Quản Quản Xuyên Thư, Cứu Cứu Nam Chủ!

.2

Khiếu Ngã Tô Tam Thiếu

2024-11-19 00:38:27

Thời gian cô giữ hình dạng này cũng kha khá rồi đấy, mong cô cố gắng hoàn thành nhiệm vụ. Nếu còn tiếp tục có thái độ không hợp tác với nhiệm vụ thì danh xưng “đứa trẻ may mắn” của cô sẽ bị tước mất đấy.

Nhiệm vụ trước mắt: Nhận được 50 điểm quan tâm, mong cô có thể nhanh chóng thu hút được sự chú ý của người khác.

Nhiệm vụ đề xuất: Mới vào giới giải trí.

“Đừng nói chuyện với ta nữa, ta chịu đủ rồi.” Triệu Nhất Nhất ôm đầu, co người lại, cô ấy cảm thấy hơi suy sụp. “Ta không nên ký kết với ngươi, ta không nên làm vậy, ta không muốn làm một chú hề nữa.”

Hệ thống ngôn ngữ của Triệu Nhất Nhất như bị phá vỡ, những lời nói ra nghe không logic gì cả.

Trong lúc cô ấy đang suy sụp thì tiếng mở cửa vang lên “cạch” một tiếng.

Triệu Nhất Nhất co rụt người lại theo bản năng. Một tia sáng chiếu vào từ khe cửa.

Cửa phòng được mở ra.

Sau đó, công tắc đèn được bật lên.

Ánh sáng chiếu rọi cả căn phòng, Triệu Nhất Nhất đang ngồi ở góc tường cũng được ánh sáng bao trùm.

Là Chu Như Diệu.

Đằng sau là Cố Chi Hành và Lý Hàn Sơn.

Triệu Nhất Nhất mở mắt ra, bàn tay đang nắm lại thành nắm đấm của cô ấy thả lỏng ra một chút. Một giây sau đó, cô ấy muốn nở một nụ cười nhưng nụ cười đó lại bị một giọng nói ngăn lại.

Chu Như Diệu nói: “Đừng giả vờ nữa Triệu Nhất Nhất, chúng tôi biết cô có ký ức.”

Triệu Nhất Nhất ngơ ra.

Chu Như Diệu nhìn cô ấy nói tiếp: “Chúng tôi cũng biết cô có hệ thống, biết cô có thể điều khiển để bản thân trở thành người như thế nào. Chúng tôi cũng không định chơi với cô nữa đâu.”

Chu Như Diệu nói hết luôn những gì cần nói nhưng cũng thấy chột dạ, không dám đưa mắt lên nhìn cô ấy.

Lý Hàn Sơn thầm lắc đầu trong lòng, cậu ta vẫn thấy cách này không tệ nhưng hành vi của Chu Như Diệu thì thô lỗ quá.

Như cậu ta nghĩ, Triệu Nhất Nhất mặt đầy vẻ hoang mang, làm ra vẻ không biết gì: “Anh ơi, anh đang nói gì thế em không hiểu.”

Cố Chi Hành nói: “Chúng tôi cũng có hệ thống, ban nãy hệ thống đã nói với chúng tôi rồi.”

Cô nói xong thì quay sang nhìn Triệu Nhất Nhất.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sự ngơ ngác trên mặt Triệu Nhất Nhất dần biến mất, mặt cô ấy không chút biểu cảm, cơ thể nhỏ bé trông hơi đáng thương.

Vài giây sau, cơ thể cô ấy bắt đầu co giật, cô ấy dựa vào tường rồi từ từ trượt xuống.

Một tia sáng màu xanh lam lấp lánh đi ra khỏi cơ thể cô ấy, lơ lửng giữa không trung, trong ánh sáng hiện ra mấy dòng mã.

Cố Chi Hành và Chu Như Diệu trợn tròn mắt lên, họ rất bất ngờ.

Lý Hàn Sơn không nói gì cả, thế giới quan của cậu ta đang thiết lập lại.

Hệ thống nói: “Xin hỏi ai trong mấy người có hệ thống thế, nói cho tôi biết mã số được không để tôi biết có phải là đồng nghiệp hay không.”

Mấy người còn có biên chế nữa sao?

Cố Chi Hành và Chu Như Diệu nhìn nhau một cái, họ nhìn ra một câu nói từ ánh mắt của đối phương: Chết rồi, cái này chưa kịp bịa ra.

Cố Chi Hành chớp mắt, hắng giọng: “Hệ thống của chúng tôi cao cấp hơn ngươi, ngươi biết vậy là được rồi.”

Chu Như Diệu gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, ngươi báo số hiệu ra đây, chúng tôi cũng muốn biết ngươi là cái thứ gì.”

Giọng máy móc của hệ thống vang lên, không có chút cảm xúc nào cả: “Sau khi hệ thống liên kết với kho số liệu, tôi vẫn chưa tìm ra được dấu hiệu hoạt động của đồng nghiệp. Mong hai người báo số hiệu ra để bộ phận tình báo điều tra.”

Sao lại còn uy hiếp nữa thế?

Cố Chi Hành bắt đầu chọc vào eo Lý Hàn Sơn, dùng ánh mắt để ra hiệu cho cậu ta.

Bộ não đang truy tìm những điều kỳ diệu trong vũ trụ của Lý Hàn Sơn cuối cùng cũng được khởi động lại, cậu ta nhìn hai người họ.

Cố Chi Hành nhỏ giọng nói: “Mau nghĩ cách đi.”

Chu Như Diệu cũng nhỏ giọng nói: “Cứu với, tôi không bịa được, mau tìm cách đối phó cho qua đi.”

Cậu ta hít một hơi thật sâu, não xoay như chong chóng.

Số hiệu, bộ môn, kho số liệu, điều tra.

Xem ra các hệ thống có một tổ chức khổng lồ, đầy đủ các phòng ban. Trong đó cũng có các nhiệm vụ, bao gồm cả các hệ thống có số hiệu khác nhau, công dụng khác nhau.

Như vậy thì…

Lý Hàn Sơn nhìn ánh sáng màu xanh lam đó mà thấy hơi đau đầu, hồi tưởng lại cảnh hồi nhỏ bố mẹ mình xử lý công việc, cậu ta trầm giọng xuống nói: “Ngươi ở phòng nào, báo số hiệu hệ thống ra đây, bên tôi đang chấp hành nhiệm vụ bí mật. Bây giờ hành vi của ngươi có thể coi là cản trở người thi hành công vụ, ngươi bắt buộc phải trả lời những câu hỏi sau để chứng minh: Ký hiệu phòng ban, số quyết định của phòng ban và hệ thống cấp trên quản lý trực tiếp.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ánh sáng đó hóa thành một đống mờ mờ, giọng máy móc đó cũng ngắc ngứ: “Không tìm ra được nhiệm vụ kiểu vậy trong kho tình báo, có vẻ là nhiệm vụ bí mật của hệ thống cao cấp. Bổn hệ thống thuộc bộ phận giải trí, số hiệu hệ thống là pli93024, cấp trên trực tiếp quản lý là hu23810k, ký hiệu bộ phận giải trí là yuloi, số quyết định là…”

Sau một chuỗi những âm thanh qua đi , giọng nói máy móc của hệ thống khôi phục lại trạng thái bình thường.

Hệ thống nói: “Xin chào, xin hãy ra mệnh lệnh.”

Thế này được thật á?

Lý Hàn Sơn thấy lo cho hệ thống AI trong thế giới tương lai.

Lý Hàn Sơn hắng giọng, nhìn hai người đang nhìn cậu ta với ánh mắt như nhìn vị cứu tinh. Cậu ta hắng giọng nói tiếp: “Ngươi lập tức về tổng bộ chờ lệnh, từ bỏ nhiệm vụ này, ưu tiên phối hợp với nhiệm vụ đây đã.”

Vài giây sau, hệ thống lại biến thành một tia sáng xanh, dần biến mất.

Một dòng lệnh xuất hiện trong không trung rồi nhanh chóng biến mất.

Sau khi cấp trên quyết định dừng việc hợp tác với Triệu Nhất Nhất, hệ thống này sẽ về tổng bộ đợi điều tra.

Lý trí của Lý Hàn Sơn cuối cùng đã trở về sau một thời gian dài.

Cuối cùng thì cậu ta cũng quen rồi.

Cuối cùng thì cậu ta cũng nhận ra rồi.

Cuối cùng thì cậu ta cũng hiểu rồi.

Chỉ có hoang đường mới giải quyết được sự hoang đường. Còn Cố Chi Hành và Chu Như Diệu thì hô lên, hay lắm.

Cố Chi Hành: “Mở miệng là thành tổng tư lệnh.”

Chu Như Diệu: “Ngầu lắm, đọc không ít công văn đúng không.”

Lý Hàn Sơn không muốn nói gì cả, cậu ta muốn cảm nhận thế giới hoàn toàn mới này.

Cho đến khi Chu Như Diệu lật cuốn sổ ra, Lý Hàn Sơn nhìn thấy văn án của Triệu Nhất Nhất.

văn án này, tên hay nội dung đề tài chưa thông qua kiểm duyệt nên đã bị chặn, mong tác giả kịp thời sửa.

Lý Hàn Sơn: “...”

Lý Hàn Sơn thấy cực kỳ suy sụp, suy sụp đến mức mà cậu ta quen luôn rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quản Quản Xuyên Thư, Cứu Cứu Nam Chủ!

Số ký tự: 0