Quản Quản Xuyên Thư, Cứu Cứu Nam Chủ!
Chương 21
Khiếu Ngã Tô Tam Thiếu
2024-11-19 00:38:27
Edit: linhmun1505
Tiết bơi lội kết thúc, Cố Chi Hành cùng Chu Như Diệu không hề nói một câu, sự an tĩnh này làm Lý Hàn Sơn vô cùng hưởng thụ.
Ba người sóng vai cùng trở về phòng học, một đường trầm mặc.
Mắt thấy sắp đến khu dạy học, Lý Hàn Sơn thấy Cố Chi Hành cùng Chu Như Diệu trao đổi ánh mắt, tự mình tìm lấy cớ rời đi.
Lý Hàn Sơn cảm thấy không sao cả, bọn họ chỉ cần không làm phiền hắn là được.
Nhưng hiện tại không giống, hắn có chút để ý, để ý cuốn sổ kia. Bởi vì nếu như hắn không nhìn lầm, trên cuốn sổ, hình như có viết tên hắn cùng với một số nội dung khó hiểu.
Lý Hàn Sơn chỉ nhớ mơ hồ, hình như là "Lý Hàn Sơn........... Cố chấp...... Đôi mắt đỏ lên: Đừng rời khỏi......" Linh tinh.
Lý Hàn Sơn: "......."
Không biết vì sao, trong nháy mắt hắn cảm thấy thẹn cùng nghẹn lời.
Bất quá vấn đề là, nội dung này rốt cuộc là cái gì.......... Là tiểu thuyết?
Lý Hàn Sơn phỏng đoán, ngay sau đó lại lập tức phủ định.
Cuốn sổ kia trước đó hắn có chú ý qua, Chu Như Diệu dường như luôn mang theo bên người, thường lấy ra cùng Cố Chi Hành thì thầm to nhỏ. Nếu đơn thuần là, lấy "Lý Hàn Sơn" làm vai chính tiểu thuyết, bọn họ hẳn là cũng sẽ không thản nhiên như vậy? Hoặc là nói, bọn họ hẳn là sẽ không nhàm chán đến mức dùng hắn làm nhân vật viết tiểu thuyết.
Hơn nữa, chuyện này với bọn họ ngoại trừ mua vui căn bản không có lợi ích gì......
.........
Không, bọn họ có thể thản nhiên mà thấy việc nghĩa hăng hái làm chỉ vì muốn đoạt thẻ thanh toán vườn trường, đương nhiên có khả năng thản nhiên đối mặt với hắn. Hơn nữa, bọn họ đích xác chính là nhàm chán đến nỗi muốn tìm việc mua vui, lấy hắn làm nhân vật chính viết tiểu thuyết nghe cũng rất giống sự tình mà tai tên ngốc này có thể làm ra.
Lý Hàn Sơn tuyệt vọng phát hiện chính mình thế nhưng vô pháp bài trừ khả năng bọn họ dùng hắn làm nhân vật để viết tiểu thuyết.
Nếu như tiếp tục suy luận không thể biết được đáp án đúng hay sai, như vậy khả năng ngược lại là gì?
Giả định bọn họ thật sự dùng hắn làm nhân vật viết tiểu thuyết, như vậy....... Như vậy con mẹ nó hoàn toàn hợp lý.
Lý Hàn Sơn về tới phòng học, hắn ngồi xuống lấy ra một cuốn sách bắt đầu đọc.
Không ai biết, trong một góc, trong đầu hắn từ dãy Fibonacci cấu thành một mảng con số liệu.
Bên kia Cố Chi Hành cùng Chu Như Diệu hoàn toàn không biết, Lý Hàn Sơn chỉ dựa vào mấy câu rời rạc kia đã suy luận ra được bản chất, bọn họ hiện tại còn đang ở trong WC hoài nghi nhân sinh.
Chu Như Diệu: "A Hành, tôi không hiểu."
Cố Chi Hành chụp vai hắn, an ủi: "Hiện tại trọng trách mắt đỏ giao cho cậu, cậu làm đi."
Chu Như Diệu thập phần thống khổ, biểu tình dần vặn vẹo, "Tôi không hiểu, vì cái gì, tôi thậm chí là bị bắt phải thấy việc nghĩa hăng hái làm, vì cái gì."
"Ông lão mất ngựa, nào biết phúc hay hoạ."
Cố Chi Hành an ủi nói.
"hiện tại mắt đỏ cũng không phải cậu!" Chu Như Diệu nổi trận lôi đình, đi lại trước bồn rửa mặt, "Cậu nói xem chuyện này phúc ở nơi nào a? Phúc khí này cho cậu cậu có lấy không a?"
Cố Chi Hành: "........"
Cố Chi Hành suy nghĩ một chút, thập phần chân thành nói: "Ít nhất hiện tại tôi sẽ không còn bị đánh gãy chân."
Chu Như Diệu: "........"
Hắn hít sâu một hơi, mắt đen ướt dầm dề, duỗi tay chỉ chính mình, "Tôi đâu? Tôi làm sao bây giờ a? tôi ứng phó với Phương Chi thế nào đây a? Tôi nhớ rất rõ ở trong mộng, cô ấy theo đuổi nam sinh, so với Mạnh Tư Tuyết còn khủng bố hơn a!"
Cố Chi Hành trầm tư hồi lâu, vỗ vỗ bả vai Chu Như Diệu.
Cô nói: " Tôi cảm thấy việc này tất cả trách nhiệm thuộc về Lý Hàn Sơn."
Chu Như Diệu nhìn về phía cô: "......Bằng không."
Cố Chi Hành gật đầu: "Chúng ta đi tìm Lý Hàn Sơn đi."
"......Cho nên?" Lý Hàn Sơn vẫn duy trì mỉm cười lễ phép, nhẹ giọng hỏi: "Các cậu hy vọng tôi giúp các cậu giải quyết việc bị Phương Chi theo đuổi?"
Chu Như Diệu gật đầu như gà mổ thóc.
Lý Hàn Sơn không có trực tiếp trả lời, chỉ nói: "Tôi có hai vấn đề."
Cố Chi Hành biểu tình đạm bạc, "Nói đi."
Lý Hàn Sơn khép sách, giọng nói thong thả ung dung, vẫn mỉm cười, "Chứng cứ đâu? Có phải là do cậu suy nghĩ nhiều?"
Ngày hôm qua vừa cứu người, hôm nay liền cảm thấy chính mình sẽ bị theo đuổi kịch liệt.
Có phải là suy nghĩ nhiều quá?
Lý Hàn Sơn suy nghĩ trong lòng.
Cố Chi Hành cùng Chu Như Diệu liếc nhau, Cố Chi Hành lấy di động ra.
Lý Hàn Sơn nhìn lướt qua.
"Chào cậu, xin hỏi cậu là bằng hữu của Chu Như Diệu sao? Tôi là Phương Chi, tôi từ bạn bè xin được wechat của cậu, tiết bơi lội hôm qua vô vùng cảm ơn Chu Như Diệu đã cứu tôi! Tôi rất muốn biểu đạt trực tiếp với cậu ấy, muốn hỏi một chút, bạn học Chu Như Diệu có yêu thích đồ vật gì không? Tôi muốn tặng hắn lễ vật."
Đây là tin nhắn Cố Chi Hành nhận được.
Lý Hàn Sơn mỉm cười, "Này chứng minh được cái gì, tôi cảm thấy cô ấy cũng không biểu hiện ra quá nhiều cảm tình."
Chu Như Diệu cũng lấy di động ra: "Cậu nhìn xem."
"Ô ô ô vô cùng cảm ơn cậu đã cứu tôi, thực sự xin lỗi tôi không phải muốn liên luỵ cậu."
"Đúng rồi, quên giới thiệu, tôi là Phương Chi."
"Không biết chừng nào cậu rảnh, tôi muốn mời cậu ăn một bữa cơm cảm tạ cậu!"
Lý Hàn Sơn nhìn về phía Chu Như Diệu, vẫn mỉm cười, "Tôi cảm thấy chỉ là lễ phép mà---------"
Chu Như Diệu đánh gãy hắn: "Kéo xuống."
Lý Hàn Sơn bị hắn đánh gãy cũng hoàn toàn không bực bội, nghe lời hắn trượt xuống dưới.
"Bạn học Chu Như Diệu, tôi có thể gọi cậu là Như Diệu không? Cậu cũng có thể gọi tôi là Chi Chi, chúng ta bằng tuổi a. Hồi trước cậu thi đấu tôi có đi xem, cậu thật sự rất lợi hại a!"
"Thật xin lỗi, tôi nhắn quá nhiều làm phiền cậu rồi, nhưng không biết vì cái gì chính là rất muốn nói chuyện cùng cậu. Xin lỗi xin lỗi, cậu không có thời gian trả lời a, không sao, tôi biết cậu rất bận. Đúng rồi, cậu sống ở chung cư Minh Tú sao? Tôi cũng ở gần đó a! Hôm nào đó tôi sẽ tới bái phỏng!"
"Hiện tại cậu đang ở phòng học sao, tôi muốn đưa cho cậu bánh quy tôi chính tay làm! Ai nha, tôi quên mất, tiết này có phải các cậu học môn cưỡi ngựa không, tôi quên mất hắc hắc hắc."
Lý Hàn Sơn: "......."
Này cái gì theo dõi cuồng, trường học này còn có người bình thường không?
"Nói tóm lại, vấn đề thứ nhất về chứng cứ bọn tôi đã lấy ra." Cố Chi Hành dừng lại, nhìn về phía Lý Hàn Sơn, "Vấn đề thứ hai là gì?"
Lý Hàn Sơn nhìn về phía Chu Như Diệu, thấp giọng, "Cuốn sổ của Chu Như Diệu viết cái gì."
Chu Như Diệu theo bản năng nhăn mày, khuôn mặt luôn mỉm cười tủm tỉm hiện ra chút cảnh giác, "Cậu hỏi vấn đề này để làm gì?"
"Ngày hôm qua, hình như tôi thấy được nội dung có chút liên quan đến tôi." Giọng Lý Hàn Sơn bình tĩnh, "Tôi rất tò mò."
Chu Như Diệu cùng Cố Chi Hành nhìn nhau.
Cố Chi Hành khẽ gật đầu.
Chu Như Diệu dời tầm mắt, lấy cuốn sổ từ trong lồng ngực ra, nhìn Lý Hàn Sơn, "Cậu muốn xem?"
Lý Hàn Sơn gõ ngón tay lên mặt bàn, nói: "Làm trao đổi, tôi có thể giúp các cậu giải quyết chuyện này."
Chu Như Diệu sửng sốt, Cố Chi Hành lại quyết định dứt khoát, nói thẳng: "Có thể, sau khi kết thúc chuyện này, cuốn sổ này có thể cho cậu xem."
Lý Hàn Sơn mỉm cười: "Được."
Tiết bơi lội kết thúc, Cố Chi Hành cùng Chu Như Diệu không hề nói một câu, sự an tĩnh này làm Lý Hàn Sơn vô cùng hưởng thụ.
Ba người sóng vai cùng trở về phòng học, một đường trầm mặc.
Mắt thấy sắp đến khu dạy học, Lý Hàn Sơn thấy Cố Chi Hành cùng Chu Như Diệu trao đổi ánh mắt, tự mình tìm lấy cớ rời đi.
Lý Hàn Sơn cảm thấy không sao cả, bọn họ chỉ cần không làm phiền hắn là được.
Nhưng hiện tại không giống, hắn có chút để ý, để ý cuốn sổ kia. Bởi vì nếu như hắn không nhìn lầm, trên cuốn sổ, hình như có viết tên hắn cùng với một số nội dung khó hiểu.
Lý Hàn Sơn chỉ nhớ mơ hồ, hình như là "Lý Hàn Sơn........... Cố chấp...... Đôi mắt đỏ lên: Đừng rời khỏi......" Linh tinh.
Lý Hàn Sơn: "......."
Không biết vì sao, trong nháy mắt hắn cảm thấy thẹn cùng nghẹn lời.
Bất quá vấn đề là, nội dung này rốt cuộc là cái gì.......... Là tiểu thuyết?
Lý Hàn Sơn phỏng đoán, ngay sau đó lại lập tức phủ định.
Cuốn sổ kia trước đó hắn có chú ý qua, Chu Như Diệu dường như luôn mang theo bên người, thường lấy ra cùng Cố Chi Hành thì thầm to nhỏ. Nếu đơn thuần là, lấy "Lý Hàn Sơn" làm vai chính tiểu thuyết, bọn họ hẳn là cũng sẽ không thản nhiên như vậy? Hoặc là nói, bọn họ hẳn là sẽ không nhàm chán đến mức dùng hắn làm nhân vật viết tiểu thuyết.
Hơn nữa, chuyện này với bọn họ ngoại trừ mua vui căn bản không có lợi ích gì......
.........
Không, bọn họ có thể thản nhiên mà thấy việc nghĩa hăng hái làm chỉ vì muốn đoạt thẻ thanh toán vườn trường, đương nhiên có khả năng thản nhiên đối mặt với hắn. Hơn nữa, bọn họ đích xác chính là nhàm chán đến nỗi muốn tìm việc mua vui, lấy hắn làm nhân vật chính viết tiểu thuyết nghe cũng rất giống sự tình mà tai tên ngốc này có thể làm ra.
Lý Hàn Sơn tuyệt vọng phát hiện chính mình thế nhưng vô pháp bài trừ khả năng bọn họ dùng hắn làm nhân vật để viết tiểu thuyết.
Nếu như tiếp tục suy luận không thể biết được đáp án đúng hay sai, như vậy khả năng ngược lại là gì?
Giả định bọn họ thật sự dùng hắn làm nhân vật viết tiểu thuyết, như vậy....... Như vậy con mẹ nó hoàn toàn hợp lý.
Lý Hàn Sơn về tới phòng học, hắn ngồi xuống lấy ra một cuốn sách bắt đầu đọc.
Không ai biết, trong một góc, trong đầu hắn từ dãy Fibonacci cấu thành một mảng con số liệu.
Bên kia Cố Chi Hành cùng Chu Như Diệu hoàn toàn không biết, Lý Hàn Sơn chỉ dựa vào mấy câu rời rạc kia đã suy luận ra được bản chất, bọn họ hiện tại còn đang ở trong WC hoài nghi nhân sinh.
Chu Như Diệu: "A Hành, tôi không hiểu."
Cố Chi Hành chụp vai hắn, an ủi: "Hiện tại trọng trách mắt đỏ giao cho cậu, cậu làm đi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Như Diệu thập phần thống khổ, biểu tình dần vặn vẹo, "Tôi không hiểu, vì cái gì, tôi thậm chí là bị bắt phải thấy việc nghĩa hăng hái làm, vì cái gì."
"Ông lão mất ngựa, nào biết phúc hay hoạ."
Cố Chi Hành an ủi nói.
"hiện tại mắt đỏ cũng không phải cậu!" Chu Như Diệu nổi trận lôi đình, đi lại trước bồn rửa mặt, "Cậu nói xem chuyện này phúc ở nơi nào a? Phúc khí này cho cậu cậu có lấy không a?"
Cố Chi Hành: "........"
Cố Chi Hành suy nghĩ một chút, thập phần chân thành nói: "Ít nhất hiện tại tôi sẽ không còn bị đánh gãy chân."
Chu Như Diệu: "........"
Hắn hít sâu một hơi, mắt đen ướt dầm dề, duỗi tay chỉ chính mình, "Tôi đâu? Tôi làm sao bây giờ a? tôi ứng phó với Phương Chi thế nào đây a? Tôi nhớ rất rõ ở trong mộng, cô ấy theo đuổi nam sinh, so với Mạnh Tư Tuyết còn khủng bố hơn a!"
Cố Chi Hành trầm tư hồi lâu, vỗ vỗ bả vai Chu Như Diệu.
Cô nói: " Tôi cảm thấy việc này tất cả trách nhiệm thuộc về Lý Hàn Sơn."
Chu Như Diệu nhìn về phía cô: "......Bằng không."
Cố Chi Hành gật đầu: "Chúng ta đi tìm Lý Hàn Sơn đi."
"......Cho nên?" Lý Hàn Sơn vẫn duy trì mỉm cười lễ phép, nhẹ giọng hỏi: "Các cậu hy vọng tôi giúp các cậu giải quyết việc bị Phương Chi theo đuổi?"
Chu Như Diệu gật đầu như gà mổ thóc.
Lý Hàn Sơn không có trực tiếp trả lời, chỉ nói: "Tôi có hai vấn đề."
Cố Chi Hành biểu tình đạm bạc, "Nói đi."
Lý Hàn Sơn khép sách, giọng nói thong thả ung dung, vẫn mỉm cười, "Chứng cứ đâu? Có phải là do cậu suy nghĩ nhiều?"
Ngày hôm qua vừa cứu người, hôm nay liền cảm thấy chính mình sẽ bị theo đuổi kịch liệt.
Có phải là suy nghĩ nhiều quá?
Lý Hàn Sơn suy nghĩ trong lòng.
Cố Chi Hành cùng Chu Như Diệu liếc nhau, Cố Chi Hành lấy di động ra.
Lý Hàn Sơn nhìn lướt qua.
"Chào cậu, xin hỏi cậu là bằng hữu của Chu Như Diệu sao? Tôi là Phương Chi, tôi từ bạn bè xin được wechat của cậu, tiết bơi lội hôm qua vô vùng cảm ơn Chu Như Diệu đã cứu tôi! Tôi rất muốn biểu đạt trực tiếp với cậu ấy, muốn hỏi một chút, bạn học Chu Như Diệu có yêu thích đồ vật gì không? Tôi muốn tặng hắn lễ vật."
Đây là tin nhắn Cố Chi Hành nhận được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Hàn Sơn mỉm cười, "Này chứng minh được cái gì, tôi cảm thấy cô ấy cũng không biểu hiện ra quá nhiều cảm tình."
Chu Như Diệu cũng lấy di động ra: "Cậu nhìn xem."
"Ô ô ô vô cùng cảm ơn cậu đã cứu tôi, thực sự xin lỗi tôi không phải muốn liên luỵ cậu."
"Đúng rồi, quên giới thiệu, tôi là Phương Chi."
"Không biết chừng nào cậu rảnh, tôi muốn mời cậu ăn một bữa cơm cảm tạ cậu!"
Lý Hàn Sơn nhìn về phía Chu Như Diệu, vẫn mỉm cười, "Tôi cảm thấy chỉ là lễ phép mà---------"
Chu Như Diệu đánh gãy hắn: "Kéo xuống."
Lý Hàn Sơn bị hắn đánh gãy cũng hoàn toàn không bực bội, nghe lời hắn trượt xuống dưới.
"Bạn học Chu Như Diệu, tôi có thể gọi cậu là Như Diệu không? Cậu cũng có thể gọi tôi là Chi Chi, chúng ta bằng tuổi a. Hồi trước cậu thi đấu tôi có đi xem, cậu thật sự rất lợi hại a!"
"Thật xin lỗi, tôi nhắn quá nhiều làm phiền cậu rồi, nhưng không biết vì cái gì chính là rất muốn nói chuyện cùng cậu. Xin lỗi xin lỗi, cậu không có thời gian trả lời a, không sao, tôi biết cậu rất bận. Đúng rồi, cậu sống ở chung cư Minh Tú sao? Tôi cũng ở gần đó a! Hôm nào đó tôi sẽ tới bái phỏng!"
"Hiện tại cậu đang ở phòng học sao, tôi muốn đưa cho cậu bánh quy tôi chính tay làm! Ai nha, tôi quên mất, tiết này có phải các cậu học môn cưỡi ngựa không, tôi quên mất hắc hắc hắc."
Lý Hàn Sơn: "......."
Này cái gì theo dõi cuồng, trường học này còn có người bình thường không?
"Nói tóm lại, vấn đề thứ nhất về chứng cứ bọn tôi đã lấy ra." Cố Chi Hành dừng lại, nhìn về phía Lý Hàn Sơn, "Vấn đề thứ hai là gì?"
Lý Hàn Sơn nhìn về phía Chu Như Diệu, thấp giọng, "Cuốn sổ của Chu Như Diệu viết cái gì."
Chu Như Diệu theo bản năng nhăn mày, khuôn mặt luôn mỉm cười tủm tỉm hiện ra chút cảnh giác, "Cậu hỏi vấn đề này để làm gì?"
"Ngày hôm qua, hình như tôi thấy được nội dung có chút liên quan đến tôi." Giọng Lý Hàn Sơn bình tĩnh, "Tôi rất tò mò."
Chu Như Diệu cùng Cố Chi Hành nhìn nhau.
Cố Chi Hành khẽ gật đầu.
Chu Như Diệu dời tầm mắt, lấy cuốn sổ từ trong lồng ngực ra, nhìn Lý Hàn Sơn, "Cậu muốn xem?"
Lý Hàn Sơn gõ ngón tay lên mặt bàn, nói: "Làm trao đổi, tôi có thể giúp các cậu giải quyết chuyện này."
Chu Như Diệu sửng sốt, Cố Chi Hành lại quyết định dứt khoát, nói thẳng: "Có thể, sau khi kết thúc chuyện này, cuốn sổ này có thể cho cậu xem."
Lý Hàn Sơn mỉm cười: "Được."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro