Quan Môn

Xỏ lá

Thao Lang

2024-07-23 09:18:47

- Chắc là ông có lịch trình khác ạ.

Diệp Khai đáp.

Lúc này Diệp Khai đã thầm hiểu ra, có lẽ ông Sở hình như nổi máu ganh tỵ, nên đã làm lơ hắn.

Dẫu sao thì đồng chí Phương Hòa cũng đã làm một chuyến rình rang đến Minh Châu, còn Diệp Khai thì lại là nhân vật quan trọng hộ tống đồng chí Phương Hòa suốt chặng đường, chạy qua chạy lại trước ống kính suốt, ông Sở này mắt rất tỏ, lại thường xem tivi, đoán chừng mấy ngày qua cũng chẳng giữ được vẻ mặt dễ coi.

Nghĩ thử thì cũng dễ hiểu thôi, thấy cháu rể mình đi theo đối thủ mà cười cười nói nói, chạy ngang chạy dọc, ai mà chẳng thấy khó chịu.

Có điều chuyện này, Diệp Khai cùng ngại nói với Sở Vân Tùng, vốn là vì vấn đề của chính hắn, ông già giở chứng một chút thì cũng chẳng có gì lạ.

Sở Vân Tùng cũng là người thông minh, lập tức nghĩ đến vấn đề này, liền cười:

- Thế à, cháu vào trong thư phòng ta ngồi đã.

Diệp Khai đáp lời, rồi theo Sở Vân Tùng vào trong thư phòng.

Ngồi xuống ghế, liền có phục vụ mang trà đến.

- Uống ngụm trà đi, đây là trà Đại Hồng Bào thượng hàng vừa về đó, khó kiếm lắm.

Sở Vân Tùng nhấc tách trà lên, nói với Diệp Khai.

- Vừa rồi cháu ngồi bên ngoài không biết làm gì, bèn uống hết bốn ấm trà rồi, nếu uống nữa cháu biến thành con cóc mất thôi.

Diệp Khai chỉ vào bụng mình, cười mếu máo.

- Ha ha.

Sở Vân Tùng bật cười, chỉ vào Diệp Khai mà nói:

- Ai bảo làm gì, không có việc gì làm thì bảo ông Phương đi Minh Châu thị sát, còn hộ giá nguyên hành trình, ra dáng vệ sĩ lắm, ông không giận mới lạ đó!

- Đấy là việc cần phải làm, vả lại cháu còn kiêm nhiệm công việc của cục trung cảnh...

Nhắc đến chuyện này, Diệp Khai cũng chỉ biết gãi đầu mà thôi.

Hắn cũng đâu có chủ ý làm vệ sĩ cho người ta, chỉ là tình thế yêu cầu hắn gánh thêm cái danh thiếu tướng phó cục trung cảnh, nếu không làm thêm chức vệ sĩ kia, thì chắc ông Phương cũng có thể không đến Minh Châu rồi.

Nếu muốn nhờ người ta đến trợ giúp mình, thì dĩ nhiên phải tỏ lòng thành ý vừa đủ, chứ không, người ta chẳng thân chẳng thích, dựa vào đâu họ phải ra mặt giúp mình?

- Chuyện của Hồ Hán, cháu biết cả rồi chứ?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sở Vân Tùng nhấp một ngụm trà, trầm ngâm nói.

- Dạ - Diệp Khai gật đầu, tỏ ý đã biết.

- Chuyện này chớ thấy chỉ dây dưa đến hai cán bộ cấp phó sở các cháu, mà còn kéo theo tất cả những nhân vật lớn ở thủ đô.

Sở Vân Tùng cảm khái.

- Lão Cố đã đến Vân Hải Cư trước, và gặp ông rồi.

- Hả? – Diệp Khai liền sững sờ.

Tuy năng lực của ông Cố không yếu, nhưng vì chuyện này mà còn đích thân tìm đến cửa nhà ông Sở để tìm sự ủng hộ, đã đủ chứng minh ông thực sự đã rất hao tâm tổn sức trong chuyện này, sau hậu trường rốt cuộc đã trả cái giá bao nhiêu, người ngoài không biết, nhưng chắc chắn không hề nhỏ.

- Ông ấy không hài lòng chuyện cháu chạy việc cho lão Phương, ông Cố lại không biết hứa hẹn gì, nên ông ấy mới buông lơi bỏ mặc, nếu không thì chuyện của Hồ Hán hoàn toàn không thể bị phơi bày ra được.

Sở Vân Tùng nói.

Diệp Khai nghe vậy liền gãi đầu, nghĩ bụng, chẳng trách gần đây đầu trâu mặt ngựa gì cũng nhảy ra cho được, hóa ra là phía ông Sở bực dọc, cố ý thả ít kẻ ra gây sự.

Ông Cố tuy cũng có thể xem là nhân vật “nguyên lão”, nhưng sức ảnh hưởng trên thực tế thì không thể so với nhân vật tầm như ông Phương và ông Sở, thậm chí cũng không thế mạnh bằng ông Diệp.

Có điều về mặt quan hệ với ông Sở, thì tương đối gần hơn một chút.

Chỉ là Diệp Khai có hơi thắc mắc, không lẽ ông Cô không biết hắn là vị hôn phu của Sở Tịnh Huyên?

Nếu có biết mối quan hệ này, mà vẫn đòi chức vị như vậy cho vị hôn phu của cháu gái mình, liệu có hơi quá đáng rồi không?

Ông Diệp không nói gì, là vì chuyện này liên quan đến lợi ích của cháu trai mình, ông không tiện tỏ thái độ, dẫu sao thì mọi chức vị cũng đều là của nhà nước, không phải để bán cho nhà họ Diệp, ai cũng có cơ hội đảm nhiệm chức vụ này, nên ông không lên tiếng.

Mặt khác, quan sát kỹ xem, ở thủ đô này, rốt cuộc đã che giấu bao nhiêu luận chiến âm mưu đối đầu với ông Diệp.

- Chuyện tranh Đảng này, cháu cực kỳ căm ghét. Không nói đến Ngưu Lý đảng tranh thời Đường, Tân đảng Cựu đảng thời Tống, Đông Lâm và Yêm Đảng thời Minh, đều không một phút nào suy giảm.

Diệp Khai nghiêm chỉnh nói.

- Bao nhiêu năm rồi mà vẫn vậy, có đỏ mặt, xấu hổ hay không? Mọi chuyện đều không lấy lợi ích nhân dân làm điểm xuất phát, hẳn là ưu tiên tư lợi, chỉ lo gắp thức ăn trong mâm của chính mình, để đại cục đó ai lo? Thực sự cháu vô cùng thất vọng về những người này!

- Chỉ có mình cậu là biết phát triển kinh tế thôi à?

Một giọng nói vang lên, ông Diệp đã xuất hiện.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ông Sở vẫn ngồi trên xe lăn, được người ta đẩy vào, vào bên trong thư phòng rồi, ông liền bảo:

- Tôi biết là cậu nhất định rất bất bình, không có chút rộng lượng thì sao mà làm được chuyện lớn? Cái khác khoan nói, về lão Phương, còn không đủ sao? Nếu đổi lại ai xấu tính, thì đã sớm không chịu nổi rồi. Về mặt này, đám thanh niên các cậu cần phải học hỏi cho đàng hoàng vào.

- Cháu chào ông. – Diệp Khai vội vã đứng dậy.

Tuy ông Sở đã gây rắc rối cho hắn, nhưng Diệp Khai vẫn phải nhận sai, chuyện này thật sự không thể nào so đo tính toán được.

Tạm khoan nói chuyện này không hại đến đại thể, căn bản không thể đả động gì đến Diệp Khai, điều quan trọng hơn là dựa vào cơ hội này, Diệp Khai còn có khả năng thể hiện rằng sức mạnh cơ bắp của mình đã có tác dụng đe dọa bọn đạo chích, do vậy rất khó nói ông Sở làm vậy là gây bất lợi cho hắn.

Nhân viên công tác đẩy ông Sở vào rồi tự động lui trở ra.

Trong thư phong chỉ còn lại ông Sở, Sở Vân Tùng và Diệp Khai.

- Ngồi xuống nói chuyện đi. – Ông Sở khoát tay – Ngồi xuống, ngồi xuống.

- Cháu xin đứng vậy, cháu là hậu bối, hai người nói chuyện, đâu có phần cho cháu ngồi ạ.

Diệp Khai tỏ ý.

Ông Sở hừ một tiếng:

- Cậu tưởng tôi sợ cậu mệnh à? Tôi ghét mấy cậu đứng cao quá, tôi phải ngửa cổ ra mà nhìn sắc mặt mấy cậu thôi.

- Hì hì, nếu đã vậy thì cháu xin ngồi ạ.

Diệp Khai nói rồi ngồi phắt xuống sàn nhà.

- Ủa? Sao lại ngồi dưới đất? – Ông Sở ngạc nhiên hỏi – Thói xấu này của cậu là sao đây?

- Cháu ngồi dưới sàn thế này, chẳng phải tiện cho ông nhìn xuống sao ạ.

Diệp Khai cười hề hề.

- Đồ xỏ lá nhà cậu... cháu tôi gặp phải cậu, coi như hết cứu nổi rồi...

Ông Sở lắc đầu cười mếu.

- Thôi thì cậu thích ngồi sao thì cứ ngồi vậy đi.

Sở Vân Tùng nghe thế, bèn cười theo ngồ ngộ, có điều ông cũng đã nhìn ra ông già Sở cố tình xỏ lá gay gắt, chính là để làm cho bầu không khí vui vẻ hơn một chút, rất rõ ràng là Diệp Khai không mong bị ông Diệp giáo huấn một trận một cách bị động, nên bèn dày mặt bày trò này.

Nói thế nào thì, Diệp Khai hãy còn trẻ, chưa đầy hai mươi tuổi, trước mặt ông Sở bảy, tám mươi tuổi mà hoàn toàn không có ý nghĩ lo sợ rằng làm vậy có ảnh hưởng không tốt không.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Môn

Số ký tự: 0