Chương 18
Phi Sách
2024-11-14 01:20:08
Edit: Dương
***
Gần tới hoàng hôn.
Ráng chiều nhẹ nhàng, trong giây lát, hoàng hôn vẫn giữ im lặng cho đến khi màn đêm buông xuống, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào vùng đất phía bắc Myanmar này.
Bên bờ sông Namtu, những thôn trại khép kín độc lập so với bên ngoài, tùy ý cho người nào đó trèo lên núi phóng tầm mắt nhìn lại, đầu tường, nóc nhà, ngọn cây và đầu đường đều nhuộm thấm một màn sương chiều màu trắng cô quạnh.
...
Chu Giác Sơn ở tầng một dội nước lạnh tắm, hắn để trần nửa người trên, đơn giản lau qua hai cái, khom lưng, rút ra một cái khăn lông chậm rãi bước lên tầng.
Đôi giày theo bước chân trầm ổn của hắn một bước lại một bước.
Tại Tư ngoảnh lại.
Chu Giác Sơn dừng lại.
Hai ánh mắt vừa vặn đụng vào nhau.
"..."
Đồng tử Chu Giác Sơn chợt co lại.
Tại Tư bỗng nhiên đứng lên, lui về phía sau, cô hoảng sợ lùi về sát tường, cầm điện thoại giấu ở sau lưng. Trong vài giây, trong đầu cô có vô số ý nghĩ đan xen, khiến cho cô không thể nào tùy tiện phán đoán, bây giờ đầu óc cô đang rối tung.
Chu Giác Sơn thầm mắng một câu, dùng sức đạp một cước lên cánh cửa. Hắn bước nhanh về phía trước, giọng nói coi như bình tĩnh.
"Đưa cho tôi."
Hai bàn tay hắn đặt sát bên tai cô.
Tại Tư hoảng sợ lắc đầu.
"Đừng ép tôi phải động thủ."
Hắn muốn điện thoại di động của hắn.
Tại Tư nắm chặt không thả, dùng hết khí lực toàn thân để chống lại hắn, "Anh rốt cuộc là ai? Tại sao anh lại biết Triệu Tuấn."
Tại Tư vốn là họ Triệu, sau khi ba cô qua đời mẹ cô đi bước nữa. Họ Du là họ của ba nuôi. Thế nhưng họ tên của ba cô có khắc trên tấm bia liệt sĩ, dù cho khi đó cô còn nhỏ, cô cũng nhớ được rõ ràng.
Chu Giác Sơn đẩy cổ tay cô, lấy lại điện thoại di động, lạnh lùng liếc nhìn cô, "Người kia mà cô nói là ai? Tôi chưa từng nghe qua, tôi cũng không quen biết."
Hắn xoay người muốn đi, Tại Tư vội vàng nắm lấy cổ tay hắn, hắn đẩy cô ngã xuống giường, Tại Tư từ trên giường bò dậy, nhanh chóng chạy đến trước mặt hắn, đưa cánh tay ra, ngăn chặn ở cửa.
Chu Giác Sơn đỡ trán, nổi cáu, cánh tay hắn dễ dàng nắm lấy bả vai gầy yếu của Tại Tư, đẩy cô đến bên tủ quần áo bên cạnh, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào cô.
"Cô tm muốn làm gì?"
Tại Tư cắn môi nhìn lại hắn.
"Tôi muốn biết sự thật."
Trước đây hắn lừa gạt cô cũng được, giấu diếm cô cũng được. Cái này cũng không có vấn đề gì, dù sao lập trường bất đồng, thân phận khác biệt, cô cũng không có tư cách và địa vị để ép buộc hắn phải nói những gì. Nhưng bây giờ không giống, cô không nghĩ ra tại sao trong túi kép [1] của hắn có giấu một cái điện thoại di động, tại sao hắn lại biết ba cô, cuộc điện thoại vừa rồi là chuyện gì xảy ra, không phải từ mười mấy năm trước ba cô đã chết rồi sao.
[1] Túi kép: trong một cái túi lại có một túi nhỏ hơn.
"Anh có biết ba ruột tôi tên là Triệu Tuấn không?"
Đang nói chuyện, vành mắt Tại Tư hơi ướt, đôi mắt cũng đỏ hoe.
Cô còn nhớ rõ, ngay vào thời điểm Chu Giác Sơn phát hiện ra cô là phóng viên chiến trường, hắn đã từng nói --- hắn nói nếu như hắn muốn điều tra một người quả thực rất đơn giản, trong vòng năm phút, tất cả tư liệu về cô sẽ xuất hiện ở trước mặt hắn.
Được lắm, giả dụ hắn đã điều tra cô, vậy hắn nhất định sẽ biết ba ruột của cô tên là Triệu Tuấn, là cảnh sát phòng chống ma túy ở biên giới Trung Quốc - Myanmar, lúc cô sáu tuổi ba cô đã hi sinh vì nhiệm vụ, những thứ này ở trong hồ sơ và lý lịch của cô đều viết rõ ràng...
Chu Giác Sơn không cho là đúng.
Một tay hắn nắm lấy cằm của Tại Tư, hết sức hờ hững nhìn thẳng vào cô, "Vị tiểu thư này, người trùng họ trùng tên có rất nhiều, được, tôi thừa nhận, tôi biết Triệu Tuấn, thế nhưng người ở trong điện thoại di động của tôi không có chút quan hệ nào với cô cả."
Chu Giác Sơn đẩy cô ra.
Tại Tư bị đẩy ngã ngồi trên mặt đất.
Cô nhìn bóng lưng của hắn, không hề đuổi theo hắn, Chu Giác Sơn đẩy cửa phòng ra, trước khi đi, khóe mắt vô tình nhìn thoáng qua, một tia sáng màu trắng bạc nhanh chóng lọt vào đáy mắt hắn.
Tại Tư chảy nước mắt, cô ngồi ở trong góc, trong tay cô nắm chặt con dao quân sự mà Chu Giác Sơn lưu lại cho cô để phòng thân, tay cô có chút run rẩy, mũi dao sắc bén, lưỡi dao ép chặt lên cần cổ mảnh mai của cô.
Chu Giác Sơn bỗng nhiên dừng lại.
Lại nhịn không được liền bật cười một tiếng.
Hắn dứt khoát không đi, đóng cửa lại, dựa lưng vào cánh cửa, lấy ra một điếu thuốc lá dài mảnh từ trong túi quần, bật lửa trong tay đánh hai lần không lên, hắn lại đi tới bên cạnh bàn, từ trong ngăn kéo lấy hai que diêm lỗi thời, tiện tay quẹt lên, dùng lòng bàn tay chắn gió, đưa ngọn lửa dời đến trước mặt của mình.
Trong giây lát, ánh lửa đỏ thắm thấp thoáng, một mùi thuốc lá nhàn nhạt phiêu tán ra xung quanh.
Hắn kẹp điếu thuốc, ngồi ở góc bàn, tiện tay vuốt hai cái trên mái tóc ngắn còn chưa kịp khô, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn không chớp mắt vào đám trẻ con chơi đùa ở dưới tầng, nhàn nhạt mở miệng nói.
"Cô tm có tư cách gì để uy hiếp tôi."
Cả người cô là của hắn, mạng của cô cũng là của hắn, từ khi hắn và cô nhận biết đến nay, hắn từ đầu đến cuối đã cứu bao nhiêu lần rồi. Lùi một vạn bước mà nói, hắn có thể không tính toán những thứ này, cô chẳng qua cũng chỉ là một người phụ nữ mới quen biết hắn có hơn một tháng mà thôi, ngay cả chuyện giường chiếu còn chưa làm, lại còn cả ngày suy nghĩ trăm phương nghìn kế muốn rời khỏi hắn, cô đã làm gì cho hắn? Có thể có bao nhiêu phân lượng trong lòng hắn?
Tại Tư nhắm mắt, nắm chặt con dao, cô biết rõ cô dùng mạng sống của mình để uy hiếp người khác là rất hèn hạ, thế nhưng cô không còn lựa chọn nào khác, cái này cũng đều là do hắn ép cô.
Cô rất bình tĩnh, cực kỳ bình tĩnh.
Cô nắm chặt con dao, tay còn đang run, nhưng cô cũng không sợ, những thống khổ và dằn vặt mà cô đã trải qua khiến cô càng giày vò hơn nhiều so với điều này, cái chết có khi còn không đáng sợ bằng sống sót.
Cô đâm mũi dao xuyên qua lớp da, một giọt máu tươi theo mũi dao chậm rãi chảy xuống...
"Tôi chỉ muốn biết đó có phải là ba tôi không..."
"Tôi đã nói rồi, cô không nên quá tò mò. Chuyện của tôi cô không nhất thiết phải biết rõ, trừ phi là cô chết thì tôi còn có thể suy nghĩ một chút."
Hắn buồn bực, ném điếu thuốc qua một bên, nghiêng đầu nhìn về phía cô.
Bầu không khí ngừng trệ.
Trong phòng cũng yên lặng một lúc.
Cô giơ dao lên, đâm xuống, hắn nhảy khỏi bàn và lao đến ngăn cản trước một bước.
"Cô bị ngốc sao?"
Hắn có chút khẩn trương nhìn chằm chằm vào cô. Nghĩ lại, cậy mở lòng bàn tay của cô, lấy con dao rồi ném đi thật xa, "Nếu như cô chết thật, vậy biết hay không thì có ý nghĩa gì?"
Tại Tư nhìn hắn, mỉm cười yếu ớt.
"Tôi biết rõ, anh nhất định sẽ không bỏ mặc tôi."
Khoảng cách của hai người rất gần, hơi thở cũng đan xen vào một chỗ, cô lẳng lặng nhìn hắn một lát, một lát sau, cô nhắm mắt, yếu đuối dựa vào trong ngực hắn.
Cái ôm của người đàn ông này rất ấm áp, rất rắn chắc, mặc dù cô vẫn luôn sợ hắn, thế nhưng thời điểm có hắn ở bên cạnh cô lại cảm thấy rất yên tâm.
Nếu như đổi lại là ngày trước, cô chưa bao giờ chủ động đến gần hắn, Chu Giác Sơn cảm thấy bất thường, hắn cau mày, cúi đầu nhìn cô.
"Cô làm sao vậy?"
Giọng nói của hắn có chút ôn nhu.
Tại Tư lắc đầu không nói, lông mi cô khẽ động, nhẹ nhàng chạm nhẹ trên cổ hắn, đôi môi cô càng ngày càng trắng, hô hấp cũng càng ngày càng yếu...
Chu Giác Sơn trong nháy mắt phản ứng kịp.
Hắn vén áo cô lên, một con dao rọc giấy khoảng 10 cm đâm vào bụng của cô, một dòng máu đỏ tươi từ trong cơ thể cô chảy ra ngoài...
Hắn trơ mắt nhìn, lửa giận xông lên, ôm lấy cô rồi chạy như điên xuống dưới tầng, không nhịn được chửi ầm lên vài tiếng.
"Cô tm điên rồi có phải không?!"
Tại Tư an nhàn nhắm mắt lại, tựa đầu vào cổ hắn, "Tôi... nếu như không chết... anh có thể đem mọi chuyện nói cho tôi biết được không..."
Cô không đâm vào vị trí trí mạng, chỉ là mất chút máu thôi, cũng sẽ không chết.
Chu Giác Sơn không để ý nhiều như vậy, "Cô câm miệng cho tôi, sống sót thì lại nói!!"
Hắn dùng khuôn mặt dán lên trán của cô, rảo bước chạy xuống dưới tầng, thân ảnh lóe lên nhanh chóng kinh động một loạt lính canh gác và lính tuần tra ở bên đường, binh lính dọc đường ồn ào ngó đầu nhìn qua, các thôn dân cũng ở đây buồn bực không biết chuyện gì đang xảy ra, máu đỏ tươi nhỏ xuống cầu thang và trên đầu đường, trẻ con trong thôn bị hắn dọa sợ đến mức khóc lớn gọi nhỏ.
Bác sĩ Trần đang ở trong lán trúc cửa thôn kiểm tra tình hình của binh lính bị thương, ông ta vừa mới mở hộp y tế, ống nghe còn chưa kịp lấy ra, sau lưng, Chu Giác Sơn đột nhiên ôm một người phụ nữ cả người đều là máu chạy vào.
Hắn để trần nửa người trên, tóc vẫn còn ướt, cả người đầy mồ hôi, trên bụng và trên quần dính đầy vết máu còn mới, ngay cả giày cũng rơi một chiếc ở trên đường.
...
Ai cũng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ Chu Giác Sơn chật vật như thế này.
Phùng liên trưởng đúng lúc cũng ở đây, hắn ta cầm băng ghế lên, bước tới nhìn một chút.
"Đoàn trưởng, đây là..."
"Cứu người! Mù sao! Đều tm tránh ra cho tôi! Người phụ nữ này hôm nay mà chết, tôi liền cho từng người một đến khu địa lôi đi dạo một vòng."
"..."
Toàn bộ người trong lán trúc trong nháy mắt tản ra bốn phía, ngay cả Thang Văn chân bị thương cũng chạy nhanh như một làn khói. Nhóm bác sĩ y tá ở lại tại chỗ, nhóm người đưa mắt nhìn nhau, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Chu Giác Sơn đem người đặt ở trên cái chiếu trúc gần nhất, bác sĩ Trần vội vã dặn dò mấy người y tá chuẩn bị thuốc tê và dao giải phẫu.
Mặt Tại Tư không còn chút máu, Chu Giác Sơn xoay người muốn đi ra ngoài, cô dùng hết khí lực cuối cùng gọi hắn, hữu khí vô lực.
"Chờ một chút, anh..."
Chuyện vừa rồi, hắn còn chưa đáp ứng với cô đâu.
Chu Giác Sơn quay đầu lại nhìn cô, trên quần áo cô bây giờ đều là máu, khóe mắt chảy nước mắt, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, mái tóc dài đen nhánh trộn lẫn mồ hôi và máu lộn xộn rải rác ở trên cái chiếu trúc cũ màu.
Các nữ y tá làm việc rất nhanh, thao tác nhanh chóng, ở lán trúc bên cạnh treo lên tấm mành ngăn cách chuyên dụng cho bệnh viện thành một vòng khép kíp, Chu Giác Sơn cau mày, Tại Tư vẫn yên lặng nhìn hắn.
Bác sĩ Trần muốn chuẩn bị khử trùng, ông ta suy nghĩ một chút, khéo léo nhắc nhở Chu Giác Sơn, "Chu đoàn trưởng, anh lưu lại cũng không giúp được cô ấy."
Chu Giác Sơn gật đầu, hắn hiểu rõ.
Bỗng nhiên, hắn đi tới bên người Tại Tư, dùng sức siết chặt tay của cô.
"Được."
Hắn nói.
Hắn sẽ nói cho cô biết.
...
Giải phẫu bắt đầu.
Chu Giác Sơn cũng không đi xa, hai chân hắn sải ra, khuỷu tay khoát lên đùi, cơ thể nghiêng về phía trước, ngồi ở dưới gốc cây lớn bên cạnh lán trúc đợi cô.
Ròng rã hai tiếng đồng hồ, khoảng thời gian này vô cùng dài vô cùng dày vò.
Trời nhá nhem tối, trong thôn cũng bắt đầu nấu cơm, khói bếp lượn lờ, mùi thơm xông vào mũi. Binh cấp dưỡng trong bộ đội vẫn luôn vòng quanh Chu Giác Sơn, mắt thấy đoàn trưởng bất động thanh sắc, bọn họ nghĩ đi nghĩ lại, không dám nhóm lửa, cuối cùng một người phát cho một khối bánh bích quy nén [2] và một phần đồ ăn tự nhiệt [3] đơn binh [4] xem như bữa tối --- kiên nhẫn ăn đi, đoàn trưởng còn không ăn cơm, bọn họ nào có thể ăn cái gì tốt hơn.
[2] Bánh bích quy nén: có nguyên liệu chính là bột lúa mì, đường, dầu mỡ, sữa. Trải qua công đoạn làm lạnh bột phân phối bột, quay nướng, làm lạnh, nghiền nát, ngoài ra có thể trộn thêm ít hoa quả khô, ruốc, v.v... rồi ép lại thành bánh bích quy nén. Hình ảnh ở cuối chương.
[3] Đồ ăn tự nhiệt: hay đồ ăn dã chiến tự nhiệt thường là những suất ăn chế biến sẵn có thời gian bảo quản lâu dài, đựng trong những chiếc túi đặc biệt có khả năng tự hâm nóng, chủ yếu cung cấp cho bộ đội dã chiến ở bên ngoài.
[4] Đồ ăn tự nhiệt đơn binh: một gói có khối lượng khoảng 500 - 570g. Hình ảnh ở cuối chương.
Trời cũng nhanh tối, trong lán trúc bắt đầu mở đèn, Thang Văn bưng một bát canh cá từ một gia đình trong thôn bước qua đây.
"Đoàn trưởng, ít nhiều uống một chút."
Chu Giác Sơn trầm mặc, không có phản ứng.
Thang Văn không nhìn nổi, mặc dù trình độ học vấn của hắn ta không thấp, nhưng trong thâm tâm vẫn là tư tưởng bảo thủ của đàn ông Myanmar, "Đoàn trưởng, đó không phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao, có cái gì ghê gớm. Chúng ta hết lòng quan tâm giúp đỡ cô ta, đây đều là cô ta tự tìm, cho dù cô ta có chết thì cũng không có quan hệ gì với chúng ta..."
Trong lán trúc, bác sĩ Trần vừa vặn bước ra.
Chu Giác Sơn chợt đứng dậy, đẩy Thang Văn ra, nhanh chóng bước tới.
"Thế nào, nghiêm trọng không?"
Bác sĩ Trần lắc đầu, tháo khẩu trang xuống, "Cô ấy vận khí không tệ, vết thương mặc dù hơi sâu nhưng không tổn thương đến nội tạng và dạ dày. Tôi đã chữa trị vết thương cho cô ấy, truyền thêm chút máu, sau phẫu thuật cần chú ý nghỉ ngơi nhiều, hai ngày nữa sẽ không sao."
Trong lán trúc, các y tá chậm rãi vén mành ngăn cách lên, người phụ nữ nằm trên giường thuốc tê còn chưa tan hết, cô mang mặt nạ hô hấp, nhắm mắt lại, không nhúc nhích, ngủ coi như an ổn.
Số liệu trên máy điện tâm đồ chứng tỏ tất cả mọi thứ đều bình thường, Chu Giác Sơn nhẹ nhàng thở một hơi, hắn vừa mới được thông báo, tiền tuyến còn có nhiệm vụ phải xử lý.
Hắn gọi Khang tẩu tới thay hắn chăm sóc Tại Tư, mang theo mấy người sĩ quan cùng đi.
Mười lăm phút sau phẫu thuật, Tại Tư được bác sĩ đánh thức, cô không cảm thấy đau, chắc là do thuốc tê vẫn còn hiệu lực, mấy người binh lính trẻ tuổi khiêng cô trở về tầng hai phòng trúc, cô vẫn rất buồn ngủ, rất nhanh, cô lại tiếp tục ngủ, Khang tẩu coi chừng cô, một tấc cũng không rời.
Suốt đêm đầu óc choáng váng nặng trĩu.
Tại Tư ngủ không được ngon, mãi cho đến mười một giờ sáng hôm sau, cô mới mở mắt, thật sự tỉnh lại.
Ngoài cửa sổ, bầu trời u u ám ám, mưa nối liền thành một mảnh, tiếng mưa rơi rào rào liên tục, dưới mái hiên, hạt mưa rơi tí tách hội tụ vào một chỗ, nhỏ giọt rơi xuống đất màu đỏ sậm.
Trời mưa xuống, nhiệt độ không khí giảm xuống, trong không khí có mùi bùn đất tươi mát, ngoài cửa sổ, một cơn gió lạnh thổi qua, trên người cô chỉ đang đắp một cái chăn rất mỏng.
Cô cảm thấy hơi lạnh, tay chân lạnh ngắt.
Tại Tư nhẹ nhàng giật giật ngón tay, muốn kéo lấy cái chăn ở phía xa, cô chạm đến, vừa mới gắng sức nắm lấy, liền lập tức cảm thấy có một cơn đau kéo đến, đau nhức giống như kim châm vào, nóng hừng hực.
"..."
Đúng lúc Chu Giác Sơn lên tầng, đồng tử hắn co lại, nhanh chân bước đến, đóng lại mấy cánh cửa sổ đối diện đầu gió, lại nhìn cô một cái, cầm chăn để ở cuối giường đắp lên người cô, "Còn đau không?"
Tại Tư cắn môi, nhẹ nhàng gật đầu.
Hắn cởi giày ra, ngồi ở bên cạnh cô, nhẹ nhàng dời cô đến trong ngực mình.
"Bác sĩ nói tư thế nửa nằm [5] có thể khá hơn một chút."
[5] Tư thế nửa nằm: hình ảnh minh họa ở cuối chương.
Sau khi phẫu thuật, thuốc tê sẽ ức chế hô hấp, dẫn đến hô hấp tắc nghẽn. Dù sao ở đây cũng không phải là bệnh viện, không có giường bệnh có thể gấp và điều chỉnh góc độ, Chu Giác Sơn dùng người mình làm gối, để cho Tại Tư tựa lên trên người của hắn.
Cảm giác đau đớn dần dần tan đi, Tại Tư thư thái hơn nhiều, cô nghiêng đầu nhìn Chu Giác Sơn, người đàn ông này vẫn không nhúc nhích, đang dựa vào vách tường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Khí sắc của hắn có hơi kém, dưới mắt có một quầng thâm nhàn nhạt, râu thô cứng [6] cũng nhô ra một ra một chút.
[6] Râu thô cứng: nguyên văn là 粗硬的胡茬, trong đó 粗硬 (hán việt: thô ngạnh) à thô cứng, 胡茬 (hán việt: hồ tra) là ý chỉ bộ râu ngắn, cứng chưa được cắt hoặc mới mọc.
"Tôi nghĩ anh nên đi nghỉ ngơi, để Khang tẩu đến chiếu cố tôi."
Ngày hôm qua khi Tại Tư bị bác sĩ đánh thức, không nhìn thấy hắn ở bên cạnh vốn còn có chút mất mát, nhưng bây giờ nhìn bộ dạng này của hắn, vẻ mặt tiều tụy giống như cả đêm không ngủ, không hề có chút dấu vết nào biểu hiện đã ngủ qua.
Chu Giác Sơn ấn ấn mi tâm, gối lên một cánh tay, "Tiền tuyến xảy ra chút chuyện, nói chuyện với quân đội chính phủ suốt cả đêm."
Mặc dù hắn là một trưởng quan đang giữ chức vụ đoàn trưởng, trên danh nghĩa chỉ cần phụ trách chỉ huy tác chiến là được, nhưng trên thực tế, kể từ khi hắn đến nơi này, bên trong quân đội bang Nam Shan căn bản cũng không có ai chuyên ngành ngoại giao có khả năng phụ trách đàm phán thương lượng, toàn bộ bên trong rối loạn như một nồi cháo [7], đánh thắng thì cứng rắn, đánh không lại thì chạy loạn, sau đó lại bị người ta nắm lấy đàm phàn ký kết đủ loại hiệp nghị bất bình đẳng.
[7] Một nồi cháo: là một mớ hỗn độn, miêu tả là vô cùng rối loạn.
Ở Myanmar, dường như vấn đề này mỗi một lực lượng vũ trang của dân tộc thiểu số độc lập đều gặp phải, lực lượng quân sự ở phía bắc Myanmar quá nhiều, hai năm trở lại đây quân đội bang Nam Shan lại gấp gáp bành trướng, dã tâm theo không kịp thực lực, thực chất tất cả đều là vấn đề.
Tại Tư cau mày, như có điều suy nghĩ.
Chu Giác Sơn đột nhiên cúi đầu nhìn cô, "Có đói không?" Giờ mới nhớ ra, cô đã hơn hai mươi tiếng đồng hồ chưa ăn gì.
Tại Tư khẽ lắc đầu.
Không có khẩu vị.
"Không có khẩu vị cũng phải ăn một chút."
Hắn lấy hai cái gối đệm ở sau thắt lưng Tại Tư, xoay người đứng lên, bước nhanh xuống dưới tầng.
Đúng lúc Khang tẩu bắt đầu đi lên, hai người đâm vào nhau, trong tay Khang tẩu còn đang bưng một nồi canh cá lóc, nhà bếp vừa mới nấu xong, giúp vết thương mau lành, nóng hổi, vẫn còn rất nóng.
Chu Giác Sơn để Khang tẩu bưng canh cá lóc lên, lại chia ra hai bát nhỏ, hắn ngồi ở mép giường, dùng thìa đút từng muỗng canh cho Tại Tư, kiên nhẫn đút cho cô vài ngụm.
Tại Tư ăn no, lại lần nữa nhẹ nhàng lắc đầu.
Chu Giác Sơn đang rất đói, hắn cũng giống cô cả ngày chưa ăn gì, lập tức bưng bát bát canh cá lên, nhanh chóng húp ừng ực.
Tại Tư lẳng lặng nhìn hắn, mỉm cười, đợi đến khi hắn ăn gần xong mới nghĩ làm sao để mở lời.
"Chu Giác Sơn?"
"Ừ?"
"Có phải anh có gì muốn nói với tôi không?" Hôm qua hắn đã đáp ứng với cô, không được phép nuốt lời, hắn nói sẽ giải thích với cô chuyện của ba cô.
Cánh tay cầm bát canh dừng ở giữa không trung.
Chu Giác Sơn hơi dừng một chút, quay đầu liếc nhìn cô.
Hiếm thấy là lần này cô cũng không né tránh, cũng yên lặng nhìn lại hắn, hai người nghiêm túc nhìn nhau rất lâu rất lâu.
Nếu như trong lòng một người có cất giấu bí mật không thể cho ai biết, vậy thì ít nhất ánh mắt của hắn chắc sẽ không gạt người.
Chu Giác Sơn cúi đầu, lại nhìn bát canh cá trong tay còn chưa uống xong, để bát canh lên trên góc bàn, ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi nhỏ giọt tí tách, hắn đứng ở bên cửa sổ, quan sát tình hình đường phố khoảng một phút, đi trở lại, đeo găng tay lên, cẩn thận đem tất cả đồ vật ở trong phòng và các ngóc ngách cũng đều kiểm tra một lần.
Tại Tư nửa dựa vào gối, nhìn chăm chú vào hắn, an tĩnh không nhúc nhích.
Hắn quay lại ngồi bên cạnh cô, tháo găng tay xuống, lại cầm bát đũa lên, thấp giọng nói, liên tục nói hết tất cả mọi thứ.
"Triệu Tuấn đã từng cứu tôi, vào lúc tôi mười hai tuổi."
...
Trong kỳ nghỉ hè của mùa hè năm đó, Myanmar mưa như trút nước, cảnh nội xảy ra một trận lũ lụt lớn nhất trong vòng bốn mươi năm qua, toàn bộ phía bắc Myanmar bị nước lũ bao phủ, các tòa Phật tháp cũng bị chìm xuống đáy sông, chưa đầy 48 tiếng, số người gặp nạn đã lên đến hơn một trăm nghìn người.
Gia đình Chu Giác Sơn ở Myanmar cũng xem như có chút bối cảnh, hắn nghe theo lời của người thân, đi đến Trung Quốc lánh nạn, nhưng bởi vì ở biên giới gặp phải sạt lở đất, người thân bên Trung Quốc mà trước đó định liên hệ thì bị mất liên lạc, khi tỉnh lại, toàn thân hắn đều là băng gạc, người thì nằm ở trong nhà Triệu Tuấn.
Khi đó hắn bị thương não phải, đùi phải, trên chân bó thạch cao, xương sườn bên phải cũng bị gãy. Cả người không thể di chuyển, mỗi ngày đều liệt nửa người nằm ở trên giường.
Hắn dưỡng thương ở nhà Triệu Tuấn khoảng nửa năm. Mãi đến khi cơ bản hoàn toàn bình phục, mới liên lạc với người thân, được Triệu Tuấn phái người đưa về Myanmar.
"Sau khi tôi trở lại Myanmar, có phái người lưu ý động tĩnh của Triệu Tuấn, dự định báo đáp phần ân tình này. Vậy mà không bao lâu, liền nghe nói ông ấy hi sinh vì nhiệm vụ, thi thể không có, ngay cả tro cốt cũng không tìm được."
Ở Myanmar có rất nhiều trùm buôn thuốc phiện và buôn bán vũ khí, những người này giết người không chớp mắt, vì tiền, quyền, địa vị, chuyện gì cũng có thể làm được. Mặc dù khi đó Chu Giác Sơn còn nhỏ, nhưng nhận thức của hắn đối với phương diện này cũng không kém, hắn hỏi qua người thân, người thân nghi ngờ liệu có phải là do Triệu Tuấn va chạm vào lợi ích nội bộ của đối phương ở Myanmar nên mới bị người ta âm thầm hạ thủ, sau đó giúp hắn mua chuộc được vài tên lưu manh ở trên đường, xen lẫn vào trong đám lưu manh, phái người ầm thầm nghe ngóng xem ai là người động thủ với Triệu Tuấn, nhưng dùng đủ mọi cách tìm kiếm, vẫn như cũ không có manh mối.
Sau đó, Chu Giác Sơn lớn hơn một chút, hắn bắt đầu nghĩ khác, bắt đầu ôm chút hy vọng tìm người sống...
"Rốt cuộc, vào một buổi hoàng hôn ba năm sau đó cũng để cho tôi phát hiện một người, cửa sau của một khách sạn ở thủ phủ Taunggyi [8] thuộcbang Shan, nhìn thấy được một người đàn ông có dáng dấp cực kỳ giống Triệu Tuấn."
[8] Taunggyi: là thủ phủ và là thành phố lớn nhất của bang Shan. Taunggyi là thành phố lớn thứ năm Myanmar với dân số gần 400.000 người. Thành phố này nổi tiếng với lễ hội khinh khí cầu được tổ chức hàng năm vào ngày trăng tròn của Tazaungmon (thường là tháng 11 dương lịch bên mình).
Người kia chính là Triệu Tuấn.
Ông ấy căn bản là chưa chết.
Lúc đầu Triệu Tuấn còn giả vờ không biết Chu Giác Sơn, ông ấy lại không bằng lòng thừa nhận thân phận của mình với hắn, mãi đến khi bị Chu Giác Sơn uy hiếp muốn đến đồn cảnh sát địa phương báo nguy, ông ấy mới thừa nhận với hắn.
"Ông ấy nói với tôi là ông ấy phạm sai lầm, ở lần hành động truy bắt tội phạm ma túy cuối cùng lỡ tay đánh chết một người đồng nghiệp trong đội, nhiệm vụ thất bại, ông ấy không có mặt mũi quay lại Trung Quốc, hổ thẹn với người nhà và đồng nghiệp, cho nên mới lựa chọn một mình lặng lẽ ở lại Myanmar."
Chu Giác Sơn khi đó còn trẻ, tin lời nói dối của ông ấy. Hắn cũng đến rất nhiều năm sau mới biết --- Lão quỷ Triệu Tuấn kia vẫn luôn ở lại Myanmar thật ra tmd rõ ràng là một tên nằm vùng.
Đương nhiên những thứ này cũng là để sau này hãy nói.
Hắn bưng bát canh lên, tùy ý uống một ngụm, "Những gì nên nói tôi đã nói hết cho cô biết. Ba cô không chết, tôi tạm thời còn chưa có biện pháp sắp xếp để cho cô gặp ông ấy, tôi và ông ấy vẫn luôn có tuyến liên lạc riêng, điện thoại nơi này cũng không an toàn. Nếu như cô muốn gặp ông ấy thì hãy ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi chờ cơ hội tiếp theo, đừng có lúc nào cũng nghĩ đến chạy trốn, tự sát, đừng để cho hai bên đều không thoải mái."
Lời nói rất thô nhưng đúng sự thật.
Tại Tư nhẹ nhàng gật đầu, cô hiểu sơ sơ một chút, nghe rõ.
Nhưng dựa vào đoạn quá trình tiếp xúc này của ba cô và Chu Giác Sơn mà nói, thật ra nếu như thật sự nghiên cứu tỉ mỉ, trên phương diện này vẫn còn tồn tại rất nhiều lỗ hổng.
Ví dụ như...
"Vậy... nếu ban đầu ba tôi đã tránh anh không kịp, sao bây giờ ông ấy lại chủ động liên lạc với anh? Có phải hai người âm thầm liên lạc? Tại sao anh lại cất giấu cái điện thoại này? Tại sao anh lại lo lắng cuộc trò chuyện của tôi và anh bị kẻ khác nghe được? Không phải anh là đoàn trưởng quân đội bang Nam Shan sao, như vậy anh lén lút liên lạc với một người ngoại quốc, chẳng lẽ không sợ vi phạm quân quy [9] quân kỷ [10] nội bộ bang Nam Shan sao?"
[9] Quân quy (军规): là viết tắt của pháp quy quân sự (军事法规), do nhà nước lập ra và công nhận, đồng thời các hạng mục quy tắc pháp luật do nhà nước thông qua dùng để đảm bảo điều chỉnh các quan hệ xã hội quân sự.
[10] Quân kỷ: kỷ luật của quân đội.
Tất cả câu hỏi đều sắc bén, xảo quyệt, đâm thẳng vào cột sống của hắn, nói trúng tim đen.
Chu Giác Sơn cười một tiếng.
Quay đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tại Tư.
"Cô đừng có đắc ý, tôi không phải là binh lính giáp ất bính đinh [11], đừng có dùng giọng điệu của phóng viên chiến trường đến vặn hỏi tôi."
[11] Giáp ất bính đinh: chỉ người bình thường (ví dụ: người A, người B, người C...).
"..."
Tại Tư nhướng mày, khéo léo xoay chuyển con mắt, cô cũng chỉ là hỏi một chút, hắn có thể nói cũng có thể không, ngược lại cô cũng không hy vọng có thể hỏi thêm gì từ hắn.
Nói chung, hiện tại thế này, chuyện cấp bách mà cô muốn biết Chu Giác Sơn cũng đã nói căn bản cho cô biết. Ba cô vậy mà chưa chết, cũng sống được rất tốt, đây chính là chuyện mà ngay cả trong mơ cô cũng chưa từng nghĩ đến.
Cô tạm thời sẽ không mong đợi quá nhiều, dù sao cô cũng còn đang bị thương, thân thể là tiền vốn của cách mạng, hết thảy đều đợi sau khi thương thế của cô khôi phục sẽ tính toán kỹ hơn.
"Vậy... Tôi còn có một vấn đề cuối cùng."
"Nói."
Chu Giác Sơn quay đầu đi, tiếp tục uống canh, hắn cùng cô nói chuyện quá lâu, canh trong bát cũng có chút nguội.
Hắn ngồi ở bên mép giường, cầm lấy cái thìa, từ trong nồi lại múc ra thêm một bát canh nữa.
Tại Tư lén lút nhìn hắn, chịu đựng cơn đau, giơ tay lên, chậm rãi kéo một góc áo của hắn.
Chu Giác Sơn không phát hiện, cắm đầu uống canh, cô đỏ mặt, nhẹ nhàng lay lay góc áo của hắn.
"Anh... thời gian anh dưỡng thương ở nhà Triệu Tuấn, ngoại trừ Triệu Tuấn ra, còn nhớ có người nào khác tồn tại không..."
Chu Giác Sơn cắn một miếng thịt cá nóng hổi, "Người khác nào?"
Cũng ví dụ như...
"Một bé gái."
Chu Giác Sơn dừng lại một chút.
Tại Tư nhìn bóng lưng của hắn, thẹn thùng cúi đầu, cô chậm rãi thu hồi bàn tay nhỏ bé trắng nõn, thẹn thùng đến mức hai tai đều ửng đỏ.
Xem ra hắn vẫn chưa quên cô...
Vậy là đủ rồi.
Một chút ký ức phủ bụi từ từ hiện ra...
Từ mờ nhạt mơ hồ trở nên dần dần rõ rệt.
...
"Ba ơi, anh trai này bị làm sao vậy ạ? Vì sao anh ấy lại không di chuyển ạ?"
Trong phòng bệnh sạch sẽ gọn gàng, Tại Tư sáu tuổi nắm lấy bàn tay dày rộng của ba, núp ở sau lưng ba cô, lén lút đánh giá một tiểu thiếu niên cả người đều là băng gạc.
Triệu Tuấn ôn nhu trả lời cô, "Anh trai bị thương, cần phải có người chăm sóc."
"Chăm sóc?"
Tại Tư mơ hồ cắn môi, nghe không hiểu lắm.
Triệu Tuấn khom lưng sờ sờ đỉnh đầu con gái, "Chăm sóc chính là... trò chuyện với anh trai, mỗi ngày có thể tâm sự. Ba mẹ bận công việc, Tại Tư có thể chăm sóc anh trai được không?"
Một đôi mắt đen láy xinh đẹp xoay một vòng. Tiểu Tại Tư khôn khéo.
"Vậy Tại Tư muốn được thưởng."
"Anh trai chính là phần thưởng của con."
Một nhà ba người Triệu Tuấn quanh năm đều sinh hoạt ở biên giới Trung Quốc - Myanmar, ở đây hẻo lánh, hoang vu, cũng không có bao nhiêu trẻ con để chơi cùng, "Chỉ cần Tại Tư chăm sóc anh trai, Tại Tư sẽ có bạn chơi cùng. Anh trai sẽ thay ba chơi với con, mỗi ngày đều ở bên cạnh con, con có chịu không?"
Ánh mắt Tại Tư sáng lên.
Ngửa đầu, cười thật tươi, "Được ạ."
Tại Tư cũng có bạn bè rồi.
Ngày đầu tiên Chu Giác Sơn tỉnh lại, nhìn thấy có một cô bé đứng ở bên mép giường.
Tiểu nha đầu thắt hai bím tóc, mặc một cái váy màu hồng đứng ở trước mặt hắn, nhìn thấy hắn tỉnh dậy, hai tay nâng má, lập tức nằm sấp lên đầu giường hắn.
"Anh ơi, em tên là Tại Tư."
Chu Giác Sơn lạnh mặt trở mình.
Tiểu nha đầu vui vẻ xoay nửa vòng, chạy đến đối diện giường. Hai tay nâng má, chớp chớp đôi mắt to sáng ngời.
"Anh ơi, anh tên là gì?"
Chu Giác Sơn mặc kệ cô bé, đắp chăn, đi ngủ.
... Tình huống như vậy kéo dài nửa tháng.
Bạn mới hình như cũng không thích cô lắm --- tiểu Tại Tư kiên trì nửa tháng, rốt cuộc có chút nản lòng, cô nản lòng thoái chí, định buông tha người bạn này.
Ba cô tan tầm về nhà, khuyên bảo cô.
"Tại Tư, anh trai chỉ là không biết nói tiếng Trung, con dạy anh trai thì anh trai sẽ bằng lòng nói chuyện với con."
Trẻ con sáu tuổi vừa mới lên tiểu học, Tại Tư nháy mắt khôi phục lại ý chí, cầm sách giáo khoa năm nhất vui vẻ chạy vào căn phòng của Chu Giác Sơn.
"Một."
Cô chỉ vào một đường gạch ngang trong sách ngữ văn.
Chu Giác Sơn đang ngồi trên giường tháo băng gạc trên đùi, hắn buồn bực, mí mắt cũng lười nhấc lên, coi như không hề nhìn thấy không hề nghe thấy.
Tại Tư bò lên giường, cởi giày ra, ngồi xổm trước mặt Chu Giác Sơn, dùng hai bàn tay nhỏ cậy miệng của hắn.
Lặp lại, "Một."
Chu Giác Sơn bực mình, ngẩng đầu liếc nhìn cô.
Tại Tư cười hì hì, lại dùng bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng sờ gò má bị thương của hắn.
"Còn đau không?"
Chu Giác Sơn mím môi, hắn bị cô sờ vừa nhẹ vừa nhột, cả người nổi da gà. Ngoài cửa, Triệu Tuấn cẩn thận thăm dò nhìn tới, hắn lập tức đẩy tay của Tại Tư, tiếp tục quấn băng gạc.
"Một."
Tại Tư kiên nhẫn dịch chuyển qua chỗ hắn.
Chu Giác Sơn không còn cách nào khác, giọng điệu không kiên nhẫn nói, "Một."
"Hai."
Cô cười cười chỉ vào hai gạch ngang ở trong sách.
"Đói [12]."
[12] Ở trong tiếng Trung số hai (二) phát âm là [èr], đói (饿) phát âm là [è]. Khi phát âm khá giống nhau nên dễ nhầm lẫn.
"Không đúng, là... hai." Tại Tư lại mở miệng to hơn một chút.
"Hai?"
"Đúng đúng đúng, ba." Cô giáo nhỏ dạy rất nhanh.
Chu Giác Sơn qua loa trả lời, "Ba."
"Bốn."
"Bốn."
...
Chưa đến một tháng, Chu Giác Sơn đã học xong một ít tiếng Trung giao tiếp hàng ngày, mặc dù nói còn chưa tính là lưu loát, phát âm cũng không đúng tiêu chuẩn, nhưng ít nhất cũng có thể giao lưu cơ bản nhất với mọi người trong nhà Tại Tư.
"Ba ơi, con rất lợi hại đúng không?"
Lúc ăn cơm tối, Tại Tư cắn một miếng rau cải chíp, vội vã tìm người khích lệ.
Triệu Tuấn nở nụ cười, sờ sờ đầu cô bé, "Con rất lợi hại, nhưng chủ yếu vẫn là anh trai thông minh."
Một đứa trẻ sáu tuổi, nói còn chưa rõ ràng thì có thể dạy cái gì, Triệu Tuấn không nhịn được nhìn nhiều hơn vào cậu bé kia --- tiểu tử này rất có thiên phú.
Chu Giác Sơn đặt bát đũa xuống.
"Mọi người chậm rãi dùng cơm, cháu về phòng trước."
Mẹ Tại Tư bảo hắn uống thêm một bát canh, hắn chống nạng, lắc đầu, khập khiễng trở lại gian phòng của mình. Trên bàn bày hai bảng chữ mẫu để mô phỏng, hắn ngồi xuống, cầm bút máy lên, từng nét từng nét, học làm thế nào để viết được chữ Hán.
Tại Tư nhẹ nhàng như mèo con bám đuôi hắn tiến vào đây, hai tay để ở sau lưng, giống như đang giấu vật gì đó, "Haizzz."
Cô đi khập khiễng đụng vào bả vai của hắn.
Chu Giác Sơn buồn bực quay đầu lại.
Cô nhanh chóng ấn xuống, chụp cho hắn một tấm hình.
Người trong hình, trên đầu còn quấn hai vòng băng gạc, vết thương trên mặt cũng chưa lành, khi đó da hắn đen thui, khóe miệng cũng lệch, một chút cũng không nhìn ra bộ dáng và ngũ quan bây giờ.
Ngoài cửa sổ mưa nhỏ như khói như sương, mưa càng ngày càng lớn, gió thổi vù vù, trên đường phố không có người qua lại, binh lính canh gác cũng núp ở trong sân trú mưa, mưa rơi như sợi chỉ bạc, dệt ra một màn mưa mù dày đặc.
Tại Tư nhìn người đàn ông trước mắt, mỉm cười, chậm rãi cúi đầu.
"Tấm hình khi đó em vẫn luôn giữ lại, em kẹp nó ở trong quyển nhật ký, nhưng bây giờ lại không tìm được."
Chu Giác Sơn quay đầu nhìn Tại Tư một hồi.
Hắn khẽ cười, đặt bát canh lên trên bàn.
Có một chút ký ức thật sự là bị hắn áp chế quá lâu.
"Cho nên hôm qua không phải là anh cho em một tấm hình sao. Tấm hình trước kia quá xấu, mất rồi thì thôi."
***
Lời editor: đoạn truyện nói về quá khứ thì Tại Tư xưng với Chu Giác Sơn là anh trong anh trai (哥哥). Bắt đầu có sự thay đổi về cách xưng hô của nam nữ chính nhé.
[2] Bánh bích quy nén
[4] Đồ ăn tự nhiệt đơn binh
[5] Tư thế nửa nằm
***
Gần tới hoàng hôn.
Ráng chiều nhẹ nhàng, trong giây lát, hoàng hôn vẫn giữ im lặng cho đến khi màn đêm buông xuống, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào vùng đất phía bắc Myanmar này.
Bên bờ sông Namtu, những thôn trại khép kín độc lập so với bên ngoài, tùy ý cho người nào đó trèo lên núi phóng tầm mắt nhìn lại, đầu tường, nóc nhà, ngọn cây và đầu đường đều nhuộm thấm một màn sương chiều màu trắng cô quạnh.
...
Chu Giác Sơn ở tầng một dội nước lạnh tắm, hắn để trần nửa người trên, đơn giản lau qua hai cái, khom lưng, rút ra một cái khăn lông chậm rãi bước lên tầng.
Đôi giày theo bước chân trầm ổn của hắn một bước lại một bước.
Tại Tư ngoảnh lại.
Chu Giác Sơn dừng lại.
Hai ánh mắt vừa vặn đụng vào nhau.
"..."
Đồng tử Chu Giác Sơn chợt co lại.
Tại Tư bỗng nhiên đứng lên, lui về phía sau, cô hoảng sợ lùi về sát tường, cầm điện thoại giấu ở sau lưng. Trong vài giây, trong đầu cô có vô số ý nghĩ đan xen, khiến cho cô không thể nào tùy tiện phán đoán, bây giờ đầu óc cô đang rối tung.
Chu Giác Sơn thầm mắng một câu, dùng sức đạp một cước lên cánh cửa. Hắn bước nhanh về phía trước, giọng nói coi như bình tĩnh.
"Đưa cho tôi."
Hai bàn tay hắn đặt sát bên tai cô.
Tại Tư hoảng sợ lắc đầu.
"Đừng ép tôi phải động thủ."
Hắn muốn điện thoại di động của hắn.
Tại Tư nắm chặt không thả, dùng hết khí lực toàn thân để chống lại hắn, "Anh rốt cuộc là ai? Tại sao anh lại biết Triệu Tuấn."
Tại Tư vốn là họ Triệu, sau khi ba cô qua đời mẹ cô đi bước nữa. Họ Du là họ của ba nuôi. Thế nhưng họ tên của ba cô có khắc trên tấm bia liệt sĩ, dù cho khi đó cô còn nhỏ, cô cũng nhớ được rõ ràng.
Chu Giác Sơn đẩy cổ tay cô, lấy lại điện thoại di động, lạnh lùng liếc nhìn cô, "Người kia mà cô nói là ai? Tôi chưa từng nghe qua, tôi cũng không quen biết."
Hắn xoay người muốn đi, Tại Tư vội vàng nắm lấy cổ tay hắn, hắn đẩy cô ngã xuống giường, Tại Tư từ trên giường bò dậy, nhanh chóng chạy đến trước mặt hắn, đưa cánh tay ra, ngăn chặn ở cửa.
Chu Giác Sơn đỡ trán, nổi cáu, cánh tay hắn dễ dàng nắm lấy bả vai gầy yếu của Tại Tư, đẩy cô đến bên tủ quần áo bên cạnh, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào cô.
"Cô tm muốn làm gì?"
Tại Tư cắn môi nhìn lại hắn.
"Tôi muốn biết sự thật."
Trước đây hắn lừa gạt cô cũng được, giấu diếm cô cũng được. Cái này cũng không có vấn đề gì, dù sao lập trường bất đồng, thân phận khác biệt, cô cũng không có tư cách và địa vị để ép buộc hắn phải nói những gì. Nhưng bây giờ không giống, cô không nghĩ ra tại sao trong túi kép [1] của hắn có giấu một cái điện thoại di động, tại sao hắn lại biết ba cô, cuộc điện thoại vừa rồi là chuyện gì xảy ra, không phải từ mười mấy năm trước ba cô đã chết rồi sao.
[1] Túi kép: trong một cái túi lại có một túi nhỏ hơn.
"Anh có biết ba ruột tôi tên là Triệu Tuấn không?"
Đang nói chuyện, vành mắt Tại Tư hơi ướt, đôi mắt cũng đỏ hoe.
Cô còn nhớ rõ, ngay vào thời điểm Chu Giác Sơn phát hiện ra cô là phóng viên chiến trường, hắn đã từng nói --- hắn nói nếu như hắn muốn điều tra một người quả thực rất đơn giản, trong vòng năm phút, tất cả tư liệu về cô sẽ xuất hiện ở trước mặt hắn.
Được lắm, giả dụ hắn đã điều tra cô, vậy hắn nhất định sẽ biết ba ruột của cô tên là Triệu Tuấn, là cảnh sát phòng chống ma túy ở biên giới Trung Quốc - Myanmar, lúc cô sáu tuổi ba cô đã hi sinh vì nhiệm vụ, những thứ này ở trong hồ sơ và lý lịch của cô đều viết rõ ràng...
Chu Giác Sơn không cho là đúng.
Một tay hắn nắm lấy cằm của Tại Tư, hết sức hờ hững nhìn thẳng vào cô, "Vị tiểu thư này, người trùng họ trùng tên có rất nhiều, được, tôi thừa nhận, tôi biết Triệu Tuấn, thế nhưng người ở trong điện thoại di động của tôi không có chút quan hệ nào với cô cả."
Chu Giác Sơn đẩy cô ra.
Tại Tư bị đẩy ngã ngồi trên mặt đất.
Cô nhìn bóng lưng của hắn, không hề đuổi theo hắn, Chu Giác Sơn đẩy cửa phòng ra, trước khi đi, khóe mắt vô tình nhìn thoáng qua, một tia sáng màu trắng bạc nhanh chóng lọt vào đáy mắt hắn.
Tại Tư chảy nước mắt, cô ngồi ở trong góc, trong tay cô nắm chặt con dao quân sự mà Chu Giác Sơn lưu lại cho cô để phòng thân, tay cô có chút run rẩy, mũi dao sắc bén, lưỡi dao ép chặt lên cần cổ mảnh mai của cô.
Chu Giác Sơn bỗng nhiên dừng lại.
Lại nhịn không được liền bật cười một tiếng.
Hắn dứt khoát không đi, đóng cửa lại, dựa lưng vào cánh cửa, lấy ra một điếu thuốc lá dài mảnh từ trong túi quần, bật lửa trong tay đánh hai lần không lên, hắn lại đi tới bên cạnh bàn, từ trong ngăn kéo lấy hai que diêm lỗi thời, tiện tay quẹt lên, dùng lòng bàn tay chắn gió, đưa ngọn lửa dời đến trước mặt của mình.
Trong giây lát, ánh lửa đỏ thắm thấp thoáng, một mùi thuốc lá nhàn nhạt phiêu tán ra xung quanh.
Hắn kẹp điếu thuốc, ngồi ở góc bàn, tiện tay vuốt hai cái trên mái tóc ngắn còn chưa kịp khô, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn không chớp mắt vào đám trẻ con chơi đùa ở dưới tầng, nhàn nhạt mở miệng nói.
"Cô tm có tư cách gì để uy hiếp tôi."
Cả người cô là của hắn, mạng của cô cũng là của hắn, từ khi hắn và cô nhận biết đến nay, hắn từ đầu đến cuối đã cứu bao nhiêu lần rồi. Lùi một vạn bước mà nói, hắn có thể không tính toán những thứ này, cô chẳng qua cũng chỉ là một người phụ nữ mới quen biết hắn có hơn một tháng mà thôi, ngay cả chuyện giường chiếu còn chưa làm, lại còn cả ngày suy nghĩ trăm phương nghìn kế muốn rời khỏi hắn, cô đã làm gì cho hắn? Có thể có bao nhiêu phân lượng trong lòng hắn?
Tại Tư nhắm mắt, nắm chặt con dao, cô biết rõ cô dùng mạng sống của mình để uy hiếp người khác là rất hèn hạ, thế nhưng cô không còn lựa chọn nào khác, cái này cũng đều là do hắn ép cô.
Cô rất bình tĩnh, cực kỳ bình tĩnh.
Cô nắm chặt con dao, tay còn đang run, nhưng cô cũng không sợ, những thống khổ và dằn vặt mà cô đã trải qua khiến cô càng giày vò hơn nhiều so với điều này, cái chết có khi còn không đáng sợ bằng sống sót.
Cô đâm mũi dao xuyên qua lớp da, một giọt máu tươi theo mũi dao chậm rãi chảy xuống...
"Tôi chỉ muốn biết đó có phải là ba tôi không..."
"Tôi đã nói rồi, cô không nên quá tò mò. Chuyện của tôi cô không nhất thiết phải biết rõ, trừ phi là cô chết thì tôi còn có thể suy nghĩ một chút."
Hắn buồn bực, ném điếu thuốc qua một bên, nghiêng đầu nhìn về phía cô.
Bầu không khí ngừng trệ.
Trong phòng cũng yên lặng một lúc.
Cô giơ dao lên, đâm xuống, hắn nhảy khỏi bàn và lao đến ngăn cản trước một bước.
"Cô bị ngốc sao?"
Hắn có chút khẩn trương nhìn chằm chằm vào cô. Nghĩ lại, cậy mở lòng bàn tay của cô, lấy con dao rồi ném đi thật xa, "Nếu như cô chết thật, vậy biết hay không thì có ý nghĩa gì?"
Tại Tư nhìn hắn, mỉm cười yếu ớt.
"Tôi biết rõ, anh nhất định sẽ không bỏ mặc tôi."
Khoảng cách của hai người rất gần, hơi thở cũng đan xen vào một chỗ, cô lẳng lặng nhìn hắn một lát, một lát sau, cô nhắm mắt, yếu đuối dựa vào trong ngực hắn.
Cái ôm của người đàn ông này rất ấm áp, rất rắn chắc, mặc dù cô vẫn luôn sợ hắn, thế nhưng thời điểm có hắn ở bên cạnh cô lại cảm thấy rất yên tâm.
Nếu như đổi lại là ngày trước, cô chưa bao giờ chủ động đến gần hắn, Chu Giác Sơn cảm thấy bất thường, hắn cau mày, cúi đầu nhìn cô.
"Cô làm sao vậy?"
Giọng nói của hắn có chút ôn nhu.
Tại Tư lắc đầu không nói, lông mi cô khẽ động, nhẹ nhàng chạm nhẹ trên cổ hắn, đôi môi cô càng ngày càng trắng, hô hấp cũng càng ngày càng yếu...
Chu Giác Sơn trong nháy mắt phản ứng kịp.
Hắn vén áo cô lên, một con dao rọc giấy khoảng 10 cm đâm vào bụng của cô, một dòng máu đỏ tươi từ trong cơ thể cô chảy ra ngoài...
Hắn trơ mắt nhìn, lửa giận xông lên, ôm lấy cô rồi chạy như điên xuống dưới tầng, không nhịn được chửi ầm lên vài tiếng.
"Cô tm điên rồi có phải không?!"
Tại Tư an nhàn nhắm mắt lại, tựa đầu vào cổ hắn, "Tôi... nếu như không chết... anh có thể đem mọi chuyện nói cho tôi biết được không..."
Cô không đâm vào vị trí trí mạng, chỉ là mất chút máu thôi, cũng sẽ không chết.
Chu Giác Sơn không để ý nhiều như vậy, "Cô câm miệng cho tôi, sống sót thì lại nói!!"
Hắn dùng khuôn mặt dán lên trán của cô, rảo bước chạy xuống dưới tầng, thân ảnh lóe lên nhanh chóng kinh động một loạt lính canh gác và lính tuần tra ở bên đường, binh lính dọc đường ồn ào ngó đầu nhìn qua, các thôn dân cũng ở đây buồn bực không biết chuyện gì đang xảy ra, máu đỏ tươi nhỏ xuống cầu thang và trên đầu đường, trẻ con trong thôn bị hắn dọa sợ đến mức khóc lớn gọi nhỏ.
Bác sĩ Trần đang ở trong lán trúc cửa thôn kiểm tra tình hình của binh lính bị thương, ông ta vừa mới mở hộp y tế, ống nghe còn chưa kịp lấy ra, sau lưng, Chu Giác Sơn đột nhiên ôm một người phụ nữ cả người đều là máu chạy vào.
Hắn để trần nửa người trên, tóc vẫn còn ướt, cả người đầy mồ hôi, trên bụng và trên quần dính đầy vết máu còn mới, ngay cả giày cũng rơi một chiếc ở trên đường.
...
Ai cũng chưa từng nhìn thấy dáng vẻ Chu Giác Sơn chật vật như thế này.
Phùng liên trưởng đúng lúc cũng ở đây, hắn ta cầm băng ghế lên, bước tới nhìn một chút.
"Đoàn trưởng, đây là..."
"Cứu người! Mù sao! Đều tm tránh ra cho tôi! Người phụ nữ này hôm nay mà chết, tôi liền cho từng người một đến khu địa lôi đi dạo một vòng."
"..."
Toàn bộ người trong lán trúc trong nháy mắt tản ra bốn phía, ngay cả Thang Văn chân bị thương cũng chạy nhanh như một làn khói. Nhóm bác sĩ y tá ở lại tại chỗ, nhóm người đưa mắt nhìn nhau, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Chu Giác Sơn đem người đặt ở trên cái chiếu trúc gần nhất, bác sĩ Trần vội vã dặn dò mấy người y tá chuẩn bị thuốc tê và dao giải phẫu.
Mặt Tại Tư không còn chút máu, Chu Giác Sơn xoay người muốn đi ra ngoài, cô dùng hết khí lực cuối cùng gọi hắn, hữu khí vô lực.
"Chờ một chút, anh..."
Chuyện vừa rồi, hắn còn chưa đáp ứng với cô đâu.
Chu Giác Sơn quay đầu lại nhìn cô, trên quần áo cô bây giờ đều là máu, khóe mắt chảy nước mắt, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, mái tóc dài đen nhánh trộn lẫn mồ hôi và máu lộn xộn rải rác ở trên cái chiếu trúc cũ màu.
Các nữ y tá làm việc rất nhanh, thao tác nhanh chóng, ở lán trúc bên cạnh treo lên tấm mành ngăn cách chuyên dụng cho bệnh viện thành một vòng khép kíp, Chu Giác Sơn cau mày, Tại Tư vẫn yên lặng nhìn hắn.
Bác sĩ Trần muốn chuẩn bị khử trùng, ông ta suy nghĩ một chút, khéo léo nhắc nhở Chu Giác Sơn, "Chu đoàn trưởng, anh lưu lại cũng không giúp được cô ấy."
Chu Giác Sơn gật đầu, hắn hiểu rõ.
Bỗng nhiên, hắn đi tới bên người Tại Tư, dùng sức siết chặt tay của cô.
"Được."
Hắn nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn sẽ nói cho cô biết.
...
Giải phẫu bắt đầu.
Chu Giác Sơn cũng không đi xa, hai chân hắn sải ra, khuỷu tay khoát lên đùi, cơ thể nghiêng về phía trước, ngồi ở dưới gốc cây lớn bên cạnh lán trúc đợi cô.
Ròng rã hai tiếng đồng hồ, khoảng thời gian này vô cùng dài vô cùng dày vò.
Trời nhá nhem tối, trong thôn cũng bắt đầu nấu cơm, khói bếp lượn lờ, mùi thơm xông vào mũi. Binh cấp dưỡng trong bộ đội vẫn luôn vòng quanh Chu Giác Sơn, mắt thấy đoàn trưởng bất động thanh sắc, bọn họ nghĩ đi nghĩ lại, không dám nhóm lửa, cuối cùng một người phát cho một khối bánh bích quy nén [2] và một phần đồ ăn tự nhiệt [3] đơn binh [4] xem như bữa tối --- kiên nhẫn ăn đi, đoàn trưởng còn không ăn cơm, bọn họ nào có thể ăn cái gì tốt hơn.
[2] Bánh bích quy nén: có nguyên liệu chính là bột lúa mì, đường, dầu mỡ, sữa. Trải qua công đoạn làm lạnh bột phân phối bột, quay nướng, làm lạnh, nghiền nát, ngoài ra có thể trộn thêm ít hoa quả khô, ruốc, v.v... rồi ép lại thành bánh bích quy nén. Hình ảnh ở cuối chương.
[3] Đồ ăn tự nhiệt: hay đồ ăn dã chiến tự nhiệt thường là những suất ăn chế biến sẵn có thời gian bảo quản lâu dài, đựng trong những chiếc túi đặc biệt có khả năng tự hâm nóng, chủ yếu cung cấp cho bộ đội dã chiến ở bên ngoài.
[4] Đồ ăn tự nhiệt đơn binh: một gói có khối lượng khoảng 500 - 570g. Hình ảnh ở cuối chương.
Trời cũng nhanh tối, trong lán trúc bắt đầu mở đèn, Thang Văn bưng một bát canh cá từ một gia đình trong thôn bước qua đây.
"Đoàn trưởng, ít nhiều uống một chút."
Chu Giác Sơn trầm mặc, không có phản ứng.
Thang Văn không nhìn nổi, mặc dù trình độ học vấn của hắn ta không thấp, nhưng trong thâm tâm vẫn là tư tưởng bảo thủ của đàn ông Myanmar, "Đoàn trưởng, đó không phải chỉ là một người phụ nữ thôi sao, có cái gì ghê gớm. Chúng ta hết lòng quan tâm giúp đỡ cô ta, đây đều là cô ta tự tìm, cho dù cô ta có chết thì cũng không có quan hệ gì với chúng ta..."
Trong lán trúc, bác sĩ Trần vừa vặn bước ra.
Chu Giác Sơn chợt đứng dậy, đẩy Thang Văn ra, nhanh chóng bước tới.
"Thế nào, nghiêm trọng không?"
Bác sĩ Trần lắc đầu, tháo khẩu trang xuống, "Cô ấy vận khí không tệ, vết thương mặc dù hơi sâu nhưng không tổn thương đến nội tạng và dạ dày. Tôi đã chữa trị vết thương cho cô ấy, truyền thêm chút máu, sau phẫu thuật cần chú ý nghỉ ngơi nhiều, hai ngày nữa sẽ không sao."
Trong lán trúc, các y tá chậm rãi vén mành ngăn cách lên, người phụ nữ nằm trên giường thuốc tê còn chưa tan hết, cô mang mặt nạ hô hấp, nhắm mắt lại, không nhúc nhích, ngủ coi như an ổn.
Số liệu trên máy điện tâm đồ chứng tỏ tất cả mọi thứ đều bình thường, Chu Giác Sơn nhẹ nhàng thở một hơi, hắn vừa mới được thông báo, tiền tuyến còn có nhiệm vụ phải xử lý.
Hắn gọi Khang tẩu tới thay hắn chăm sóc Tại Tư, mang theo mấy người sĩ quan cùng đi.
Mười lăm phút sau phẫu thuật, Tại Tư được bác sĩ đánh thức, cô không cảm thấy đau, chắc là do thuốc tê vẫn còn hiệu lực, mấy người binh lính trẻ tuổi khiêng cô trở về tầng hai phòng trúc, cô vẫn rất buồn ngủ, rất nhanh, cô lại tiếp tục ngủ, Khang tẩu coi chừng cô, một tấc cũng không rời.
Suốt đêm đầu óc choáng váng nặng trĩu.
Tại Tư ngủ không được ngon, mãi cho đến mười một giờ sáng hôm sau, cô mới mở mắt, thật sự tỉnh lại.
Ngoài cửa sổ, bầu trời u u ám ám, mưa nối liền thành một mảnh, tiếng mưa rơi rào rào liên tục, dưới mái hiên, hạt mưa rơi tí tách hội tụ vào một chỗ, nhỏ giọt rơi xuống đất màu đỏ sậm.
Trời mưa xuống, nhiệt độ không khí giảm xuống, trong không khí có mùi bùn đất tươi mát, ngoài cửa sổ, một cơn gió lạnh thổi qua, trên người cô chỉ đang đắp một cái chăn rất mỏng.
Cô cảm thấy hơi lạnh, tay chân lạnh ngắt.
Tại Tư nhẹ nhàng giật giật ngón tay, muốn kéo lấy cái chăn ở phía xa, cô chạm đến, vừa mới gắng sức nắm lấy, liền lập tức cảm thấy có một cơn đau kéo đến, đau nhức giống như kim châm vào, nóng hừng hực.
"..."
Đúng lúc Chu Giác Sơn lên tầng, đồng tử hắn co lại, nhanh chân bước đến, đóng lại mấy cánh cửa sổ đối diện đầu gió, lại nhìn cô một cái, cầm chăn để ở cuối giường đắp lên người cô, "Còn đau không?"
Tại Tư cắn môi, nhẹ nhàng gật đầu.
Hắn cởi giày ra, ngồi ở bên cạnh cô, nhẹ nhàng dời cô đến trong ngực mình.
"Bác sĩ nói tư thế nửa nằm [5] có thể khá hơn một chút."
[5] Tư thế nửa nằm: hình ảnh minh họa ở cuối chương.
Sau khi phẫu thuật, thuốc tê sẽ ức chế hô hấp, dẫn đến hô hấp tắc nghẽn. Dù sao ở đây cũng không phải là bệnh viện, không có giường bệnh có thể gấp và điều chỉnh góc độ, Chu Giác Sơn dùng người mình làm gối, để cho Tại Tư tựa lên trên người của hắn.
Cảm giác đau đớn dần dần tan đi, Tại Tư thư thái hơn nhiều, cô nghiêng đầu nhìn Chu Giác Sơn, người đàn ông này vẫn không nhúc nhích, đang dựa vào vách tường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Khí sắc của hắn có hơi kém, dưới mắt có một quầng thâm nhàn nhạt, râu thô cứng [6] cũng nhô ra một ra một chút.
[6] Râu thô cứng: nguyên văn là 粗硬的胡茬, trong đó 粗硬 (hán việt: thô ngạnh) à thô cứng, 胡茬 (hán việt: hồ tra) là ý chỉ bộ râu ngắn, cứng chưa được cắt hoặc mới mọc.
"Tôi nghĩ anh nên đi nghỉ ngơi, để Khang tẩu đến chiếu cố tôi."
Ngày hôm qua khi Tại Tư bị bác sĩ đánh thức, không nhìn thấy hắn ở bên cạnh vốn còn có chút mất mát, nhưng bây giờ nhìn bộ dạng này của hắn, vẻ mặt tiều tụy giống như cả đêm không ngủ, không hề có chút dấu vết nào biểu hiện đã ngủ qua.
Chu Giác Sơn ấn ấn mi tâm, gối lên một cánh tay, "Tiền tuyến xảy ra chút chuyện, nói chuyện với quân đội chính phủ suốt cả đêm."
Mặc dù hắn là một trưởng quan đang giữ chức vụ đoàn trưởng, trên danh nghĩa chỉ cần phụ trách chỉ huy tác chiến là được, nhưng trên thực tế, kể từ khi hắn đến nơi này, bên trong quân đội bang Nam Shan căn bản cũng không có ai chuyên ngành ngoại giao có khả năng phụ trách đàm phán thương lượng, toàn bộ bên trong rối loạn như một nồi cháo [7], đánh thắng thì cứng rắn, đánh không lại thì chạy loạn, sau đó lại bị người ta nắm lấy đàm phàn ký kết đủ loại hiệp nghị bất bình đẳng.
[7] Một nồi cháo: là một mớ hỗn độn, miêu tả là vô cùng rối loạn.
Ở Myanmar, dường như vấn đề này mỗi một lực lượng vũ trang của dân tộc thiểu số độc lập đều gặp phải, lực lượng quân sự ở phía bắc Myanmar quá nhiều, hai năm trở lại đây quân đội bang Nam Shan lại gấp gáp bành trướng, dã tâm theo không kịp thực lực, thực chất tất cả đều là vấn đề.
Tại Tư cau mày, như có điều suy nghĩ.
Chu Giác Sơn đột nhiên cúi đầu nhìn cô, "Có đói không?" Giờ mới nhớ ra, cô đã hơn hai mươi tiếng đồng hồ chưa ăn gì.
Tại Tư khẽ lắc đầu.
Không có khẩu vị.
"Không có khẩu vị cũng phải ăn một chút."
Hắn lấy hai cái gối đệm ở sau thắt lưng Tại Tư, xoay người đứng lên, bước nhanh xuống dưới tầng.
Đúng lúc Khang tẩu bắt đầu đi lên, hai người đâm vào nhau, trong tay Khang tẩu còn đang bưng một nồi canh cá lóc, nhà bếp vừa mới nấu xong, giúp vết thương mau lành, nóng hổi, vẫn còn rất nóng.
Chu Giác Sơn để Khang tẩu bưng canh cá lóc lên, lại chia ra hai bát nhỏ, hắn ngồi ở mép giường, dùng thìa đút từng muỗng canh cho Tại Tư, kiên nhẫn đút cho cô vài ngụm.
Tại Tư ăn no, lại lần nữa nhẹ nhàng lắc đầu.
Chu Giác Sơn đang rất đói, hắn cũng giống cô cả ngày chưa ăn gì, lập tức bưng bát bát canh cá lên, nhanh chóng húp ừng ực.
Tại Tư lẳng lặng nhìn hắn, mỉm cười, đợi đến khi hắn ăn gần xong mới nghĩ làm sao để mở lời.
"Chu Giác Sơn?"
"Ừ?"
"Có phải anh có gì muốn nói với tôi không?" Hôm qua hắn đã đáp ứng với cô, không được phép nuốt lời, hắn nói sẽ giải thích với cô chuyện của ba cô.
Cánh tay cầm bát canh dừng ở giữa không trung.
Chu Giác Sơn hơi dừng một chút, quay đầu liếc nhìn cô.
Hiếm thấy là lần này cô cũng không né tránh, cũng yên lặng nhìn lại hắn, hai người nghiêm túc nhìn nhau rất lâu rất lâu.
Nếu như trong lòng một người có cất giấu bí mật không thể cho ai biết, vậy thì ít nhất ánh mắt của hắn chắc sẽ không gạt người.
Chu Giác Sơn cúi đầu, lại nhìn bát canh cá trong tay còn chưa uống xong, để bát canh lên trên góc bàn, ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi nhỏ giọt tí tách, hắn đứng ở bên cửa sổ, quan sát tình hình đường phố khoảng một phút, đi trở lại, đeo găng tay lên, cẩn thận đem tất cả đồ vật ở trong phòng và các ngóc ngách cũng đều kiểm tra một lần.
Tại Tư nửa dựa vào gối, nhìn chăm chú vào hắn, an tĩnh không nhúc nhích.
Hắn quay lại ngồi bên cạnh cô, tháo găng tay xuống, lại cầm bát đũa lên, thấp giọng nói, liên tục nói hết tất cả mọi thứ.
"Triệu Tuấn đã từng cứu tôi, vào lúc tôi mười hai tuổi."
...
Trong kỳ nghỉ hè của mùa hè năm đó, Myanmar mưa như trút nước, cảnh nội xảy ra một trận lũ lụt lớn nhất trong vòng bốn mươi năm qua, toàn bộ phía bắc Myanmar bị nước lũ bao phủ, các tòa Phật tháp cũng bị chìm xuống đáy sông, chưa đầy 48 tiếng, số người gặp nạn đã lên đến hơn một trăm nghìn người.
Gia đình Chu Giác Sơn ở Myanmar cũng xem như có chút bối cảnh, hắn nghe theo lời của người thân, đi đến Trung Quốc lánh nạn, nhưng bởi vì ở biên giới gặp phải sạt lở đất, người thân bên Trung Quốc mà trước đó định liên hệ thì bị mất liên lạc, khi tỉnh lại, toàn thân hắn đều là băng gạc, người thì nằm ở trong nhà Triệu Tuấn.
Khi đó hắn bị thương não phải, đùi phải, trên chân bó thạch cao, xương sườn bên phải cũng bị gãy. Cả người không thể di chuyển, mỗi ngày đều liệt nửa người nằm ở trên giường.
Hắn dưỡng thương ở nhà Triệu Tuấn khoảng nửa năm. Mãi đến khi cơ bản hoàn toàn bình phục, mới liên lạc với người thân, được Triệu Tuấn phái người đưa về Myanmar.
"Sau khi tôi trở lại Myanmar, có phái người lưu ý động tĩnh của Triệu Tuấn, dự định báo đáp phần ân tình này. Vậy mà không bao lâu, liền nghe nói ông ấy hi sinh vì nhiệm vụ, thi thể không có, ngay cả tro cốt cũng không tìm được."
Ở Myanmar có rất nhiều trùm buôn thuốc phiện và buôn bán vũ khí, những người này giết người không chớp mắt, vì tiền, quyền, địa vị, chuyện gì cũng có thể làm được. Mặc dù khi đó Chu Giác Sơn còn nhỏ, nhưng nhận thức của hắn đối với phương diện này cũng không kém, hắn hỏi qua người thân, người thân nghi ngờ liệu có phải là do Triệu Tuấn va chạm vào lợi ích nội bộ của đối phương ở Myanmar nên mới bị người ta âm thầm hạ thủ, sau đó giúp hắn mua chuộc được vài tên lưu manh ở trên đường, xen lẫn vào trong đám lưu manh, phái người ầm thầm nghe ngóng xem ai là người động thủ với Triệu Tuấn, nhưng dùng đủ mọi cách tìm kiếm, vẫn như cũ không có manh mối.
Sau đó, Chu Giác Sơn lớn hơn một chút, hắn bắt đầu nghĩ khác, bắt đầu ôm chút hy vọng tìm người sống...
"Rốt cuộc, vào một buổi hoàng hôn ba năm sau đó cũng để cho tôi phát hiện một người, cửa sau của một khách sạn ở thủ phủ Taunggyi [8] thuộcbang Shan, nhìn thấy được một người đàn ông có dáng dấp cực kỳ giống Triệu Tuấn."
[8] Taunggyi: là thủ phủ và là thành phố lớn nhất của bang Shan. Taunggyi là thành phố lớn thứ năm Myanmar với dân số gần 400.000 người. Thành phố này nổi tiếng với lễ hội khinh khí cầu được tổ chức hàng năm vào ngày trăng tròn của Tazaungmon (thường là tháng 11 dương lịch bên mình).
Người kia chính là Triệu Tuấn.
Ông ấy căn bản là chưa chết.
Lúc đầu Triệu Tuấn còn giả vờ không biết Chu Giác Sơn, ông ấy lại không bằng lòng thừa nhận thân phận của mình với hắn, mãi đến khi bị Chu Giác Sơn uy hiếp muốn đến đồn cảnh sát địa phương báo nguy, ông ấy mới thừa nhận với hắn.
"Ông ấy nói với tôi là ông ấy phạm sai lầm, ở lần hành động truy bắt tội phạm ma túy cuối cùng lỡ tay đánh chết một người đồng nghiệp trong đội, nhiệm vụ thất bại, ông ấy không có mặt mũi quay lại Trung Quốc, hổ thẹn với người nhà và đồng nghiệp, cho nên mới lựa chọn một mình lặng lẽ ở lại Myanmar."
Chu Giác Sơn khi đó còn trẻ, tin lời nói dối của ông ấy. Hắn cũng đến rất nhiều năm sau mới biết --- Lão quỷ Triệu Tuấn kia vẫn luôn ở lại Myanmar thật ra tmd rõ ràng là một tên nằm vùng.
Đương nhiên những thứ này cũng là để sau này hãy nói.
Hắn bưng bát canh lên, tùy ý uống một ngụm, "Những gì nên nói tôi đã nói hết cho cô biết. Ba cô không chết, tôi tạm thời còn chưa có biện pháp sắp xếp để cho cô gặp ông ấy, tôi và ông ấy vẫn luôn có tuyến liên lạc riêng, điện thoại nơi này cũng không an toàn. Nếu như cô muốn gặp ông ấy thì hãy ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi chờ cơ hội tiếp theo, đừng có lúc nào cũng nghĩ đến chạy trốn, tự sát, đừng để cho hai bên đều không thoải mái."
Lời nói rất thô nhưng đúng sự thật.
Tại Tư nhẹ nhàng gật đầu, cô hiểu sơ sơ một chút, nghe rõ.
Nhưng dựa vào đoạn quá trình tiếp xúc này của ba cô và Chu Giác Sơn mà nói, thật ra nếu như thật sự nghiên cứu tỉ mỉ, trên phương diện này vẫn còn tồn tại rất nhiều lỗ hổng.
Ví dụ như...
"Vậy... nếu ban đầu ba tôi đã tránh anh không kịp, sao bây giờ ông ấy lại chủ động liên lạc với anh? Có phải hai người âm thầm liên lạc? Tại sao anh lại cất giấu cái điện thoại này? Tại sao anh lại lo lắng cuộc trò chuyện của tôi và anh bị kẻ khác nghe được? Không phải anh là đoàn trưởng quân đội bang Nam Shan sao, như vậy anh lén lút liên lạc với một người ngoại quốc, chẳng lẽ không sợ vi phạm quân quy [9] quân kỷ [10] nội bộ bang Nam Shan sao?"
[9] Quân quy (军规): là viết tắt của pháp quy quân sự (军事法规), do nhà nước lập ra và công nhận, đồng thời các hạng mục quy tắc pháp luật do nhà nước thông qua dùng để đảm bảo điều chỉnh các quan hệ xã hội quân sự.
[10] Quân kỷ: kỷ luật của quân đội.
Tất cả câu hỏi đều sắc bén, xảo quyệt, đâm thẳng vào cột sống của hắn, nói trúng tim đen.
Chu Giác Sơn cười một tiếng.
Quay đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tại Tư.
"Cô đừng có đắc ý, tôi không phải là binh lính giáp ất bính đinh [11], đừng có dùng giọng điệu của phóng viên chiến trường đến vặn hỏi tôi."
[11] Giáp ất bính đinh: chỉ người bình thường (ví dụ: người A, người B, người C...).
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"..."
Tại Tư nhướng mày, khéo léo xoay chuyển con mắt, cô cũng chỉ là hỏi một chút, hắn có thể nói cũng có thể không, ngược lại cô cũng không hy vọng có thể hỏi thêm gì từ hắn.
Nói chung, hiện tại thế này, chuyện cấp bách mà cô muốn biết Chu Giác Sơn cũng đã nói căn bản cho cô biết. Ba cô vậy mà chưa chết, cũng sống được rất tốt, đây chính là chuyện mà ngay cả trong mơ cô cũng chưa từng nghĩ đến.
Cô tạm thời sẽ không mong đợi quá nhiều, dù sao cô cũng còn đang bị thương, thân thể là tiền vốn của cách mạng, hết thảy đều đợi sau khi thương thế của cô khôi phục sẽ tính toán kỹ hơn.
"Vậy... Tôi còn có một vấn đề cuối cùng."
"Nói."
Chu Giác Sơn quay đầu đi, tiếp tục uống canh, hắn cùng cô nói chuyện quá lâu, canh trong bát cũng có chút nguội.
Hắn ngồi ở bên mép giường, cầm lấy cái thìa, từ trong nồi lại múc ra thêm một bát canh nữa.
Tại Tư lén lút nhìn hắn, chịu đựng cơn đau, giơ tay lên, chậm rãi kéo một góc áo của hắn.
Chu Giác Sơn không phát hiện, cắm đầu uống canh, cô đỏ mặt, nhẹ nhàng lay lay góc áo của hắn.
"Anh... thời gian anh dưỡng thương ở nhà Triệu Tuấn, ngoại trừ Triệu Tuấn ra, còn nhớ có người nào khác tồn tại không..."
Chu Giác Sơn cắn một miếng thịt cá nóng hổi, "Người khác nào?"
Cũng ví dụ như...
"Một bé gái."
Chu Giác Sơn dừng lại một chút.
Tại Tư nhìn bóng lưng của hắn, thẹn thùng cúi đầu, cô chậm rãi thu hồi bàn tay nhỏ bé trắng nõn, thẹn thùng đến mức hai tai đều ửng đỏ.
Xem ra hắn vẫn chưa quên cô...
Vậy là đủ rồi.
Một chút ký ức phủ bụi từ từ hiện ra...
Từ mờ nhạt mơ hồ trở nên dần dần rõ rệt.
...
"Ba ơi, anh trai này bị làm sao vậy ạ? Vì sao anh ấy lại không di chuyển ạ?"
Trong phòng bệnh sạch sẽ gọn gàng, Tại Tư sáu tuổi nắm lấy bàn tay dày rộng của ba, núp ở sau lưng ba cô, lén lút đánh giá một tiểu thiếu niên cả người đều là băng gạc.
Triệu Tuấn ôn nhu trả lời cô, "Anh trai bị thương, cần phải có người chăm sóc."
"Chăm sóc?"
Tại Tư mơ hồ cắn môi, nghe không hiểu lắm.
Triệu Tuấn khom lưng sờ sờ đỉnh đầu con gái, "Chăm sóc chính là... trò chuyện với anh trai, mỗi ngày có thể tâm sự. Ba mẹ bận công việc, Tại Tư có thể chăm sóc anh trai được không?"
Một đôi mắt đen láy xinh đẹp xoay một vòng. Tiểu Tại Tư khôn khéo.
"Vậy Tại Tư muốn được thưởng."
"Anh trai chính là phần thưởng của con."
Một nhà ba người Triệu Tuấn quanh năm đều sinh hoạt ở biên giới Trung Quốc - Myanmar, ở đây hẻo lánh, hoang vu, cũng không có bao nhiêu trẻ con để chơi cùng, "Chỉ cần Tại Tư chăm sóc anh trai, Tại Tư sẽ có bạn chơi cùng. Anh trai sẽ thay ba chơi với con, mỗi ngày đều ở bên cạnh con, con có chịu không?"
Ánh mắt Tại Tư sáng lên.
Ngửa đầu, cười thật tươi, "Được ạ."
Tại Tư cũng có bạn bè rồi.
Ngày đầu tiên Chu Giác Sơn tỉnh lại, nhìn thấy có một cô bé đứng ở bên mép giường.
Tiểu nha đầu thắt hai bím tóc, mặc một cái váy màu hồng đứng ở trước mặt hắn, nhìn thấy hắn tỉnh dậy, hai tay nâng má, lập tức nằm sấp lên đầu giường hắn.
"Anh ơi, em tên là Tại Tư."
Chu Giác Sơn lạnh mặt trở mình.
Tiểu nha đầu vui vẻ xoay nửa vòng, chạy đến đối diện giường. Hai tay nâng má, chớp chớp đôi mắt to sáng ngời.
"Anh ơi, anh tên là gì?"
Chu Giác Sơn mặc kệ cô bé, đắp chăn, đi ngủ.
... Tình huống như vậy kéo dài nửa tháng.
Bạn mới hình như cũng không thích cô lắm --- tiểu Tại Tư kiên trì nửa tháng, rốt cuộc có chút nản lòng, cô nản lòng thoái chí, định buông tha người bạn này.
Ba cô tan tầm về nhà, khuyên bảo cô.
"Tại Tư, anh trai chỉ là không biết nói tiếng Trung, con dạy anh trai thì anh trai sẽ bằng lòng nói chuyện với con."
Trẻ con sáu tuổi vừa mới lên tiểu học, Tại Tư nháy mắt khôi phục lại ý chí, cầm sách giáo khoa năm nhất vui vẻ chạy vào căn phòng của Chu Giác Sơn.
"Một."
Cô chỉ vào một đường gạch ngang trong sách ngữ văn.
Chu Giác Sơn đang ngồi trên giường tháo băng gạc trên đùi, hắn buồn bực, mí mắt cũng lười nhấc lên, coi như không hề nhìn thấy không hề nghe thấy.
Tại Tư bò lên giường, cởi giày ra, ngồi xổm trước mặt Chu Giác Sơn, dùng hai bàn tay nhỏ cậy miệng của hắn.
Lặp lại, "Một."
Chu Giác Sơn bực mình, ngẩng đầu liếc nhìn cô.
Tại Tư cười hì hì, lại dùng bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng sờ gò má bị thương của hắn.
"Còn đau không?"
Chu Giác Sơn mím môi, hắn bị cô sờ vừa nhẹ vừa nhột, cả người nổi da gà. Ngoài cửa, Triệu Tuấn cẩn thận thăm dò nhìn tới, hắn lập tức đẩy tay của Tại Tư, tiếp tục quấn băng gạc.
"Một."
Tại Tư kiên nhẫn dịch chuyển qua chỗ hắn.
Chu Giác Sơn không còn cách nào khác, giọng điệu không kiên nhẫn nói, "Một."
"Hai."
Cô cười cười chỉ vào hai gạch ngang ở trong sách.
"Đói [12]."
[12] Ở trong tiếng Trung số hai (二) phát âm là [èr], đói (饿) phát âm là [è]. Khi phát âm khá giống nhau nên dễ nhầm lẫn.
"Không đúng, là... hai." Tại Tư lại mở miệng to hơn một chút.
"Hai?"
"Đúng đúng đúng, ba." Cô giáo nhỏ dạy rất nhanh.
Chu Giác Sơn qua loa trả lời, "Ba."
"Bốn."
"Bốn."
...
Chưa đến một tháng, Chu Giác Sơn đã học xong một ít tiếng Trung giao tiếp hàng ngày, mặc dù nói còn chưa tính là lưu loát, phát âm cũng không đúng tiêu chuẩn, nhưng ít nhất cũng có thể giao lưu cơ bản nhất với mọi người trong nhà Tại Tư.
"Ba ơi, con rất lợi hại đúng không?"
Lúc ăn cơm tối, Tại Tư cắn một miếng rau cải chíp, vội vã tìm người khích lệ.
Triệu Tuấn nở nụ cười, sờ sờ đầu cô bé, "Con rất lợi hại, nhưng chủ yếu vẫn là anh trai thông minh."
Một đứa trẻ sáu tuổi, nói còn chưa rõ ràng thì có thể dạy cái gì, Triệu Tuấn không nhịn được nhìn nhiều hơn vào cậu bé kia --- tiểu tử này rất có thiên phú.
Chu Giác Sơn đặt bát đũa xuống.
"Mọi người chậm rãi dùng cơm, cháu về phòng trước."
Mẹ Tại Tư bảo hắn uống thêm một bát canh, hắn chống nạng, lắc đầu, khập khiễng trở lại gian phòng của mình. Trên bàn bày hai bảng chữ mẫu để mô phỏng, hắn ngồi xuống, cầm bút máy lên, từng nét từng nét, học làm thế nào để viết được chữ Hán.
Tại Tư nhẹ nhàng như mèo con bám đuôi hắn tiến vào đây, hai tay để ở sau lưng, giống như đang giấu vật gì đó, "Haizzz."
Cô đi khập khiễng đụng vào bả vai của hắn.
Chu Giác Sơn buồn bực quay đầu lại.
Cô nhanh chóng ấn xuống, chụp cho hắn một tấm hình.
Người trong hình, trên đầu còn quấn hai vòng băng gạc, vết thương trên mặt cũng chưa lành, khi đó da hắn đen thui, khóe miệng cũng lệch, một chút cũng không nhìn ra bộ dáng và ngũ quan bây giờ.
Ngoài cửa sổ mưa nhỏ như khói như sương, mưa càng ngày càng lớn, gió thổi vù vù, trên đường phố không có người qua lại, binh lính canh gác cũng núp ở trong sân trú mưa, mưa rơi như sợi chỉ bạc, dệt ra một màn mưa mù dày đặc.
Tại Tư nhìn người đàn ông trước mắt, mỉm cười, chậm rãi cúi đầu.
"Tấm hình khi đó em vẫn luôn giữ lại, em kẹp nó ở trong quyển nhật ký, nhưng bây giờ lại không tìm được."
Chu Giác Sơn quay đầu nhìn Tại Tư một hồi.
Hắn khẽ cười, đặt bát canh lên trên bàn.
Có một chút ký ức thật sự là bị hắn áp chế quá lâu.
"Cho nên hôm qua không phải là anh cho em một tấm hình sao. Tấm hình trước kia quá xấu, mất rồi thì thôi."
***
Lời editor: đoạn truyện nói về quá khứ thì Tại Tư xưng với Chu Giác Sơn là anh trong anh trai (哥哥). Bắt đầu có sự thay đổi về cách xưng hô của nam nữ chính nhé.
[2] Bánh bích quy nén
[4] Đồ ăn tự nhiệt đơn binh
[5] Tư thế nửa nằm
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro