PHĂNG PHĂNG TIẾ...
Mặc Tử Quy
2024-11-14 01:19:47
Chung Thủy Linh cầm điện thoại vẻ mặt mờ mịt, đây là tình huống gì thế, vậy là anh ấy lại thua Cẩn Nghiêm rồi phải không? Nhưng cũng không đúng, lần này không có diễn tập, Cẩn Nghiêm nói với cô lần này đến là để chiêu binh mà, lẽ ra phải không có xung đột quá lớn mới đúng, sao hai người lại va chạm rồi? Nghĩ vậy, nên Chung Thủy Linh vẫn chưa từ bỏ ý định, lần nữa cầm điện thoại gọi lại cho Chung Giang Tuyên.
Dường như sớm biết Chung Thủy Linh sẽ gọi lại, sau khi nhận điện thoại, Chung Giang Tuyên nói với cô: "Chung Thủy Linh, em có bị bệnh không, nghe không hiểu tiếng người sao? Em có tin lần sau gặp được anh sẽ đập cho em nhừ tử không?"
Tất nhiên, Chung Thủy Linh tin, nhiều năm rồi, anh em cô cũng khá hay trêu chọc Chung Giang Tuyên, đã có lần khiến anh bực tức nhưng anh cũng không nói như vậy, thế mà lần đó khi gặp mặt anh thật dám ra tay với cô.
Cô cầm điện thoại cười nói: "Chung Giang Tuyên, anh tức giận như vậy làm gì, lần này anh lại thua Cẩn Nghiêm nhà em sao?
"Mẹ kiếp, em cút đi." Chung Giang Tuyên tức giận đến mức không thèm chừng mực trong lời nói nữa, cầm điện thoại nói: "Nếu cậu ta dám đấu cùng anh, anh chắc chắn đập cậu ta te tua."
"Anh thôi đi, anh chỉ giỏi nói, nếu anh thật có năng lực như vậy thì sao lần trước lại thất bại thảm hại như vậy?" Chung Thủy Linh cố ý đổ thêm dầu vào lửa.
"Chung Thủy Linh!" Dù cho qua điện thoại nhưng vẫn nghe ra Chung Giang Tuyên đang nghiến răng nghiến lợi: "Em ít châm chọc anh đi, nếu Tô Cẩn Nghiêm dám một mình đấu với anh thì còn chưa biết ai sẽ bị đánh bại đâu."
"Được rồi, anh thật hẹp hòi." Nghe anh trai nói vậy Chung Thủy Linh cũng nghiến răng nghiến lợi, cô không kìm chế được, qua điện thoại nói: "Em hỏi anh, hiện Tô Cẩn Nghiêm đang ở đâu, đã xong việc chưa, khi nào sẽ ra."
"Mẹ kiếp, anh làm sao biết được." Chung Giang Tuyên vô cùng giận dữ, tâm trạng vốn đã hết sức kém, thế mà con nhóc này còn dám gọi điện thoại đến xem trò cười của anh, quả thực là chán sống mà, tiếc là lúc này đang nói qua điện thoại, cô không đứng trước mặt anh, nếu không xem anh trừng trị cô thế nào.
"Chà chà chà, Chung Giang Tuyên, anh nói xem, tính tình anh nóng nảy như vậy, chẳng trách đến tuổi này mà vẫn còn độc thân, nếu anh sửa đổi tính tình này của mình một chút thì đến lúc này với tướng mạo của anh chắc cũng không đến mức trở thành lão già cô độc." Chung Thủy Linh hoàn toàn không sợ chết nói.
"Em cút đi, anh đây một mình đã quen rồi, em hãy tự lo cho bản thân đi." Chung Giang Tuyên cầm điện thoại cảnh cáo nói: "Đừng tiếp tục gọi điện thoại cho anh nữa, nếu không anh sẽ thật cho em biết tay." Dứt lời, Chung Giang Tuyên lập tức cúp điện thoại “rụp” một tiếng.
Chung Thủy Linh không cần đoán, cũng biết vừa nãy căn bản không phải tiếng cúp mà là tiếng đập điện thoại. Cô ngồi ở trong xe, đang suy nghĩ xem có nên gọi cho Tô Cẩn Nghiêm hay không thì cửa quân khu đột ngột mở ra, một chiếc xe Jeep quân sự từ bên trong chạy ra, khi đi qua xe của Chung Thủy Linh, bỗng dừng lại, sau đó Chung Thủy Linh thấy Tô Cẩn Nghiêm từ xe Jeep đi xuống, anh vẫn đang mặc quân phục rằn ri, thuốc màu trên mặt dường như vẫn chưa kịp đi rửa.
Chung Thủy Linh lập tức mở cửa xuống xe, lao lên phía trước, không quan tâm có ai nhìn hay không mà nhảy phốc lên ôm chặt lấy Tô Cẩn Nghiêm.
Dù Tô Cẩn Nghiêm hơi bất ngờ nhưng khi cô nhảy lên như vậy anh vẫn vững vàng tiếp được cô, ôm cô nói: "Sao em lại tới đây?"
"Em đến đón anh về nhà." Chung Thủy Linh không hề che đậy niềm vui của mình, tất cả cảm xúc đều được viết trên mặt. Tô Cẩn Nghiêm hơi buồn cười lắc đầu, từ khi quen cô đến nay anh vẫn bó tay với cô nhóc này, trước đó cũng vậy, hiện tại cũng thế, có lẽ sau nãy cũng sẽ không có gì thay đổi lắm.
Anh Phan ngồi trên xe Jeep cười nói với Tô Cẩn Nghiêm: "Nghiêm, không cần tôi đưa cậu về nữa nhỉ." Nghe thấy tiếng anh Phan, lúc này Chung Thủy Linh mới xuống khỏi người Tô Cẩn Nghiêm, nhìn anh Phan hơi lúng túng gật gật đầu xem như chào hỏi, rồi theo bản năng núp sau lưng Tô Cẩn Nghiêm.
Tô Cẩn Nghiêm buồn cười liếc nhìn cô một cái, rồi xua tay với anh Phan, nói: "Ngày mai em sẽ tới tìm anh."
Anh Phan gật đầu với Cẩn Nghiêm, sau đó lái xe quay về quân khu. Thấy anh Phan lái xe đi rồi, Chung Thủy Linh mới hơi thẹn thùng thò đầu ra từ sau lưng Tô Cẩn Nghiêm.
Tô Cẩn Nghiêm buồn cười đưa tay điểm một cái vào mũi cô, cười nói: "Vừa nãy lá gan còn lớn như vậy, thế mà giờ lại sợ rồi?"
Chung Thủy Linh chun mũi với anh, nói: "Em thẹn thùng thôi mà."
Tô Cẩn Nghiêm xoa đầu cô, ôm cô nói: "Đi thôi, chúng ta về nhà nào."
Chung Thủy Linh gật mạnh đầu, vui cười nói: "Được, chúng ta về nhà!"
Chung Thủy Linh lo anh vừa làm việc xong khá mệt mỏi, nên kiên quyết tự mình lái xe đưa anh trở về.
Trên đường trở về, khi lái xe khóe miệng Chung Thủy Linh vẫn luôn mang theo nụ cười, giờ đây tất cả tâm tình đều viết lên mặt.
Tô Cẩn Nghiêm buồn cười nhìn xem cô, nói: "Vui vẻ như vậy sao?"
Chung Thủy Linh gật đầu, liếc anh một cái nói: "Đúng vậy, lần nào anh về em cũng vui vẻ."
Tô Cẩn Nghiêm mỉm cười, duỗi tay khẽ nắm chặt lấy bàn tay cô, anh không muốn nói những lời dỗ ngon dỗ ngọt, nhưng trong lòng đã thầm hạ quyết tâm, đời này anh sẽ chỉ đối tốt với một người phụ nữ, đó chính là Chung Thủy Linh.
Lái xe thế này, Chung Thủy Linh lại nhớ tới dáng vẻ nổi giận lôi đình vừa nãy của anh trai khi cô gọi điện tới, cô quay đầu cười hỏi Tô Cẩn Nghiêm: "Đúng rồi, anh đã làm gì Chung Giang Tuyên thế, vừa nãy khi em gọi điện cho anh ấy định hỏi chuyện của anh thì qua điện thoại anh ấy hận không thể đập em nhừ tử."
Nghe vậy, Tô Cẩn Nghiêm mỉm cười, nhìn cô nói: "Không có việc gì, có anh ở đây anh ấy không đập được em đâu."
Ông xã như anh đâu phải chỉ để làm cảnh, sao lại để người khác tổn thương đến cô được. Lời của anh khiến Chung Thủy Linh rất thỏa mãn, nhưng vẫn tò mò hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ, sao anh lại chọc anh ấy rồi?"
Tô Cẩn Nghiêm mỉm cười, rồi mới lên tiếng nói: "Thật ra cũng không có gì, lần này anh tới chủ yếu là để chiêu binh, nhưng đám người anh trai em là đi xuống địa phương tìm quần chúng để tuyển binh, còn anh đều tuyển binh từ quân đội, tuyển từ các binh lính."
Nghe vậy, Chung Thủy Linh quay đầu liếc anh một cái, hỏi: "Nên anh đã chiêu mộ binh lính dưới quyền của anh ấy phải không?"
Nếu là những binh lính đã được huấn luyện, thì chắc chắn phải là tinh anh, chẳng trách Chung Giang Tuyên tức giận như vậy. Mấy năm nay anh ấy chẳng làm gì khác ngoài cả ngày lăn lộn trong quân đội đến cả nhà cũng ít về, gần như có thể nói anh ấy đã coi quân đội là nhà, bắt lính dưới quyền anh ấy chẳng khác nào bắt người nhà của anh ấy. Hiện người nhà của mình bị người ta cướp đi, có thể hiểu trong lòng anh ấy tức giận cỡ nào.
Tô Cẩn Nghiêm gật đầu, vừa cười vừa nói: "Nhưng phải nói thật, binh lính dưới quyền anh ấy đúng là rất được, năng lực không hề thua kém người trong đội của anh."
Chung Thủy Linh không kìm được bật cười, nói: "Anh không biết đâu, vừa nãy trong điện thoại, anh ấy thật muốn ăn tươi nuốt sống em, tiếc là em không đứng trước mặt anh ấy."
Dường như sớm biết Chung Thủy Linh sẽ gọi lại, sau khi nhận điện thoại, Chung Giang Tuyên nói với cô: "Chung Thủy Linh, em có bị bệnh không, nghe không hiểu tiếng người sao? Em có tin lần sau gặp được anh sẽ đập cho em nhừ tử không?"
Tất nhiên, Chung Thủy Linh tin, nhiều năm rồi, anh em cô cũng khá hay trêu chọc Chung Giang Tuyên, đã có lần khiến anh bực tức nhưng anh cũng không nói như vậy, thế mà lần đó khi gặp mặt anh thật dám ra tay với cô.
Cô cầm điện thoại cười nói: "Chung Giang Tuyên, anh tức giận như vậy làm gì, lần này anh lại thua Cẩn Nghiêm nhà em sao?
"Mẹ kiếp, em cút đi." Chung Giang Tuyên tức giận đến mức không thèm chừng mực trong lời nói nữa, cầm điện thoại nói: "Nếu cậu ta dám đấu cùng anh, anh chắc chắn đập cậu ta te tua."
"Anh thôi đi, anh chỉ giỏi nói, nếu anh thật có năng lực như vậy thì sao lần trước lại thất bại thảm hại như vậy?" Chung Thủy Linh cố ý đổ thêm dầu vào lửa.
"Chung Thủy Linh!" Dù cho qua điện thoại nhưng vẫn nghe ra Chung Giang Tuyên đang nghiến răng nghiến lợi: "Em ít châm chọc anh đi, nếu Tô Cẩn Nghiêm dám một mình đấu với anh thì còn chưa biết ai sẽ bị đánh bại đâu."
"Được rồi, anh thật hẹp hòi." Nghe anh trai nói vậy Chung Thủy Linh cũng nghiến răng nghiến lợi, cô không kìm chế được, qua điện thoại nói: "Em hỏi anh, hiện Tô Cẩn Nghiêm đang ở đâu, đã xong việc chưa, khi nào sẽ ra."
"Mẹ kiếp, anh làm sao biết được." Chung Giang Tuyên vô cùng giận dữ, tâm trạng vốn đã hết sức kém, thế mà con nhóc này còn dám gọi điện thoại đến xem trò cười của anh, quả thực là chán sống mà, tiếc là lúc này đang nói qua điện thoại, cô không đứng trước mặt anh, nếu không xem anh trừng trị cô thế nào.
"Chà chà chà, Chung Giang Tuyên, anh nói xem, tính tình anh nóng nảy như vậy, chẳng trách đến tuổi này mà vẫn còn độc thân, nếu anh sửa đổi tính tình này của mình một chút thì đến lúc này với tướng mạo của anh chắc cũng không đến mức trở thành lão già cô độc." Chung Thủy Linh hoàn toàn không sợ chết nói.
"Em cút đi, anh đây một mình đã quen rồi, em hãy tự lo cho bản thân đi." Chung Giang Tuyên cầm điện thoại cảnh cáo nói: "Đừng tiếp tục gọi điện thoại cho anh nữa, nếu không anh sẽ thật cho em biết tay." Dứt lời, Chung Giang Tuyên lập tức cúp điện thoại “rụp” một tiếng.
Chung Thủy Linh không cần đoán, cũng biết vừa nãy căn bản không phải tiếng cúp mà là tiếng đập điện thoại. Cô ngồi ở trong xe, đang suy nghĩ xem có nên gọi cho Tô Cẩn Nghiêm hay không thì cửa quân khu đột ngột mở ra, một chiếc xe Jeep quân sự từ bên trong chạy ra, khi đi qua xe của Chung Thủy Linh, bỗng dừng lại, sau đó Chung Thủy Linh thấy Tô Cẩn Nghiêm từ xe Jeep đi xuống, anh vẫn đang mặc quân phục rằn ri, thuốc màu trên mặt dường như vẫn chưa kịp đi rửa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chung Thủy Linh lập tức mở cửa xuống xe, lao lên phía trước, không quan tâm có ai nhìn hay không mà nhảy phốc lên ôm chặt lấy Tô Cẩn Nghiêm.
Dù Tô Cẩn Nghiêm hơi bất ngờ nhưng khi cô nhảy lên như vậy anh vẫn vững vàng tiếp được cô, ôm cô nói: "Sao em lại tới đây?"
"Em đến đón anh về nhà." Chung Thủy Linh không hề che đậy niềm vui của mình, tất cả cảm xúc đều được viết trên mặt. Tô Cẩn Nghiêm hơi buồn cười lắc đầu, từ khi quen cô đến nay anh vẫn bó tay với cô nhóc này, trước đó cũng vậy, hiện tại cũng thế, có lẽ sau nãy cũng sẽ không có gì thay đổi lắm.
Anh Phan ngồi trên xe Jeep cười nói với Tô Cẩn Nghiêm: "Nghiêm, không cần tôi đưa cậu về nữa nhỉ." Nghe thấy tiếng anh Phan, lúc này Chung Thủy Linh mới xuống khỏi người Tô Cẩn Nghiêm, nhìn anh Phan hơi lúng túng gật gật đầu xem như chào hỏi, rồi theo bản năng núp sau lưng Tô Cẩn Nghiêm.
Tô Cẩn Nghiêm buồn cười liếc nhìn cô một cái, rồi xua tay với anh Phan, nói: "Ngày mai em sẽ tới tìm anh."
Anh Phan gật đầu với Cẩn Nghiêm, sau đó lái xe quay về quân khu. Thấy anh Phan lái xe đi rồi, Chung Thủy Linh mới hơi thẹn thùng thò đầu ra từ sau lưng Tô Cẩn Nghiêm.
Tô Cẩn Nghiêm buồn cười đưa tay điểm một cái vào mũi cô, cười nói: "Vừa nãy lá gan còn lớn như vậy, thế mà giờ lại sợ rồi?"
Chung Thủy Linh chun mũi với anh, nói: "Em thẹn thùng thôi mà."
Tô Cẩn Nghiêm xoa đầu cô, ôm cô nói: "Đi thôi, chúng ta về nhà nào."
Chung Thủy Linh gật mạnh đầu, vui cười nói: "Được, chúng ta về nhà!"
Chung Thủy Linh lo anh vừa làm việc xong khá mệt mỏi, nên kiên quyết tự mình lái xe đưa anh trở về.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên đường trở về, khi lái xe khóe miệng Chung Thủy Linh vẫn luôn mang theo nụ cười, giờ đây tất cả tâm tình đều viết lên mặt.
Tô Cẩn Nghiêm buồn cười nhìn xem cô, nói: "Vui vẻ như vậy sao?"
Chung Thủy Linh gật đầu, liếc anh một cái nói: "Đúng vậy, lần nào anh về em cũng vui vẻ."
Tô Cẩn Nghiêm mỉm cười, duỗi tay khẽ nắm chặt lấy bàn tay cô, anh không muốn nói những lời dỗ ngon dỗ ngọt, nhưng trong lòng đã thầm hạ quyết tâm, đời này anh sẽ chỉ đối tốt với một người phụ nữ, đó chính là Chung Thủy Linh.
Lái xe thế này, Chung Thủy Linh lại nhớ tới dáng vẻ nổi giận lôi đình vừa nãy của anh trai khi cô gọi điện tới, cô quay đầu cười hỏi Tô Cẩn Nghiêm: "Đúng rồi, anh đã làm gì Chung Giang Tuyên thế, vừa nãy khi em gọi điện cho anh ấy định hỏi chuyện của anh thì qua điện thoại anh ấy hận không thể đập em nhừ tử."
Nghe vậy, Tô Cẩn Nghiêm mỉm cười, nhìn cô nói: "Không có việc gì, có anh ở đây anh ấy không đập được em đâu."
Ông xã như anh đâu phải chỉ để làm cảnh, sao lại để người khác tổn thương đến cô được. Lời của anh khiến Chung Thủy Linh rất thỏa mãn, nhưng vẫn tò mò hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ, sao anh lại chọc anh ấy rồi?"
Tô Cẩn Nghiêm mỉm cười, rồi mới lên tiếng nói: "Thật ra cũng không có gì, lần này anh tới chủ yếu là để chiêu binh, nhưng đám người anh trai em là đi xuống địa phương tìm quần chúng để tuyển binh, còn anh đều tuyển binh từ quân đội, tuyển từ các binh lính."
Nghe vậy, Chung Thủy Linh quay đầu liếc anh một cái, hỏi: "Nên anh đã chiêu mộ binh lính dưới quyền của anh ấy phải không?"
Nếu là những binh lính đã được huấn luyện, thì chắc chắn phải là tinh anh, chẳng trách Chung Giang Tuyên tức giận như vậy. Mấy năm nay anh ấy chẳng làm gì khác ngoài cả ngày lăn lộn trong quân đội đến cả nhà cũng ít về, gần như có thể nói anh ấy đã coi quân đội là nhà, bắt lính dưới quyền anh ấy chẳng khác nào bắt người nhà của anh ấy. Hiện người nhà của mình bị người ta cướp đi, có thể hiểu trong lòng anh ấy tức giận cỡ nào.
Tô Cẩn Nghiêm gật đầu, vừa cười vừa nói: "Nhưng phải nói thật, binh lính dưới quyền anh ấy đúng là rất được, năng lực không hề thua kém người trong đội của anh."
Chung Thủy Linh không kìm được bật cười, nói: "Anh không biết đâu, vừa nãy trong điện thoại, anh ấy thật muốn ăn tươi nuốt sống em, tiếc là em không đứng trước mặt anh ấy."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro