Quản Quản Xuyên Thư, Cứu Cứu Nam Chủ!
.1
Khiếu Ngã Tô Tam Thiếu
2024-11-19 00:38:27
Ba người im lặng ngồi uống nước, ai cũng không thể ngờ lại khiến mọi chuyện trở nên như vậy.
Chu Như Diệu nói: “Chúng ta đi thôi, xấu hổ quá.”
Cố Chi Hành đặt cốc nước xuống: “Đi thôi.”
Lý Hàn Sơn trở nên giống người mất hồn hơn vừa nãy, nhưng cậu ta chợt tỉnh táo lại, đứng dậy phủi mấy hạt cát trên người.
Lúc họ đứng dậy chuẩn bị tạm biệt nhau thì bỗng thấy có hai chị em ở cách đó không xa, dường như hai người đang cãi nhau.
Tiếng sóng đã che mất giọng nói, họ chỉ thấy được hành động đầy phẫn nộ của hai người.
Ứng Thải Liên vung tay, mở to miệng, sắc mặt đỏ bừng, còn Ứng Thải Việt giơ tay muốn chị mình hạ hỏa.
Sau đó Ứng Thải Liên hất tay Ứng Thải Việt ra và chạy đi, chẳng màng nghĩ tới áo khoác của mình để quên ở chỗ nhóm người Cố Chi Hành.
Ứng Thải Việt đứng im tại chỗ, rũ tay trông rất tủi thân.
Cố Chi Hành nhíu mày: “Họ cãi nhau sao?”
Lý Hàn Sơn đáp lời: “Hình như chỉ có Ứng Thải Liên tức giận thôi.”
Chu Như Diệu nhìn Lý Hàn Sơn: “Tôi nghĩ là do Ứng Thải Việt nói gì đó quá đáng.”
Lý Hàn Sơn nghĩ một chút rồi nói: “Cũng có thể. Nhưng Ứng Thải Việt là người rất biết cách nói chuyện, sẽ không nói gì quá đáng đâu.”
“Cậu không có anh chị em đúng không?” Chu Như Diệu cười khinh bỉ, sau đó lại cười tươi như khoe khoang: “Tôi và em trai đối xử với người khác thì khá ok, nhưng mỗi lần nhìn thấy nhau lại không thể khống chế được ý nghĩ muốn giết người.”
Cố Chi Hành nói: “Đừng nói nữa, lần trước hai người đánh nhau còn suýt làm hỏng cành cây tôi nhặt được.”
Lý Hàn Sơn: “…”
Đừng nhắc đến cành cây của cậu được không?
Chu Như Diệu không phục: “Đáng lẽ cậu không nên cho nó vào chung cư của cậu.”
Cố Chi Hành càng tức hơn: “Tại tôi thấy nó rất giống ấy cậu mà.”
“Cậu không phân biệt được mặt của tôi và cành cây à?” Chu Như Diệu cười lạnh: “Dù sao cũng chẳng phải một hai lần, tôi đoán chắc cậu chẳng thèm để ý anh em tốt của mình là ai luôn!”
Lý Hàn Sơn cắt ngang cuộc nói chuyện của hai đứa trẻ trâu: “Ứng Thải Việt đến kìa.”
Hai người lập tức im lặng liếc nhau, ngồi kiểu “gái duyên”, y hệt như hai giám đốc có tiếng trên thương trường.
Lý Hàn Sơn: “…”
Ứng Thải Việt không nói chuyện, cậu ta chỉ ngồi vào chỗ của Ứng Thải Liên, nhìn bọn họ cười.
Cậu ta định cầm cốc nước mà Ứng Thải Liên chưa uống, nhưng đột nhiên lại dừng lại. Cậu cầm một chai nước chưa mở, mở nắp uống mấy ngụm.
Ứng Thải Việt uống một hớp hết hơn nửa chai, giả vờ không có chuyện gì, nói: “ y, uống nước lạnh sau khi vận động xong là sảng khoái nhất!”
Lý Hàn Sơn không định vòng vo, cậu ta nói thẳng: “Cậu cãi nhau với chị mình sao?”
Cố Chi Hành và Chu Như Diệu lập tức nhìn về phía Lý Hàn Sơn với vẻ mặt “sao lại hỏi thế”, sau đó bị cậu ta trừng lại mới ngồi yên.
Ứng Thải Việt cũng bất ngờ với sự thẳng thắn của Lý Hàn Sơn, cậu ta gật đầu: “Ừ.”
Cậu ta để cốc nước xuống: “Chúng tôi thường như vậy. Tôi mới nói một chút mà chị ấy đã khó chịu, thấy tôi nhiều chuyện. Chắc tại chị ấy đang trong thời kỳ nổi loạn nên vậy.”
Cố Chi Hành nói: “Trông cô ta khá hướng nội, đâu giống một người có tính kiêu căng.”
“Lúc nhỏ, nhà chúng tôi rất nghèo. Cha mẹ tôi hay về muộn vì bận việc, tôi và Thải Liên toàn chăm sóc lẫn nhau. Lúc học cấp hai, cuộc sống giàu có hơn nhưng cha tôi lại ngoại tình.” Ứng Thải Việt dừng một lát mới nói tiếp: “Sau đó tôi ra nước ngoài với mẹ, gần như không liên hệ với cha và chị vì vấn đề quyền giám hộ. Mãi gần đây, tôi mới biết cuộc sống của Thải Liên không được tốt, cha có gia đình mới nên ngoài việc đưa tiền thì không hề quan tâm đến chị ấy nên… tôi… mới về nước.”
Ứng Thải Việt không nhịn được lại cầm cốc nước lên nhưng không uống, dường như cậu ta chỉ muốn cầm một thứ gì đó trong tay: “ Nhưng mình luôn làm hỏng mọi thứ, rõ ràng muốn đối xử tốt với em ấy vậy mà lần nào cũng khiến Thải Liên tức giận. Chuyến đi lần này cũng thế, bọn mình lại cãi nhau.”
Nói xong, cậu ta cười vui vẻ: “ y da, tự nhiên nói chuyện này làm gì, khiến các cậu chê cười rồi.”
Thế nhưng hành động nắm chặt chai nước của Ứng Thải Việt tỏ rõ cậu ta không hề vui.
Cậu ta nhìn về phía họ: “Nhưng hai người chúng tôi có phải chị em không thì phải xác minh thêm.”
Chu Như Diệu nhìn Cố Chi Hành, sau đó giơ tay làm động tác “lan hoa chỉ” : “Sao cậu lại nói như vậy.”
“Lúc ở nước ngoài, mình thấy rất nhiều cặp LGBT.” Ứng Thải Việt cầm chai nước vung vẩy như kiểu “mấy người đừng giở trò trước mặt tôi, chẳng qua tôi đang lờ đi cho mọi người và Thải Liên đỡ xấu hổ thôi.”
Lý Hàn Sơn: “…” Cậu ta cảm thấy rất đau buồn mỗi lần nhớ lại chuyện cũ.
Cố Chi Hành nói: “Ý cậu là gì?”
Ứng Thải Việt nói: “Mấy người phải làm bạn tốt của Thải Liên, hiểu ý tôi chứ?”
Cố Chi Hành: “…”
Này tôi là người bắt nạt hay cậu đang bắt nạt tôi vậy?
“Bạn sao?” Chu Như Diệu vò đầu: “Ờm, chỉ sợ cô ta không…”
“Tôi đương nhiên biết chị ấy chưa từng nghĩ sẽ làm bạn với mọi người.” Ứng Thải Việt lại nói: “Nhưng nếu mấy cậu đã giả vờ như này để trêu ghẹo chị ấy thì phải ngoan ngoãn diễn thật một chút.”
Chu Như Diệu: “…”
Cố Chi Hành: “…”
OK, phiền phức rồi.
“Tôi ngu luôn rồi, anh em à, chúng ta thật sự phải làm chị em tốt sao?” Chu Như Diệu buồn bã nhìn Cố Chi Hành: “Thế thì chúng ta đấu kiếm luôn đi?”
Cố Chi Hành mặt vô cảm sờ đũng quần.
Chu Như Diệu nói: “Má mày, không phải đấu cái kiếm đấy.”
Cố Chi Hành nói: “Buổi trưa tôi ăn hơi nhiều nên thắt lưng hơi chật.”
Chu Như Diệu nói: “Mợ mày, giở vờ giả vịt!”
Chu Như Diệu nói xong đứng dậy choàng lấy cổ Cố Chi Hành, cô nhấc chân lên đá cậu.
1 giờ chiều ở phòng khách bắt đầu loạn hết lên.
Lý Hàn Sơn im lặng nhìn sàn nhà đầy lông gà, cuối cùng cậu ta mở miệng nói: “Ngồi xuống đi, để tôi nghĩ cách.”
Chu Như Diệu nằm trên sô pha bị Cố Chi Hành kéo cổ áo, dò hỏi: “Anh em, cậu nói thử đi.”
Lý Hàn Sơn: “Thứ nhất, nguyên nhân Ứng Thải Việt để chúng ta làm bạn với Ứng Thải Liên là do cậu ta lo lắng cho Ứng Thải Liên, nhưng lại sợ cô ta từ chối ý tốt của mình nên quyết định lùi một bước để tính tiếp.”
Cố Chi Hành đứng dậy đẩy Chu Như Diệu ra: “Ý cậu là? Chỉ cần quan hệ giữa cậu ta và chị gái tốt hơn thì có thể giải quyết vấn đề của chúng ta?”
“Đúng thế.” Lý Hàn Sơn dừng một lát rồi nói tiếp: “Hơn nữa, tôi thấy đây cũng là điều Ứng Thải Liên muốn. Tôi đã nghĩ rất kỹ rồi, cô ta bị ám ảnh bởi khát vọng muốn được người khác quan tâm và yêu thương, đây là biểu hiện của việc thiếu thốn tình cảm gia đình. Kết hợp với hoàn cảnh gia đình hiện tại của cô ta, tôi đoán cô ta muốn giữ khoảng cách với Ứng Thải Việt như vậy là để bản thân có cảm giác an toàn.”
Chu Như Diệu nghĩ một lát, nghiêng đầu như chú cún con: “Để tôi lý giải một chút. Nếu chúng ta để Ứng Thải Việt làm Ứng Thải Liên có đủ cảm giác an toàn thì có thể giải quyết quan hệ của họ đúng không?”
Lý Hàn Sơn vô cùng kinh ngạc nhìn bọn họ: “Đầu óc các cậu hôm nay nhanh nhạy thật, làm tôi thấy tinh tinh có khả năng tiến hóa thành nhân loại đấy.”
Cố Chi Hành: “Sao cậu không nghĩ là do bình thường chúng tôi nhường cậu?”
Chu Như Diệu: “Đúng, đúng đấy.”
Lý Hàn Sơn: “…?”
Cậu ta biết rõ bọn họ đang bao biện nhưng Lý Hàn Sơn vẫn thấy nghi ngờ cuộc sống trong một khoảnh khắc ngắn ngủi đó.
Lý Hàn Sơn: “Thế giờ các cậu trở nên thông minh thì có chủ ý gì không?”
“Tôi có ý tưởng!” Chu Như Diệu giơ cao tay, trên đầu như có một cái bóng đèn phát sáng: “Ném hai cậu ấy vào rừng cây nguyên thủy để bọn họ ở chung với nhau được không?”
Lý Hàn Sơn: “….Bác bỏ.”
Bóng đèn của Chu Như Diệu tắt, bóng đèn của Cố Chi Hành lại sáng.
Cố Chi Hành nói: “Anh hùng cứu mỹ nhân được không?”
Lý Hàn Sơn nhướng mày: “Ví dụ?”
Cố Chi Hành nói: “Ba người chúng ta giả vờ làm côn đồ trêu chọc các cậu ấy, sau đó để Ứng Thải Việt đánh chúng ta, bảo vệ Ứng Thải Liên. Như vậy có lẽ sẽ khiến cô ta có cảm giác an toàn nhỉ?”
Chu Như Diệu nói: “Đúng! A Hành, trâu thật! Đi, đi thôi, chúng ta đi chuẩn bị luôn!”
Lý Hàn Sơn: “…”
Lý Hàn Sơn nói: “Để tôi nghĩ một chút.”
Ý tưởng đáng sợ gì vậy trời, nhưng điều đáng sợ hơn đó là lúc ấy Lý Hàn Sơn không cảm thấy kế hoạch này có lỗ hổng nào.
Lý Hàn Sơn cảm giác IQ của mình đang dần chìm xuống vực sâu, mà Cố Chi Hành và Chu Như Diệu cứ như hai quả cân kéo chỉ số thông minh của cậu ta xuống.
Lý Hàn Sơn nói: “Ứng Thải Việt sẽ không đồng ý, hơn nữa cũng rất khó để tạo tình huống như vậy.”
Cuối cùng cậu ta cũng nghĩ ra điểm chưa phù hợp.
Lý Hàn Sơn bắt đầu cảm thấy tự hào vì chỉ số thông minh của mình.
Trấn nhỏ yên tĩnh ở thành phố D vào ban đêm trở nên náo nhiệt, dân cư như tập trung hết đến khu chợ đêm.
Ở chỗ ngoặt gần chợ đêm, cây xanh rậm rạp che mất con đường nhỏ, nhiều cửa hàng đã đóng cửa, chỉ có ánh đèn đường mờ nhạt.
Trước mặt tiền của một cửa hàng, ba người mặc áo khoác, đội mũ và đeo khẩu trang đứng chờ dưới gốc cây.
Chu Như Diệu nói: “Chúng ta đi thôi, xấu hổ quá.”
Cố Chi Hành đặt cốc nước xuống: “Đi thôi.”
Lý Hàn Sơn trở nên giống người mất hồn hơn vừa nãy, nhưng cậu ta chợt tỉnh táo lại, đứng dậy phủi mấy hạt cát trên người.
Lúc họ đứng dậy chuẩn bị tạm biệt nhau thì bỗng thấy có hai chị em ở cách đó không xa, dường như hai người đang cãi nhau.
Tiếng sóng đã che mất giọng nói, họ chỉ thấy được hành động đầy phẫn nộ của hai người.
Ứng Thải Liên vung tay, mở to miệng, sắc mặt đỏ bừng, còn Ứng Thải Việt giơ tay muốn chị mình hạ hỏa.
Sau đó Ứng Thải Liên hất tay Ứng Thải Việt ra và chạy đi, chẳng màng nghĩ tới áo khoác của mình để quên ở chỗ nhóm người Cố Chi Hành.
Ứng Thải Việt đứng im tại chỗ, rũ tay trông rất tủi thân.
Cố Chi Hành nhíu mày: “Họ cãi nhau sao?”
Lý Hàn Sơn đáp lời: “Hình như chỉ có Ứng Thải Liên tức giận thôi.”
Chu Như Diệu nhìn Lý Hàn Sơn: “Tôi nghĩ là do Ứng Thải Việt nói gì đó quá đáng.”
Lý Hàn Sơn nghĩ một chút rồi nói: “Cũng có thể. Nhưng Ứng Thải Việt là người rất biết cách nói chuyện, sẽ không nói gì quá đáng đâu.”
“Cậu không có anh chị em đúng không?” Chu Như Diệu cười khinh bỉ, sau đó lại cười tươi như khoe khoang: “Tôi và em trai đối xử với người khác thì khá ok, nhưng mỗi lần nhìn thấy nhau lại không thể khống chế được ý nghĩ muốn giết người.”
Cố Chi Hành nói: “Đừng nói nữa, lần trước hai người đánh nhau còn suýt làm hỏng cành cây tôi nhặt được.”
Lý Hàn Sơn: “…”
Đừng nhắc đến cành cây của cậu được không?
Chu Như Diệu không phục: “Đáng lẽ cậu không nên cho nó vào chung cư của cậu.”
Cố Chi Hành càng tức hơn: “Tại tôi thấy nó rất giống ấy cậu mà.”
“Cậu không phân biệt được mặt của tôi và cành cây à?” Chu Như Diệu cười lạnh: “Dù sao cũng chẳng phải một hai lần, tôi đoán chắc cậu chẳng thèm để ý anh em tốt của mình là ai luôn!”
Lý Hàn Sơn cắt ngang cuộc nói chuyện của hai đứa trẻ trâu: “Ứng Thải Việt đến kìa.”
Hai người lập tức im lặng liếc nhau, ngồi kiểu “gái duyên”, y hệt như hai giám đốc có tiếng trên thương trường.
Lý Hàn Sơn: “…”
Ứng Thải Việt không nói chuyện, cậu ta chỉ ngồi vào chỗ của Ứng Thải Liên, nhìn bọn họ cười.
Cậu ta định cầm cốc nước mà Ứng Thải Liên chưa uống, nhưng đột nhiên lại dừng lại. Cậu cầm một chai nước chưa mở, mở nắp uống mấy ngụm.
Ứng Thải Việt uống một hớp hết hơn nửa chai, giả vờ không có chuyện gì, nói: “ y, uống nước lạnh sau khi vận động xong là sảng khoái nhất!”
Lý Hàn Sơn không định vòng vo, cậu ta nói thẳng: “Cậu cãi nhau với chị mình sao?”
Cố Chi Hành và Chu Như Diệu lập tức nhìn về phía Lý Hàn Sơn với vẻ mặt “sao lại hỏi thế”, sau đó bị cậu ta trừng lại mới ngồi yên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ứng Thải Việt cũng bất ngờ với sự thẳng thắn của Lý Hàn Sơn, cậu ta gật đầu: “Ừ.”
Cậu ta để cốc nước xuống: “Chúng tôi thường như vậy. Tôi mới nói một chút mà chị ấy đã khó chịu, thấy tôi nhiều chuyện. Chắc tại chị ấy đang trong thời kỳ nổi loạn nên vậy.”
Cố Chi Hành nói: “Trông cô ta khá hướng nội, đâu giống một người có tính kiêu căng.”
“Lúc nhỏ, nhà chúng tôi rất nghèo. Cha mẹ tôi hay về muộn vì bận việc, tôi và Thải Liên toàn chăm sóc lẫn nhau. Lúc học cấp hai, cuộc sống giàu có hơn nhưng cha tôi lại ngoại tình.” Ứng Thải Việt dừng một lát mới nói tiếp: “Sau đó tôi ra nước ngoài với mẹ, gần như không liên hệ với cha và chị vì vấn đề quyền giám hộ. Mãi gần đây, tôi mới biết cuộc sống của Thải Liên không được tốt, cha có gia đình mới nên ngoài việc đưa tiền thì không hề quan tâm đến chị ấy nên… tôi… mới về nước.”
Ứng Thải Việt không nhịn được lại cầm cốc nước lên nhưng không uống, dường như cậu ta chỉ muốn cầm một thứ gì đó trong tay: “ Nhưng mình luôn làm hỏng mọi thứ, rõ ràng muốn đối xử tốt với em ấy vậy mà lần nào cũng khiến Thải Liên tức giận. Chuyến đi lần này cũng thế, bọn mình lại cãi nhau.”
Nói xong, cậu ta cười vui vẻ: “ y da, tự nhiên nói chuyện này làm gì, khiến các cậu chê cười rồi.”
Thế nhưng hành động nắm chặt chai nước của Ứng Thải Việt tỏ rõ cậu ta không hề vui.
Cậu ta nhìn về phía họ: “Nhưng hai người chúng tôi có phải chị em không thì phải xác minh thêm.”
Chu Như Diệu nhìn Cố Chi Hành, sau đó giơ tay làm động tác “lan hoa chỉ” : “Sao cậu lại nói như vậy.”
“Lúc ở nước ngoài, mình thấy rất nhiều cặp LGBT.” Ứng Thải Việt cầm chai nước vung vẩy như kiểu “mấy người đừng giở trò trước mặt tôi, chẳng qua tôi đang lờ đi cho mọi người và Thải Liên đỡ xấu hổ thôi.”
Lý Hàn Sơn: “…” Cậu ta cảm thấy rất đau buồn mỗi lần nhớ lại chuyện cũ.
Cố Chi Hành nói: “Ý cậu là gì?”
Ứng Thải Việt nói: “Mấy người phải làm bạn tốt của Thải Liên, hiểu ý tôi chứ?”
Cố Chi Hành: “…”
Này tôi là người bắt nạt hay cậu đang bắt nạt tôi vậy?
“Bạn sao?” Chu Như Diệu vò đầu: “Ờm, chỉ sợ cô ta không…”
“Tôi đương nhiên biết chị ấy chưa từng nghĩ sẽ làm bạn với mọi người.” Ứng Thải Việt lại nói: “Nhưng nếu mấy cậu đã giả vờ như này để trêu ghẹo chị ấy thì phải ngoan ngoãn diễn thật một chút.”
Chu Như Diệu: “…”
Cố Chi Hành: “…”
OK, phiền phức rồi.
“Tôi ngu luôn rồi, anh em à, chúng ta thật sự phải làm chị em tốt sao?” Chu Như Diệu buồn bã nhìn Cố Chi Hành: “Thế thì chúng ta đấu kiếm luôn đi?”
Cố Chi Hành mặt vô cảm sờ đũng quần.
Chu Như Diệu nói: “Má mày, không phải đấu cái kiếm đấy.”
Cố Chi Hành nói: “Buổi trưa tôi ăn hơi nhiều nên thắt lưng hơi chật.”
Chu Như Diệu nói: “Mợ mày, giở vờ giả vịt!”
Chu Như Diệu nói xong đứng dậy choàng lấy cổ Cố Chi Hành, cô nhấc chân lên đá cậu.
1 giờ chiều ở phòng khách bắt đầu loạn hết lên.
Lý Hàn Sơn im lặng nhìn sàn nhà đầy lông gà, cuối cùng cậu ta mở miệng nói: “Ngồi xuống đi, để tôi nghĩ cách.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Như Diệu nằm trên sô pha bị Cố Chi Hành kéo cổ áo, dò hỏi: “Anh em, cậu nói thử đi.”
Lý Hàn Sơn: “Thứ nhất, nguyên nhân Ứng Thải Việt để chúng ta làm bạn với Ứng Thải Liên là do cậu ta lo lắng cho Ứng Thải Liên, nhưng lại sợ cô ta từ chối ý tốt của mình nên quyết định lùi một bước để tính tiếp.”
Cố Chi Hành đứng dậy đẩy Chu Như Diệu ra: “Ý cậu là? Chỉ cần quan hệ giữa cậu ta và chị gái tốt hơn thì có thể giải quyết vấn đề của chúng ta?”
“Đúng thế.” Lý Hàn Sơn dừng một lát rồi nói tiếp: “Hơn nữa, tôi thấy đây cũng là điều Ứng Thải Liên muốn. Tôi đã nghĩ rất kỹ rồi, cô ta bị ám ảnh bởi khát vọng muốn được người khác quan tâm và yêu thương, đây là biểu hiện của việc thiếu thốn tình cảm gia đình. Kết hợp với hoàn cảnh gia đình hiện tại của cô ta, tôi đoán cô ta muốn giữ khoảng cách với Ứng Thải Việt như vậy là để bản thân có cảm giác an toàn.”
Chu Như Diệu nghĩ một lát, nghiêng đầu như chú cún con: “Để tôi lý giải một chút. Nếu chúng ta để Ứng Thải Việt làm Ứng Thải Liên có đủ cảm giác an toàn thì có thể giải quyết quan hệ của họ đúng không?”
Lý Hàn Sơn vô cùng kinh ngạc nhìn bọn họ: “Đầu óc các cậu hôm nay nhanh nhạy thật, làm tôi thấy tinh tinh có khả năng tiến hóa thành nhân loại đấy.”
Cố Chi Hành: “Sao cậu không nghĩ là do bình thường chúng tôi nhường cậu?”
Chu Như Diệu: “Đúng, đúng đấy.”
Lý Hàn Sơn: “…?”
Cậu ta biết rõ bọn họ đang bao biện nhưng Lý Hàn Sơn vẫn thấy nghi ngờ cuộc sống trong một khoảnh khắc ngắn ngủi đó.
Lý Hàn Sơn: “Thế giờ các cậu trở nên thông minh thì có chủ ý gì không?”
“Tôi có ý tưởng!” Chu Như Diệu giơ cao tay, trên đầu như có một cái bóng đèn phát sáng: “Ném hai cậu ấy vào rừng cây nguyên thủy để bọn họ ở chung với nhau được không?”
Lý Hàn Sơn: “….Bác bỏ.”
Bóng đèn của Chu Như Diệu tắt, bóng đèn của Cố Chi Hành lại sáng.
Cố Chi Hành nói: “Anh hùng cứu mỹ nhân được không?”
Lý Hàn Sơn nhướng mày: “Ví dụ?”
Cố Chi Hành nói: “Ba người chúng ta giả vờ làm côn đồ trêu chọc các cậu ấy, sau đó để Ứng Thải Việt đánh chúng ta, bảo vệ Ứng Thải Liên. Như vậy có lẽ sẽ khiến cô ta có cảm giác an toàn nhỉ?”
Chu Như Diệu nói: “Đúng! A Hành, trâu thật! Đi, đi thôi, chúng ta đi chuẩn bị luôn!”
Lý Hàn Sơn: “…”
Lý Hàn Sơn nói: “Để tôi nghĩ một chút.”
Ý tưởng đáng sợ gì vậy trời, nhưng điều đáng sợ hơn đó là lúc ấy Lý Hàn Sơn không cảm thấy kế hoạch này có lỗ hổng nào.
Lý Hàn Sơn cảm giác IQ của mình đang dần chìm xuống vực sâu, mà Cố Chi Hành và Chu Như Diệu cứ như hai quả cân kéo chỉ số thông minh của cậu ta xuống.
Lý Hàn Sơn nói: “Ứng Thải Việt sẽ không đồng ý, hơn nữa cũng rất khó để tạo tình huống như vậy.”
Cuối cùng cậu ta cũng nghĩ ra điểm chưa phù hợp.
Lý Hàn Sơn bắt đầu cảm thấy tự hào vì chỉ số thông minh của mình.
Trấn nhỏ yên tĩnh ở thành phố D vào ban đêm trở nên náo nhiệt, dân cư như tập trung hết đến khu chợ đêm.
Ở chỗ ngoặt gần chợ đêm, cây xanh rậm rạp che mất con đường nhỏ, nhiều cửa hàng đã đóng cửa, chỉ có ánh đèn đường mờ nhạt.
Trước mặt tiền của một cửa hàng, ba người mặc áo khoác, đội mũ và đeo khẩu trang đứng chờ dưới gốc cây.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro