ANH DÁM KHÔNG Y...
Mặc Tử Quy
2024-11-14 01:19:47
Tô Cẩn Nghiêm tắm xong rồi ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy Chung Thủy Linh cũng chưa ngủ, đang mặc áo khoác ngồi trước bàn đọc sách nghiêm túc vẽ, hướng về phía cô, tiến tới bên cạnh cô rồi nhỏ giọng hỏi: “Làm gì đó? Chưa mệt sao?"
Chung Thủy Linh quay đầu hờn dỗi nhìn anh, tay vỗ nhẹ lên vòng eo gầy gò của anh, nhẹ giọng trách móc: “Đều do anh cả đó, em còn chưa làm xong bản thiết kế đây." Tuy ngoài miệng trách móc thế đó, nhưng giọng điệu và thái độ này làm gì có ý trách móc nào.
Tô Cẩn Nghiêm cười, nhìn đồ cô vẽ trên giấy, tò mò hỏi: “Vẽ thế này là vẽ được áo quần theo ý kiến sao?"
Chung Thủy Linh nhìn anh, gật đầu nói: “Ừ, nhưng phải chọn vải vóc nữa, cái này cũng cần nghiên cứu."
Tô Cẩn Nghiêm lắc đầu, nói: “Thâm ảo quá rồi."
Từ khi học đại học, anh gần như không mua quần áo, mấy năm gần đây số lần thật sự đi dạo phố mua đồ có thể đếm trên đầu ngón tay. Đồ nhiều nhất trong tủ đồ của anh chính là quân trang, đủ loại đủ kiểu dáng, mỗi một mùa, đều chuẩn bị nhiều hơn người khác hai bộ, bởi vì lượng huấn luyện của bọn anh còn nhiều hơn bộ đội bình thường tận mấy lần, thậm chí là mười mấy lần.
Chung Thủy Linh cười, nhìn anh nói: “Anh lau khô tóc rồi mau đi ngủ đi, em phải làm thêm một lúc nữa, anh đừng đợi em."
Cô liếc mắt cái là nhìn ra sự mệt mỏi trong mắt anh, nhìn ra anh mệt thế nào.
Bỏ chiếc khăn trong tay đặt xuống một bên, tay ôm lấy người cô nói: “Thế nên anh vừa làm phiền em làm việc đấy à?"
Nghe thế, Chung Thủy Linh buồn cười hỏi anh: “Anh chắc rằng bây giờ anh không làm phiền em làm việc sao?"
Tô Cẩn Nghiêm giơ tay sờ mũi, hôn lên bên gáy cô, sau đó mới buông cô ra, cầm khăn đi tới cạnh giường, vừa lau tóc vừa nhìn cô chằm chằm.
Cuối cùng cô cũng tới rồi, sau này sau khi anh ra khỏi đơn vị để về nhà thì cũng không còn cô đơn lẻ loi một mình ở đây nữa, về nhà rồi sẽ có một ngọn đèn vì anh mà sáng, sẽ có một người phụ nữ đang đợi anh về.
Nghĩ thế, Tô Cẩn Nghiêm yên tâm cười.
Rõ ràng là rất mệt nhưng không hề buồn ngủ chút nào, nhất là lúc nhìn cô thì cả người rất tỉnh táo, thậm chí trong lòng còn âm thầm lập kế hoạch, tưởng tượng cuộc sống tương lai của hai người họ, thậm chí là con cái của bọn họ.
Lúc Chung Thủy Linh cuối cùng cũng hoàn thành bản thiết kế trong tay thì thở phào nhẹ nhõm, ngồi dựa vào ghế, xoay cổ duỗi người, vì bản thiết kế này mà cô gần như ngồi cả ngày, toàn thân, ngay cả eo đều sắp ngồi thẳng luôn rồi, sửa hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng làm xong hết rồi.
Đứng dậy chuẩn bị lên giường, lúc này mới phát hiện người nào đó đáng ra nên nằm ngủ từ lâu nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa ngủ, thấy cô xoay người lại bèn mỉm cười rồi vươn tay về phía cô: “Qua đây."
Chung Thủy Linh cười cong cả mắt, đi về phía anh, nắm lấy tay anh, một giây sau thì cả người bị anh dùng sức kéo lên giường, ngã vào trong ngực anh.
Lưng tựa vào ngực cô, cảm nhận được vấn đề trên người anh, như có thể cảm nhận được nhịp tim bây giờ của anh, cả người thả lỏng vùi vào ngực anh, cười hỏi: “Làm gì mà còn chưa ngủ thế? Đã muộn như thế rồi."
Hai cánh tay cường tráng của Tô Cẩn Nghiêm ôm lấy cả người cô, ôm vào trong ngực mình, nhẹ giọng nói bên gáy cô: “Muốn ôm em ngủ, hình như không ôm em thì không ngủ được." Nhất là cô ở ngay trước mắt mình, sao anh cam lòng đi ngủ cho được chứ.
Chung Thủy Linh vui vẻ cười, không chỉ vì lời nói của anh, mà còn vì anh cũng giống mình, có thói quen như nhau.
Tô Cẩn Nghiêm vươn tay tắt đèn, ôm cô rồi nhẹ giọng nói: “Thủy Linh, cảm ơn em đã tới đây."
Nghe anh nói nói, Chung Thủy Linh đặt tay lên tay anh, nhẹ giọng đáp lại: “Sao lại nói thế..." Thật ra cô không phải không cần cảm ơn, cảm ơn anh đã yêu mình như thế.
Hai người chỉ ôm nhau như thế, nhất thời cũng không nói gì, yên tĩnh lắng nghe hơi thở của nhau, cảm nhận độ ấm của nhau.
Một lúc lâu sau, lâu đến mức Chung Thủy Linh nghi ngờ rằng chẳng lẽ anh ấy ôm mình thế này rồi ngủ, sau lưng Tô Cẩn Nghiêm nhỏ giọng hỏi: “Thủy Linh, em ngủ chưa?"
Chung Thủy Linh tựa vào ngực anh lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Vẫn chưa."
"Có thể chúng ta phải thuê ở ngoài một thời gian, đơn xin cấp nhà trong quân đội vẫn chưa được phê duyệt." Ở phía sau Tô Cẩn Nghiêm khẽ nói, giọng điệu có vẻ hơi áy náy.
Nói đến nhà, Chung Thủy Linh đột nhiên nghĩ tới đêm đó ở biệt thự nhà họ Tô thì ông cụ đưa túi tài liệu đó cho mình, bên trong có một căn nhà ở đây và một ít có liên quan đến cổ phần của tập đoàn Tô Thị.
Bỗng nhiên quay đầu loại, nhìn ánh mắt anh trong tối rồi nói: “Cẩn Nghiêm, còn nhớ cái đêm đi tới biệt thự nhà anh không?"
Tô Cẩn Nghiêm gật đầu một cái, không hiểu sao cô lại hỏi thế, khẽ nói: “Nhớ chứ, sao thế?"
"Em suýt quên mất, ba anh có đồ đưa anh, là một căn nhà và một ít cổ phần của tập đoàn Tô Thị." Chung Thủy Linh nói sự thật, cô không chắc anh nghĩ thế nào, nhưng dù anh muốn làm gì thì cô cũng đều ủng hộ.
Tô Cẩn Nghiêm ngẩn người một lúc, lúc này mới nghĩ ra tại sao lúc đó cô lại ngủ lại ở biệt thự, chắc là ông cụ sắp xếp gọi cô qua.
Im lặng một lúc lâu, rồi Tô Cẩn Nghiêm mới hỏi: “Em nhận sao?"
Chung Thủy Linh lắc đầu, nhìn anh nói: “Em tôn trọng ý kiến của anh."
Tô Cẩn Nghiêm im lặng một lúc lâu, sau đó mới khẽ nói: “Thủy Linh, nếu anh nói không cần thì em có để ý không?" Giọng điệu hơi áy náy.
Chung Thủy Linh buồn cười nói: “Em để ý mấy cái này làm chi?" Trong bóng tối, hai tay ôm lấy mặt anh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mắt anh, khẽ nói: “Cái em mãi để ý đó là anh có em yêu hay không, đối với em những cái khác đều không quan trọng."
Tiền bạc gì, thân phận gì, quan hệ gì, từ trước đến nay những cái này đều không phải là trọng điểm khi cô cân nhắc nên yêu một người hay không, cô yêu ai thì sẽ yêu tất cả về người đó, bao gồm tất cả quyết định của người đó. Khi cô yêu một người thì chỉ để ý người đó cũng yêu mình hay không, nếu không phải, vậy với cô đó có lẽ không phải là tình yêu, nếu phải, đã là yêu thì cần gì phải để ý những thứ gì khác ngoài tình yêu.
Nghe cô nói thế, Tô Cẩn Nghiêm nhẹ nhõm cười, trong bóng tối thò đầu chính xác hôn lên môi cô, khẽ nói: “Cô gái à, em nói anh làm sao không yêu em đây!"
Chung Thủy Linh ngọt ngào cười, so với mấy món đồ như tiền bạc các loại, nghe anh tự nhủ như thế cô thật sự cảm thấy không có thứ gì tốt đẹp và đáng giá hơn cái này, vòng tay ôm lấy cổ anh rồi đắc ý nói: “Anh dám không yêu em à!" Giọng điệu mang theo sự đắc ý.
Chung Thủy Linh quay đầu hờn dỗi nhìn anh, tay vỗ nhẹ lên vòng eo gầy gò của anh, nhẹ giọng trách móc: “Đều do anh cả đó, em còn chưa làm xong bản thiết kế đây." Tuy ngoài miệng trách móc thế đó, nhưng giọng điệu và thái độ này làm gì có ý trách móc nào.
Tô Cẩn Nghiêm cười, nhìn đồ cô vẽ trên giấy, tò mò hỏi: “Vẽ thế này là vẽ được áo quần theo ý kiến sao?"
Chung Thủy Linh nhìn anh, gật đầu nói: “Ừ, nhưng phải chọn vải vóc nữa, cái này cũng cần nghiên cứu."
Tô Cẩn Nghiêm lắc đầu, nói: “Thâm ảo quá rồi."
Từ khi học đại học, anh gần như không mua quần áo, mấy năm gần đây số lần thật sự đi dạo phố mua đồ có thể đếm trên đầu ngón tay. Đồ nhiều nhất trong tủ đồ của anh chính là quân trang, đủ loại đủ kiểu dáng, mỗi một mùa, đều chuẩn bị nhiều hơn người khác hai bộ, bởi vì lượng huấn luyện của bọn anh còn nhiều hơn bộ đội bình thường tận mấy lần, thậm chí là mười mấy lần.
Chung Thủy Linh cười, nhìn anh nói: “Anh lau khô tóc rồi mau đi ngủ đi, em phải làm thêm một lúc nữa, anh đừng đợi em."
Cô liếc mắt cái là nhìn ra sự mệt mỏi trong mắt anh, nhìn ra anh mệt thế nào.
Bỏ chiếc khăn trong tay đặt xuống một bên, tay ôm lấy người cô nói: “Thế nên anh vừa làm phiền em làm việc đấy à?"
Nghe thế, Chung Thủy Linh buồn cười hỏi anh: “Anh chắc rằng bây giờ anh không làm phiền em làm việc sao?"
Tô Cẩn Nghiêm giơ tay sờ mũi, hôn lên bên gáy cô, sau đó mới buông cô ra, cầm khăn đi tới cạnh giường, vừa lau tóc vừa nhìn cô chằm chằm.
Cuối cùng cô cũng tới rồi, sau này sau khi anh ra khỏi đơn vị để về nhà thì cũng không còn cô đơn lẻ loi một mình ở đây nữa, về nhà rồi sẽ có một ngọn đèn vì anh mà sáng, sẽ có một người phụ nữ đang đợi anh về.
Nghĩ thế, Tô Cẩn Nghiêm yên tâm cười.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Rõ ràng là rất mệt nhưng không hề buồn ngủ chút nào, nhất là lúc nhìn cô thì cả người rất tỉnh táo, thậm chí trong lòng còn âm thầm lập kế hoạch, tưởng tượng cuộc sống tương lai của hai người họ, thậm chí là con cái của bọn họ.
Lúc Chung Thủy Linh cuối cùng cũng hoàn thành bản thiết kế trong tay thì thở phào nhẹ nhõm, ngồi dựa vào ghế, xoay cổ duỗi người, vì bản thiết kế này mà cô gần như ngồi cả ngày, toàn thân, ngay cả eo đều sắp ngồi thẳng luôn rồi, sửa hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng làm xong hết rồi.
Đứng dậy chuẩn bị lên giường, lúc này mới phát hiện người nào đó đáng ra nên nằm ngủ từ lâu nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa ngủ, thấy cô xoay người lại bèn mỉm cười rồi vươn tay về phía cô: “Qua đây."
Chung Thủy Linh cười cong cả mắt, đi về phía anh, nắm lấy tay anh, một giây sau thì cả người bị anh dùng sức kéo lên giường, ngã vào trong ngực anh.
Lưng tựa vào ngực cô, cảm nhận được vấn đề trên người anh, như có thể cảm nhận được nhịp tim bây giờ của anh, cả người thả lỏng vùi vào ngực anh, cười hỏi: “Làm gì mà còn chưa ngủ thế? Đã muộn như thế rồi."
Hai cánh tay cường tráng của Tô Cẩn Nghiêm ôm lấy cả người cô, ôm vào trong ngực mình, nhẹ giọng nói bên gáy cô: “Muốn ôm em ngủ, hình như không ôm em thì không ngủ được." Nhất là cô ở ngay trước mắt mình, sao anh cam lòng đi ngủ cho được chứ.
Chung Thủy Linh vui vẻ cười, không chỉ vì lời nói của anh, mà còn vì anh cũng giống mình, có thói quen như nhau.
Tô Cẩn Nghiêm vươn tay tắt đèn, ôm cô rồi nhẹ giọng nói: “Thủy Linh, cảm ơn em đã tới đây."
Nghe anh nói nói, Chung Thủy Linh đặt tay lên tay anh, nhẹ giọng đáp lại: “Sao lại nói thế..." Thật ra cô không phải không cần cảm ơn, cảm ơn anh đã yêu mình như thế.
Hai người chỉ ôm nhau như thế, nhất thời cũng không nói gì, yên tĩnh lắng nghe hơi thở của nhau, cảm nhận độ ấm của nhau.
Một lúc lâu sau, lâu đến mức Chung Thủy Linh nghi ngờ rằng chẳng lẽ anh ấy ôm mình thế này rồi ngủ, sau lưng Tô Cẩn Nghiêm nhỏ giọng hỏi: “Thủy Linh, em ngủ chưa?"
Chung Thủy Linh tựa vào ngực anh lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Vẫn chưa."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Có thể chúng ta phải thuê ở ngoài một thời gian, đơn xin cấp nhà trong quân đội vẫn chưa được phê duyệt." Ở phía sau Tô Cẩn Nghiêm khẽ nói, giọng điệu có vẻ hơi áy náy.
Nói đến nhà, Chung Thủy Linh đột nhiên nghĩ tới đêm đó ở biệt thự nhà họ Tô thì ông cụ đưa túi tài liệu đó cho mình, bên trong có một căn nhà ở đây và một ít có liên quan đến cổ phần của tập đoàn Tô Thị.
Bỗng nhiên quay đầu loại, nhìn ánh mắt anh trong tối rồi nói: “Cẩn Nghiêm, còn nhớ cái đêm đi tới biệt thự nhà anh không?"
Tô Cẩn Nghiêm gật đầu một cái, không hiểu sao cô lại hỏi thế, khẽ nói: “Nhớ chứ, sao thế?"
"Em suýt quên mất, ba anh có đồ đưa anh, là một căn nhà và một ít cổ phần của tập đoàn Tô Thị." Chung Thủy Linh nói sự thật, cô không chắc anh nghĩ thế nào, nhưng dù anh muốn làm gì thì cô cũng đều ủng hộ.
Tô Cẩn Nghiêm ngẩn người một lúc, lúc này mới nghĩ ra tại sao lúc đó cô lại ngủ lại ở biệt thự, chắc là ông cụ sắp xếp gọi cô qua.
Im lặng một lúc lâu, rồi Tô Cẩn Nghiêm mới hỏi: “Em nhận sao?"
Chung Thủy Linh lắc đầu, nhìn anh nói: “Em tôn trọng ý kiến của anh."
Tô Cẩn Nghiêm im lặng một lúc lâu, sau đó mới khẽ nói: “Thủy Linh, nếu anh nói không cần thì em có để ý không?" Giọng điệu hơi áy náy.
Chung Thủy Linh buồn cười nói: “Em để ý mấy cái này làm chi?" Trong bóng tối, hai tay ôm lấy mặt anh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mắt anh, khẽ nói: “Cái em mãi để ý đó là anh có em yêu hay không, đối với em những cái khác đều không quan trọng."
Tiền bạc gì, thân phận gì, quan hệ gì, từ trước đến nay những cái này đều không phải là trọng điểm khi cô cân nhắc nên yêu một người hay không, cô yêu ai thì sẽ yêu tất cả về người đó, bao gồm tất cả quyết định của người đó. Khi cô yêu một người thì chỉ để ý người đó cũng yêu mình hay không, nếu không phải, vậy với cô đó có lẽ không phải là tình yêu, nếu phải, đã là yêu thì cần gì phải để ý những thứ gì khác ngoài tình yêu.
Nghe cô nói thế, Tô Cẩn Nghiêm nhẹ nhõm cười, trong bóng tối thò đầu chính xác hôn lên môi cô, khẽ nói: “Cô gái à, em nói anh làm sao không yêu em đây!"
Chung Thủy Linh ngọt ngào cười, so với mấy món đồ như tiền bạc các loại, nghe anh tự nhủ như thế cô thật sự cảm thấy không có thứ gì tốt đẹp và đáng giá hơn cái này, vòng tay ôm lấy cổ anh rồi đắc ý nói: “Anh dám không yêu em à!" Giọng điệu mang theo sự đắc ý.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro