nói:
- Sao anh luôn cảm giác mình tài giỏi như vậy đây? Diệp thúc thúc tao nhã nhẹ nhàng, ngay cả một nửa khí chất của chú ấy anh cũng không được di truyền tới.
- Cha của tôi sao, kỳ thật rất không thú vị…
Diệp Khai không cho là đúng nói.
Sở Tĩnh Huyên không đáp, qua một lúc lâu mới hỏi Diệp Khai:
- Anh cảm thấy, hai người chúng ta nếu thật sự ở cùng một chỗ, thích hợp sao?
Đột nhiên bị Sở Tĩnh Huyên ở ngay mặt hỏi ra vấn đề này, trong nội tâm Diệp Khai cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn, nhưng nhìn thần sắc Sở Tĩnh Huyên khá trịnh trọng, không giống như đang nói đùa, Diệp Khai cũng biểu lộ vẻ nghiêm túc nói:
- Đứng trên lập trường của hai đại gia tộc, chúng ta không cách nào cự tuyệt sự an bài này. Nhưng đứng ở lập trường cá nhân mà xem vấn đề, tôi cảm thấy được nếu như cô lựa chọn tôi, khẳng định là tốt hơn đại đa số người khác rất nhiều. Hoặc là tôi không phải người tốt nhất như trong hi vọng của cô, nhưng tuyệt đối không phải là người kém cỏi nhất.
Lời của Diệp Khai rất chân thành, Sở Tĩnh Huyên cũng nghiêm túc nghe xong, khoảng chừng hai phút sau nàng mới gật đầu nói:
- Con người anh nói chuyện cũng thẳng thắn thành khẩn, xem như là một ưu điểm ah.
- Ưu điểm của tôi còn nhiều lắm, cô không biết thôi.
Trong nội tâm Diệp Khai thầm nghĩ, nhưng không nói ra.
Vì thực hiện thông gia đại kế giữa hai nhà Diệp Sở, giữa hai người thoạt nhìn càng cần nhiều câu thông hơn mới được.
Diệp Khai tỏ vẻ nói:
- Uổng cho tôi hao tâm tổn trí vì cô mời Sở đại tiểu thư, không nói tới cảm tạ hay lấy thân báo đáp thì còn chưa tính, còn dùng động vật khuyển khoa để hình dung tôi, thật sự có chút làm người ta cảm thấy thất vọng đau khổ ah!
- Được rồi, tôi sai rồi, tôi lấy thân báo đáp là được rồi. Vấn đề là, anh có dám lấy không?
Bùi Quân Thu xòe hai tay nói.
Diệp Khai gãi gãi đầu, nhìn nhìn Bùi Quân Thu, lại nhìn qua Sở Tĩnh Huyên, rốt cục vẫn phải nói ra:
- Không dám!
Sở Tĩnh Huyên vừa gọi một ly nước quả, còn đang uống vào, nghe xong lời nói của hai người bọn họ cảm thấy có chút buồn cười, thiếu chút nữa đã bị sặc tới.
- Kỳ thật, nam nhân có phẩm vị, ít nhất nên nắm giữ vài hạng kỹ năng cơ bản, ngửi được hương nước hoa trên người phụ nữ là một trong số đó.
Diệp Khai thuận miệng nói ra.
- Ah, tôi cũng đã quên, phẩm vị của Diệp nhị thiếu rất cao đây, không ngại nói nghe một chút?
Sở Tĩnh Huyên nhìn Diệp Khai hỏi.
- Phẩm vị sinh hoạt ở điểm tỉ mỉ, tỉ mỉ quyết định thành bại. Phẩm vị của nam nhân là một loại thái độ sinh hoạt, còn là một loại trí tuệ cùng tài phú vô hình.
Diệp Khai tựa như chìm đắm bên trong, còn gác chân lên:
- Yếu tố phẩm vị đầu tiên, là phẩm tửu, hành trình nhẹ nhàng lâng lâng thoải mái, là một loại phương thức hưởng thụ sinh hoạt, đối với việc phẩm vị rượu là có thể nhìn ra phẩm vị sinh hoạt của một nam nhân.
- Theo lời anh nói, tửu quỷ đều là nam nhân có phẩm vị?
Bùi Quân Thu biểu thị ra ý kiến không đồng ý.
- Bùi tổng đừng có đảo loạn, để cho tôi nói hết đã.
Diệp Khai có chút bất mãn liếc Bùi Quân Thu:
- Yếu tố thứ hai, là vận động bên ngoài, vận động bên ngoài có thể cho người dung nhập tự nhiên, một nam nhân ít nhất phải đam mê một hạng vận động bên ngoài, không chỉ giúp thân thể khỏe mạnh còn là thể hiện của phẩm vị sinh hoạt.
- Kế tiếp là nước hoa, nước hoa là ký hiệu ẩn hình thời thượng, cũng là một loại tự thể hiện tình tự của một người, mỗi nam nhân đều sẽ có hương nước hoa thích hợp với chính mình thôi.
Diệp Khai nói tiếp:
- Sau đó là thưởng thức trà, câu cá, golf, sưu tầm. Tuy golf là vận động xa xỉ, gần đây cũng được xem thành biểu tượng cho địa vị cùng thân phận, tựa hồ có chút cảm giác bạo hộ, nhưng có hiểu được golf hay không lại là biểu tượng phẩm vị. Về phần sưu tầm, đây quả thật là cần có được nội tình văn hóa mới có thể chơi được, không phải người bình thường có thể giả vờ làm ra tới.
- Nghe tựa hồ cũng có chút đạo lý, nhưng tôi nghe lại có cảm giác như người nào đó đang muốn khoe khoang.
Sở Tĩnh Huyên dùng tay vén mái tóc mai, nhìn Bùi Quân Thu nói ra.
- Đặc điểm lớn nhất của nam nhân chính là ưa thích khoe khoang thôi.
Bùi Quân Thu bình luận.
Sở Tĩnh Huyên gật nhẹ đầu, tỏ vẻ đồng ý với ý của Bùi tổng.
- Nam nhân ưa thích khoe khoang còn không phải bởi vì cho nữ nhân xem sao? Không có thị trường quần thể thụ chúng, chúng tôi giả vờ cho ai xem đây?
Diệp Khai nói ra, nhưng hắn lập tức phát hiện hai vị nữ sĩ tựa hồ đều cực kỳ bất mãn với cách nói của mình, vội vàng đổi qua chủ đề:
- Đương nhiên, với tư cách phẩm vị chung cực của một nam nhân, nếu lựa chọn vợ, vô luận hắn khoe khoang thế nào, nhưng ai cũng không thể phủ nhận ánh mắt nam nhân lựa chọn vợ mình mới là phẩm vị chung cực của một nam nhân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe xong lời nói của Diệp Khai, Sở Tĩnh Huyên cùng Bùi Quân Thu đều như có suy nghĩ.
Nếu như dứt bỏ người nói chuyện có thực sự đáng tin cậy hay không, lời nói của Diệp Khai vẫn có chút đạo lý, ít nhất khi nghe qua nếu như một nam nhân đều có những kiến thức mà hắn nói qua, tuyệt đối không phải là một người không chút thú vị.
Chỉ là Bùi Quân Thu rất nhanh liền kịp phản ứng, có chút khinh thường nói:
- Tôi cảm thấy được căn bản không cần phiền toái như vậy.
- Ah? Bùi tổng lại có cao kiến thế nào?
Diệp Khai có chút tò mò hỏi ngược lại.
Hắn cảm giác một phen tổng kết của mình vẫn tương đối thích hợp đấy, nghĩ không ra Bùi Quân Thu còn có cách nói nào vượt qua được cách nói của chính mình, đương nhiên, với điều kiện tiên quyết là Bùi Quân Thu đừng cố ý đảo loạn.
- Anh nói những thứ kia gọi là phẩm vị, kỳ thật đều là thực lực mềm yếu của nam nhân, so sánh với lực cứng rắn đã lộ ra phi thường yếu thế.
Bùi Quân Thu nói ra.
- Cái gì là lực cứng rắn?
Diệp Khai cảm thấy ý tứ của lời này giống như có chút mập mờ.
- Lực cứng rắn?
Bùi Quân Thu dừng lại một thoáng, vừa cười vừa nói:
- Cũng tỷ như nếu Diệp nhị thiếu chỉ cần đứng ngay trên Trường An Phố hô to một tiếng, tôi là con trai của Diệp Tử Bình, cháu trai của Diệp Tương Kiền, tuyệt đối sẽ đem toàn bộ những người cạnh tranh khác hoàn toàn đánh bại!
Nói xong lời này, Bùi Quân Thu lập tức nở nụ cười, Sở Tĩnh Huyên ngồi bên cạnh cũng bật cười, nghĩ tới Diệp Khai bình thường ngẫu nhiên lộ ra bộ dáng hung hăng càn quấy, nếu như hắn thật sự làm như vậy, đoán chừng hoàn cảnh lúc đó sẽ phi thường sinh động.
Diệp Khai nghe xong, quả nhiên cười khổ:
- Bùi tổng nói thật sự rất có đạo lý. Đây gọi là có thần thông cũng không địch lại số mệnh, làm thật tốt cũng không bằng nói thật hay, nói thật hay không bằng trang bức tốt, trang bức tốt không bằng sinh ra ở chỗ tốt! Bùi tổng một câu nói toạc thiên cơ, xác thực không phải người bình thường! Chỉ là sinh trong dạng gia đình gì cũng không phải do chính chúng ta có khả năng lựa chọn. Nếu như tôi nói với người khác lời nói này, khẳng định sẽ bị người cho rằng tôi khoe khoang giả vờ, nhưng nói với hai vị tiểu thư, nhất định sẽ có sự cộng minh đi?
Suy nghĩ lại một chút, con trai của ủy viên Cục chính trị trung ương, cháu trai của ủy viên thường ủy Cục chính trị trung ương, loại thân phận này đi ra bên ngoài bày xuống, người có thể lựa chọn bỏ qua không nhìn tới thật sự là không có được vài người.
Mặc dù biết rõ Diệp Khai nhỏ tuổi hơn mình, nhưng Sở Tĩnh Huyên Sở đại tiểu thư cũng không phải thật muốn thử tiến hành tiếp xúc với Diệp Khai đó sao?
Sở đại tiểu thư nghe xong lời của Bùi Quân Thu lại nghe được lời của Diệp Khai, bỗng nhiên đối với loại hiện trạng tồn tại khách quan đã có được nhận thức càng thêm sâu sắc, mà cách nhìn của nàng đối với Diệp Khai càng thêm có một ít thay đổi.
Người này kỳ thật vẫn có một ít đặc điểm, ít nhất không giống như hai cháu trai của Trần gia, hoàn toàn chỉ một bụng bao cỏ, ngoài ra không hề có bất kỳ ưu điểm gì đáng nói.
Sở Tĩnh Huyên tới đây gặp mặt, là do Sở Vân Tùng ủy thác, đại khái Sở Vân Tùng biết rõ chuyện này có Diệp Khai tham dự, cho nên cũng muốn để Sở Tĩnh Huyên tới, nhiều tiếp xúc cùng Diệp Khai một chút, bồi dưỡng cảm tình đôi bên.
Từ tận sâu trong nội tâm Sở Vân Tùng cảm giác, hắn cảm thấy tiểu tử Diệp Khai này rất có tiền đồ, so sánh với con cháu hào môn thế gia trong thủ đô, hoàn toàn là không nằm trên cùng một đẳng cấp, hơn nữa quan hệ giữa hắn cùng Diệp Tử Bình lại không tệ, đối với thái độ làm người của Diệp Tử Bình cũng thật yên tâm, hơn nữa quy củ của Diệp gia cũng không nhiều lắm, cho nên luôn cảm thấy cho dù gả con gái, cũng sẽ không bị ủy khuất, tự nhiên muốn chọn Diệp Khai làm con rể của mình.
Sở Tĩnh Huyên cùng Bùi Quân Thu nói chuyện thật tỉ mỉ, dù sao cũng là món vay lên tới cả tỷ đồng, có chút vấn đề cũng cần tìm hiểu rõ ràng tinh tường, hai mỹ nữ ngồi chung một chỗ, vừa uống nước quả vừa bàn công việc, ngược lại thật gây chú ý tới ánh mắt người ngoài, chỉ là Diệp Khai vểnh chân ngồi một bên, một chai rượu đỏ giá hai mươi ngàn uống không ngừng, xem xét qua nhìn thấy rõ là một thiếu gia ăn chơi không thể trêu vào, kết quả làm những người muốn tiến tới gần làm quen đều hoảng sợ không dám xuất hiện.
Dù sao Diệp Khai là khách quen tới mức không thể quen hơn ở nơi này, rất nhiều người thậm chí đều có ấn tượng với hắn, không cần bởi vì đi trêu chọc mỹ nữ mà xúc rủi ro với Diệp nhị thiếu.
Huống hồ những người có ánh mắt sắc bén, lúc này cũng đã nhận ra lai lịch của hai vị mỹ nữ, một là bà chủ nguyên lai của Đế Hào, một là Sở đại tiểu thư của Sở gia, hai vị này tùy tiện lôi ra một vị, thậm chí đủ làm trấn trụ toàn trường, chớ đừng nói chi hai người đồng thời xuất hiện, bên người còn có Diệp nhị thiếu hành động hộ hoa sứ giả.
Tuy tuổi tác Sở Tĩnh Huyên không lớn, nhưng cũng đã có danh hiệu đổng sự tại ngân hàng kiến thiết, hơn nữa còn không phải là hư danh, là đổng sự có thể chân chính làm ra quyết định, nhìn từ điểm này Sở gia thật có kỳ vọng cao đối với cô cháu gái này.
Diệp Khai chỉ ngồi yên một bên lắng nghe hai nàng thảo luận công việc, có thể từ bên trong cân nhắc ra năng lực đại khái của Sở Tĩnh Huyên, không khỏi có chút kinh ngạc, năng lực của hôn thê tương lai quả thật có chút không đơn giản, trách không được Sở gia luôn xem như trân bảo, muốn do chính Sở lão gia tử tự mình đến chọn lựa hôn phu cho nàng.
Nếu không như thế, với điều kiện hiện tại của Diệp Khai, còn cần ba năm kỳ hạn khảo sát hay sao? Đoán chừng chỉ cần phóng tin tức ra ngoài, thiên kim thế gia muốn đem con gái gả vào Diệp gia, đã sớm đem cổng nhà Diệp gia phá vỡ.
Sở Tĩnh Huyên cùng Bùi Quân Thu bàn việc rất lâu, Diệp Khai nửa nằm nửa ngồi một bên uống rượu, bất tri bất giác lại ngủ mất, thẳng tới khi có người đẩy hắn mới mở đôi mắt nhập nhèm.
- A? Sao tôi lại ngủ mất rồi…
Diệp Khai liếc mắt liền nhìn thấy được Sở Tĩnh Huyên, không khỏi có chút ngại ngùng nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Tác dụng chậm của loại rượu đỏ này thật là rất mạnh, thất lễ, thất lễ. Ồ, sao không thấy Bùi tổng?
- Chỉ biết nhớ tới Bùi tổng thôi sao?
Sở Tĩnh Huyên cau mày nói ra.
- Nói gì vậy chứ, cũng nhớ thương tới cô đâu.
Diệp Khai lập tức tỏ vẻ:
- Nhưng lời này không dám tùy tiện nói loạn, lo lắng làm cho cô mất hứng.
- Tôi làm sao lại mất hứng?
Sở Tĩnh Huyên hừ một tiếng nói:
- Chẳng lẽ bị người bỏ qua sẽ thật cao hứng?
- Điều này cũng đúng.
Diệp Khai gật nhẹ đầu, tỏ vẻ đồng ý với lời của Sở Tĩnh Huyên.
- Chừng nào thì anh đi Minh Châu?
Sở Tĩnh Huyên ngừng một chút, rốt cục hỏi.
Diệp Khai gãi đầu:
- Đoán chừng là rất nhanh thôi, phải đi qua sớm an bài một chút, đoán chừng phải học đại học tại Phục Đán.
Nhìn qua Sở Tĩnh Huyên, Diệp Khai bỗng nhiên nói một câu mà làm cho chính hắn cũng cảm thấy ngoài ý muốn:
- Nếu cô không nỡ, tôi học đại học tại thủ đô cũng được, để về nói bọn họ sửa lại thư thông báo là xong thôi.
- Nghĩ thật đẹp!
Sở Tĩnh Huyên cười nhạo nói:
- Sao anh luôn cảm giác mình tài giỏi như vậy đây? Diệp thúc thúc tao nhã nhẹ nhàng, ngay cả một nửa khí chất của chú ấy anh cũng không được di truyền tới.
- Cha của tôi sao, kỳ thật rất không thú vị…
Diệp Khai không cho là đúng nói.
Sở Tĩnh Huyên không đáp, qua một lúc lâu mới hỏi Diệp Khai:
- Anh cảm thấy, hai người chúng ta nếu thật sự ở cùng một chỗ, thích hợp sao?
Đột nhiên bị Sở Tĩnh Huyên ở ngay mặt hỏi ra vấn đề này, trong nội tâm Diệp Khai cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn, nhưng nhìn thần sắc Sở Tĩnh Huyên khá trịnh trọng, không giống như đang nói đùa, Diệp Khai cũng biểu lộ vẻ nghiêm túc nói:
- Đứng trên lập trường của hai đại gia tộc, chúng ta không cách nào cự tuyệt sự an bài này. Nhưng đứng ở lập trường cá nhân mà xem vấn đề, tôi cảm thấy được nếu như cô lựa chọn tôi, khẳng định là tốt hơn đại đa số người khác rất nhiều. Hoặc là tôi không phải người tốt nhất như trong hi vọng của cô, nhưng tuyệt đối không phải là người kém cỏi nhất.
Lời của Diệp Khai rất chân thành, Sở Tĩnh Huyên cũng nghiêm túc nghe xong, khoảng chừng hai phút sau nàng mới gật đầu nói:
- Con người anh nói chuyện cũng thẳng thắn thành khẩn, xem như là một ưu điểm ah.
- Ưu điểm của tôi còn nhiều lắm, cô không biết thôi.
Trong nội tâm Diệp Khai thầm nghĩ, nhưng không nói ra.
Vì thực hiện thông gia đại kế giữa hai nhà Diệp Sở, giữa hai người thoạt nhìn càng cần nhiều câu thông hơn mới được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro