Chương 7
Phi Sách
2024-11-14 01:20:08
Edit: Dương
***
...
Ven sông, gió mát mang theo vị ẩm ướt mằn mặn. Khoảng năm phút sau, tài xế của Chu Giác Sơn vội vàng lái ô tô đến.
Hai người lần lượt lên xe, dọc đường đi tương đối trầm mặc, dọc đường, non xanh nước biếc không còn, những cây gỗ tốt mọc sườn núi bị cháy thành than đen, nước trong bị nhuộm đỏ, trên mặt sông vẫn còn nổi lên bốn năm thi thể.
Lúc xuống xe, bên ngoài thôn trại đậu một hàng xe jeep, trong thôn trại tiếng than khóc khắp nơi.
"..."
Tại Tư trố mắt.
Hơn trăm binh lính đều tụ tập ở chỗ này, thương vong hơn nửa, Thang Văn đang nằm trên một tấm ván gỗ phá [1] trong lán [2] trúc, cả người cậu ta đầy máu, bên đùi phải máu thịt mơ hồ, một nam bác sĩ một tay cầm nhíp, một tay cầm kính lúp, đầu đầy mồ hôi gắp ra những mảnh bom vụn và đất cát vùi sâu trong da thịt cậu ta.
[1] Tấm ván gỗ phá: dùng các miếng/thanh gỗ rời ghép lại.
[2] Lán: hay lán trại, lều lán là một cấu trúc xây dựng đơn giản, thường làm từ tre, nứa, gỗ hoặc các vật liệu nhân tạo, vật liệu bán xây dựng khác. Lán có hình thức rất đa dạng, có thể là một ngôi nhà nhỏ, hoặc chỉ là những lều trại được che chắn để chứa đồ đạc.
Binh lính bị thương rất nhiều, thuốc tê thiếu thốn, Thang Văn đau đến mức cả người run rẩy, mồ hôi rơi như mưa mùa hè, cậu ta dùng hàm răng hung hăng cắn một miếng gỗ màu đen, còn có hai binh lính đứng tuổi đứng bên cạnh cậu ta, hai người kia đồng tâm hiệp lực cũng khó có thể khống chế được một Thang Văn đang đau đến phát điên...
Tại Tư không đành lòng, quay đầu đi chỗ khác.
Vẻ mặt Chu Giác Sơn nghiêm trọng, vẫy tay gọi một nữ y tá, dặn dò cô ta trước tiên nên tìm một chỗ để xử lý vết thương trên tay trái của Tại Tư.
"Chờ một chút."
Tại Tư theo bản năng bắt được vạt áo của Chu Giác Sơn, "Tôi bị thương không nghiêm trọng, cứu những người khác trước đi."
Trên giường ghép [3] ở cửa thôn vẫn còn một loạt binh lính cần được chữa trị gấp... cả người đều là máu.
[3] Giường ghép: là một loại giường rộng dành cho nhiều người nằm. Hình ảnh ở cuối chương.
"Vết thương nhẹ chữa trị nhanh." Chu Giác Sơn dứt khoát, một tay đem người phụ nữ trước mắt đẩy qua.
Tại Tư lại liếc nhìn hắn, muốn nói lại thôi, Chu Giác Sơn gật đầu khẳng định với cô, cô cắn môi, sau đó liền bị cô y tá nghe theo lệnh đến đây túm đi.
Nữ y tá nói tiếng Anh không tệ, "Lady, Are you allergic to tetanus vaccine?"
(Tiểu thư, cô có bị dị ứng với vắc xin uốn ván không?)
Ở trên chiến trường, tỷ lệ nhiễm trùng cực cao, một vết thương nhỏ bất kỳ cũng có thể mang theo vi khuẩn có hại đi vào bên trong cơ thể trở thành một vết thương trí mạng. Vì lý do an toàn, nữ y tá dự định trước tiên giúp cô khử trùng, sau đó tiêm cho cô một mũi vắc xin uốn ván, để phòng ngừa bị nhiễm uốn ván.
"Sẽ không."
Tại Tư lầm bầm trả lời.
Nữ y tá đưa cô đến một lán trúc tương đối yên tĩnh, lại lấy ở trong góc một đôi mã trát [4] nhỏ coi như sạch sẽ, hai người ngồi đối mặt nhau, Tại Tư cẩn thận đưa tay tới, nữ y tá mở hộp y tế [5], lấy ra một cái nhíp, nhẹ nhàng gỡ băng gạc trên tay cô đã sớm bị ngâm trong nước và cát bẩn...
[4] Mã trát: là một sản phẩm thủ công mỹ nghệ truyền thống của Trung Quốc, là một loại ghế nhỏ dùng để ngồi. Chân ghế đan chéo làm giá đỡ, mặt trên là vải bố hoặc dây gai kéo căng, có thể khép lại, thuận tiện mang theo. Hình ảnh ở cuối chương.
[5] Hộp y tế: còn có rất nhiều cách gọi khác như hộp cứu thương, vali dụng cụ cấp cứu...
"Thuốc cầm máu quân dụng. Chu đoàn trưởng cho cô dùng?"
"Ừ."
Tại Tư gật đầu, hai đầu gối hơi khép lại.
Nữ y tá nở nụ cười, "Chu đoàn trưởng người này à, vẫn có lòng tốt, chỉ là đau đớn khi sử dụng loại thuốc cầm máu này thì không phải người phụ nữ nào cũng có thể chịu được." Cô ấy khom lưng, như không có chuyện gì xảy ra, lấy ra một chai nước khử trùng từ trong hộp y tế, mở nắp, "Lúc anh ta rắc thuốc cho cô chắc cô rất đau phải không?"
"Tàm tạm, cũng không có... a..." Tại Tư cau mày, trong nháy mắt rút lại bàn tay bị thương của mình.
Nữ y tá cười cười, xoáy chặt nắp chai nước khử trùng, lại nhanh chóng lấy ra một miếng băng gạc mới ấn vào trong tay của Tại Tư, "Thuốc của tôi lại càng đau đúng không?"
"Ừm."
Từng bọt khí trong suốt rất nhỏ dày đặc ở trong lòng bàn tay Tại Tư không ngừng phun ra, kêu lách tách... Vành mắt Tại Tư phiếm hồng, dùng sức gật đầu, cô đau đến nỗi không nói ra lời, nước mắt cũng nhanh chóng rơi xuống.
Sau khi khử trùng, nữ y tá lại lấy ra một chai cồn i-ốt và tăm bông, thuần thục bôi lên rìa vết thương, kỹ thuật của phụ nữ khẳng định dịu dàng hơn so với đàn ông, nhưng Tại Tư vẫn cảm thấy một trận co rút đau đớn, y tá lật hộp y tế lấy kim chỉ, định khâu lại vết thương cho cô, nhưng bị Tại Tư cự tuyệt.
Nữ y tá gật đầu, cô ta hiểu, khâu vết thương sẽ để lại sẹo, có phụ nữ nào không thích cái đẹp, "Cô sợ Chu đoàn trưởng sẽ để ý?"
Tại Tư lắc đầu, cố nén đau nhức, "Cô hiểu lầm rồi, tôi không phải vì anh ta..."
"Chu đoàn trưởng đối với cô không tốt?"
Tại Tư nhấn mạnh, "Cô hiểu lầm rồi."
Nữ y tá làm như không nghe thấy, chợt mỉm cười, "Tiểu thư, thật ra cô có thể gặp được Chu đoàn trưởng là phúc khí của cô."
Nơi này là Myanmar, không phải là Trung Quốc.
"Myanmar khác với quốc gia của các cô, nơi này đàn ông chỉ có một con đường, đó là trở thành cường giả. Phụ nữ cũng chỉ có một con đường, đó là dựa vào cường giả." Nghèo khó cùng lạc hậu khiến cho nơi đây không có sự công bằng, quyền thế và tài phú mới chính là luật pháp cao nhất.
"Tôi là y tá, chồng tôi là một bác sĩ nông thôn [6], tiền lương mỗi tháng của anh ấy ước chừng khoảng 120.000 Kyat [7], ước chừng khoảng 600 nhân dân tệ, mà ở bên trong quân đội bang Nam Shan, tiền lương một tháng của sĩ quan cấp bậc Thượng tá đủ cho hai người chúng tôi sinh hoạt trong mười năm. Chu đoàn trưởng về sau sẽ thế nào thì tôi không biết, tôi chỉ biết anh ta đến bang Nam Shan chưa đầy ba tháng liền nuốt lấy hơn nửa binh quyền của tướng quân Hồ Nhất Đức, lữ trưởng [8], sư trưởng [9], quân trưởng [10], ngay cả thủ tịch bộ trưởng cũng không ai có dũng khí công khai động đến anh ta."
[6] Bác sĩ nông thôn: tiền thân của bác sĩ nông thôn - thầy lang là một thuật ngữ xuất hiện sau giữa cuộc Cách mạng Văn hóa, dùng để chỉ các nhân viên y tế nông thôn chưa được đào tạo chính thức về chăm sóc y tế, vẫn giữ hộ khẩu nông nghiệp và có một vài trường hợp là "nửa nông nửa y".
[7] Kyat: là đơn vị tiền tệ của Myanmar. (Viết tắt là MMK)
[8] Lữ trưởng: là thành viên chỉ huy quân sự tối cao của một biên chế lữ đoàn trong quân đội, thông thường do sĩ quan cấp Đại tá hoặc Thượng tá đảm nhiệm.
[9] Sư trưởng: là thành viên chỉ huy quân sự tối cao của một biên chế sư đoàn trong quân đội, thông thường do sĩ quan cấp Thiếu tướng.
[10] Quân trưởng: là một trong những thủ trưởng chỉ huy quân sự cao nhất trong một quân đoàn.
Gần đây bên trong quân đội bang Nam Shan lưu truyền một tin đồn, nghe đâu Chu Giác Sơn sẽ trong vòng hai tháng diệt trừ Hồ Nhất Đức, chấn chỉnh quân bộ bang Nam Shan, nắm trong tay quyền chỉ huy tác chiến cấp một trong quân đội...
"Tiểu thư, không có lửa sao lại có khói, cô nói xem tin tức này có thể tin được không?"
Tại Tư nhíu mày, quay đầu nhìn về phía xa, "Tôi là một người Trung Quốc, đối với chính trị và quân sự của Myanmar cũng không rõ lắm."
"Ôi, tôi chỉ tùy tiện tán gẫu với cô thôi mà, cô mỗi ngày đi theo bên người Chu đoàn trưởng, nhất định có thể tiếp xúc được rất nhiều văn kiện cùng tư liệu cơ mật..." Nữ y tá vừa nói vừa mở ra túi băng gạc đã khử trùng.
Tại Tư trước một bước lấy ra băng gạc, nhanh chóng quấn hai vòng ở trên tay mình.
"Xin lỗi, thân thể tôi không thoải mái, muốn nghỉ ngơi."
Tại Tư đi rồi, nữ y tá nhún vai, cách đó không xa, có một sĩ quan trẻ tuổi liếc mắt nhìn cô ta.
Nữ y tá lắc đầu.
- -- Hiếm thấy, trái lại mồm miệng kín đáo, cái gì cũng không hỏi được.
Thật ra thì, cô ta cũng không có ý xấu, chỉ muốn thay anh họ thăm dò biến hóa chức quyền ở quân khu trong tương lai. Nhưng thật ra phản ứng của Tại Tư thực sự khiến cô ta có chút bất ngờ không kịp đề phòng...
Một người phụ nữ Trung Quốc bị nhốt ở Myanmar, còn có cái gì gọi là phẩm chất với nguyên tắc? Cô ấy từ đầu đến cuối không nói, chẳng lẽ là sợ chính mình vô ý để lộ bí mật sẽ mang đến rắc rối và nguy hiểm cho Chu Giác Sơn?
Thế nhưng rắc rối và nguy hiểm của Chu Giác Sơn cùng một người phụ nữ Trung Quốc có quan hệ gì? Chỉ bằng khuôn mặt cùng điều kiện của Tại Tư, đặt ở Myanmar này, có khối người đàn ông thích cô ấy, không có Chu Giác Sơn, cũng sẽ có một người đàn ông khác đi theo bảo vệ cô ấy, cô ấy cần gì khẩn trương như vậy... cô ấy lo lắng về cái gì?
Tối hôm đó, đêm khuya sâu hơn.
Những đám mây màu nhạt che khuất ánh trăng, không khí khô nóng ngột ngạt. Trong một ngôi nhà trúc có hai tầng ở phía bắc thôn trại, Tại Tư một mình ngồi ở bên giường, hơi rũ mí mắt, nâng đôi chân nhỏ mảnh khảnh, tùy ý để đôi giày màu nhạt nhẹ nhàng đung đưa trong không trung, như có điều suy nghĩ...
Thật ra thì...
Cô cũng đang buồn bực.
Cô làm sao vậy, người y tá kia chỉ là hỏi thăm cô về chuyện của Chu Giác Sơn mà thôi. Đích thực, hôm nay Chu Giác Sơn đã nắm được nhược điểm của cô, làm điều kiện trao đổi, cô cũng có nghĩa vụ vì hắn nói năng thận trọng đối với chuyện của Hồ Nhất Đức, nhưng là trừ cái đó ra, những thứ khác như văn kiện cơ mật các loại cũng không liên quan đến chuyện của cô...
Cô vì sao lại khẩn trương, làm sao lại đột nhiên sợ hãi bản thân mình sơ ý một chút sẽ nói sai...
Thành bại tiến thoái của Chu Giác Sơn, lại không có quan hệ gì với cô...
Trong thời gian này, cô thường khuyên chính mình, "Ký lai chi, tắc an chi [11]", chẳng lẽ cuộc sống gần đây của cô có chút an nhàn thái quá? Cho nên dần dần chết lặng, mới có thể suýt chút nữa đã quên trận nổ lúc trước ở thị trấn Loilem vẫn có quan hệ với Chu Giác Sơn...
[11] Ký lai chi, tắc an chi: ý nghĩa ban đầu là đã đem bọn họ chiêu hàng đến thì phải dàn xếp an ổn cho bọn họ. Sau này dùng để chỉ nếu đã tới thì phải ở chỗ này an ổn.
Tại Tư lắc đầu, đứng dậy, chậm rãi đi tới vị trí dưới cửa sổ, cô giơ tay lên, đẩy màn trúc ra, lẳng lặng nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ.
Hoang vu hẻo lánh, thiếu nước ít điện, chỉ cần vừa qua tám giờ tối, thông thường thôn trại sẽ biến thành một mảnh đen như mực. Trước kia sinh hoạt ở phụ cận thị trấn Loilem khiến cho cô có đầy đủ nhận thức đối với lần này, thật ra thôn trại này cũng không khác biệt lắm, chỉ là quân đội Chu Giác Sơn có mang theo máy phát điện nhỏ, có thể chống đỡ mấy gian phòng duy trì liên tục dùng điện.
Bây giờ là mười giờ tối, ngoại trừ cô ở đây, cũng chỉ có một căn nhà ngói đối diện vẫn sáng đèn.
Trong nhà ngói đèn đuốc sáng trưng, quân đội hùng hậu canh giữ bốn phía, hơn mười sĩ quan trung cấp ngồi vây quanh một cái bàn làm việc cũ, yên lặng không nói gì, nét mặt nghiêm túc.
Bỗng nhiên, Chu Giác Sơn tùy ý đem văn kiện trong tay ném xuống bàn.
"Sáng mai tám giờ báo cáo tiến triển."
"Vâng."
Thời gian không còn sớm, hơn mười người sĩ quan đưa mắt nhìn Chu Giác Sơn bước xuống cầu thang.
Dưới tầng một, có vài binh lính trẻ tuổi đang đứng gác, mắt thấy thủ trưởng đi ngang qua, ngay tức khắc đứng nghiêm chào.
Chu Giác Sơn bước đi mang theo gió, tốc độ bước rất nhanh. Tầng một của phòng trúc đối diện, có hai binh lính trẻ tuổi phụ trách canh gác, hai người thấy Chu Giác Sơn bước tới, nhìn nhau, muốn nói lại thôi...
"Đoàn trưởng."
"Nói."
"Thôn trưởng nói, trong thôn có mấy cô gái, dáng dấp cũng không tệ lắm..."
Chu Giác Sơn thoáng chốc dừng bước, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt hắn lạnh lùng, chậm rãi quay đầu đi chỗ khác...
Binh lính ngay lập tức đứng nghiêm ngả mũ, tự tát một cái vào miệng.
"Du tiểu thư vẫn còn ở trên tầng chờ ngài."
Chu Giác Sơn híp mắt, không vội vã bước lên, hắn cất bước, ở trước mặt binh lính kia tháo gỡ quân hàm trên vai và phù hiệu trên tay áo đối phương.
Tầng hai phòng trúc, Tại Tư vô tình nhìn thoáng qua, vừa lúc nhìn thấy một màn này.
"..."
Tại Tư hơi ngơ ngẩn.
Đúng vậy, hình như cô đã quên, Chu Giác Sơn là đoàn trưởng của quân đội bang Nam Shan, có thể làm cho người trong quân đội bang Nam Shan nghe tiếng đã sợ vỡ mật, đúng như lời người nữ y tá đó nói, ở Myanmar này, quyền thế và địa vị chính là luật pháp cao nhất...
Hắn có thể thay đổi tiền đồ của một binh lính, cũng có thể quyết định sống chết của mấy vạn người, ngay cả cái mạng nhỏ của cô còn bị hắn bóp trong tay... Cô thay vì đi lo lắng cho hắn, còn không bằng tự lo lắng cho chính mình...
Cô ngửa đầu, lông mi dài hơi động, có chút cảm khái đi đến bên giường, tắt đèn, chui vào trong chăn.
Không bao lâu, tiếng bước chân dần dần từ ngoài cửa vang lên.
Cánh cửa mở ra lại đóng vào, người đàn ông tháo bao súng đen thui, bày trên bàn.
"Ngủ?"
Tại Tư quay đầu lại, Chu Giác Sơn đang muốn uống nước.
Hắn không mặc áo khoác quân phục, áo sơ mi màu đen cũng nới lỏng, cả người an tĩnh đứng ở dưới cửa sổ, một tay để trong túi quần. Hắn khẽ nghiêng đầu, cúi mắt nhìn binh lính canh gác ngoài cửa sổ, khớp xương ngón tay rõ nét, chén trà màu trắng ở trong tay hắn có vẻ nhỏ bé.
Trong phòng trúc tối tăm, ánh trăng yên lặng lướt qua cửa sổ chiếu lên trên mặt hắn, phối hợp với sống mũi anh tuấn cùng đôi môi hơi mỏng, nhợt nhạt nhưng sắc bén.
Khi uống nước, hầu kết chuyển động kịch liệt.
Hoàn toàn là mùi vị của đàn ông.
"..."
Tại Tư mím môi, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Thừa dịp Chu Giác Sơn còn chưa phát giác, cô thu hồi ánh mắt, trở mình. Cô nằm nghiêng hướng mặt vào tường, không lâu lắm, đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, quay người lại, tấm nệm phía sau rơi vào một khối, cánh môi vô ý đụng phải cánh môi của người đàn ông.
Chu Giác Sơn còn chưa cởi giày, khom lưng xuống, một tay đỡ ở sau lưng cô, hai người gần trong gang tấc, ánh mắt chạm vào nhau, hồi lâu mới đi qua, khó bỏ khó phân [12].
[12] Khó bỏ khó phân: miêu tả tình cảm rất tốt, không muốn tách rời.
"Hửm?"
Hắn nhướng mày, thoáng chốc nở nụ cười.
Tại Tư nắm góc chăn xấu hổ lui về phía sau, hắn nhanh tay nhanh mắt, hướng về phía trước, một tay đem cả người cô kéo quay lại.
"..."
Biết hơn nửa tháng, hắn cùng cô sớm đã xem như có chút quen thuộc lẫn nhau, cô nam quả nữ đồng giường cộng chẩm [13], hình như luôn luôn nên phát sinh chút gì đó, nhưng ngoại trừ đêm đầu tiên, hắn hầu như không chạm qua cô nữa.
[13] Đồng giường cộng chẩm: giống với chung chăn chung gối, thường dùng để nói đến quan hệ vợ chồng.
"Mệt không?"
Hắn mong mỏi nhìn cô, ngón tay cái thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi đỏ thắm của cô, một cảm giác nóng bỏng bùng phát.
Tại Tư xấu hổ, biểu cảm trên khuôn mặt hơi thay đổi.
Rũ mắt, nhẹ nhàng gật đầu.
Hắn trầm mặc, đem cô đặt ở trên giường, tiện tay kéo giúp cô cái chăn đang bị tuột xuống...
Hai người đều yên tĩnh, không nói gì.
Bỗng nhiên.
Hắn đè lên người, hôn lên môi của cô.
...
***
[3] Giường ghép: các binh lính trong truyện không được giường đẹp thế này đâu:v
[4] Mã trát (đây là loại dùng trong quân đội)
***
...
Ven sông, gió mát mang theo vị ẩm ướt mằn mặn. Khoảng năm phút sau, tài xế của Chu Giác Sơn vội vàng lái ô tô đến.
Hai người lần lượt lên xe, dọc đường đi tương đối trầm mặc, dọc đường, non xanh nước biếc không còn, những cây gỗ tốt mọc sườn núi bị cháy thành than đen, nước trong bị nhuộm đỏ, trên mặt sông vẫn còn nổi lên bốn năm thi thể.
Lúc xuống xe, bên ngoài thôn trại đậu một hàng xe jeep, trong thôn trại tiếng than khóc khắp nơi.
"..."
Tại Tư trố mắt.
Hơn trăm binh lính đều tụ tập ở chỗ này, thương vong hơn nửa, Thang Văn đang nằm trên một tấm ván gỗ phá [1] trong lán [2] trúc, cả người cậu ta đầy máu, bên đùi phải máu thịt mơ hồ, một nam bác sĩ một tay cầm nhíp, một tay cầm kính lúp, đầu đầy mồ hôi gắp ra những mảnh bom vụn và đất cát vùi sâu trong da thịt cậu ta.
[1] Tấm ván gỗ phá: dùng các miếng/thanh gỗ rời ghép lại.
[2] Lán: hay lán trại, lều lán là một cấu trúc xây dựng đơn giản, thường làm từ tre, nứa, gỗ hoặc các vật liệu nhân tạo, vật liệu bán xây dựng khác. Lán có hình thức rất đa dạng, có thể là một ngôi nhà nhỏ, hoặc chỉ là những lều trại được che chắn để chứa đồ đạc.
Binh lính bị thương rất nhiều, thuốc tê thiếu thốn, Thang Văn đau đến mức cả người run rẩy, mồ hôi rơi như mưa mùa hè, cậu ta dùng hàm răng hung hăng cắn một miếng gỗ màu đen, còn có hai binh lính đứng tuổi đứng bên cạnh cậu ta, hai người kia đồng tâm hiệp lực cũng khó có thể khống chế được một Thang Văn đang đau đến phát điên...
Tại Tư không đành lòng, quay đầu đi chỗ khác.
Vẻ mặt Chu Giác Sơn nghiêm trọng, vẫy tay gọi một nữ y tá, dặn dò cô ta trước tiên nên tìm một chỗ để xử lý vết thương trên tay trái của Tại Tư.
"Chờ một chút."
Tại Tư theo bản năng bắt được vạt áo của Chu Giác Sơn, "Tôi bị thương không nghiêm trọng, cứu những người khác trước đi."
Trên giường ghép [3] ở cửa thôn vẫn còn một loạt binh lính cần được chữa trị gấp... cả người đều là máu.
[3] Giường ghép: là một loại giường rộng dành cho nhiều người nằm. Hình ảnh ở cuối chương.
"Vết thương nhẹ chữa trị nhanh." Chu Giác Sơn dứt khoát, một tay đem người phụ nữ trước mắt đẩy qua.
Tại Tư lại liếc nhìn hắn, muốn nói lại thôi, Chu Giác Sơn gật đầu khẳng định với cô, cô cắn môi, sau đó liền bị cô y tá nghe theo lệnh đến đây túm đi.
Nữ y tá nói tiếng Anh không tệ, "Lady, Are you allergic to tetanus vaccine?"
(Tiểu thư, cô có bị dị ứng với vắc xin uốn ván không?)
Ở trên chiến trường, tỷ lệ nhiễm trùng cực cao, một vết thương nhỏ bất kỳ cũng có thể mang theo vi khuẩn có hại đi vào bên trong cơ thể trở thành một vết thương trí mạng. Vì lý do an toàn, nữ y tá dự định trước tiên giúp cô khử trùng, sau đó tiêm cho cô một mũi vắc xin uốn ván, để phòng ngừa bị nhiễm uốn ván.
"Sẽ không."
Tại Tư lầm bầm trả lời.
Nữ y tá đưa cô đến một lán trúc tương đối yên tĩnh, lại lấy ở trong góc một đôi mã trát [4] nhỏ coi như sạch sẽ, hai người ngồi đối mặt nhau, Tại Tư cẩn thận đưa tay tới, nữ y tá mở hộp y tế [5], lấy ra một cái nhíp, nhẹ nhàng gỡ băng gạc trên tay cô đã sớm bị ngâm trong nước và cát bẩn...
[4] Mã trát: là một sản phẩm thủ công mỹ nghệ truyền thống của Trung Quốc, là một loại ghế nhỏ dùng để ngồi. Chân ghế đan chéo làm giá đỡ, mặt trên là vải bố hoặc dây gai kéo căng, có thể khép lại, thuận tiện mang theo. Hình ảnh ở cuối chương.
[5] Hộp y tế: còn có rất nhiều cách gọi khác như hộp cứu thương, vali dụng cụ cấp cứu...
"Thuốc cầm máu quân dụng. Chu đoàn trưởng cho cô dùng?"
"Ừ."
Tại Tư gật đầu, hai đầu gối hơi khép lại.
Nữ y tá nở nụ cười, "Chu đoàn trưởng người này à, vẫn có lòng tốt, chỉ là đau đớn khi sử dụng loại thuốc cầm máu này thì không phải người phụ nữ nào cũng có thể chịu được." Cô ấy khom lưng, như không có chuyện gì xảy ra, lấy ra một chai nước khử trùng từ trong hộp y tế, mở nắp, "Lúc anh ta rắc thuốc cho cô chắc cô rất đau phải không?"
"Tàm tạm, cũng không có... a..." Tại Tư cau mày, trong nháy mắt rút lại bàn tay bị thương của mình.
Nữ y tá cười cười, xoáy chặt nắp chai nước khử trùng, lại nhanh chóng lấy ra một miếng băng gạc mới ấn vào trong tay của Tại Tư, "Thuốc của tôi lại càng đau đúng không?"
"Ừm."
Từng bọt khí trong suốt rất nhỏ dày đặc ở trong lòng bàn tay Tại Tư không ngừng phun ra, kêu lách tách... Vành mắt Tại Tư phiếm hồng, dùng sức gật đầu, cô đau đến nỗi không nói ra lời, nước mắt cũng nhanh chóng rơi xuống.
Sau khi khử trùng, nữ y tá lại lấy ra một chai cồn i-ốt và tăm bông, thuần thục bôi lên rìa vết thương, kỹ thuật của phụ nữ khẳng định dịu dàng hơn so với đàn ông, nhưng Tại Tư vẫn cảm thấy một trận co rút đau đớn, y tá lật hộp y tế lấy kim chỉ, định khâu lại vết thương cho cô, nhưng bị Tại Tư cự tuyệt.
Nữ y tá gật đầu, cô ta hiểu, khâu vết thương sẽ để lại sẹo, có phụ nữ nào không thích cái đẹp, "Cô sợ Chu đoàn trưởng sẽ để ý?"
Tại Tư lắc đầu, cố nén đau nhức, "Cô hiểu lầm rồi, tôi không phải vì anh ta..."
"Chu đoàn trưởng đối với cô không tốt?"
Tại Tư nhấn mạnh, "Cô hiểu lầm rồi."
Nữ y tá làm như không nghe thấy, chợt mỉm cười, "Tiểu thư, thật ra cô có thể gặp được Chu đoàn trưởng là phúc khí của cô."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nơi này là Myanmar, không phải là Trung Quốc.
"Myanmar khác với quốc gia của các cô, nơi này đàn ông chỉ có một con đường, đó là trở thành cường giả. Phụ nữ cũng chỉ có một con đường, đó là dựa vào cường giả." Nghèo khó cùng lạc hậu khiến cho nơi đây không có sự công bằng, quyền thế và tài phú mới chính là luật pháp cao nhất.
"Tôi là y tá, chồng tôi là một bác sĩ nông thôn [6], tiền lương mỗi tháng của anh ấy ước chừng khoảng 120.000 Kyat [7], ước chừng khoảng 600 nhân dân tệ, mà ở bên trong quân đội bang Nam Shan, tiền lương một tháng của sĩ quan cấp bậc Thượng tá đủ cho hai người chúng tôi sinh hoạt trong mười năm. Chu đoàn trưởng về sau sẽ thế nào thì tôi không biết, tôi chỉ biết anh ta đến bang Nam Shan chưa đầy ba tháng liền nuốt lấy hơn nửa binh quyền của tướng quân Hồ Nhất Đức, lữ trưởng [8], sư trưởng [9], quân trưởng [10], ngay cả thủ tịch bộ trưởng cũng không ai có dũng khí công khai động đến anh ta."
[6] Bác sĩ nông thôn: tiền thân của bác sĩ nông thôn - thầy lang là một thuật ngữ xuất hiện sau giữa cuộc Cách mạng Văn hóa, dùng để chỉ các nhân viên y tế nông thôn chưa được đào tạo chính thức về chăm sóc y tế, vẫn giữ hộ khẩu nông nghiệp và có một vài trường hợp là "nửa nông nửa y".
[7] Kyat: là đơn vị tiền tệ của Myanmar. (Viết tắt là MMK)
[8] Lữ trưởng: là thành viên chỉ huy quân sự tối cao của một biên chế lữ đoàn trong quân đội, thông thường do sĩ quan cấp Đại tá hoặc Thượng tá đảm nhiệm.
[9] Sư trưởng: là thành viên chỉ huy quân sự tối cao của một biên chế sư đoàn trong quân đội, thông thường do sĩ quan cấp Thiếu tướng.
[10] Quân trưởng: là một trong những thủ trưởng chỉ huy quân sự cao nhất trong một quân đoàn.
Gần đây bên trong quân đội bang Nam Shan lưu truyền một tin đồn, nghe đâu Chu Giác Sơn sẽ trong vòng hai tháng diệt trừ Hồ Nhất Đức, chấn chỉnh quân bộ bang Nam Shan, nắm trong tay quyền chỉ huy tác chiến cấp một trong quân đội...
"Tiểu thư, không có lửa sao lại có khói, cô nói xem tin tức này có thể tin được không?"
Tại Tư nhíu mày, quay đầu nhìn về phía xa, "Tôi là một người Trung Quốc, đối với chính trị và quân sự của Myanmar cũng không rõ lắm."
"Ôi, tôi chỉ tùy tiện tán gẫu với cô thôi mà, cô mỗi ngày đi theo bên người Chu đoàn trưởng, nhất định có thể tiếp xúc được rất nhiều văn kiện cùng tư liệu cơ mật..." Nữ y tá vừa nói vừa mở ra túi băng gạc đã khử trùng.
Tại Tư trước một bước lấy ra băng gạc, nhanh chóng quấn hai vòng ở trên tay mình.
"Xin lỗi, thân thể tôi không thoải mái, muốn nghỉ ngơi."
Tại Tư đi rồi, nữ y tá nhún vai, cách đó không xa, có một sĩ quan trẻ tuổi liếc mắt nhìn cô ta.
Nữ y tá lắc đầu.
- -- Hiếm thấy, trái lại mồm miệng kín đáo, cái gì cũng không hỏi được.
Thật ra thì, cô ta cũng không có ý xấu, chỉ muốn thay anh họ thăm dò biến hóa chức quyền ở quân khu trong tương lai. Nhưng thật ra phản ứng của Tại Tư thực sự khiến cô ta có chút bất ngờ không kịp đề phòng...
Một người phụ nữ Trung Quốc bị nhốt ở Myanmar, còn có cái gì gọi là phẩm chất với nguyên tắc? Cô ấy từ đầu đến cuối không nói, chẳng lẽ là sợ chính mình vô ý để lộ bí mật sẽ mang đến rắc rối và nguy hiểm cho Chu Giác Sơn?
Thế nhưng rắc rối và nguy hiểm của Chu Giác Sơn cùng một người phụ nữ Trung Quốc có quan hệ gì? Chỉ bằng khuôn mặt cùng điều kiện của Tại Tư, đặt ở Myanmar này, có khối người đàn ông thích cô ấy, không có Chu Giác Sơn, cũng sẽ có một người đàn ông khác đi theo bảo vệ cô ấy, cô ấy cần gì khẩn trương như vậy... cô ấy lo lắng về cái gì?
Tối hôm đó, đêm khuya sâu hơn.
Những đám mây màu nhạt che khuất ánh trăng, không khí khô nóng ngột ngạt. Trong một ngôi nhà trúc có hai tầng ở phía bắc thôn trại, Tại Tư một mình ngồi ở bên giường, hơi rũ mí mắt, nâng đôi chân nhỏ mảnh khảnh, tùy ý để đôi giày màu nhạt nhẹ nhàng đung đưa trong không trung, như có điều suy nghĩ...
Thật ra thì...
Cô cũng đang buồn bực.
Cô làm sao vậy, người y tá kia chỉ là hỏi thăm cô về chuyện của Chu Giác Sơn mà thôi. Đích thực, hôm nay Chu Giác Sơn đã nắm được nhược điểm của cô, làm điều kiện trao đổi, cô cũng có nghĩa vụ vì hắn nói năng thận trọng đối với chuyện của Hồ Nhất Đức, nhưng là trừ cái đó ra, những thứ khác như văn kiện cơ mật các loại cũng không liên quan đến chuyện của cô...
Cô vì sao lại khẩn trương, làm sao lại đột nhiên sợ hãi bản thân mình sơ ý một chút sẽ nói sai...
Thành bại tiến thoái của Chu Giác Sơn, lại không có quan hệ gì với cô...
Trong thời gian này, cô thường khuyên chính mình, "Ký lai chi, tắc an chi [11]", chẳng lẽ cuộc sống gần đây của cô có chút an nhàn thái quá? Cho nên dần dần chết lặng, mới có thể suýt chút nữa đã quên trận nổ lúc trước ở thị trấn Loilem vẫn có quan hệ với Chu Giác Sơn...
[11] Ký lai chi, tắc an chi: ý nghĩa ban đầu là đã đem bọn họ chiêu hàng đến thì phải dàn xếp an ổn cho bọn họ. Sau này dùng để chỉ nếu đã tới thì phải ở chỗ này an ổn.
Tại Tư lắc đầu, đứng dậy, chậm rãi đi tới vị trí dưới cửa sổ, cô giơ tay lên, đẩy màn trúc ra, lẳng lặng nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ.
Hoang vu hẻo lánh, thiếu nước ít điện, chỉ cần vừa qua tám giờ tối, thông thường thôn trại sẽ biến thành một mảnh đen như mực. Trước kia sinh hoạt ở phụ cận thị trấn Loilem khiến cho cô có đầy đủ nhận thức đối với lần này, thật ra thôn trại này cũng không khác biệt lắm, chỉ là quân đội Chu Giác Sơn có mang theo máy phát điện nhỏ, có thể chống đỡ mấy gian phòng duy trì liên tục dùng điện.
Bây giờ là mười giờ tối, ngoại trừ cô ở đây, cũng chỉ có một căn nhà ngói đối diện vẫn sáng đèn.
Trong nhà ngói đèn đuốc sáng trưng, quân đội hùng hậu canh giữ bốn phía, hơn mười sĩ quan trung cấp ngồi vây quanh một cái bàn làm việc cũ, yên lặng không nói gì, nét mặt nghiêm túc.
Bỗng nhiên, Chu Giác Sơn tùy ý đem văn kiện trong tay ném xuống bàn.
"Sáng mai tám giờ báo cáo tiến triển."
"Vâng."
Thời gian không còn sớm, hơn mười người sĩ quan đưa mắt nhìn Chu Giác Sơn bước xuống cầu thang.
Dưới tầng một, có vài binh lính trẻ tuổi đang đứng gác, mắt thấy thủ trưởng đi ngang qua, ngay tức khắc đứng nghiêm chào.
Chu Giác Sơn bước đi mang theo gió, tốc độ bước rất nhanh. Tầng một của phòng trúc đối diện, có hai binh lính trẻ tuổi phụ trách canh gác, hai người thấy Chu Giác Sơn bước tới, nhìn nhau, muốn nói lại thôi...
"Đoàn trưởng."
"Nói."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thôn trưởng nói, trong thôn có mấy cô gái, dáng dấp cũng không tệ lắm..."
Chu Giác Sơn thoáng chốc dừng bước, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt hắn lạnh lùng, chậm rãi quay đầu đi chỗ khác...
Binh lính ngay lập tức đứng nghiêm ngả mũ, tự tát một cái vào miệng.
"Du tiểu thư vẫn còn ở trên tầng chờ ngài."
Chu Giác Sơn híp mắt, không vội vã bước lên, hắn cất bước, ở trước mặt binh lính kia tháo gỡ quân hàm trên vai và phù hiệu trên tay áo đối phương.
Tầng hai phòng trúc, Tại Tư vô tình nhìn thoáng qua, vừa lúc nhìn thấy một màn này.
"..."
Tại Tư hơi ngơ ngẩn.
Đúng vậy, hình như cô đã quên, Chu Giác Sơn là đoàn trưởng của quân đội bang Nam Shan, có thể làm cho người trong quân đội bang Nam Shan nghe tiếng đã sợ vỡ mật, đúng như lời người nữ y tá đó nói, ở Myanmar này, quyền thế và địa vị chính là luật pháp cao nhất...
Hắn có thể thay đổi tiền đồ của một binh lính, cũng có thể quyết định sống chết của mấy vạn người, ngay cả cái mạng nhỏ của cô còn bị hắn bóp trong tay... Cô thay vì đi lo lắng cho hắn, còn không bằng tự lo lắng cho chính mình...
Cô ngửa đầu, lông mi dài hơi động, có chút cảm khái đi đến bên giường, tắt đèn, chui vào trong chăn.
Không bao lâu, tiếng bước chân dần dần từ ngoài cửa vang lên.
Cánh cửa mở ra lại đóng vào, người đàn ông tháo bao súng đen thui, bày trên bàn.
"Ngủ?"
Tại Tư quay đầu lại, Chu Giác Sơn đang muốn uống nước.
Hắn không mặc áo khoác quân phục, áo sơ mi màu đen cũng nới lỏng, cả người an tĩnh đứng ở dưới cửa sổ, một tay để trong túi quần. Hắn khẽ nghiêng đầu, cúi mắt nhìn binh lính canh gác ngoài cửa sổ, khớp xương ngón tay rõ nét, chén trà màu trắng ở trong tay hắn có vẻ nhỏ bé.
Trong phòng trúc tối tăm, ánh trăng yên lặng lướt qua cửa sổ chiếu lên trên mặt hắn, phối hợp với sống mũi anh tuấn cùng đôi môi hơi mỏng, nhợt nhạt nhưng sắc bén.
Khi uống nước, hầu kết chuyển động kịch liệt.
Hoàn toàn là mùi vị của đàn ông.
"..."
Tại Tư mím môi, nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Thừa dịp Chu Giác Sơn còn chưa phát giác, cô thu hồi ánh mắt, trở mình. Cô nằm nghiêng hướng mặt vào tường, không lâu lắm, đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, quay người lại, tấm nệm phía sau rơi vào một khối, cánh môi vô ý đụng phải cánh môi của người đàn ông.
Chu Giác Sơn còn chưa cởi giày, khom lưng xuống, một tay đỡ ở sau lưng cô, hai người gần trong gang tấc, ánh mắt chạm vào nhau, hồi lâu mới đi qua, khó bỏ khó phân [12].
[12] Khó bỏ khó phân: miêu tả tình cảm rất tốt, không muốn tách rời.
"Hửm?"
Hắn nhướng mày, thoáng chốc nở nụ cười.
Tại Tư nắm góc chăn xấu hổ lui về phía sau, hắn nhanh tay nhanh mắt, hướng về phía trước, một tay đem cả người cô kéo quay lại.
"..."
Biết hơn nửa tháng, hắn cùng cô sớm đã xem như có chút quen thuộc lẫn nhau, cô nam quả nữ đồng giường cộng chẩm [13], hình như luôn luôn nên phát sinh chút gì đó, nhưng ngoại trừ đêm đầu tiên, hắn hầu như không chạm qua cô nữa.
[13] Đồng giường cộng chẩm: giống với chung chăn chung gối, thường dùng để nói đến quan hệ vợ chồng.
"Mệt không?"
Hắn mong mỏi nhìn cô, ngón tay cái thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi đỏ thắm của cô, một cảm giác nóng bỏng bùng phát.
Tại Tư xấu hổ, biểu cảm trên khuôn mặt hơi thay đổi.
Rũ mắt, nhẹ nhàng gật đầu.
Hắn trầm mặc, đem cô đặt ở trên giường, tiện tay kéo giúp cô cái chăn đang bị tuột xuống...
Hai người đều yên tĩnh, không nói gì.
Bỗng nhiên.
Hắn đè lên người, hôn lên môi của cô.
...
***
[3] Giường ghép: các binh lính trong truyện không được giường đẹp thế này đâu:v
[4] Mã trát (đây là loại dùng trong quân đội)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro