Quan Môn

Viễn siêu mong muốn

Thao Lang

2024-07-23 09:18:47

- Kỳ thật bây giờ nói những năm 80 thành phố Minh Châu đã nộp tiền thu thuế thật lớn lên quốc gia, cách nói này cũng không chính xác.

Lê Đại lại nói tiếp:

- Đứng đầu chính thức hẳn phải là Liêu tỉnh, vấn đề là ở thành phố Minh Châu vốn có tư cách giao thuế chỉnh thể cho quốc gia, mà trong Liêu tỉnh còn phân ra mấy kế hoạch cho từng đơn vị, Trầm Thành, Hải Đông, An Cương, Liêu Hà, Du Điền vân vân…điển hình nhất là năm 1988, trong mười khu vực nộp thuế đứng đầu cả nước Liêu tỉnh đã chiếm được bốn vị trí.

- Nha…

Diệp Khai gật nhẹ đầu.

Tình huống này tuy Diệp Khai không biết, nhưng hắn cũng biết rõ ở thời điểm cải cách sơ kỳ, chính sách thu thuế các nơi xác thực không giống nhau.

Nói thí dụ như Việt tỉnh, tổng giá trị sản lượng sản xuất đạt tới 70% Liêu tỉnh, nhưng tiền thuế nộp lên rất ít, có thể dùng con số làm người rùng mình mà hình dung.

Tình huống tương tự còn có Mân tỉnh cùng Giang Trung, lúc này tác dụng chậm của Đông Bắc còn chưa thể hiện ra đầy đủ, đối với đại bộ phận địa khu trong cả nước mà nói, thiết bị công nghiệp biến chất, kỹ thuật lạc hậu, xí nghiệp lỗ vốn, tài chính phát triển thiếu thốn.

Như vậy công nghiệp Đông Bắc đã bỏ lỡ việc thăng cấp lĩnh vực công nghiệp hậu kỳ niên đại 80, bỏ qua cơ hội tốt thay đổi triều đại.

Mà sau khi tiến vào đầu thập niên 90 sơ kỳ, khi An Cương gặp khó khăn nhất, ngay cả việc mua than đá đều do toàn thể công nhân viên chức quyên góp lại, nhiệm vụ nộp thuế cũng không hề giảm bớt, cùng lúc lợi nhuận thép bị rút lui, quốc gia cho vay rất nhiều vừa xây dựng thêm lò cao vừa mua quặng sắt, có thể nói là phong quang vô hạn.

- Ít nhất trong hai mươi năm, ba tỉnh Đông Bắc muốn đạt tới trọng điểm nâng đỡ cơ hội quá xa vời, cho nên tiền đồ của Hầu lão tam cũng rất khó nói, muốn làm ra thành tích lớn tại Liêu tỉnh, rất khó rất khó.

Cuối cùng Lê Đại cho ra một kết luận.

Diệp Khai nghe tới đây, cũng thoáng rơi vào trầm tư.

Theo đạo lý mà nói Hầu lão gia tử cũng là nhân vật cấp nguyên lão có năng lực, làm sao lại có thể đem con trai đưa tới Đông Bắc đây?

Nếu như ba tỉnh Đông Bắc nhất định là phát triển chậm hơn các tỉnh, như vậy cơ hội phát triển của Hầu lão tam tại Liêu tỉnh khẳng định rất ít, cho dù được như nguyện trở thành quan chức cấp tỉnh bộ tại Liêu tỉnh, thế nhưng cũng không đủ chiến tích để chống đỡ, muốn nhập Cục sau đó còn nhập thường, sức thuyết phục xa xa không đủ.

Lại nói tiếp, cha vợ cũ của Hầu lão tam là Khâu lão gia tử, thật sự điển hình là người nói một không hai.

Một câu nói của hắn, cuộc đời này khi hắn còn sống không cho Hầu lão tam quay trở lại thủ đô, xem như đã hoàn toàn tuyệt đường của đứa con rể cũ của mình.

Nhưng khi Diệp Khai nghĩ kỹ lại, cảm thấy có lẽ Hầu lão gia tử cũng có được thâm ý sâu sắc, mục tiêu phát triển của quốc gia tại Đông Bắc là kiến tạo căn cứ cung cấp tài nguyên, đơn giản mà nói chính là kho lúa lớn, nếu như Hầu lão tam có thể ở trong vấn đề này mau chóng phối hợp với chính sách của trung ương, có lẽ xem như dựng lên một công, bởi vậy chuyện nhập Cục ngược lại cũng sẽ có khả năng thực hiện.

Kỳ thật tình huống thành phố Minh Châu cũng có cách làm khác nhau với Liêu tỉnh nhưng kết quả lại giống nhau đến kỳ diệu.

Nhưng bởi vì đồng chí Giang Thành cùng đồng chí Hồng Chính đều là đại lão đi ra từ Minh Châu, đã tiến nhập vào tầng quyết sách, mà đồng chí Phương Hòa đối với Minh Châu phát triển cũng tỏ vẻ quan tâm thật lớn, vì vậy thành phố Minh Châu mới đạt được cơ hội tốt phát triển lần thứ hai.

Về phần nói Diệp Tử Bình đại biểu cho Diệp gia nhập chủ thành phố Minh Châu đã đem loại khả năng này thúc đẩy tới cực hạn.

Tam phương cùng hợp lực, thành phố Minh Châu quật khởi thật sự không thể ngăn cản.

- Bên trong chính sách của trung ương đúng là không có điều nào đột phá phương hướng này.

Diệp Khai có chút cảm khái nói:

- Phát triển kinh tế địa phương tuy là chức năng của chính phủ, thế nhưng lại không có người đến đỡ, thậm chí là có người còn kéo chân sau, cho dù người có năng lực lớn cũng không khả năng sáng tạo kỳ tích. Cũng tỷ như nói Tây tỉnh, có nhiều than đá như vậy, đi qua nhiều năm không phải đều không công bị đào móc hết rồi sao?

Lê Đại gật đầu nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Cho nên Diệp bí thư đi thành phố Minh Châu đúng là bút tích như thần, không bàn mà hợp với đạo cân đối trong các phương diện không nói, cũng là nhìn đúng Minh Châu sẽ trở thành trọng điểm tăng trưởng kinh tế nhanh nhất trong cả nước.

Diệp Khai mỉm cười, tự nhiên sẽ không nói với Lê Đại cha của hắn Diệp Tử Bình sở dĩ nhập chủ thành phố Minh Châu thật ra là thủ bút của chính hắn.

Hai người cùng nhau thảo luận tình thế trong thủ đô, lại nghiên cứu hướng đi kinh tế của tất cả đại thế gia, sau đó nhắc tới sự tình chia cắt khối bánh ngọt.

- Chuyện này tuy tôi đã nhắc qua với hai vị lão gia tử, nhưng có thể đạt được tới bao nhiêu ở trong lòng họ cũng rất khó nói.

Diệp Khai đối với việc này biểu thị ra không ít sầu lo.

- Lão gia tử vẫn thật xem trọng ý kiến của cậu, chắc sẽ không xem như gió thoảng bên tai đâu.

Lê Đại tỏ vẻ.

- Hi vọng như thế.

Diệp khai hồi đáp.

Nhưng mãi tới khuya khi quay trở về nhà, Diệp Khai gặp được nhị lão gia tử, ngược lại Diệp lão gia tử còn công việc bên ngoài còn chưa thể trở về.

Nhị lão gia tử nhìn thấy Diệp Khai, biểu hiện phi thường cao hứng, còn cố ý mở một bình rượu nhưỡng lâu năm.

Nói tới cũng thật sự kỳ quái, cả Diệp gia trên cơ bản khi dùng rượu đều dùng rượu Phần làm đầu, Mao Đài thì lại rất ít đụng tới.

- Cá nhân ông cho rằng, rượu Phần thích hợp với khí hậu phương bắc nhiều hơn, nhất là trong mùa này.

Nhị lão gia tử uống chừng hai chén sắc mặt hơi hồng, nói với Diệp Khai.

Diệp Khai nói:

- Mùa đông uống chút rượu mạnh kỳ thật cũng không tệ.

Hiện tại đã là giữa tháng 11, khí hậu bên thủ đô hay thay đổi, bão cát lớn, nhưng nhiệt độ cũng thấp, uống rượu xua tan cơn lạnh xác thực là không ít người yêu thích, đương nhiên xua lạnh kỳ thật chỉ là một lấy cớ mà thôi.

- Cháu hình như nghe nói năm đó trong buổi tiệc khai quốc, trong tiệc dùng chính là rượu Mao Đài?

Diệp Khai bỗng nhiên nghĩ tới chuyện này, không khỏi nhìn nhị lão gia tử chứng thực.

Về chuyện này gần đây ở bên dưới nghe đồn đãi nói năm đó tổng lý từng nói qua tại Trùng Khánh, vào năm 1935 khi hồng quân trường chinh đến Mao Đài, quần chúng địa phương đem Mao Đài ra hoan nghênh, các chiến sĩ dùng rượu Mao Đài lau miệng vết thương, giảm đau giảm sưng, uống vào có thể trị liệu đau bụng tiêu chảy, tạm thời giải quyết được khó khăn lớn vì thiếu thuốc men thời đó.

Còn nói cuối năm 1949 khi Kiềm tỉnh vừa mới giải phóng, trung ương đã gọi điện tới, yêu cầu tỉnh ủy Kiềm tỉnh, huyện ủy Nhân Hoài chính xác chấp hành chính sách công thương nghiệp của Đảng, bảo vệ tốt thiết bị sản xuất của nhà máy rượu Mao Đài, tiếp tục tiến hành sản xuất.

Còn nói đêm đại điển khai quốc, rượu Mao Đài đi vào đại nội, những người có công lớn với nước cộng hòa dùng rượu kính lẫn nhau. Theo Trung Tân Xã đưa tin, buổi tiệc đầu tiên của đại điển khai quốc đêm đó được cử hành tại tiệm ăn thủ đô, từ việc lựa chọn đầu bếp tới rượu phẩm đều trải qua thủ tướng tự mình thẩm định, rượu chính dùng Mao Đài. Quốc vận hưng, quốc tửu hưng, năm đó rượu Mao Đài chữa thương cho hồng quân rốt cục trở thành rượu mừng khai quốc của nước cộng hòa.

- Vô nghĩa!

Nhị lão gia tử nghe xong lắc đầu nói:

- Nghe nhầm đồn bậy mà thôi, bên trên thích thì bên dưới tất nhiên là ủng hộ, loại chuyện này người biết không ít, chỉ là tổng lý ưa thích Mao Đài là thật sự chăng nữa nhưng cũng sẽ không có người nguyện ý nói ra chân tướng bên trong.

- Ah? Trong này còn có cách nói gì khác hay sao?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Diệp Khai có chút tò mò hỏi thăm.

- Khai quốc đại điển dùng rượu lựa chọn tự nhiên là dùng rượu nổi tiếng của quốc nội, vào năm 52 trong lần thứ nhất cả nước bình luận tiệc rượu, bình luận ra tứ đại danh tửu là rượu Phần, Mao Đài, Lô Châu Lão Diếu Đặc Khúc, cùng Tây Phượng. Ngay lúc đó trong tứ đại danh rượu rượu Phần thành danh đã ngàn năm không cần khen nhiều lời, rượu Tây Phượng còn chưa được khôi phục sản xuất, Lô Châu còn chưa được giải phóng, Mao Đài vẫn còn là khu luân hãm.

Nhị lão gia tử nói với Diệp Khai:

- Mao Đài trấn giải phóng tại tháng 2 năm 1950, nhưng trên thị trấn có vài ngàn tên thổ phỉ, thẳng đến tháng 7 cơ hồ mới tiêu diệt được toàn bộ thổ phỉ, hơn nữa lúc ấy những phường sản xuất rượu Mao Đài cơ hồ đã ngừng sản xuất từ lâu. Mà khi đó Phần Dương là nơi sản xuất rượu Phần đã được giải phóng hơn một năm, đã có đầy đủ thời gian khôi phục việc sản xuất rượu Phần. Phương diện địa lý, nơi sản xuất rượu Phần lại nằm gần thủ đô, là khu giải phóng, điều kiện vận chuyển tiện lợi. Mà nhân khí của rượu Phần nổi tiếng không chỉ tại phương bắc, ngay cả Mục Đồng Diêu Hạnh Hoa Thôn cũng nổi danh hơn ngàn năm đấy.

- Lúc ấy tổng lý từng phê chỉ thị, hoa quả trong quốc yến theo mùa chọn dùng hết thảy sản phẩm trong nước, thuốc lá thì dùng nội địa, thức ăn thì là món ăn của quê hương, tài liệu nấu nướng thì dùng quốc sản, rượu thì là rượu Bồ Đào( rượu nho), rượu Thiệu Hưng, bia, Bạch Lan Địa của công ty Trương Dụ Yên Thai, rượu Hương Tân do thủ đô sản xuất. Về phần rượu mạnh tính liệt thì dùng rượu Phần. Hết thảy chiêu đãi phải dùng hàng nội, phải tiết kiệm mộc mạc, phải tránh phô trương hoa lệ, nếu không sẽ làm mất tinh thần cùng tác phong chiến đấu gian khổ.

Nhị lão gia tử nói.

- Làm sao mà nhị gia gia biết rõ ràng như vậy? Chẳng lẽ lúc ấy ông ở trong bếp sao?

Diệp Khai nghe xong cũng thấy có chút kỳ quái mà hỏi thăm.

- Cái rắm!

Nhị lão gia tử nghe xong dựng râu trừng mắt.

Nhưng ở thời điểm đại điển khai quốc, nhị lão gia tử mới hai mươi lăm tuổi mà thôi, mặc dù nói mười mấy tuổi hắn đã tham gia cách mạng, nhưng địa vị trong Đảng lúc đó còn khá cao, bản thân lại có cấp bậc tư lệnh của một túng đội, thực sự không giống như lời nói của Diệp Khai, luân lạc tới mức đi xuống bếp.

Đương nhiên sau khi lập quốc, cao tầng lãnh đạo lại dùng người phương nam chiếm đa số, khẩu vị đương nhiên càng thêm thích hợp người phương nam, giá trị của Mao Đài đương nhiên là dâng cao, đã tự nhiên biến thành quốc tửu.

- Đều là đồ vật vô nghĩa mà thôi, cháu nói nó là danh rượu thì nó thành danh rượu, cháu nói nó không phải thì nó chẳng là gì rồi, còn không phải do người nắm quyền nói ra một câu thôi sao, chẳng lẽ uống vào xong liền có thể thành tiên à?

Nhị lão gia tử lắc đầu, hoàn toàn không cho là đúng nói.

- Ha ha, Diệp Khai nghe xong lập tức cười cười, kéo chủ đề sang chỗ khác:

- Chuyện cháu nói lần trước không biết bàn được như thế nào?

- Chuyện gì?

Nhị lão gia tử hỏi ngược lại.

- Thì là chuyện phân bánh ngọt đó thôi nha.

Diệp Khai nói ra.

- Ah, là chuyện đó sao…

Nhị lão gia tử nhớ ra:

- Chuyện này vẫn còn bàn, nhưng trên cơ bản đã bàn xong rồi.

Nghe lời của nhị lão gia tử chuyện này tiến triển xem như thuận lợi, trên thực tế tổng hợp thực lực của Diệp gia lúc này vượt hơn hẳn những nơi khác, cho nên định mức được chia bánh ngọt cũng là lớn nhất, Diệp Khai nhấc lên hạng mục thông tin di động cùng dầu Trung Hải chỉ là một phần nhỏ bên trong bánh ngọt mà thôi, những nguồn năng lượng, điện lực, phương diện khoáng sản Diệp gia cũng có thật nhiều thu hoạch.

Sau khi Diệp Khai nghe xong, cẩn thận so sánh một chút, đã cảm thấy tình huống này tựa hồ rất bất đồng với trong ấn tượng của chính mình, có lẽ bởi vì ngang trời xuất thế, Diệp gia biến thành có chút cao điệu lên, đã ý thức đầy đủ về tính trọng yếu của việc kinh doanh tài nguyên, hoặc giả là Diệp lão gia tử ở trên người Diệp Khai nhìn thấy được tương lai, cho nên đại đa số tranh thủ một ít tài nguyên trọng yếu chuẩn bị tương lai cần đến.

Nói tóm lại, trong lần đàm phán này, Diệp gia thu hoạch được đồ vật xa xa vượt ngoài Diệp Khai mong muốn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Môn

Số ký tự: 0