PHÍ CÔNG VÔ ÍCH
Mặc Tử Quy
2024-11-14 01:19:47
Hôm sau khi Chung Thủy Linh tỉnh lại lần nữa sắc trời bên ngoài đã sáng rồi, Tô Cẩn Nghiêm ở bên cạnh đã không thấy đâu nữa, nằm trên giường một lúc, Chung Thủy Linh dùng sức vặn người, sau đó mới có hơi hài lòng rời giường.
Vệ sinh cá nhân xong bước ra khỏi trong phòng ngủ, mùi ẩm mốc bên ngoài mà tối qua có đã biến mất, trong không khí mang theo hương thơm thoang thoảng, là mùi có hương chanh.
Nghe thấy tiếng nước chảy ở ban công, Chung Thủy Linh đi về phía đó thì nhìn thấy Tô Cẩn Nghiêm lúc này đang lau sàn, rõ ràng hiện giờ đã quét dọn một lượt từ trong ra ngoài rồi.
Chung Thủy Linh đứng ở bên cửa sổ sát đất, nhìn anh mà hơi phồng miệng hờn dỗi nói: “Anh như thế sẽ khiến em cảm thấy người vợ như em rất không xứng với chức vị này!”
Nghe thế, Tô Cẩn Nghiêm lúc này mới xoay người, nhìn thấy cô ở đằng sau mình, mỉm cười nói với cô: “Dậy rồi à, có đói bụng không, anh đã làm xong bữa sáng.”
Chung Thủy Linh nhìn anh, có hơi không vui hỏi: “Vậy anh ăn chưa?”
Tô Cẩn Nghiêm để chổi lau nhà đã rửa qua một bên, sau đó đổ nước bẩn đi, nhìn cô nói: “Đi thôi, chúng ta đi ăn.”
Nghe thế, Chung Thủy Linh lúc này mới lộ ra nụ cười.
Sáng Tô Cẩn Nghiêm nấu cháo thịt bằm cho cô, trong nồi rắc một ít hành lá xanh xanh bên trên, nhìn trông vô cùng đẹp mắt.
Khi Tô Cẩn Nghiêm đi vào trong bếp lấy hạt tiêu và dưa muối, Chung Thủy Linh trực tiếp cầm thìa xúc một miếng cho vào trong miệng, mùi vị đó khiến Chung Thủy Linh hài lòng nhắm mắt hưởng thức, thấy Tô Cẩn Nghiêm từ bên trong đi ra thì nói với Tô Cẩn Nghiêm: “Cháo này quá ngon rồi!”
Tô Cẩn Nghiêm mỉm cười, nói với cô: “Ngon thì ăn nhiều một chút, bên trong còn có rất nhiều, đủ cho em ăn.”
Chung Thủy Linh mỉm cười, xúc hết miếng này đến miếng khác, vừa ăn vừa nhìn Tô Cẩn Nghiêm nói: “Em cảm thấy không phải em đang chăm sóc anh, đều là anh chăm sóc cho em mới đúng!”
Tô Cẩn Nghiêm mỉm cười ngồi xuống trước mắt cô, nói: “Đều là vợ chồng, em còn sợ không có cơ hội chăm sóc anh sao.”
Nghe thấy anh nói như thế, Chung Thủy Linh lại cảm thấy rất có lý, một chút xíu áy náy vốn có trong lòng lập tức biến mất, quay sang Tô Cẩn Nghiêm bảo đảm: “Sau này đợi anh già rồi, em sẽ chăm sóc anh!”
Tô Cẩn Nghiêm gắp miếng dưa muối để vào trong bát cô, cười nói: “Được, vậy đến khi đó anh ngồi vắt vẻo trên ghế, chờ em bưng trà rót nước cho anh.”
“Không vấn đề, cứ để em!” Chung Thủy Linh nói như thế, dường như đã có thể nhìn thấy cuộc sống và dáng vẻ của bọn họ lúc già.
Bầu không khí rất hòa hợp, hai người sau khi ăn xong bữa sáng Tô Cẩn Nghiêm đưa Chung Thủy Linh đến phòng làm việc, sau đó bản thân lái xe về nhà tổ của nhà họ Tô.
Chung Thủy Linh vừa mới đến văn phòng, còn chưa có kịp nói mấy câu cùng Linda và những nhân viên khác trong phòng làm việc, điện thoại của Tô Mỹ Dung vào lúc này đã gọi đến.
Chung Thủy Linh liếc nhìn, đưa tay lướt nhẹ màn hình điện thoại, khi đang muốn mở miệng nói mình với Tô Cẩn Nghiêm đã trở về Giang Thành thì Tô Mỹ Dung ở đầu dây bên kia hỏi thẳng: “Thủy Linh, hai đứa có phải đã biết rồi không?”
Chung Thủy Linh sững người, liếc nhìn những người trong văn phòng, trực tiếp đi vào phòng làm việc của mình, cô nghe ra cảm xúc của Tô Mỹ Dung dường như có hơi không đúng lắm, cố gắng bình tĩnh nói: “Chị cả, chị làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Tô Mỹ Dung nuốt nước bọt, tay siết chặt điện thoại nói: “Thủy Linh, em nói thật với chị, những gì Trương Tân Thành nói đều là thật sao?”
Vừa rồi, Trương Tân Thành gọi điện cho chị, nói muốn hẹn chị trưa nay cùng gặp mặt ăn bữa cơm, nhưng bởi vì không muốn dây dưa gì với ông ta, Tô Mỹ Dung đã từ chối ngay trong điện thoại, chỉ là lời phía sau của Trương Tân Thành khiến chị nghe xong hơi rùng mình, ông ta nói Tô Cẩn Nghiêm đã biết thân phận của anh rồi, hơn nữa bọn họ cũng đã gặp mặt rồi.
Chị cho rằng đây chẳng qua là một loại thủ đoạn của Trương Tân Thành mà thôi, lúc không tin thì Trương Tân Thành nói với chị rằng ông ta đã tiếp xúc riêng với Chung Thủy Linh, nếu như chị không tin có thể gọi ngay cho Chung Thủy Linh để xác nhận.
Sau khi cúp máy Tô Mỹ Dung không thèm suy nghĩ gọi điện thẳng cho Chung Thủy Linh, câu đầu tiên hỏi chính là điều này.
Chung Thủy Linh ở đầu dây bên này cầm điện thoại, nhất thời có hơi khó xử, không biết nên mở miệng giải thích thế nào với chị.
Thấy bên phía cô không có tiếng động, Tô Mỹ Dung có hơi kích động gắt lên trong điện thoại: “Thủy Linh, em nói chuyện đi!”
Chung Thủy Linh thật sự có hơi bị chị dọa sợ, vội vàng cầm điện thoại nói: “Chị cả, chị trước tiên đừng kích động, chị nghe em nói trước đã.”
“Em nói với chị có phải hay không, hai đứa có phải đã biết từ lâu rồi không?” Tô Mỹ Dung lúc này thật sự cảm thấy bản thân sắp sụp đổ, chị tưởng bí mật này có thể để bản thân chị giấu cả đời này, cho rằng bản thân chết đi sẽ mang theo bí mật này xuống dưới, nhưng lại không ngờ bí mật càng không muốn để người ta biết thì lại càng không che giấu được, cho dù hơn 33 năm trôi qua, thứ nên biết vẫn để người ta biết được rồi!
Tô Mỹ Dung như thế khiến Chung Thủy Linh có hơi không biết nên nói cái gì, cũng biết chuyện này không thể giấu tiếp được nữa, khẽ thở dài, cầm chiếc điện thoại thấp giọng thừa nhận: “Em với Cẩn Nghiêm thật sự đã biết rồi.”
Nghe Chung Thủy Linh ở đầu bên kia nói như thế, Tô Mỹ Dung đột nhiên cảm thấy đầu của mình lúc này là một mảnh trống rỗng, cầm điện thoại nửa câu cũng không nói ra được.
“Chị cả, thật ra, thật ra Cẩn Nghiêm từ hồi cấp 3 đã biết rồi, những năm này anh ấy đều luôn không có nói ra, một là không dám đối mặt với sự thật này, hai là cũng không muốn ảnh hưởng đến cuộc sống của chị bây giờ.” Chung Thủy Linh nói như thế, đến những lời thẳng thắn mà trước đây Tô Cẩn Nghiêm nói với mình thành thật nói một lượt với chị.
Tô Mỹ Dung thật sự có cảm giác trời đất đều sắp sụp đổ, chị còn tưởng rằng mình nhiều năm nay che giấu vô cùng tốt, còn tưởng mình có thân phận gì cũng không thèm quan tâm, thân phận người chị gái này đã làm rất tốt, nhưng lại không ngờ mọi cố gắng những năm nay của mình với Cẩn Nghiêm, thì ra anh cũng luôn cố gắng giả vờ làm như không biết với mình.
“Lần này Trương Tân Thành thật sự đã tìm gặp bọn em, bọn em không có định nói với chị, cũng chỉ là không muốn chị vì chuyện này mà có áp lực, chúng em đều biết chị vì chuyện này mà sống rất khổ sở, cho nên chúng em thật sự không muốn để chị lại vì chuyện này mà suy nghĩ quá nhiều, chỉ đơn thuần nghĩ như thế mà thôi.” Chung Thủy Linh cố gắng giải thích lý do bản thân không có nói chuyện này ra, cũng đồng thời hy vọng chị có thể hiểu.
Tô Mỹ Dung không có nói chuyện, nghe câu nói đó, cả người dường như trống rỗng, kiên trì nhiều năm như vậy, cũng cố gắng nhiều năm như vậy, nhưng đột nhiên bị vạch trần thì ra mọi cố gắng và kiên trì của bản thân nhiều năm như thế đều là vô ích!
Vệ sinh cá nhân xong bước ra khỏi trong phòng ngủ, mùi ẩm mốc bên ngoài mà tối qua có đã biến mất, trong không khí mang theo hương thơm thoang thoảng, là mùi có hương chanh.
Nghe thấy tiếng nước chảy ở ban công, Chung Thủy Linh đi về phía đó thì nhìn thấy Tô Cẩn Nghiêm lúc này đang lau sàn, rõ ràng hiện giờ đã quét dọn một lượt từ trong ra ngoài rồi.
Chung Thủy Linh đứng ở bên cửa sổ sát đất, nhìn anh mà hơi phồng miệng hờn dỗi nói: “Anh như thế sẽ khiến em cảm thấy người vợ như em rất không xứng với chức vị này!”
Nghe thế, Tô Cẩn Nghiêm lúc này mới xoay người, nhìn thấy cô ở đằng sau mình, mỉm cười nói với cô: “Dậy rồi à, có đói bụng không, anh đã làm xong bữa sáng.”
Chung Thủy Linh nhìn anh, có hơi không vui hỏi: “Vậy anh ăn chưa?”
Tô Cẩn Nghiêm để chổi lau nhà đã rửa qua một bên, sau đó đổ nước bẩn đi, nhìn cô nói: “Đi thôi, chúng ta đi ăn.”
Nghe thế, Chung Thủy Linh lúc này mới lộ ra nụ cười.
Sáng Tô Cẩn Nghiêm nấu cháo thịt bằm cho cô, trong nồi rắc một ít hành lá xanh xanh bên trên, nhìn trông vô cùng đẹp mắt.
Khi Tô Cẩn Nghiêm đi vào trong bếp lấy hạt tiêu và dưa muối, Chung Thủy Linh trực tiếp cầm thìa xúc một miếng cho vào trong miệng, mùi vị đó khiến Chung Thủy Linh hài lòng nhắm mắt hưởng thức, thấy Tô Cẩn Nghiêm từ bên trong đi ra thì nói với Tô Cẩn Nghiêm: “Cháo này quá ngon rồi!”
Tô Cẩn Nghiêm mỉm cười, nói với cô: “Ngon thì ăn nhiều một chút, bên trong còn có rất nhiều, đủ cho em ăn.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chung Thủy Linh mỉm cười, xúc hết miếng này đến miếng khác, vừa ăn vừa nhìn Tô Cẩn Nghiêm nói: “Em cảm thấy không phải em đang chăm sóc anh, đều là anh chăm sóc cho em mới đúng!”
Tô Cẩn Nghiêm mỉm cười ngồi xuống trước mắt cô, nói: “Đều là vợ chồng, em còn sợ không có cơ hội chăm sóc anh sao.”
Nghe thấy anh nói như thế, Chung Thủy Linh lại cảm thấy rất có lý, một chút xíu áy náy vốn có trong lòng lập tức biến mất, quay sang Tô Cẩn Nghiêm bảo đảm: “Sau này đợi anh già rồi, em sẽ chăm sóc anh!”
Tô Cẩn Nghiêm gắp miếng dưa muối để vào trong bát cô, cười nói: “Được, vậy đến khi đó anh ngồi vắt vẻo trên ghế, chờ em bưng trà rót nước cho anh.”
“Không vấn đề, cứ để em!” Chung Thủy Linh nói như thế, dường như đã có thể nhìn thấy cuộc sống và dáng vẻ của bọn họ lúc già.
Bầu không khí rất hòa hợp, hai người sau khi ăn xong bữa sáng Tô Cẩn Nghiêm đưa Chung Thủy Linh đến phòng làm việc, sau đó bản thân lái xe về nhà tổ của nhà họ Tô.
Chung Thủy Linh vừa mới đến văn phòng, còn chưa có kịp nói mấy câu cùng Linda và những nhân viên khác trong phòng làm việc, điện thoại của Tô Mỹ Dung vào lúc này đã gọi đến.
Chung Thủy Linh liếc nhìn, đưa tay lướt nhẹ màn hình điện thoại, khi đang muốn mở miệng nói mình với Tô Cẩn Nghiêm đã trở về Giang Thành thì Tô Mỹ Dung ở đầu dây bên kia hỏi thẳng: “Thủy Linh, hai đứa có phải đã biết rồi không?”
Chung Thủy Linh sững người, liếc nhìn những người trong văn phòng, trực tiếp đi vào phòng làm việc của mình, cô nghe ra cảm xúc của Tô Mỹ Dung dường như có hơi không đúng lắm, cố gắng bình tĩnh nói: “Chị cả, chị làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Tô Mỹ Dung nuốt nước bọt, tay siết chặt điện thoại nói: “Thủy Linh, em nói thật với chị, những gì Trương Tân Thành nói đều là thật sao?”
Vừa rồi, Trương Tân Thành gọi điện cho chị, nói muốn hẹn chị trưa nay cùng gặp mặt ăn bữa cơm, nhưng bởi vì không muốn dây dưa gì với ông ta, Tô Mỹ Dung đã từ chối ngay trong điện thoại, chỉ là lời phía sau của Trương Tân Thành khiến chị nghe xong hơi rùng mình, ông ta nói Tô Cẩn Nghiêm đã biết thân phận của anh rồi, hơn nữa bọn họ cũng đã gặp mặt rồi.
Chị cho rằng đây chẳng qua là một loại thủ đoạn của Trương Tân Thành mà thôi, lúc không tin thì Trương Tân Thành nói với chị rằng ông ta đã tiếp xúc riêng với Chung Thủy Linh, nếu như chị không tin có thể gọi ngay cho Chung Thủy Linh để xác nhận.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi cúp máy Tô Mỹ Dung không thèm suy nghĩ gọi điện thẳng cho Chung Thủy Linh, câu đầu tiên hỏi chính là điều này.
Chung Thủy Linh ở đầu dây bên này cầm điện thoại, nhất thời có hơi khó xử, không biết nên mở miệng giải thích thế nào với chị.
Thấy bên phía cô không có tiếng động, Tô Mỹ Dung có hơi kích động gắt lên trong điện thoại: “Thủy Linh, em nói chuyện đi!”
Chung Thủy Linh thật sự có hơi bị chị dọa sợ, vội vàng cầm điện thoại nói: “Chị cả, chị trước tiên đừng kích động, chị nghe em nói trước đã.”
“Em nói với chị có phải hay không, hai đứa có phải đã biết từ lâu rồi không?” Tô Mỹ Dung lúc này thật sự cảm thấy bản thân sắp sụp đổ, chị tưởng bí mật này có thể để bản thân chị giấu cả đời này, cho rằng bản thân chết đi sẽ mang theo bí mật này xuống dưới, nhưng lại không ngờ bí mật càng không muốn để người ta biết thì lại càng không che giấu được, cho dù hơn 33 năm trôi qua, thứ nên biết vẫn để người ta biết được rồi!
Tô Mỹ Dung như thế khiến Chung Thủy Linh có hơi không biết nên nói cái gì, cũng biết chuyện này không thể giấu tiếp được nữa, khẽ thở dài, cầm chiếc điện thoại thấp giọng thừa nhận: “Em với Cẩn Nghiêm thật sự đã biết rồi.”
Nghe Chung Thủy Linh ở đầu bên kia nói như thế, Tô Mỹ Dung đột nhiên cảm thấy đầu của mình lúc này là một mảnh trống rỗng, cầm điện thoại nửa câu cũng không nói ra được.
“Chị cả, thật ra, thật ra Cẩn Nghiêm từ hồi cấp 3 đã biết rồi, những năm này anh ấy đều luôn không có nói ra, một là không dám đối mặt với sự thật này, hai là cũng không muốn ảnh hưởng đến cuộc sống của chị bây giờ.” Chung Thủy Linh nói như thế, đến những lời thẳng thắn mà trước đây Tô Cẩn Nghiêm nói với mình thành thật nói một lượt với chị.
Tô Mỹ Dung thật sự có cảm giác trời đất đều sắp sụp đổ, chị còn tưởng rằng mình nhiều năm nay che giấu vô cùng tốt, còn tưởng mình có thân phận gì cũng không thèm quan tâm, thân phận người chị gái này đã làm rất tốt, nhưng lại không ngờ mọi cố gắng những năm nay của mình với Cẩn Nghiêm, thì ra anh cũng luôn cố gắng giả vờ làm như không biết với mình.
“Lần này Trương Tân Thành thật sự đã tìm gặp bọn em, bọn em không có định nói với chị, cũng chỉ là không muốn chị vì chuyện này mà có áp lực, chúng em đều biết chị vì chuyện này mà sống rất khổ sở, cho nên chúng em thật sự không muốn để chị lại vì chuyện này mà suy nghĩ quá nhiều, chỉ đơn thuần nghĩ như thế mà thôi.” Chung Thủy Linh cố gắng giải thích lý do bản thân không có nói chuyện này ra, cũng đồng thời hy vọng chị có thể hiểu.
Tô Mỹ Dung không có nói chuyện, nghe câu nói đó, cả người dường như trống rỗng, kiên trì nhiều năm như vậy, cũng cố gắng nhiều năm như vậy, nhưng đột nhiên bị vạch trần thì ra mọi cố gắng và kiên trì của bản thân nhiều năm như thế đều là vô ích!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro