Xin mời chủ nhiệm Diệp
Thao Lang
2024-07-23 09:18:47
Quay sang nhìn, thì thấy một ông bác trung niên tuổi tầm bốn mươi, mặt vuông tai lớn, trông bề ngoài phong thái trang nghiêm, bảo là lãnh đạo Trung ương cũng có người sẽ
tin, đang hiếu kỳ nhìn hắn.
- Ha ha vâng ạ.
Diệp Khai thuận miệng đáp, rồi hỏi:
- Ngài là lãnh đạo lớn đúng không ạ, vừa nhìn đã thấy rất phong độ.
- Lãnh đạo lớn thì chưa tới, vừa mới lên cấp chính sở, ở địa phương thì miễn cưỡng cũng có thể coi là cán bộ nòng cốt, có điều lên thủ đô mới thấy, vẫn còn kém xa quá.
Ông bác tướng phú quý khoát tay nói.
- Xem tướng cậu, cũng chỉ tầm hai mươi tuổi thôi, là thư ký hay tài xế vậy?
- Hì hì, đều làm qua cả rồi.
Diệp Khai đáp bừa.
- Hầy, cổng thủ đô quá khó vào, tôi đã đến đây hai ngày rồi, mà vẫn chưa được gặp người cần gặp.
Ông thở dài
- Biết vậy đã dẫn thư ký theo cùng rồi, cứ ngồi chờ thế này, thật quá lãng phí thời gian.
- Bác nói cũng đúng.
Diệp Khai thuận miệng đáp.
- Đơn vị cấp tỉnh bộ ở các nơi mấy chục, cộng thêm một số đơn vị cấp sở địa phương, không đếm được bao nhiêu, ai ai cũng chen đến đây làm việc, tất sẽ đông người ra kẻ vào, xếp hàng phải mất cả buổi trời.
- Cậu nhóc trạc chừng này tuổi, chắc sếp cậu là chính sở hoặc phó sở?
Ông này đợi phải mấy ngày đến chán chường, nhiều người ngồi cạnh mà cũng không biết thân thế ra sao, cũng không tiện bắt chuyện, tình cờ gặp được một chàng trai trẻ tuổi như Diệp Khai, không nhịn được bèn hỏi chuyện hắn.
- Ha ha.
Diệp Khai cười khan hai tiếng.
- Sao bác không nói là phó bộ hay chính ban?
- Cái đó thì khó có khả năng mà.
Ông này cười, bảo:
- Nếu là chính ban, đến đây cũng chẳng là gì hết, vào được cánh cửa này đã là khá lắm rồi, mà có đến được đây ấy, cũng phải ngoan ngoãn đợi. Còn về lãnh đạo cấp phó bộ, nói sao thì khi đã bước vào ngưỡng cửa này rồi, thì ắt có đãi ngộ đặc biệt của người ta, kể cả các tổ chức muốn bàn chuyện, cũng đều hẹn trước, không có chuyện ngồi chờ như chúng ta đâu. Vả lại, cậu trẻ thế này, làm gì có chuyện là thư ký của lãnh đạo cấp phó tỉnh bộ chứ, bọn họ tuyển thư ký hay tài xế, toàn thích tìm người lớn tuổi một chút.
- Có lý đó, phải nói là kinh nghiệm bác thật phong phú. – Diệp Khai cười khì khì.
- Cũng chẳng có gì, chẳng qua đã công tác nhiều năm rồi thôi. – Ông khoát tay.
Hai người tán gẫu một buổi, Diệp Khai mới tìm hiểu được, ông bác mặt vuông tai to này tên là Khổng Hướng Đông, là cán bộ cấp chính sở tỉnh Hà Đông, chỉ có điều ông thuộc doanh nghiệp nhà nước, phụ trách quản lý một nhà máy hóa chất và than đá của nhà nước ở địa phương, “chỗ dựa” khá là sơ sài.
Tuy rằng cán bộ cỡ này đến thủ đô, chẳng thể hiện được uy thế gì cả, nhưng nếu đặt vào phía địa phương mà nghĩ, thì chắc chắn phải là nhân vật lớn mà các lãnh đạo ở tỉnh đều phải coi trọng, vì quyền quản lý của họ về cơ bản đều không nằm ở tỉnh, mà là những nhân vật phải độc lập hơn rất nhiều.
- Chúng ta xem như cũng có duyên, cho cậu tấm danh thiếp, khi nào đến tỉnh Hà Đông làm việc, cứ tìm tôi là được, bao ăn bao ở luôn.
Khổng Hướng Đông coi ra cũng rất nhiệt tình, đưa cho Diệp Khai một tấm danh thiếp.
- Cảm ơn ạ, cháu không có danh thiếp, cho bác số di động vậy nhé.
Diệp Khai tiện tai viết một dãy số rồi đưa cho ông.
- Diệp Khai.
Khổng Hướng Đông nhìn qua, thấy chữ Diệp Khai cũng đẹp, có điều cái tên này hình như đã nghe ở đâu đó rồi.
- Cái tên này hay đấy, nghe quen quen.
Lúc này, một người ra dáng thư ký bước ra từ văn phòng.
Mọi người lập tức thẳng lưng dậy, nhìn hắn đầy hy vọng, mong sao tên mình sẽ được gọi.
Chờ ở đây đã mấy ngày rồi, chuyện khác thì họ chưa học được, mà đã nhớ kỹ mặt thư ký phụ trách gọi tên rồi, vì ngày nào hắn cũng chạy qua chạy lại biết bao nhiêu lần, muốn không bị chú ý cũng khó.
Có điều, thư ký không gọi tên, mà chỉ lướt mắt qua bọn họ hai lần, rồi đi về phía Diệp Khai.
“Có phải đến lượt mình không?”
Khổng Hướng Đông khẽ run, tuy ông vẫn luôn mong được gọi tên, nhưng lúc này mà bị gọi vào, vẫn đâm ra căng thẳng, vì chỗ ông đang ngồi toàn những người cần gặp bộ trưởng.
Bộ trưởng Trung tổ bộ phải nói là không tầm thường, bộ trưởng tại nhiệm là nhân vật tầm cỡ đã vào Cục, là lãnh đạo cấp phó quốc gia.
Ai ngờ thư ký vội vàng đi đến trước mặt Diệp Khai, cúi người nói:
- Chào chủ nhiệm Diệp, mời ngài theo tôi, bộ trưởng cần gặp ngài.
Diệp Khai đứng dậy, chỉnh lại cổ áo, khẽ gật đầu, không nói gì, theo thư ký đi vào.
- Khỉ gió, cậu nhóc này mà chủ nhiệm gì chứ?
Khổng Hướng Đông lập tức trợn tròn mắt.
Nhưng trông Diệp Khai, cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi, theo lý mà nói, không phải tài xế thì cũng là thư ký, sao lại thành chủ nhiệm rồi?!
Điều này chỉ là thứ yếu, nhưng thư ký bộ trưởng nhận ra được, lại còn đích thân bước đến mời vào, mà còn là bộ trưởng cần gặp, thì cấp bậc của tên chủ nhiệm này chắc cũng không thấp là mấy đâu?
Nếu muốn nỏi trong nước chức vị nào oách nhất, thì không ai qua được chức chủ nhiệm này, ra đường có chủ nhiệm, vào trường học có chủ nhiệm, văn phòng Đảng cộng sản Trung ương mà cũng có chủ nhiệm, có điều nghe đâu vị chủ nhiệm đó đã sắp vào Cục rồi.
Khoảng cách giữa chủ nhiệm này với chủ nhiệm kia, thực phải nói là như trời với đất.
Khổng Hướng Đông không phải kẻ ngốc, thực ra ông hết sức tinh ranh, ông liền lật tờ giấy Diệp Khai viết cho mình ra xem lại, rồi cẩn thận cất vào.
Trên thực tế, sau bao nhiêu năm lăn lộn giữa quan trường, Khổng Hướng Đông sớm đã hiểu được một chuyện, ông biết rõ tầm quan trọng của quan hệ xã hội, nhất là với những cán bộ đã bước vào giới cấp cao như ông, càng phải chuyên tâm đan nên tâm lưới quan hệt của chính mình.
Để khi xảy ra chuyện, thì đó là những tài nguyên có thể dựa dẫm được.
Diệp Khai theo thư ký vào trong văn phòng, phía này cách khu chờ một đoạn, không những bên ngoài có cảnh sát vũ trang bảo vệ, mà tình hình trật tự cũng không được chú ý mấy, hành giữa mấy căn phòng khá rộng, người lo công chuyện đi tới đi lui, trông rất bận rộn.
Đi qua khu vực này là hướng thẳng đến văn phòng bộ trưởng.
- Đổng chủ nhiệm, Diệp chủ nhiệm đến rồi.
Thư ký gõ cửa, nói với một vị cán bộ tầm ba bảy, ba tám tuổi.
Người vừa đến là Đổng Vĩ - Chủ nhiệm văn phòng của bộ trưởng Trung tổ bộ Nhiếp Vân Phi, và cũng là cán bộ cấp chính sở.
- Xin mời Diệp chủ nhiệm, bộ trường đã đang đợi rồi.
Đổng Vĩ nhìn thấy Diệp Khai, không dám thất lễ, vội vàng đưa hắn vào.
Nếu là người khác, có lẽ sẽ không rõ thân phận của Diệp Khai, nhưng thân là chủ nhiệm văn phòng của bộ trưởng Trung tổ bộ Nhiếp Vân Phi, Đổng Vĩ biết rất rõ Diệp Khai là nhân vật như thế nào.
Cháu đích tôn của cụ Diệp, cháu trai của đồng chí Diệp Tương Càn, con trai của đồng chí Diệp Tử Bình, có hai ông bác đều là trọng tướng quân đội, một người là Tổng tham mưu trưởng, một người là Tư lệnh đại quân khu, toàn kết giao với các nhân vật lớn giậm chân một nhát là động trời động đất, chẳng trách bộ trưởng Nhiếp lại đích thân tiếp đón.
- Ha ha vâng ạ.
Diệp Khai thuận miệng đáp, rồi hỏi:
- Ngài là lãnh đạo lớn đúng không ạ, vừa nhìn đã thấy rất phong độ.
- Lãnh đạo lớn thì chưa tới, vừa mới lên cấp chính sở, ở địa phương thì miễn cưỡng cũng có thể coi là cán bộ nòng cốt, có điều lên thủ đô mới thấy, vẫn còn kém xa quá.
Ông bác tướng phú quý khoát tay nói.
- Xem tướng cậu, cũng chỉ tầm hai mươi tuổi thôi, là thư ký hay tài xế vậy?
- Hì hì, đều làm qua cả rồi.
Diệp Khai đáp bừa.
- Hầy, cổng thủ đô quá khó vào, tôi đã đến đây hai ngày rồi, mà vẫn chưa được gặp người cần gặp.
Ông thở dài
- Biết vậy đã dẫn thư ký theo cùng rồi, cứ ngồi chờ thế này, thật quá lãng phí thời gian.
- Bác nói cũng đúng.
Diệp Khai thuận miệng đáp.
- Đơn vị cấp tỉnh bộ ở các nơi mấy chục, cộng thêm một số đơn vị cấp sở địa phương, không đếm được bao nhiêu, ai ai cũng chen đến đây làm việc, tất sẽ đông người ra kẻ vào, xếp hàng phải mất cả buổi trời.
- Cậu nhóc trạc chừng này tuổi, chắc sếp cậu là chính sở hoặc phó sở?
Ông này đợi phải mấy ngày đến chán chường, nhiều người ngồi cạnh mà cũng không biết thân thế ra sao, cũng không tiện bắt chuyện, tình cờ gặp được một chàng trai trẻ tuổi như Diệp Khai, không nhịn được bèn hỏi chuyện hắn.
- Ha ha.
Diệp Khai cười khan hai tiếng.
- Sao bác không nói là phó bộ hay chính ban?
- Cái đó thì khó có khả năng mà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ông này cười, bảo:
- Nếu là chính ban, đến đây cũng chẳng là gì hết, vào được cánh cửa này đã là khá lắm rồi, mà có đến được đây ấy, cũng phải ngoan ngoãn đợi. Còn về lãnh đạo cấp phó bộ, nói sao thì khi đã bước vào ngưỡng cửa này rồi, thì ắt có đãi ngộ đặc biệt của người ta, kể cả các tổ chức muốn bàn chuyện, cũng đều hẹn trước, không có chuyện ngồi chờ như chúng ta đâu. Vả lại, cậu trẻ thế này, làm gì có chuyện là thư ký của lãnh đạo cấp phó tỉnh bộ chứ, bọn họ tuyển thư ký hay tài xế, toàn thích tìm người lớn tuổi một chút.
- Có lý đó, phải nói là kinh nghiệm bác thật phong phú. – Diệp Khai cười khì khì.
- Cũng chẳng có gì, chẳng qua đã công tác nhiều năm rồi thôi. – Ông khoát tay.
Hai người tán gẫu một buổi, Diệp Khai mới tìm hiểu được, ông bác mặt vuông tai to này tên là Khổng Hướng Đông, là cán bộ cấp chính sở tỉnh Hà Đông, chỉ có điều ông thuộc doanh nghiệp nhà nước, phụ trách quản lý một nhà máy hóa chất và than đá của nhà nước ở địa phương, “chỗ dựa” khá là sơ sài.
Tuy rằng cán bộ cỡ này đến thủ đô, chẳng thể hiện được uy thế gì cả, nhưng nếu đặt vào phía địa phương mà nghĩ, thì chắc chắn phải là nhân vật lớn mà các lãnh đạo ở tỉnh đều phải coi trọng, vì quyền quản lý của họ về cơ bản đều không nằm ở tỉnh, mà là những nhân vật phải độc lập hơn rất nhiều.
- Chúng ta xem như cũng có duyên, cho cậu tấm danh thiếp, khi nào đến tỉnh Hà Đông làm việc, cứ tìm tôi là được, bao ăn bao ở luôn.
Khổng Hướng Đông coi ra cũng rất nhiệt tình, đưa cho Diệp Khai một tấm danh thiếp.
- Cảm ơn ạ, cháu không có danh thiếp, cho bác số di động vậy nhé.
Diệp Khai tiện tai viết một dãy số rồi đưa cho ông.
- Diệp Khai.
Khổng Hướng Đông nhìn qua, thấy chữ Diệp Khai cũng đẹp, có điều cái tên này hình như đã nghe ở đâu đó rồi.
- Cái tên này hay đấy, nghe quen quen.
Lúc này, một người ra dáng thư ký bước ra từ văn phòng.
Mọi người lập tức thẳng lưng dậy, nhìn hắn đầy hy vọng, mong sao tên mình sẽ được gọi.
Chờ ở đây đã mấy ngày rồi, chuyện khác thì họ chưa học được, mà đã nhớ kỹ mặt thư ký phụ trách gọi tên rồi, vì ngày nào hắn cũng chạy qua chạy lại biết bao nhiêu lần, muốn không bị chú ý cũng khó.
Có điều, thư ký không gọi tên, mà chỉ lướt mắt qua bọn họ hai lần, rồi đi về phía Diệp Khai.
“Có phải đến lượt mình không?”
Khổng Hướng Đông khẽ run, tuy ông vẫn luôn mong được gọi tên, nhưng lúc này mà bị gọi vào, vẫn đâm ra căng thẳng, vì chỗ ông đang ngồi toàn những người cần gặp bộ trưởng.
Bộ trưởng Trung tổ bộ phải nói là không tầm thường, bộ trưởng tại nhiệm là nhân vật tầm cỡ đã vào Cục, là lãnh đạo cấp phó quốc gia.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ai ngờ thư ký vội vàng đi đến trước mặt Diệp Khai, cúi người nói:
- Chào chủ nhiệm Diệp, mời ngài theo tôi, bộ trưởng cần gặp ngài.
Diệp Khai đứng dậy, chỉnh lại cổ áo, khẽ gật đầu, không nói gì, theo thư ký đi vào.
- Khỉ gió, cậu nhóc này mà chủ nhiệm gì chứ?
Khổng Hướng Đông lập tức trợn tròn mắt.
Nhưng trông Diệp Khai, cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi, theo lý mà nói, không phải tài xế thì cũng là thư ký, sao lại thành chủ nhiệm rồi?!
Điều này chỉ là thứ yếu, nhưng thư ký bộ trưởng nhận ra được, lại còn đích thân bước đến mời vào, mà còn là bộ trưởng cần gặp, thì cấp bậc của tên chủ nhiệm này chắc cũng không thấp là mấy đâu?
Nếu muốn nỏi trong nước chức vị nào oách nhất, thì không ai qua được chức chủ nhiệm này, ra đường có chủ nhiệm, vào trường học có chủ nhiệm, văn phòng Đảng cộng sản Trung ương mà cũng có chủ nhiệm, có điều nghe đâu vị chủ nhiệm đó đã sắp vào Cục rồi.
Khoảng cách giữa chủ nhiệm này với chủ nhiệm kia, thực phải nói là như trời với đất.
Khổng Hướng Đông không phải kẻ ngốc, thực ra ông hết sức tinh ranh, ông liền lật tờ giấy Diệp Khai viết cho mình ra xem lại, rồi cẩn thận cất vào.
Trên thực tế, sau bao nhiêu năm lăn lộn giữa quan trường, Khổng Hướng Đông sớm đã hiểu được một chuyện, ông biết rõ tầm quan trọng của quan hệ xã hội, nhất là với những cán bộ đã bước vào giới cấp cao như ông, càng phải chuyên tâm đan nên tâm lưới quan hệt của chính mình.
Để khi xảy ra chuyện, thì đó là những tài nguyên có thể dựa dẫm được.
Diệp Khai theo thư ký vào trong văn phòng, phía này cách khu chờ một đoạn, không những bên ngoài có cảnh sát vũ trang bảo vệ, mà tình hình trật tự cũng không được chú ý mấy, hành giữa mấy căn phòng khá rộng, người lo công chuyện đi tới đi lui, trông rất bận rộn.
Đi qua khu vực này là hướng thẳng đến văn phòng bộ trưởng.
- Đổng chủ nhiệm, Diệp chủ nhiệm đến rồi.
Thư ký gõ cửa, nói với một vị cán bộ tầm ba bảy, ba tám tuổi.
Người vừa đến là Đổng Vĩ - Chủ nhiệm văn phòng của bộ trưởng Trung tổ bộ Nhiếp Vân Phi, và cũng là cán bộ cấp chính sở.
- Xin mời Diệp chủ nhiệm, bộ trường đã đang đợi rồi.
Đổng Vĩ nhìn thấy Diệp Khai, không dám thất lễ, vội vàng đưa hắn vào.
Nếu là người khác, có lẽ sẽ không rõ thân phận của Diệp Khai, nhưng thân là chủ nhiệm văn phòng của bộ trưởng Trung tổ bộ Nhiếp Vân Phi, Đổng Vĩ biết rất rõ Diệp Khai là nhân vật như thế nào.
Cháu đích tôn của cụ Diệp, cháu trai của đồng chí Diệp Tương Càn, con trai của đồng chí Diệp Tử Bình, có hai ông bác đều là trọng tướng quân đội, một người là Tổng tham mưu trưởng, một người là Tư lệnh đại quân khu, toàn kết giao với các nhân vật lớn giậm chân một nhát là động trời động đất, chẳng trách bộ trưởng Nhiếp lại đích thân tiếp đón.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro