Quản Quản Xuyên Thư, Cứu Cứu Nam Chủ!

.1

Khiếu Ngã Tô Tam Thiếu

2024-11-19 00:38:27

Thứ ba, khuôn viên trường sau khi tan học còn ồn hơn cả bình thường, bởi vì sắp được nghỉ rồi.

Trong cuộc sống cấp ba của phần lớn học sinh, kỳ nghỉ phép cứ như phi tử trong lãnh cung được nhận bổng lộc vậy, cho dù là được phát bao nhiêu thì cũng sẽ bị trừ đi rất nhiều, ngoài quốc khánh. Đó là một kỳ nghỉ được phát bao nhiêu thì có từng đó đến tay, tuy rằng sau đó khả năng cao là sẽ phải học thêm.

Bây giờ còn hai, ba ngày nữa là đến kỳ nghỉ quốc khánh, nên bầu không khí của trường rất náo nhiệt. Các học sinh đều vô cùng vui vẻ, cùng nhau bàn luận về những chuyến du lịch học tập.

Chuyến du lịch học tập mỗi năm một lần là truyền thống của trường trung học Thịnh Hoài. Phương án về chuyến du lịch thường sẽ do học sinh của khối nhất chí đề xuất rồi báo cho trường kiểm tra và sắp xếp. Bình thường thì sẽ không có chuyện hai khối dùng chung một phương án. Nhưng mà khối nghệ thuật năm nay chiêu sinh ít, mấy lớp cộng lại cũng chưa được hai trăm người nên mới bị ghép với phương án chuyến du lịch học tập của lớp 11 khối chính cũng có số người ít tương tự.

Chu Như Diệu định dùng lý do trên để giải thích với Lý Hàn Sơn rằng tại sao chuyến du lịch học tập của bọn họ lại là đi du thuyền ngắm cảnh, và tại sao lại đi cùng với lớp 10 khối nghệ thuật.

Điều khiến cậu hao tâm tổn sức như vậy là vì hôm qua sau khi Lý Hàn Sơn nghe tin thì vẫn luôn giữ im lặng tuyệt đối. Đây là sự im lặng theo kiểu không tin vào thế giới, chuẩn bị kháng chiến đến cùng.

Nhưng đến khi Chu Như Diệu giải thích xong, Lý Hàn Sơn vẫn dùng ánh mắt hết sức bình tĩnh để nhìn cậu và Cố Chi Hành.

Cố Chi Hành cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, cô rung vai của Lý Hàn Sơn.: “Ngươi anh em, cậu tỉnh táo chút đi, bây giờ mọi việc vẫn chưa xảy ra mà.”

Lý Hàn Sơn nhìn về phía Cố Chi Hành.

Cố Chi Hành nói: “Ít nhất thì chúng ta cũng phải nghĩ đối sách chứ đúng không?”

“Đúng là tôi có nghĩ đến rồi.” Lý Hàn Sơn ngập ngừng đôi chút, đôi mắt đen trầm xuống: “Nhưng không phải các cậu không hề quan tâm sao?”

“Sao cậu lại nói vậy, tôi đâu có đâu.” Chu Như Diệu muốn phản bác lại lời bình luận khiến người khác nghe sẽ bị mất lòng của Lý Hàn Sơn, nói được một nửa thì dừng lại. Cậu ho một tiếng rồi cười, nhỏ giọng nói: “Cảm xúc của tôi tốt lắm, cậu hiểu mà, vậy nên nó mới thể hiện ra như vậy.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chu Như Diệu “Ừm ừm à à” mấy tiếng rồi không nói gì nữa.

Lý Hàn Sơn cũng không bất ngờ vì thái độ của của Chu Như Diệu. Dù sao thì từ khi chuyển trường, những chuyện bọn họ làm ảnh hưởng đến cậu ta toàn là cậu ta đứng ra giải quyết. Tuy rằng cậu ta cũng biết chắc là không nhờ được bọn họ nên mới tự mình ra tay. Nhưng lúc này, Lý Hàn Sơn vẫn cảm thấy mệt mỏi vô cùng.

Cậu ta thở dài một hơi, không muốn đối diện với bọn họ nữa.

Nhưng mà Cố Chi Hành lại nói: “Xin lỗi, đúng là tôi không để ý lắm.”

Lý Hàn Sơn nhìn cô, Cố Chi Hành mặt không biểu cảm, ánh mắt không có cảm xúc gì, đôi môi mỏng mím lại.

Cố Chi Hành tuy luôn lạnh lùng nhưng khi không có biểu cảm gì thì mắt sẽ hơi nhìn xuống dưới, nhưng mỗi khi như thế cô lại tạo cho người khác cảm giác u uất. Nó cứ như một sự tuyên bố rằng cô không yếu đuối, không dễ bị thương, không mong manh dễ vỡ như những món đồ được làm từ thủy tinh.

Cố Chi Hành nói: “Nhưng cậu vốn không nên để ý nó như vậy.”

Lý Hàn Sơn khẽ động đậy ngón tay, không nói gì nữa, hai mắt nhìn xuống dưới.

Cậu ta tự dưng ý thức được hình như cậu ta để ý đến chuyện của Lục Man quá rồi, để ý đến mức có chút mất đi lý trí rồi.

Sự khủng hoảng bao quanh, khiến cảm xúc phá hỏng luôn hiện thực. Dù là ở bất cứ lúc nào thì việc mất đi lý trí cũng đều là một chuyện rất đáng sợ, vì người ta sẽ vì vậy mà quên mất thường thức, mất thời gian suy nghĩ, rồi dẫn đến sự hoang mang.

Suy nghĩ kỹ thì cho dù Cố Chi Hành và Chu Như Diệu cứ gây chuyện suốt nhưng mà bọn họ thân là những người biết thứ gọi là “Vận mệnh” sớm nhất, nhưng cũng là người chưa bao giờ bỏ cuộc và đánh mất lý trí.

Trong đầu Lý Hàn Sơn, những suy nghĩ hỗn loạn dần được sắp xếp lại, những lời mang tính chất xả giận, những lời người khác nghe sẽ thấy hơi tổn thương nghẹn ở cổ họng đều được cậu ta giữ lại rồi. Cảm xúc mà cậu ta định thể hiện ra ngoài cũng bị giữ lại. Cậu ta thả lỏng tinh thần, trầm giọng xuống nói: “Ừm, cậu nói đúng lắm.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lý Hàn Sơn lại nhìn về phía Chu Như Diệu, giọng có vẻ hơi áy náy: “Xin lỗi, ban nãy thái độ của tôi thô lỗ quá.”

Chu Như Diệu cũng thở phào một hơi, ôm vai Lý Hàn Sơn, nói: “Không sao, dù sao thì ban nãy tôi cũng đâu có ý đó thật đâu.”

Cố Chi Hành nhìn Lý Hàn Sơn: “Cậu bình tĩnh lại chưa?”

Lý Hàn Sơn “Ừm” một tiếng rồi nói tiếp: “Tôi đỡ hơn nhiều rồi.”

“Bình tĩnh lại là tốt rồi.”

Cố Chi Hành nói xong, rồi tiếp tục cúi đầu xuống chơi điện thoại.

Chu Như Diệu vừa nói như muốn lấy lòng vừa lấy quyển vở, nói: “Nhân lúc bác tài xế của cậu chưa đến, cùng nghiên cứu quyển sổ này đi, xem xem mấy ngày nữa lên thuyền thì phải làm thế nào.

Lý Hàn Sơn gật đầu, nói: “Ban nãy tôi vừa mới nghĩ tới.”

Giọng cậu ta bị tiếng rung của điện thoại ngắt lời.

Lý Hàn Sơn cầm điện thoại lên nhìn một cái, đó là một dòng tin nhắn.

Người dùng của Amazon thân mến, bạn tốt của bạn gzx vừa tặng bạn một cuốn sách một phút trước: Thảm án trên sông Nile, cuốn sách kể về ba vụ án mạng liên tục xảy ra trên một du thuyền khi đang đi trên sông Nile, nhưng sự xuất hiện của một người đã… Những nội dung khác liên quan đến cuốn sách, mời nhấn vào.

Cậu bảo tôi bình tĩnh lại để đích thân cậu làm tôi suy sụp lần nữa à? Thế này thì có ích gì cho cậu thế hả Cố Chi Hành.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quản Quản Xuyên Thư, Cứu Cứu Nam Chủ!

Số ký tự: 0