Quan Môn

Trước tiên đưa tới Ban kỷ luật thanh tra rồi tính sau

Thao Lang

2024-07-23 09:18:47

- Chủ yếu vẫn là do công ty vật liệu xây dựng Phồn Thịnh kia, lực lượng sau lưng bọn họ thật rất mạnh.

Điền Lực Bình nói với Diệp Khai.

- Công ty vật liệu xây dựng Phồn Thịnh? Không phải Đặng phó chủ tịch đã bắt lại bọn họ rồi sao?

Diệp Khai cau mày dò hỏi.

Lúc trước khi đám người kia nháo sự, Đặng Kim Hữu nghe theo ủy thác của Diệp Khai đi điều tra đồng thời chủ trì đại cục, đã báo cáo với Diệp Khai, nói là tuy đã bắt lại người kích động nháo sự nhưng miệng bọn hắn rất kín, không chịu trực tiếp cắn ra kẻ làm chủ phía sau màn, nhưng căn cứ đủ loại tình huống cho thấy kẻ chủ mưu chính là một công ty vật liệu xây dựng tên là Phồn Thịnh, nghe nói công ty này tuy do người bản địa xây dựng, nhưng sau lưng có quan hệ tới tỉnh thành, cho nên trong huyện cũng không có biện pháp gì đối phó bọn họ.

Sau khi Diệp Khai biết được tình huống kia, liền yêu cầu Đặng Kim Hữu đi dò tra lai lịch của bọn hắn, nếu như xác thực tồn tại hoạt động không hợp pháp, mặc kệ là ai đứng sau lưng bắt trước rồi nói sau.

Đối với những chuyện thế này xưa nay Diệp Khai không hề có chút cố kỵ, ngay cả Long Chính Tiết còn không muốn chính diện đối địch với hắn, huống chi là những a miêu a cẩu khác, vô luận là hắc đạo hay bạch đạo, gặp Diệp Khai cũng chỉ còn đường nhượng bộ lui binh.

Đương nhiên, chỉ có Diệp chủ tịch xác thực đủ lực lượng không cần dò hỏi bối cảnh của đối phương liền trực tiếp dám cho người ra tay bắt người, nếu thay đổi là những lãnh đạo khác, nhất định phải tìm hiểu bối cảnh của đối phương, sau đó cân nhắc lợi hại được mất mới có tính toán kế tiếp.

Lãnh đạo của huyện Phương Thạch mang cho Diệp Khai cảm giác không tệ lắm, là lãnh đạo thành phố Diệp Khai tất nhiên phải làm chỗ dựa cho bọn họ, đem một vài thế lực ngầm gây trở ngại việc phát triển huyện Phương Thạch quét đi sạch sẽ.

Nói chung, những người lãnh đạo vừa mới tới đầu tiên cần làm chính là đả kích những thế lực ngầm, mấu chốt là vì nếu những kẻ này còn tồn tại sẽ tạo thành uy hiếp thật lớn đối với chính phủ địa phương, sẽ không để cho người an tâm công tác, lo lắng cho vấn đề an toàn của chính mình, nếu vấn đề như vậy không được giải quyết còn dám nói gì tới kiến thiết kinh tế?

Lui một bước mà nói, mục đích của công ty vật liệu xây dựng Phồn Thịnh cũng chưa chắc giới hạn trong việc nổ núi lấy dá, dù sao hạng mục kiến thiết đường cao tốc tuy cần không ít đá vụn, nhưng thực sự chưa tới mức khiến cho bọn hắn bí quá hóa liều, còn mạo hiểm đắc tội lãnh đạo trong huyện mà đi làm ra chuyện kích động quần chúng quần ẩu.

Phải biết rằng một khi bị người phát hiện ra nội tình trách nhiệm nhất định sẽ đè xuống trên đầu bọn họ.

Cho nên Diệp Khai cảm thấy công ty vật liệu xây dựng Phồn Thịnh sở dĩ dám làm như thế, một mặt là bởi vì thượng cấp có người bảo kê, một phương diện khác là vì bọn hắn còn có tồn tại càng thêm lợi ích ngay trong huyện Phương Thạch.

Điều này mới làm cho Diệp Khai phái Đặng Kim Hữu nghiêm tra vấn đề công ty Phồn Thịnh, cũng tồn tại tâm tư giết gà dọa khỉ.

- Dạ phải, đã bắt lại nhưng áp lực bên Đặng phó chủ tịch thật sự quá lớn, bởi vì không đầy đủ chứng cớ cho nên phải thả đi một ít thành viên chủ yếu.

Điền Lực Bình hồi đáp.

- Không bắt người mang tới Cục cảnh sát thành phố xử lý hay sao?

Diệp Khai nghe xong lại hỏi.

Đạo lý rất đơn giản, nếu như nói lúc ấy trực tiếp bắt người mang tới Cục cảnh sát thành phố cho dù đối phương có gây áp lực thì phải thông qua Đặng Kim Hữu, đương nhiên Đặng Kim Hữu sẽ không dễ dàng thả người, hơn nữa bởi vì việc này là do Diệp Khai ra lệnh, cho nên về tình về lý Đặng Kim Hữu đều sẽ báo cáo với Diệp Khai.

Hiện tại Diệp Khai còn chưa biết rõ tình hình thì người đã được thả, vậy thì chỉ có một nguyên nhân ngay cả Đặng Kim Hữu cũng không hay biết.

- Không có, là người của Cục cảnh sát huyện nghe lệnh bắt người của Đặng phó chủ tịch mà thi hành.

Điền Lực Bình giải thích:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Nhưng người của Cục cảnh sát huyện đều là người của Hầu Tiểu Sơn, tuy Hầu Tiểu Sơn tạm thời bị cách chức nhưng lực ảnh hưởng vẫn còn, vì vậy khi Đặng phó chủ tịch vừa rời khỏi huyện thì bọn hắn đã lập tức thả người.

Khi nhắc tới chuyện này, Điền Lực Bình cũng có chút bất đắc dĩ, bởi vì hệ thống cảnh sát có chút đặc thù, tuy trong huyện có thể ảnh hưởng tới một ít sự tình của Cục cảnh sát huyện nhưng bọn hắn lại càng nghe lệnh của thành phố hoặc là Sở cảnh sát tỉnh, đôi khi sẽ không đem lãnh đạo huyện để vào trong mắt.

- Sau đó bọn hắn lại chạy ra gây sự nữa hay sao?

Diệp Khai cau mày dò hỏi, hắn thật sự không nghĩ tới sự tình còn phức tạp như vậy, nghe lời nói của Điền Lực Bình tựa hồ người của Cục cảnh sát huyện Phương Thạch đã biến thành ô dù cho công ty Phồn Thịnh.

- Không làm ra những sự kiện lớn nhưng theo phản ứng của quần chúng, rất nhiều hộ gieo trồng đều nhận lấy uy hiếp của bọn hắn, đã làm lòng người bàng hoàng, cứ tiếp tục như vậy sẽ gây bất lợi với việc mở rộng gieo trồng.

Điền Lực Bình nói ra.

- A…là vậy sao, tôi đã biết!

Diệp Khai nghe xong gật nhẹ đầu.

Điền Lực Bình thấy phản ứng của Diệp Khai cũng không biết hắn có ý tứ gì, không tiện nói thêm nhiều lời, chỉ nhắc tới một ít tiến triển công tác sắp tới.

Trên thực tế huyện Phương Thạch ngoại trừ cân nhắc việc gieo trồng căn cứ cây đào mật, vẫn đang cân nhắc trù hoạch kiến lập căn cứ gieo trồng dược liệu, chỉ có điều việc này cần đầu nhập tài chính hơi lớn, phải thận trọng nhiều hơn, Điền Lực Bình cân nhắc việc tìm kiếm tài chính ủng hộ, do xí nghiệp ủy thác nông hộ tiến hành gieo trồng.

- Ý nghĩ của mọi người là chính xác đấy…

Diệp Khai nghe được liền gật đầu đồng ý nói.

Theo hắn biết có chút dược liệu thật thích hợp gieo trồng đại quy mô, có chút thì thích hợp bồi dưỡng trong phạm vi nhỏ, cho nên xí nghiệp nhờ nông hộ gieo trồng có thể đền bù đủ loại ưu khuyết điểm, phải nói là một cách làm giàu cho đôi bên, cũng có lợi cho nghiệp gieo trồng dược liệu phát triển.

Nhưng bên trong đồng dạng gặp phải một vấn đề, là phải sửa trị trị an địa phương, đem một ít nhân tố không ổn định loại bỏ, bằng không mà nói vẫn sẽ xuất hiện tình trạng khó khăn của căn cứ gieo trồng cây đào mật.

- Có tài liệu mờ ám gì về cục trưởng Cục cảnh sát huyện kia, hắn gọi là gì nhỉ…?

Diệp Khai suy nghĩ một chút rốt cục quyết định.

- Có một ít nhưng không toàn diện, chỉ sợ khó có thể định tội.

Điền Lực Bình đã có chuẩn bị mà đến, mang theo trong cặp công văn.

Diệp Khai nhận lấy tài liệu, đọc qua một lần, cảm thấy Điền Lực Bình nói không sai, những tài liệu này quả thật có thể tạo thành một chút phiền toái cho Hầu Tiểu Sơn nhưng muốn định tội cho hắn thật sự là chưa đủ bằng chứng.

Nhưng khi Diệp Khai lật ra phía sau, liền phát hiện một vấn đề bên trong, về sự tình trợ cấp lạm phát trong cục.

Trong Cục cảnh sát huyện Phương Thạch tổng cộng có số nhân viên cảnh sát trong biên chế khoảng hai trăm người, một năm trợ cấp có hơn ba mươi ngàn, số tiền này hiển nhiên là vượt quá quy định.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mặc dù nói hệ thống cảnh sát phá án luôn có đãi ngộ đặc thù, nhưng theo xu hướng từ trước tới nay mà giảng bọn họ làm những công việc này cộng thêm trợ cấp rất nhiều đều không tuân theo quy định.

Loại chuyện này tuy không phải việc lớn, thế nhưng nếu lấy ra vận tác lại là một cái cớ rất tốt.

- Ân, mượn lý do này đi, tôi sẽ cho Ban kỷ luật thanh tra thành phố tham gia, trước tiên đem Hầu Tiểu Sơn đưa tới thành phố, tra xét hắn chừng nửa năm một năm gì đấy, bên Cục cảnh sát huyện xem như các vị có thể giải quyết rồi đi?

Diệp Khai đem tài liệu ném lên bàn, rốt cục đã có quyết định.

Ban kỷ luật thanh tra điều tra trên thực tế là một biện pháp mà các vị lãnh đạo thường dùng, mặc kệ anh có vấn đề gì hay không, trước tiên giam lại khoảng nửa năm một năm gì đấy, công tác ngày trước xem như biến mất, sau này đi ra sẽ như thế nào vừa xem liền biết ngay.

Rất nhiều người vốn không có việc gì lớn, nhưng một khi bị Ban kỷ luật thanh tra điều tra, lập tức liền xong, khi trở ra thì không còn gì nữa, cục diện ngày trước đã xong, có khóc cũng vô ích mà thôi.

Đương nhiên, nếu như người bị điều tra có thế lực bản thân khá lớn, lực ảnh hưởng đủ mạnh, do thượng cấp ra mặt chọc vào việc tra xét, chỉ cần không có vấn đề gì lớn trong thời gian ngắn vẫn có thể cứu ra ngoài, nói như vậy, đến lúc đó ảnh hưởng mặt trái cũng sẽ không lớn lắm.

Ban kỷ luật thanh tra thành phố tra án như thế nào cũng phải do lãnh đạo chủ yếu thành phố đi ra chú ý, hoặc là lãnh đạo Ban kỷ luật thanh tra tỉnh chú ý mới có thể trong thời gian ngắn đưa ra được kết luận, nếu không thật sự là không dễ làm.

Tình huống hiện tại rất rõ ràng, Hầu Tiểu Sơn hẳn là con cọp lớn của huyện Phương Thạch, tuy bản thân còn chưa phát hiện ra phạm phải vấn đề gì lớn, nhưng biến thành chướng ngại cho việc phát triển huyện Phương Thạch, Diệp Khai muốn giải quyết vấn đề này thì phải đánh rơi mất uy tín của hắn, làm đội ngũ của hắn biến thành rắn mất đầu, để Điền Lực Bình có thời gian sửa trị, cho nên nhất định phải điệu hổ ly sơn, trước tiên bắt đi Hầu Tiểu Sơn.

Vấn đề kinh tế là nguyên nhân tốt nhất cho Ban kỷ luật thanh tra thành phố chen vào, bởi vì chuyện này nếu muốn tra xét thật sự là phức tạp, đủ loại lý do cần điều tra, cần có thời gian nhất định, thẩm tra nhân chứng vật chứng đều cần có thời gian, dùng buồn nôn người khác thật không còn gì tốt hơn.

Mà theo Ban kỷ luật thanh tra tỉnh cùng thành phố nhìn lại, lực ảnh hưởng của Diệp Khai thật rất lớn, bọn họ không khả năng vì chuyện của Hầu Tiểu Sơn lại làm trái ý tứ của Diệp Khai.

Điền Lực Bình từ chỗ Diệp Khai nhận được đáp án mà mình mong muốn, ở lại thêm một lúc liền cáo từ đi ra.

Diệp Khai ngồi xuống lật ra văn kiện, liền thấy được Bộ ủy đã an bài lại nghiệp tài chính rối loạn, trong lòng tự nhủ bên thành phố Đông Sơn cũng phải bố trí thêm một chút.

Lần này quyết tâm của trung ương rất lớn, đồng chí Hồng Chính tự mình làm đội trưởng, thực hiện hành động xóa khoản nợ tam giác, một là chỉnh đốn sự rối loại của hệ thống tài chính, mặc dù nói Đông Sơn không có vấn đề gì lớn lao, nhưng cũng phải tỏ vẻ quyết tâm của mình, Diệp Khai ngẫm nghĩ phải bàn bạc với Mộc Uyển Dung một chút, nghiên cứu lại chuyện này.

- Lãnh đạo, có điện thoại!

Đường Mộc đi vào đưa điện thoại cho Diệp Khai.

Diệp Khai tiếp điện thoại, chợt nghe thanh âm bên trong vang lên:

- Chào Diệp chủ tịch, tôi là Nam Cung Vân.

- Chào Nam Cung đại tiểu thư, cô tìm tôi có chuyện gì?

Diệp Khai hỏi.

- Diệp chủ tịch, nói cho anh biết một tin tức tốt, việc bên Mỹ đã thuận lợi!

Thanh âm Nam Cung Vân thật nhẹ nhàng, trong giọng nói lộ ra cảm xúc như tự hào.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Môn

Số ký tự: 0