Quan Môn

Viết lưu niệm.

Thao Lang

2024-07-23 09:18:47

- Nhưng so với rất nhiều người đứng ở đầu đường viết lưu niệm mà nói, đây đã là rất tốt!

Nhưng Diệp Khai nói thêm một câu lập tức làm Sở lão gia tử nở nụ cười.

- Cháu ah…thốt ra lời nói không làm người sợ hãi chết thì không chịu ngừng!

Sở lão gia tử chỉ vào Diệp Khai nói.

Lời này của Diệp Khai tự nhiên không phải là lời nói tùy tiện.

Từ khi cải cách mở ra cho tới nay, rất nhiều thứ đều đã có thể bán lấy tiền, nhất là tranh chữ của một ít người lãnh đạo nổi danh viết ra, được khai ra với giá trên trời, nhất là những người lãnh đạo còn tại vị, hoặc là tranh chữ của những vị lãnh đạo mà lực ảnh hưởng còn khá lớn, đây chính là thứ tốt mà thật nhiều thương nhân đều mong cầu.

Bất quá thật đáng tiếc chính là những vị lãnh đạo như vậy bình thường sẽ không tùy tiện viết lưu niệm, đây cũng là một cách biểu lộ thân phận.

Đối với rất nhiều thương nhân mà nói, tuy ở trong thời gian ngắn có thể dành dụm được thật nhiều tài phú, thế nhưng địa vị xã hội dù sao cũng có chút xấu hổ, trong nhận thức của quốc gia đối với tư doanh kinh tế cùng kinh tế cá thể, vẫn tồn tại điều kiện khác nhau rất lớn, thương nhân phất nhanh tự nhiên luôn cảm thấy nội tâm có chút không yên ổn.

Giống như có vài lần luồng khí lạnh trước đó của quốc gia, các thương nhân bị đưa lên làm bia ngắm thì càng cảm thấy thật oan uổng.

Cho nên nếu như trong nhà có được mấy tấm tranh chữ viết lưu niệm của những vị lãnh đạo trọng yếu thì luôn cảm thấy an ổn nhiều hơn.

Tình huống ở trong nước chính là như thế, nếu ngươi có được vài tấm tranh chữ viết lưu niệm của những vị lãnh đạo, hoặc là chụp ảnh chung với lãnh đạo, thì cho dù có người nào đó muốn động tới ngươi, trước tiên đều phải suy nghĩ cân nhắc sau lưng ngươi có quan hệ bối cảnh nào sâu sắc hay không, một khi chọc phải người không nên chọc tới, có thể sẽ mang đến hậu quả gì nghiêm trọng hay không?

- Tình hình trong nước vốn là như thế, pháp luật pháp quy không kiện toàn, nhiều khi cơ quan chấp pháp đều chỉ làm việc theo tâm tình, cho nên dân chúng tự nhiên cũng không biết phải làm như thế nào, dần dà, hiện tượng dùng quyền lực thay pháp luật càng lúc càng thêm nghiêm trọng.

Diệp Khai thuận miệng nói:

- Nếu như ở trong nhà quan viên được đặt vài tấm ảnh chụp chung cùng Sở lão gia tử ngài, còn phủ thêm vài chữ do đích thân lão nhân gia viết lưu niệm cho hắn, lão nhân gia nói nếu có người muốn động tới hắn có phải trước tiên phải suy nghĩ kỹ lại cảm thụ của lão nhân gia như thế nào đúng hay không?

- Ha ha, chính là đạo lý này!

Sở lão gia tử gật đầu cười:

- Cho nên dưới tình huống bình thường ông cũng không thích viết lưu niệm cho người khác, một mặt là vì chữ của mình không lên được mặt bàn, một phương diện khác là bởi vì những cân nhắc như vậy, không muốn bị người biến thành ô dù.

- Người khác tự nhiên là không thể cho, nhưng có thể viết mấy chữ cho cháu được không?

Diệp Khai hỏi.

- Cháu muốn tranh chữ làm gì?

Sở lão gia tử có chút tò mò hỏi thăm.

Đứng ở vị trí của Diệp Khai hiện tại, kỳ thật cũng không cần viết lưu niệm để làm tăng thêm thanh thế, cho nên ông mới cảm thấy có chút kỳ quái.

- Tương lai chờ khi cháu cùng tiểu Huyên chuyển ra ngoài ở, trong nhà dù sao cũng phải có vài bức tranh chữ gì đó thôi, cháu cảm thấy lão gia tử viết vài chữ gì đấy, đem treo trong phòng khách, mặt mũi cháu đương nhiên là càng thêm sáng rọi.

Diệp Khai hồi đáp.

- Chán ghét, ai đáp ứng chuyển ra ở chung với anh?

Sở Tĩnh Huyên đứng ngay phía sau, véo thịt non ngay eo Diệp Khai.

- Dù sao thật sự là có mặt mũi thật mà!

Diệp Khai nói ra.

- Ha ha, vậy cháu muốn viết nội dung gì đây?

Sở lão gia tử cười hỏi.

Lúc này tâm tình của ông không tệ, thân thể cũng tốt, nhìn thấy Diệp Khai cũng cao hứng vì vậy xem như đáp ứng yêu cầu của hắn.

- Nội dung sao, để cho cháu suy nghĩ một chút đã.

Diệp Khai bắt đầu cân nhắc:

- Tinh trung báo quốc? Có chút nhiều quá, bất tiên liễu cẩu lợi quốc gia sinh tử dĩ, khởi nhân họa phúc tị xu chi? Đây là lời nói của Lâm Văn Trung Công, nhưng hình như là đồng chí Hồng Chính thích hơn, cháu không cần chữ này, còn có cái gì đây, thiên đạo thù cần? Nhưng hình như cũng không dính líu gì tới cháu cả…

Sở lão gia tử nghe Diệp Khai ngồi đó lẩm bẩm, trên mặt lộ ra dáng tươi cười, trong lòng tự nhủ tiểu tử này tới đây nói không chuẩn là cố ý chọc cho mình vui vẻ thôi, nói thật ra, bị hắn quấy rầy như thế tâm tình cũng đã thấy tốt hơn.

- Vị ti bất cảm vong ưu quốc?

Diệp Khai rốt cục tuyển một câu, hỏi Sở lão gia tử:

- Lão gia tử, ông cảm thấy chữ này thế nào, chữ cũng không nhiều, cũng có thể phản ánh được tâm tình của cháu…

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ở bên cạnh Sở Tĩnh Huyên nghe xong lập tức nở nụ cười:

- Giống như anh đây mà còn vị ti sao? Mới hai mươi tuổi đã là cán bộ cấp chính sảnh rồi, không ngờ anh còn đi tìm ông nội viết lưu niệm, đây là biến đổi cách nói chê chức quan của mình hơi nhỏ đi?

- Ha ha…

Sở lão gia tử nghe xong cháu gái giải thích, lập tức cười ha ha, cảm thấy phi thường thú vị.

- Anh cũng không có loại ý nghĩ này đâu.

Diệp Khai cũng cười:

- Là do em giải thích lung tung thôi.

- Dù sao anh chính là có ý tứ này rồi, đừng nghĩ là mọi người nhìn không ra, anh nhất định là ngại chức vị bí thư Ban kỷ luật thanh tra quá nhỏ, nghĩ muốn làm bí thư thành ủy đúng không?

Sở Tĩnh Huyên nói ra.

- Bí thư thành ủy cũng không tệ nha!

Diệp Khai không hề phủ nhận, mà hồi đáp:

- Đồng dạng cũng bị người gọi là Diệp bí thư, bí thư thành ủy đương nhiên phải có hàm kim lượng cao hơn bí thư Ban kỷ luật thanh tra một chút, ít nhất cũng là chư hầu một phương, xem như có mặt mũi.

- Làm sao vậy, công tác trong Ban kỷ luật thanh tra không vui sao?

Sở lão gia tử nghe hắn nói lời này, liền mở miệng hỏi.

Sở lão gia tử nghe ra được Diệp Khai đối với vị trí hiện tại tựa hồ không được hài lòng.

Chỉ có điều ở vào tuổi của Diệp Khai, chức vị bí thư Ban kỷ luật thanh tra thành phố kỳ thật xem như đã là nâng cao hắn, cũng không thể thật sự cho hắn đi làm bí thư thành ủy, nói thế này, nếu làm vậy sẽ khiến bắn ngược cực lớn, không ai biết được người khác sẽ gây ra nhiễu loạn thế nào.

Hơn nữa bí thư thành ủy là phải trầm ổn, năng lực cân đối phải mạnh, năng lực khống chế cũng phải cường, những điều này đều phải cần thời gian tích lũy mới hoàn thành, tuy năng lực của Diệp Khai không tệ thế nhưng dù sao tiếp xúc quan trường trong thời gian quá ngắn, ai có thể cam đoan sau khi hắn xuống dưới, sẽ không bị người làm cho mất quyền lực?

Nếu như hỗn tới mức độ đó, còn không bằng đứng yên trên vị trí bí thư Ban kỷ luật thanh tra như hiện tại, tích góp tư lịch thì tốt hơn.

- Cũng không phải là không vui, mà là cảm giác nơi làm việc thật sự quá chật hẹp.

Diệp Khai nói:

- Luôn làm công tác chống tham ô hối lộ, thời gian lâu nhìn ai cũng thấy giống như phần tử hủ bại cả.

Sở đại tiểu thư nghe xong, lập tức nở nụ cười:

- Lời này của anh em đồng ý, ông nội đó, suốt ngày mặt mày nghiêm túc, kỳ thật cũng quan hệ tới tính chất của loại công việc này, mấy năm nay về hưu mới thấy khá hơn một chút.

Sở lão gia tử vuốt vuốt cằm, cười hắc hắc nói:

- Ông biết rõ tâm tư của cháu, đại khái là muốn làm kiến thiết kinh tế, việc này xác thực cũng là sở trường của cháu. Nhưng làm bí thư Ban kỷ luật thanh tra đối với cháu cũng là có trợ giúp, ít nhất cháu bắt nhiều phần tử tham ô hối lộ thì có thêm kinh nghiệm, về sau khi làm việc tự nhiên hiểu rõ việc gì nên làm việc gì không thể làm, điểm mấu chốt nào không thể đụng vào, cháu nói có đúng hay không đây?

- Lão gia tử nói đúng!

Đối với vấn đề này, Diệp Khai vô cùng đồng ý.

Đứng trên lập trường bí thư Ban kỷ luật thanh tra nhìn nhận vấn đề, cán bộ phạm sai lầm cũng không chỉ xảy ra vấn đề trong phương diện kinh tế, ở phương diện khác cũng sẽ có lỗ thủng, nói thí dụ như nữ nhân, nói thí dụ như nhân tình qua lại, chẳng hạn như phương diện hạng mục kiến thiết, hoặc là phương diện dùng người, những điều này đều có thể xảy ra vấn đề, không để mắt hết thảy thật sự là không ổn.

Diệp Khai đã làm bí thư Ban kỷ luật thanh tra một đoạn thời gian, tiếp xúc án lệ cũng thật phong phú, đến phiên chính bản thân hắn tự nhiên cũng sẽ chú ý nhiều hơn, cảnh giác không để cho mình bị người nắm được chỗ yếu.

Từ phương diện này mà xem Sở lão gia tử nói thật không sai, đây là kinh nghiệm có lợi cho chính hắn.

- Kỳ thật cho cháu làm bí thư Ban kỷ luật thanh tra tuy là người khác thúc đẩy, nhưng dù sao cũng do chúng ta cân nhắc vấn đề này, lại cảm thấy khá phù hợp, cho nên mới để cho cháu điều tới Long Thành.

Sở lão gia tử lần đầu tiên nhắc tới chuyện này:

- Dù sao tuổi cháu còn quá nhỏ, đây là một khuyết điểm, tình huống trong nước vẫn luôn phân biệt đối xử vô cùng nghiêm trọng, bằng không lão đầu tử đã về hưu như ông cũng sẽ không có nhiều người còn đến thăm viếng xin báo cáo chỉ thị, kỳ thật đạo lý này là như thế, cho cháu làm việc vài năm ở vị trí Ban kỷ luật thanh tra, cũng là vì hi vọng cháu có thể yên tĩnh xuống một chút, không nên làm náo động thêm nữa, chỉ là không hề nghĩ tới cháu đi tới đâu cũng trở thành tiêu điểm, chỉ cần làm ra chút ít chuyện lại biến thành chủ đề trong miệng mọi người.

Nói tới đây, Sở lão gia tử cũng không khỏi lắc đầu, hiển nhiên là cũng cảm thấy đau đầu không ít.

Kỳ thật mấy vị trên cao tầng có cách nhìn đối với Diệp Khai đều là như nhau, tuy thật sự xem trọng năng lực của hắn, phi thường có lòng tin với khả năng của hắn, nhưng lại không thể không ý thức ra một vấn đề, đã có tiêu chuẩn như Diệp Khai, nhìn lại những người khác thật sự cảm thấy họ làm việc quá kém.

Cây có mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ, đi cao hơn người tất nhiên bị người ghen ghét.

Hiện tại mọi người đều đang lo lắng cho Diệp Khai, nếu không nhờ bối cảnh của Diệp gia thâm hậu, bảo hộ được hắn, đoán chừng đã sớm bị một đám tiểu nhân xúm lại vây đánh từ lâu.

- Thế nhưng loại chuyện này biết thì dễ mà làm thì khó, cháu lại không thể làm ra được việc rõ ràng nhìn thấy là có chuyện rành rành ra đó, nhưng bản thân mình lại không động thủ đi giải quyết nó.

Diệp Khai đối với công việc này cũng cảm thấy thật bất đắc dĩ, làm cho hắn giả vờ như không nhìn thấy là chuyện không có khả năng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nếu như đã ngồi lên vị trí này, thấy được sự tình không đúng đương nhiên là phải ra tay xử lý.

- Ân, vị ti bất cảm vong ưu quốc sao?

Sở lão gia tử không nói thêm gì nữa, nhấc lên bút lông bên cạnh, tập trung tư tưởng suy nghĩ một lát sau đó mới viết xuống dòng chữ.

- Ồ?

Diệp Khai quan sát hồi lâu, trong lòng không khỏi kinh ngạc, tiêu chuẩn của mấy chữ này đúng là tốt hơn hai chữ Sở Viên thật nhiều.

Thoạt nhìn Sở lão gia tử ẩn giấu không ít tài năng thôi.

Diệp Khai thổi thổi bức tranh chữ cho khô nhanh hơn, trong lòng phi thường hài lòng.

Nhưng hắn cũng biết tâm tình của Sở lão gia tử thật tốt, chịu viết cho hắn mấy chữ, để báo đáp lại, chuyện của Lăng Cương chỉ sợ cũng phải nói cho lão nhân gia nghe qua một chút.

Mọi người ngồi bên ngoài chừng nửa giờ, mặt trời ngã về tây, nhiệt độ cũng dần dần hạ thấp.

- Đi, vào trong nhà nói chuyện, tối nay ở lại ăn cơm!

Sở lão gia tử nói với Diệp Khai.

- Dạ!

Diệp Khai cũng không từ chối, chỉ trộm nhìn qua Sở Tĩnh Huyên.

Sở Tĩnh Huyên trừng mắt lườm hắn, hiển nhiên đoán được nội tâm của người này khẳng định không có ý gì tốt.

Diệp Khai tự mình đẩy xe lăn cho Sở lão gia tử, chậm rãi đi vào nhà, sau đó dìu ông nằm lên sô pha, lại kéo thảm đắp lên chân.

Mỗi ngày Sở lão gia tử đều nghe theo lời của bác sĩ chuyên môn làm một ít hoạt động bên ngoài, sau khi trở về còn tiếp nhận vật lý trị liệu, chỉ có điều thời gian không lâu, chỉ khoảng mười phút mà thôi.

Thừa dịp nhân viên y tế đang khám bệnh cho Sở lão gia tử, Diệp Khai chạy vào trong lấy ra hộp trà, sau đó lấy ra dụng cụ bắt đầu nấu nước pha trà.

- Cháu học được có hình có dáng rồi đó…

Sở lão gia tử nằm nghiêng trên sô pha, nhìn Diệp Khai đang bận rộn hỏi:

- Công tác của Ban kỷ luật thanh tra rất rảnh rỗi sao?

- Thời điểm nhàn rỗi cũng khá nhiều, nhất là giống như cháu, chuyện cần mình đi xử lý dù sao cũng ít.

Diệp Khai vừa nấu trà vừa đáp:

- Chẳng hạn như chuyện tại Long Thành cùng Lăng Cương, liên quan đủ mặt, tranh chấp lợi ích khá phức tạp nên cháu mới tự mình xử lý, bình thường thật sự là rỗi rảnh.

- Cũng phải, hiện tại dù sao cháu cũng đã là cán bộ cấp chính sảnh rồi, những chuyện vụn vặt xác thực không cần cháu tới quản.

Sở lão gia tử gật nhẹ đầu, sau đó lại vẫy tay cho nhân viên y tế ra ngoài.

Hiện tại trong phòng chỉ còn lại một thư ký chừng năm mươi tuổi cùng hai vệ sĩ, còn có Sở đại tiểu thư cùng Diệp Khai làm bạn bên người Sở lão gia tử.

- Ha ha, lão gia tử, nếm thử trà cháu pha xem sao.

Diệp Khai châm trà đưa tới trong tay lão nhân gia.

- Vậy thì phải nếm thử!

Sở lão gia tử gật đầu nói.

Sở đại tiểu thư đưa lưng về phía lão gia tử, nhìn Diệp Khai làm ra hình dáng như đang phát âm, Diệp Khai thấy thật rõ ràng, nàng muốn nói hắn nịnh hót.

Nhưng lúc này Diệp Khai cũng không quan tâm đi lý luận với Sở đại tiểu thư, bởi vì Sở lão gia tử đã hỏi tới việc của Lăng Cương.

- Chuyện của Lăng Cương là sao vậy?

Sở lão gia tử hỏi:

- Ông nghe người ta nói Thiệu Giang Bình có vấn đề, nhưng lần này cháu đi qua đó một chuyến lại không thấy có đại động tác gì cả.

- Chuyện này cháu cũng muốn giảng một chút với lão gia tử, nhìn xem ý nghĩ của cháu phải chăng có phù hợp hay không.

Diệp Khai nghe lão gia tử hỏi tới chuyện này, cũng thật nghiêm túc trả lời.

Diệp Khai nói chuyện thật cẩn thận, Sở lão gia tử nghe cũng rất cẩn thận, thỉnh thoảng còn hỏi thêm một vài vấn đề, hiển nhiên là đối với chuyện này phi thường quan tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Môn

Số ký tự: 0