ĐỘT NHIÊN NGOÀI...
Mặc Tử Quy
2024-11-14 01:19:47
Có lúc hiệu ứng của minh tinh đặc biệt rõ ràng, sau khi Trương Tường Tường mặc lễ phục cô thiết kế đi ở thảm đỏ một vòng, đột nhiên trong một ngày có hàng trăm cuộc điện thoại gọi tới studio tìm Chung Thủy Linh, có những người nổi tiếng với đủ loại phong cách, nhiều nhân vật nổi tiếng trong xã hội, và tất nhiên là nhiều tạp chí thời trang, tóm lại bởi vì Trương Tường Tường tùy tiện đi trên thảm đỏ một vòng, mang lại sự nổi tiếng của studio của Chung Thủy Linh.
Thành thật mà nói, lúc đầu không đề cập đến mục đích cô ấy tiếp cận mình, nhưng Chung Thủy Linh thực sự cảm ơn Trương Tường về vấn đề này, điều này tương đương với một quảng cáo miễn phí và trả phí cho studio của cô ấy, cô ấy không nên cảm ơn sao. Đương nhiên, ngoài sự quảng cáo cho bản thân của Trương Tường Tường, từ sau lần nói chuyện hợp tác thành công trên điện thoại với Trương Tường Tường liên quan tới Trương Tân Thành, mấy ngày nay Trương Tường Tường dường như không có tìm mình gây phiền phức, mà liên quan tới Trương Tân Thành, từ lần đó về sau cũng không có gì động tĩnh gì.
Tô Mỹ Dung mỗi ngày đều sẽ gọi điện thoại tới, dù chỉ là nói chuyện phiếm, giống như là thói quen, trước mỗi khi tan làm cô chị ấy đều gọi điện thoại đến, đơn giản hỏi thăm tình hình của Tô Cẩn Nghiêm, hoặc là hỏi thăm tình hình gần đây của cô ấy. Nhưng Chung Thủy Linh nghe được cô trong ngôn ngữ còn có biến tướng uyển chuyển hỏi cô dự định lúc nào muốn có con.
Chung Thủy Linh ngược lại là không thẳng thắn thừa nhận mình gần đây cũng đang chuẩn bị, bởi vì cô không biết quá trình này sẽ có bao nhiêu lâu, cũng không hi vọng mỗi lần chị điện thoại đến đều hỏi, như vậy cô sẽ cảm thấy mình rất có áp lực.
Hôm nay Chung Thủy Linh đang ở nhà đang chat trên máy vi tính với Linda ở Giang Thành đang trong lúc làm việc, điện thoại đột nhiên vang lên, là Lý Huệ Hồng gọi điện thoại tới.
Chung Thủy Linh nhìn qua điện thoại, nói với Linda ở trên máy vi tính nói một tiếng là mình nhận điện thoại, lúc này mới cầm qua điện thoại mở lên nghe.
‘Alo, chị Hồng.”
Điện thoại đầu dây bên kia Lý Huệ Hồng cảm xúc dường như hơi kích động, nói: “Thủy Linh, em mau tới bệnh viện một chuyến, anh Phan gọi điện thoại tới, nói Cẩn Nghiêm nhà em vừa rồi trong lúc huấn luyện bị thương, đang ở trong bệnh viện lục quân!
Nghe vậy, Chung Thủy Linh sững sỡ, một hồi lâu mới cầm điện thoại hỏi: “Chị Hồng, chị, nói đùa sao!”
“Ui, chị có thể đùa chuyện như vậy sao?” Lý Huệ Hồng hơi nóng nảy nói: “Em tranh thủ thời gian đến đây đi, tình hình cụ thể chị cũng không rõ lắm.”
Cúp điện thoại, hai chân Chung Thủy Linh hơi run, không để ý nói với Linda máy tính bên kia vẫn chờ cùng với cô thảo luận công việc nói một câu, lấy điện thoại và túi tiền ra.
Lúc tới bệnh viện lục quân, anh Phan đứng trước cửa phòng cấp cứu, vài đồng đội trong đội túc trực bên cạnh.
Không để ý tới chào hỏi, Chung Thủy Linh chạy về phía anh Phan hỏi: “Anh Phan, sao vậy, chuyện gì xảy ra thế, Cẩn Nghiêm anh ấy sao rồi, sao lại xảy ra ngoài ý muốn?”
“Thủy Linh, đừng lo lắng, bác sĩ đang ở bên trong kiểm tra, tình hình cụ thể chờ bác sĩ ra rồi nói! Anh Phan an ủi cô nói.
Chung Thủy Linh lo lắng đứng đấy, lúc này bảo cô không lo lắng sao được, nằm trong đó chính là chồng của cô đấy, buổi sáng lúc ra cửa còn rất tốt, thậm chí còn chuẩn bị cho cô bữa sáng mới đi, mới được bao lâu đâu, lúc này đột nhiên nói với cô anh vào bệnh viện, tình hình cụ thể còn chưa rõ ràng lắm, cô có thể tỉnh táo được sao?
Lo lắng đứng ở bên ngoài chờ, Chung Thủy Linh thậm chí không thể biết được cảm giác của mình lúc này, giống như ngoại trừ lo lắng thì vẫn là lo lắng.
Anh Phan nói với cô lúc Tô Cẩn Nghiêm đang huấn luyện thì từ lầu ba rơi xuống, cả người lúc ấy hôn mê, nhưng may mắn phía dưới là bãi cỏ, tương đối giảm lực khi anh rơi xuống.
Ở trên xe cứu thương cậu ấy có tỉnh một lần, nhưng không nói gì khác, mà bảo anh Phan đừng nói cho Chung Thủy Linh mình xảy ra chuyện, sau đó không bao lâu cả người lại hôn mê.
Nhưng xảy ra chuyện lớn như vậy, Chung Thủy Linh lại là vợ của anh, anh Phan lúc đó có thể không nói cho Chung Thủy Linh, cho nên khi xuống lập tức cho Lý Huệ Hồng vợ của mình, để cô đến thông báo cho Chung Thủy Linh chạy tới.
Iên tĩnh nghe anh Phan nói, Chung Thủy Linh không có chút phản ứng nào, chỉ là hai tay nắm chặt, dù cho ngoài mặt bình tĩnh, hai tay nắm chặt cũng làm cho người ta nhìn ra được cô giờ phút này rất khẩn trương và sợ hãi.
Thấy cô như vậy, anh Phan cũng không biết nên làm gì, lại bởi vì là quan hệ đàn ông, càng không hiểu nên an ủi như thế nào, dứt khoát gọi điện thoại cho cô vợ trẻ của mình, để cô tới an ủi, trấn an cô một chút.
Lý Huệ Hồng không bao lâu sau thì đến, sớm ở anh Phan gọi điện thoại trước đó cô đã ra,đến bệnh viện nhìn thấy Chung Thủy Linh ngồi như vậy, vội vàng ngồi vào bên cạnh nói qua vai của cô: “Thủy Linh, em đừng quá lo lắng, sẽ không có việc gì đâu.”
Chung Thủy Linh không nói lời nào, lúc này cả người cô dường như đầu đều là trống không, con mắt nhìn chòng chọc vào cánh cửa lớn phòng cấp cứu, đến chớp mắt cũng không, giống như sợ bỏ lỡ cái gì.
Lý Huệ Hồng nhìn thoáng qua chồng của mình, anh Phan cũng không có cách nào, ngoại trừ để cô an ủi, thật đúng là không biết có thể nói gì.
Lý Huệ Hồng quay đầu lại nhìn Chung Thủy Linh, nhẹ tay vỗ về cánh tay, nói: “Thủy Linh, Cẩn Nghiêm cậu ấy bình thường thể chất tốt như vậy, nhất định sẽ không có việc gì, cho nên em đừng quá lo lắng, đợi chút nữa cậu ấy từ bên trong ra em còn phải chăm sóc đấy, chớ tự mình dọa mình.”
Chung Thủy Linh cắn thật chặt môi, ngay cả mình khóe môi bị cắn phá mình cũng không phát hiện.
Lý Huệ Hồng nhìn cô, đều là phụ nữ với nhau, cô làm sao lại không biết tâm trạng bây giờ của Chung Thủy Linh vào lúc này, lúc trước anh Phan nhà bọn họ làm nhiệm vụ cũng bị thương không ít, mỗi một lần anh ta làm nhiệm vụ cô chưa từng có một giấc ngủ nào an giấc, sau khi biết anh ta bình an trở về nỗi lòng lo lắng của cô lúc này mới có thể buông bỏ.
Nghĩ như vậy, Lý Huệ Hồng đưa tay ôm chặt Chung Thủy Linh, lúc này ngoại trừ nói để cô đừng quá khẩn trương và lo lắng, trừ cái đó ra thật không biết có thể nói gì.
Bên ngoài phòng cấp cứu, trái tim của một nhóm người đều treo lên, không khí nghiêm túc khiến người ta cảm thấy hơi kỳ lạ, không ai dám lớn tiếng, iên tĩnh như chết lặng.
Cũng không biết qua bao lâu, rốt cục cửa phòng cấp cứu cũng bị người ta mở ra, bác sĩ khoắc áo blues trắng từ bên trong đi ra.
Chung Thủy Linh dường như không nghĩ ngợi gì, ngay lập tức vọt tới phía trước, nhìn rồi hỏi: “Bác sĩ, sao rồi, thế nào?
Anh bỏ chiếc khẩu trang đang đeo trên mặt xuống nhìn cô nói: "Iên tâm đi, không có vấn đề gì lớn, nhưng bị gãy hai cái xương sườn, sau này phải nghỉ ngơi một tháng không được tập luyện."
Thành thật mà nói, lúc đầu không đề cập đến mục đích cô ấy tiếp cận mình, nhưng Chung Thủy Linh thực sự cảm ơn Trương Tường về vấn đề này, điều này tương đương với một quảng cáo miễn phí và trả phí cho studio của cô ấy, cô ấy không nên cảm ơn sao. Đương nhiên, ngoài sự quảng cáo cho bản thân của Trương Tường Tường, từ sau lần nói chuyện hợp tác thành công trên điện thoại với Trương Tường Tường liên quan tới Trương Tân Thành, mấy ngày nay Trương Tường Tường dường như không có tìm mình gây phiền phức, mà liên quan tới Trương Tân Thành, từ lần đó về sau cũng không có gì động tĩnh gì.
Tô Mỹ Dung mỗi ngày đều sẽ gọi điện thoại tới, dù chỉ là nói chuyện phiếm, giống như là thói quen, trước mỗi khi tan làm cô chị ấy đều gọi điện thoại đến, đơn giản hỏi thăm tình hình của Tô Cẩn Nghiêm, hoặc là hỏi thăm tình hình gần đây của cô ấy. Nhưng Chung Thủy Linh nghe được cô trong ngôn ngữ còn có biến tướng uyển chuyển hỏi cô dự định lúc nào muốn có con.
Chung Thủy Linh ngược lại là không thẳng thắn thừa nhận mình gần đây cũng đang chuẩn bị, bởi vì cô không biết quá trình này sẽ có bao nhiêu lâu, cũng không hi vọng mỗi lần chị điện thoại đến đều hỏi, như vậy cô sẽ cảm thấy mình rất có áp lực.
Hôm nay Chung Thủy Linh đang ở nhà đang chat trên máy vi tính với Linda ở Giang Thành đang trong lúc làm việc, điện thoại đột nhiên vang lên, là Lý Huệ Hồng gọi điện thoại tới.
Chung Thủy Linh nhìn qua điện thoại, nói với Linda ở trên máy vi tính nói một tiếng là mình nhận điện thoại, lúc này mới cầm qua điện thoại mở lên nghe.
‘Alo, chị Hồng.”
Điện thoại đầu dây bên kia Lý Huệ Hồng cảm xúc dường như hơi kích động, nói: “Thủy Linh, em mau tới bệnh viện một chuyến, anh Phan gọi điện thoại tới, nói Cẩn Nghiêm nhà em vừa rồi trong lúc huấn luyện bị thương, đang ở trong bệnh viện lục quân!
Nghe vậy, Chung Thủy Linh sững sỡ, một hồi lâu mới cầm điện thoại hỏi: “Chị Hồng, chị, nói đùa sao!”
“Ui, chị có thể đùa chuyện như vậy sao?” Lý Huệ Hồng hơi nóng nảy nói: “Em tranh thủ thời gian đến đây đi, tình hình cụ thể chị cũng không rõ lắm.”
Cúp điện thoại, hai chân Chung Thủy Linh hơi run, không để ý nói với Linda máy tính bên kia vẫn chờ cùng với cô thảo luận công việc nói một câu, lấy điện thoại và túi tiền ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc tới bệnh viện lục quân, anh Phan đứng trước cửa phòng cấp cứu, vài đồng đội trong đội túc trực bên cạnh.
Không để ý tới chào hỏi, Chung Thủy Linh chạy về phía anh Phan hỏi: “Anh Phan, sao vậy, chuyện gì xảy ra thế, Cẩn Nghiêm anh ấy sao rồi, sao lại xảy ra ngoài ý muốn?”
“Thủy Linh, đừng lo lắng, bác sĩ đang ở bên trong kiểm tra, tình hình cụ thể chờ bác sĩ ra rồi nói! Anh Phan an ủi cô nói.
Chung Thủy Linh lo lắng đứng đấy, lúc này bảo cô không lo lắng sao được, nằm trong đó chính là chồng của cô đấy, buổi sáng lúc ra cửa còn rất tốt, thậm chí còn chuẩn bị cho cô bữa sáng mới đi, mới được bao lâu đâu, lúc này đột nhiên nói với cô anh vào bệnh viện, tình hình cụ thể còn chưa rõ ràng lắm, cô có thể tỉnh táo được sao?
Lo lắng đứng ở bên ngoài chờ, Chung Thủy Linh thậm chí không thể biết được cảm giác của mình lúc này, giống như ngoại trừ lo lắng thì vẫn là lo lắng.
Anh Phan nói với cô lúc Tô Cẩn Nghiêm đang huấn luyện thì từ lầu ba rơi xuống, cả người lúc ấy hôn mê, nhưng may mắn phía dưới là bãi cỏ, tương đối giảm lực khi anh rơi xuống.
Ở trên xe cứu thương cậu ấy có tỉnh một lần, nhưng không nói gì khác, mà bảo anh Phan đừng nói cho Chung Thủy Linh mình xảy ra chuyện, sau đó không bao lâu cả người lại hôn mê.
Nhưng xảy ra chuyện lớn như vậy, Chung Thủy Linh lại là vợ của anh, anh Phan lúc đó có thể không nói cho Chung Thủy Linh, cho nên khi xuống lập tức cho Lý Huệ Hồng vợ của mình, để cô đến thông báo cho Chung Thủy Linh chạy tới.
Iên tĩnh nghe anh Phan nói, Chung Thủy Linh không có chút phản ứng nào, chỉ là hai tay nắm chặt, dù cho ngoài mặt bình tĩnh, hai tay nắm chặt cũng làm cho người ta nhìn ra được cô giờ phút này rất khẩn trương và sợ hãi.
Thấy cô như vậy, anh Phan cũng không biết nên làm gì, lại bởi vì là quan hệ đàn ông, càng không hiểu nên an ủi như thế nào, dứt khoát gọi điện thoại cho cô vợ trẻ của mình, để cô tới an ủi, trấn an cô một chút.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Huệ Hồng không bao lâu sau thì đến, sớm ở anh Phan gọi điện thoại trước đó cô đã ra,đến bệnh viện nhìn thấy Chung Thủy Linh ngồi như vậy, vội vàng ngồi vào bên cạnh nói qua vai của cô: “Thủy Linh, em đừng quá lo lắng, sẽ không có việc gì đâu.”
Chung Thủy Linh không nói lời nào, lúc này cả người cô dường như đầu đều là trống không, con mắt nhìn chòng chọc vào cánh cửa lớn phòng cấp cứu, đến chớp mắt cũng không, giống như sợ bỏ lỡ cái gì.
Lý Huệ Hồng nhìn thoáng qua chồng của mình, anh Phan cũng không có cách nào, ngoại trừ để cô an ủi, thật đúng là không biết có thể nói gì.
Lý Huệ Hồng quay đầu lại nhìn Chung Thủy Linh, nhẹ tay vỗ về cánh tay, nói: “Thủy Linh, Cẩn Nghiêm cậu ấy bình thường thể chất tốt như vậy, nhất định sẽ không có việc gì, cho nên em đừng quá lo lắng, đợi chút nữa cậu ấy từ bên trong ra em còn phải chăm sóc đấy, chớ tự mình dọa mình.”
Chung Thủy Linh cắn thật chặt môi, ngay cả mình khóe môi bị cắn phá mình cũng không phát hiện.
Lý Huệ Hồng nhìn cô, đều là phụ nữ với nhau, cô làm sao lại không biết tâm trạng bây giờ của Chung Thủy Linh vào lúc này, lúc trước anh Phan nhà bọn họ làm nhiệm vụ cũng bị thương không ít, mỗi một lần anh ta làm nhiệm vụ cô chưa từng có một giấc ngủ nào an giấc, sau khi biết anh ta bình an trở về nỗi lòng lo lắng của cô lúc này mới có thể buông bỏ.
Nghĩ như vậy, Lý Huệ Hồng đưa tay ôm chặt Chung Thủy Linh, lúc này ngoại trừ nói để cô đừng quá khẩn trương và lo lắng, trừ cái đó ra thật không biết có thể nói gì.
Bên ngoài phòng cấp cứu, trái tim của một nhóm người đều treo lên, không khí nghiêm túc khiến người ta cảm thấy hơi kỳ lạ, không ai dám lớn tiếng, iên tĩnh như chết lặng.
Cũng không biết qua bao lâu, rốt cục cửa phòng cấp cứu cũng bị người ta mở ra, bác sĩ khoắc áo blues trắng từ bên trong đi ra.
Chung Thủy Linh dường như không nghĩ ngợi gì, ngay lập tức vọt tới phía trước, nhìn rồi hỏi: “Bác sĩ, sao rồi, thế nào?
Anh bỏ chiếc khẩu trang đang đeo trên mặt xuống nhìn cô nói: "Iên tâm đi, không có vấn đề gì lớn, nhưng bị gãy hai cái xương sườn, sau này phải nghỉ ngơi một tháng không được tập luyện."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro