Quản Quản Xuyên Thư, Cứu Cứu Nam Chủ!

.2

Khiếu Ngã Tô Tam Thiếu

2024-11-19 00:38:27

[ Biên tập viên Mộ Nhị Mộc: Quyển sách này vi phạm quy định à ~

Gọi tôi là Tô Tam Thiếu: Vi phạm chỗ nào???

Biên tập viên Mộ Nhị Mộc: Chủ yếu là liên quan đến chính trị nên không thể viết đề tài này được ~

Gọi tôi là Tô Tam Thiếu: Tại sao??

Biên tập viên Mộ Nhị Mộc: Bởi vì quốc gia không cần những điều kỳ lạ này, quốc gia tin tưởng vào khoa học ~

Gọi tôi là Tô Tam Thiếu: Tôi đã viết vài chục ngàn chữ rồi đấy...

Biên tập viên Mộ Nhị Mộc: Đề nghị thừa dịp này viết thêm một quyển nữa đi [đáng yêu.jpg]

Gọi tôi là Tô tam thiếu: ...

Biên tập viên Mộ Nhị Mộc: Cố lên nha ~]

Khung trò chuyện dần dần trở nên trong suốt rồi biến mất, văn bản trên cuốn sổ cũng lập tức biến mất, trên trang sổ một dòng chữ mới hiện ra: "Không được viết chủ đề liên quan đến chính trị quốc gia, câu chuyện này tạm thời phải dừng lại, sau đó tác giả sẽ sửa chữa hoặc bỏ luôn…"

Chu Như Diệu: "..."

Lý Hàn Sơn: "..."

Cố Chi Hành: ".."

Cố Chi Hành bắt chước cử chỉ của Chu Như Diệu: "Cốt truyện thu hẹp rồi."

Đầu óc của Lý Hàn Sơn trống rỗng, cậu ta cảm thấy cốt truyện không thể mở rộng được nữa vì dòng chữ trên trang giấy cũng đang dần biến mất. Lý Hàn Sơn mệt mỏi thở dài cạn lời luôn.

Hai tay cậu ta bắt đầu ôm lấy đầu mình.

Vẻ mặt của Chu Như Diệu mờ mịt, đôi mắt đen run rẩy, có vẻ như bây giờ cậu cũng vô cùng bất lực: "Chúng ta đang trên đường đi rồi, bây giờ làm sao đây?"

Cậu vừa nói xong xe liền dừng lại.

Tài xế ngồi phía trước gõ gõ tấm ngăn.

Lý Hàn Sơn đang suy sụp ngồi bên cạnh ấn cái nút khiến vách ngăn hạ xuống.

Tài xế nói: "Lúc nãy trên trời bỗng dưng rơi xuống một tảng đá lớn, xung quanh có rất nhiều xe đang bị kẹt chỗ này, chúng ta có nên đổi một con đường khác không?"

Lý Hàn Sơn thì thầm: "Tảng đá... lớn?"

Người tài xế gật đầu: "Đúng vậy!"

Lý Hàn Sơn: "..."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sắc mặt cậu vô cảm nói: "Quay về chỗ lớp học thêm đi."

Sau đó Lý Hàn Sơn ấn cái nút lần nữa làm cho vách ngăn dâng lên, rồi tiếp tục ôm đầu, tinh thần suy sụp.

Hai người Cố Chi Hành và Chu Như Diệu nhìn nhau, cũng không biết nên an ủi cậu ta thế nào.

Cố Chi Hành hắng giọng, ghé sát tai Lý Hàn Sơn nhẹ nhàng hỏi: "Cậu không sao chứ ---"

Tiếp theo cô dừng lại vẫy tay gọi Chu Như Diệu.

Chu Như Diệu hiểu ý.

Hai người lặng lẽ ngồi sát Lý Hàn Sơn, chỉ nghe cậu ta đang tự mình thì thầm: "Trò chuyện, tảng đá, cốt truyện... 0,1,1,2,3... Cái này chẳng lẽ là một cái thế giới có tư duy thấp? F(0)=0, F(1)=1, F(2) = F(1)+F(0), F(3)+F(2)+F(2)... Nếu là vậy thì thế giới mới trí tuệ cao ở chỗ nào? Thật sự có thế giới mới nào sao..."

Chu Như Diệu: "...."

Cố Chi Hành: "...."

Trước cửa tòa cao ốc, ba người mang theo Triệu Nhất Nhất còn đang buồn ngủ đi lên lầu.

Lý Hàn Sơn trầm mặc không nói chuyện, nụ cười trên mặt nhợt nhạt và yếu ớt của cậu cho thấy trạng thái bây giờ của cậu sắp sụp đổ.

Cố Chi Hành và Chu Như Diệu cũng có phần không chấp nhận nổi thực tại, ít ra hai người cũng chưa suy sụp như Lý Hàn Sơn. Dù sao từ trước đến giờ, Lý Hàn Sơn vẫn luôn kiên trì thận trọng tìm điểm mấu chốt để giải quyết vấn đề này.

Đi được một vài bước, Cố Chi Hành thở dài nói: "Các cậu lên trước đi, tôi muốn hút một điếu thuốc."

"Tôi cũng vậy." Chu Như Diệu dừng chân nhìn về phía Lý Hàn Sơn: "Một mình cậu có đi được không?"

Lý Hàn Sơn nhìn bọn họ lại giống như kẻ mất hồn dắt Triệu Nhất Nhất tiếp tục đi lên lầu.

Hai người đưa mắt nhìn đối phương rồi cùng nhau xuống cầu thang hút một điếu thuốc.

Chu Như Diệu: "Cậu ta có ổn không nhỉ? Nãy giờ cứ nhắc thế giới mới mãi."

Cố Chi Hành: "Tôi cảm thấy nếu cậu ta cứ tiếp tục như vậy rất dễ đi xuất gia."

Chu Như Diệu: "Nói không chừng cậu ta sẽ bắt đầu học ngồi thiền và truyền giáo."

Cố Chi Hành: "Làm ơn đi, cậu ta là sinh vật thông minh nhất trong chúng ta, không bao giờ có truyện đó xảy ra."

Cô mới nói một nửa thì có một nhóm người hung hăng xông lên lầu vô tình huých phải vai cô, một lời xin lỗi cũng không có.

Hai người nhìn nhau cảm thấy có chút kỳ lạ, hoàn toàn không biết mục đích của nhóm người này là tầng bốn tòa nhà nơi Triệu Nhất Nhất học.

Lý Hàn Sơn nhìn lịch học mà Cố Chi Hành gửi tới, lại ngẩng đầu nhìn số phòng: 407

407, lớp Tiếng anh cho trẻ em.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chính là nơi này.

Lý Hàn Sơn vỗ lưng Triệu Nhất Nhất, lại nhìn giáo viên đang đứng nghênh đón học sinh ở cửa, hỏi: "Xin hỏi, Triệu Nhất Nhất có tên trong danh sách không?"

Cậu vừa dứt lời thì thấy một đoàn người mặc áo đen nhanh chóng lại gần đây, một người đè giáo viên xuống la lớn: "Cảnh sát đây! Không được nhúc nhích! Tất cả mọi người có mặt không được di chuyển! Hiện tại chúng tôi cần phải bắt giữ giáo viên lớp học bổ túc!"

Lý Hàn Sơn: "..."

Vài người cảnh sát đi tới, có một người hỏi cậu: "Cậu là phụ huynh của học sinh à?"

Một người khác tiếp lời: "Không có việc gì đâu, chúng tôi chủ yếu kiểm tra lớp học bổ túc, không liên quan gì tới phụ huynh học sinh."

Lý Hàn Sơn nhẹ nhàng thở phào đang muốn trả lời thì thấy Cố Chi Hành và Chu Như Diệu chậm rì rì đi lên lầu, sau đó trợn mắt há miệng nhìn mình.

Vài giây sau, Cố Chi Hành vẻ mặt bi thảm hét lên: "Lý Hàn Sơn! Tôi đã nói cậu đừng có nhắc tới thế giới mới gì đó mà!"

Chu Như Diệu nắm lấy tay cô vẻ mặt sụp đổ: "Tôi biết mà! Tôi biết cậu sẽ biến thành như vậy!"

Lý Hàn Sơn: "..."

Cảnh sát đứng một bên nhìn sang, vừa rồi rất thân thiện nhưng bây giờ nghe xong liền nhanh chóng thay đổi sắc mặt. Cảnh sát bắt lấy một tay của Lý Hàn Sơn đè ra sau nói: "Thế giới mới? Chúng tôi nghi ngờ cậu có liên quan tới bán hàng đa cấp truyền giáo, e rằng các cậu phải đi theo chúng tôi một chuyến."

Lý Hàn Sơn: "..."

Hai mắt cậu đờ đẫn nhìn về phía bọn họ, trong lòng đã chết lặng không còn một gợn sóng nào nữa.

Tất cả bốn người bao gồm cả Triệu Nhất Nhất ở đồn cảnh sát uống trà suốt hai tiếng.

Khi bọn họ đi ra đã là bốn giờ chiều, sắc trời đã hơi ráng vàng.

Cố Chi Hành: "Hiểu lầm, hiểu lầm rồi người anh em."

Chu Như Diệu: "Chúng tôi cũng đã theo cậu lấy khẩu cung rồi, anh em tốt đừng để ý nhiều làm gì."

Lý Hàn Sơn: "..."

Triệu Nhất Nhất ngoan ngoãn đứng một bên không nói lời nào cũng không náo loạn khóc nháo.

Biểu cảm trên mặt cô ấy cũng đầy nét tang thương.

Ba người lớn và một đứa trẻ cứ như vậy buồn bã đứng trước cửa đồn cảnh sát, gió nhẹ thổi qua càng làm ba người thêm trầm mặc, càng thổi càng khiến ba người thêm đau khổ.

Lý Hàn Sơn suy sụp triệt để

Không thể đưa cô đi, không thể báo cảnh sát cũng không thể tới lớp học bổ túc.

Giữa trời đất này, rốt cuộc còn có nơi nào để đi đây.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quản Quản Xuyên Thư, Cứu Cứu Nam Chủ!

Số ký tự: 0