VỀ THẲNG NHÀ
Mặc Tử Quy
2024-11-14 01:19:47
Chung Giang Tuyên quay lại nhanh như một cơn gió, làm hai người Chung Thủy Linh và Tô Cẩn Nghiêm đều chẳng hiểu gì cả.
Vì tò mò xem Chung Giang Tuyên tới làm gì, Chung Thủy Linh gọi điện thoại cho bác sĩ Dương nhà bọn họ.
Bên phía bác sĩ Dương dường như đang khám bệnh ở bệnh viện, ầm ĩ căn bản không nghe thấy gì. Cuối cùng ông nói sẽ gọi lại cho Chung Thủy Linh vào buổi trưa rồi cúp máy.
Sau khi cúp máy, Chung Thủy Linh ném điện thoại lên sô pha, chèn chăn cho Tô Cẩn Nghiêm rồi nói: “Ông ấy đang khám bệnh nên chẳng nói được gì cả."
Tô Cẩn Nghiêm mỉm cười, thật ra không quá để ý xem Chung Giang Tuyên rốt cuộc tới đây vì chuyện gì.
Chung Thủy Linh đi tới ngồi bên giường bệnh của Tô Cẩn Nghiêm, bóc chuối và đưa cho anh, suy nghĩ một lát vẫn nói thẳng: “Cái đó, thật ra hôm qua lúc em về có nghe được anh và tham mưu trưởng Lâm đang nói chuyện."
Tô Cẩn Nghiêm vốn đang ăn chuối, nghe vậy thì chợt dừng lại, sau đó kịp phản ứng gật đầu nhưng không nói gì thêm, chỉ khẽ nói nói một câu: “À."
Ánh mắt Chung Thủy Linh nhìn anh chằm chằm, hơi tò mò hỏi: “Cẩn Nghiêm, hôm qua các anh nói chuyện gì vậy?"
Tô Cẩn Nghiêm thấy cô nhìn anh không rời mắt, chỉ thản nhiên nói một câu: “Không có gì, không quan trọng."
Thấy anh không muốn nhiều lời, Chung Thủy Linh cũng không muốn ép anh, đặc biệt là lúc này anh còn bị thương như vậy.
Thấy Chung Thủy Linh im lặng, Tô Cẩn Nghiêm hình như ý thức được thái độ vừa rồi của mình quá cứng nhắc, anh liếc nhìn Chung Thủy Linh, suy nghĩ một lát mới nói: “Thủy Linh, có một số việc anh không muốn nói trước khi làm rõ ràng."
Chung Thủy Linh nghe anh nói vậy ngước mắt nhìn anh, gật đầu vừa cười vừa nói: “Ừ, em hiểu. Chờ tới lúc nào anh muốn nói thì nói cho em biết nhé."
Tô Cẩn Nghiêm có phần biết ơn sự chu đáo của cô, khẽ kéo tay cô qua và nhìn cô cười.
Dường như cảm giác được bầu không khí giữa hai người lúc này có hơi kỳ lạ, Chung Thủy Linh cố ý chuyển đề tài: “Trưa nay anh muốn ăn gì, để lát nữa em xuống mua cho anh."
Tô Cẩn Nghiêm lắc đầu, nhìn cô nói: “Em mua gì cũng được, anh đều ăn hết."
Chung Thủy Linh nghe anh nói vậy lại đột nhiên tự trách mình không biết nấu ăn, cô nhìn Tô Cẩn Nghiêm hơi áy náy nói: “Nếu em biết nấu ăn thì tốt rồi, lúc này có thể nấu cho anh ăn, anh muốn ăn gì đều được cả."
Tô Cẩn Nghiêm kéo tay cô, ngón tay cái cọ nhẹ vào lòng bàn tay cô, nhìn vào mắt cô nói: “Không sao, hai ngày nữa anh sẽ dạy em."
"Thật ạ?" Chung Thủy Linh hơi mong chờ. Trước đó, khi anh nói sẽ dạy cô nấu ăn thì vẻ mặt cô còn không tình nguyện lắm, cảm thấy chuyện nấu ăn gì đó thật sự quá rắc rối. Nhưng bây giờ cô đã hoàn toàn thay đổi suy nghĩ, thật ra cảm thấy có thể tự nấu ăn cho người mình yêu cũng là một chuyện rất tuyệt vời.
Tô Cẩn Nghiêm gật đầu, giơ tay lên khẽ xoa đầu cô, mỉm cười dịu dàng với cô.
Tô Cẩn Nghiêm ở lại bệnh viện một tuần, sau khi xác định không còn đau đớn thêm nữa, lúc này mới được chấp nhận cho ra viện để về nhà. Chẳng qua anh không lập tức quay về bộ đội, bởi vì gãy xương sườn thì ít nhất cũng phải mất một tháng mới có khả năng bình phục, cho nên trong đội cho Tô Cẩn Nghiêm nghỉ, bảo anh ở nhà chờ bình phục hẳn mới trở về trong đội.
Mặc dù Tô Cẩn Nghiêm không mấy tình nguyện nghỉ ngơi như thế, nhưng Chung Thủy Linh kiên trì không cho anh có thể cầm bất kỳ thứ gì nặng, thậm chí còn tranh đẩy cửa ngay trước mặt anh.
Tô Cẩn Nghiêm có phần hết cách với cô, cảm thấy cô bảo vệ mình quá mức rồi. Nhưng anh cũng biết cô quá quan tâm tới mình nên mới khẩn trương đến mức không muốn để cho anh động vào thứ gì có ảnh hưởng tới bệnh tình của anh.
Chẳng qua Tô Cẩn Nghiêm và Chung Thủy Linh bất ngờ là Chung Giang Tuyên không ngờ ở lại đây một tuần vẫn không về. Chuyện càng làm người ta không ngờ tới hơn là anh ta ở lại đây một tuần không phải vì công việc gì mà hình như là vì một người phụ nữ!
Hai người Chung Thủy Linh và Tô Cẩn Nghiêm biết chuyện này, quả thật kinh ngạc tới suýt nữa rơi cằm. Điều càng làm cho Chung Thủy Linh và Tô Cẩn Nghiêm bất ngờ hơn là người phụ nữ khiến anh ta ở lại không phải ai khác mà chính là Dương Diệp Châu mà Chung Thủy Linh quen trên xe.
Sau đó Chung Thủy Linh mới biết được, anh chàng mà Dương Diệp Châu nói với Chung Thủy Linh lúc đầu chính là Chung Giang Tuyên. Hình như hai người quen nhau trong bệnh viện của bác sĩ Dương. Nghe nói là Chung Giang Tuyên vừa gặp người ta đã yêu, sau đó cũng rất thẳng thắn theo đuổi mãnh liệt, dọa người ta sợ phải chạy trốn tới bên này!
Mà lần này Chung Giang Tuyên xin nghỉ dài hạn qua đây, dường như còn tự mình đưa ra quân lệnh trạng nếu không theo đuổi được cô gái Tiểu Dương này thì anh ta không về, có ý vô lại tới cùng!
Chung Thủy Linh ngồi gọt táo trong phòng khách, nghĩ đến Chung Giang Tuyên cũng có phần không nhịn được cười ra tiếng, nhìn Tô Cẩn Nghiêm nói: “Em thật sự thấy thương thay cho Diệp Châu , không ngờ cô ấy lại bị ông anh 'vô lại' của em coi trọng."
Tô Cẩn Nghiêm đang ngồi xem tạp chí quân sự bên cạnh nghe vậy mỉm cười, nói: “Em nói Giang Tuyên như vậy, không sợ anh ấy cốc đầu em à?" Anh nói không lớn nhưng ngầm có ý cười.
Chung Thủy Linh cũng không để ý lắm, đưa quả táo đã gọt xong cho Tô Cẩn Nghiêm, nói: “Em mới chẳng sợ đâu. Nếu anh ấy mà dám cốc đầu em, em chắc chắn sẽ quậy cho chuyện của anh ấy và Diệp Châu thất bại luôn."
Tô Cẩn Nghiêm mỉm cười, cắn quả táo và nhìn cô nói: “Em vẫn đừng làm vậy đi. Anh em đúng là không dễ dàng gì mới đồng ý chủ động qua theo đuổi, nếu em còn quậy làm anh ấy thất bại, em không sợ anh ấy sẽ sống cô độc suốt quãng đời còn lại à!"
Chung Thủy Linh nghe nhưng hoàn toàn không để ý.
Khi Tô Cẩn Nghiêm và Chung Thủy Linh đang vừa nói vừa cười trong phòng khách, chợt nghe chuông cửa vang lên. Chung Thủy Linh thả con dao và quả táo trong tay xuống, liếc nhìn Tô Cẩn Nghiêm cười nói: “Nhất định là anh em rồi. Chắc anh ấy tới tìm em, nhờ em chỉ cách cho anh ấy đấy!" Chung Thủy Linh vừa nói vừa đi về phía cửa.
Trong phòng khách, Tô Cẩn Nghiêm có phần không nhịn được cười, cũng không nói gì. Suy nghĩ của anh không khác với Chung Thủy Linh là mấy, anh cũng cho rằng ngoại trừ Chung Giang Tuyên thì không thể là ai khác tới vào lúc này được.
Trong lúc Chung Thủy Linh cho rằng người đứng ngoài cửa là Chung Giang Tuyên anh mình, lúc này mở cửa ra vừa định nói vài câu trêu anh ta, mới để ý thấy người đứng ngoài cửa chính là Trương Tân Thành và Giang Lương!
Chung Thủy Linh thoáng ngẩn người, đứng ở cửa trong giây lát vẫn chưa kịp phản ứng.
Giang Lương nhìn cô cười, gật đầu và nói: “Chung Thủy Linh, đã lâu không gặp."
Bên trong, Tô Cẩn Nghiêm cũng chú ý thấy người gõ cửa bên ngoài không phải Chung Giang Tuyên mà là Trương Tân Thành, vẻ mặt chợt sa sầm xuống.
Vì tò mò xem Chung Giang Tuyên tới làm gì, Chung Thủy Linh gọi điện thoại cho bác sĩ Dương nhà bọn họ.
Bên phía bác sĩ Dương dường như đang khám bệnh ở bệnh viện, ầm ĩ căn bản không nghe thấy gì. Cuối cùng ông nói sẽ gọi lại cho Chung Thủy Linh vào buổi trưa rồi cúp máy.
Sau khi cúp máy, Chung Thủy Linh ném điện thoại lên sô pha, chèn chăn cho Tô Cẩn Nghiêm rồi nói: “Ông ấy đang khám bệnh nên chẳng nói được gì cả."
Tô Cẩn Nghiêm mỉm cười, thật ra không quá để ý xem Chung Giang Tuyên rốt cuộc tới đây vì chuyện gì.
Chung Thủy Linh đi tới ngồi bên giường bệnh của Tô Cẩn Nghiêm, bóc chuối và đưa cho anh, suy nghĩ một lát vẫn nói thẳng: “Cái đó, thật ra hôm qua lúc em về có nghe được anh và tham mưu trưởng Lâm đang nói chuyện."
Tô Cẩn Nghiêm vốn đang ăn chuối, nghe vậy thì chợt dừng lại, sau đó kịp phản ứng gật đầu nhưng không nói gì thêm, chỉ khẽ nói nói một câu: “À."
Ánh mắt Chung Thủy Linh nhìn anh chằm chằm, hơi tò mò hỏi: “Cẩn Nghiêm, hôm qua các anh nói chuyện gì vậy?"
Tô Cẩn Nghiêm thấy cô nhìn anh không rời mắt, chỉ thản nhiên nói một câu: “Không có gì, không quan trọng."
Thấy anh không muốn nhiều lời, Chung Thủy Linh cũng không muốn ép anh, đặc biệt là lúc này anh còn bị thương như vậy.
Thấy Chung Thủy Linh im lặng, Tô Cẩn Nghiêm hình như ý thức được thái độ vừa rồi của mình quá cứng nhắc, anh liếc nhìn Chung Thủy Linh, suy nghĩ một lát mới nói: “Thủy Linh, có một số việc anh không muốn nói trước khi làm rõ ràng."
Chung Thủy Linh nghe anh nói vậy ngước mắt nhìn anh, gật đầu vừa cười vừa nói: “Ừ, em hiểu. Chờ tới lúc nào anh muốn nói thì nói cho em biết nhé."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Cẩn Nghiêm có phần biết ơn sự chu đáo của cô, khẽ kéo tay cô qua và nhìn cô cười.
Dường như cảm giác được bầu không khí giữa hai người lúc này có hơi kỳ lạ, Chung Thủy Linh cố ý chuyển đề tài: “Trưa nay anh muốn ăn gì, để lát nữa em xuống mua cho anh."
Tô Cẩn Nghiêm lắc đầu, nhìn cô nói: “Em mua gì cũng được, anh đều ăn hết."
Chung Thủy Linh nghe anh nói vậy lại đột nhiên tự trách mình không biết nấu ăn, cô nhìn Tô Cẩn Nghiêm hơi áy náy nói: “Nếu em biết nấu ăn thì tốt rồi, lúc này có thể nấu cho anh ăn, anh muốn ăn gì đều được cả."
Tô Cẩn Nghiêm kéo tay cô, ngón tay cái cọ nhẹ vào lòng bàn tay cô, nhìn vào mắt cô nói: “Không sao, hai ngày nữa anh sẽ dạy em."
"Thật ạ?" Chung Thủy Linh hơi mong chờ. Trước đó, khi anh nói sẽ dạy cô nấu ăn thì vẻ mặt cô còn không tình nguyện lắm, cảm thấy chuyện nấu ăn gì đó thật sự quá rắc rối. Nhưng bây giờ cô đã hoàn toàn thay đổi suy nghĩ, thật ra cảm thấy có thể tự nấu ăn cho người mình yêu cũng là một chuyện rất tuyệt vời.
Tô Cẩn Nghiêm gật đầu, giơ tay lên khẽ xoa đầu cô, mỉm cười dịu dàng với cô.
Tô Cẩn Nghiêm ở lại bệnh viện một tuần, sau khi xác định không còn đau đớn thêm nữa, lúc này mới được chấp nhận cho ra viện để về nhà. Chẳng qua anh không lập tức quay về bộ đội, bởi vì gãy xương sườn thì ít nhất cũng phải mất một tháng mới có khả năng bình phục, cho nên trong đội cho Tô Cẩn Nghiêm nghỉ, bảo anh ở nhà chờ bình phục hẳn mới trở về trong đội.
Mặc dù Tô Cẩn Nghiêm không mấy tình nguyện nghỉ ngơi như thế, nhưng Chung Thủy Linh kiên trì không cho anh có thể cầm bất kỳ thứ gì nặng, thậm chí còn tranh đẩy cửa ngay trước mặt anh.
Tô Cẩn Nghiêm có phần hết cách với cô, cảm thấy cô bảo vệ mình quá mức rồi. Nhưng anh cũng biết cô quá quan tâm tới mình nên mới khẩn trương đến mức không muốn để cho anh động vào thứ gì có ảnh hưởng tới bệnh tình của anh.
Chẳng qua Tô Cẩn Nghiêm và Chung Thủy Linh bất ngờ là Chung Giang Tuyên không ngờ ở lại đây một tuần vẫn không về. Chuyện càng làm người ta không ngờ tới hơn là anh ta ở lại đây một tuần không phải vì công việc gì mà hình như là vì một người phụ nữ!
Hai người Chung Thủy Linh và Tô Cẩn Nghiêm biết chuyện này, quả thật kinh ngạc tới suýt nữa rơi cằm. Điều càng làm cho Chung Thủy Linh và Tô Cẩn Nghiêm bất ngờ hơn là người phụ nữ khiến anh ta ở lại không phải ai khác mà chính là Dương Diệp Châu mà Chung Thủy Linh quen trên xe.
Sau đó Chung Thủy Linh mới biết được, anh chàng mà Dương Diệp Châu nói với Chung Thủy Linh lúc đầu chính là Chung Giang Tuyên. Hình như hai người quen nhau trong bệnh viện của bác sĩ Dương. Nghe nói là Chung Giang Tuyên vừa gặp người ta đã yêu, sau đó cũng rất thẳng thắn theo đuổi mãnh liệt, dọa người ta sợ phải chạy trốn tới bên này!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà lần này Chung Giang Tuyên xin nghỉ dài hạn qua đây, dường như còn tự mình đưa ra quân lệnh trạng nếu không theo đuổi được cô gái Tiểu Dương này thì anh ta không về, có ý vô lại tới cùng!
Chung Thủy Linh ngồi gọt táo trong phòng khách, nghĩ đến Chung Giang Tuyên cũng có phần không nhịn được cười ra tiếng, nhìn Tô Cẩn Nghiêm nói: “Em thật sự thấy thương thay cho Diệp Châu , không ngờ cô ấy lại bị ông anh 'vô lại' của em coi trọng."
Tô Cẩn Nghiêm đang ngồi xem tạp chí quân sự bên cạnh nghe vậy mỉm cười, nói: “Em nói Giang Tuyên như vậy, không sợ anh ấy cốc đầu em à?" Anh nói không lớn nhưng ngầm có ý cười.
Chung Thủy Linh cũng không để ý lắm, đưa quả táo đã gọt xong cho Tô Cẩn Nghiêm, nói: “Em mới chẳng sợ đâu. Nếu anh ấy mà dám cốc đầu em, em chắc chắn sẽ quậy cho chuyện của anh ấy và Diệp Châu thất bại luôn."
Tô Cẩn Nghiêm mỉm cười, cắn quả táo và nhìn cô nói: “Em vẫn đừng làm vậy đi. Anh em đúng là không dễ dàng gì mới đồng ý chủ động qua theo đuổi, nếu em còn quậy làm anh ấy thất bại, em không sợ anh ấy sẽ sống cô độc suốt quãng đời còn lại à!"
Chung Thủy Linh nghe nhưng hoàn toàn không để ý.
Khi Tô Cẩn Nghiêm và Chung Thủy Linh đang vừa nói vừa cười trong phòng khách, chợt nghe chuông cửa vang lên. Chung Thủy Linh thả con dao và quả táo trong tay xuống, liếc nhìn Tô Cẩn Nghiêm cười nói: “Nhất định là anh em rồi. Chắc anh ấy tới tìm em, nhờ em chỉ cách cho anh ấy đấy!" Chung Thủy Linh vừa nói vừa đi về phía cửa.
Trong phòng khách, Tô Cẩn Nghiêm có phần không nhịn được cười, cũng không nói gì. Suy nghĩ của anh không khác với Chung Thủy Linh là mấy, anh cũng cho rằng ngoại trừ Chung Giang Tuyên thì không thể là ai khác tới vào lúc này được.
Trong lúc Chung Thủy Linh cho rằng người đứng ngoài cửa là Chung Giang Tuyên anh mình, lúc này mở cửa ra vừa định nói vài câu trêu anh ta, mới để ý thấy người đứng ngoài cửa chính là Trương Tân Thành và Giang Lương!
Chung Thủy Linh thoáng ngẩn người, đứng ở cửa trong giây lát vẫn chưa kịp phản ứng.
Giang Lương nhìn cô cười, gật đầu và nói: “Chung Thủy Linh, đã lâu không gặp."
Bên trong, Tô Cẩn Nghiêm cũng chú ý thấy người gõ cửa bên ngoài không phải Chung Giang Tuyên mà là Trương Tân Thành, vẻ mặt chợt sa sầm xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro