Quản Quản Xuyên Thư, Cứu Cứu Nam Chủ!
Chương 27
Khiếu Ngã Tô Tam Thiếu
2024-11-19 00:38:27
Edit: Linhmun1505
Chào mọi người. Mình là Linh. Mình đã quay lại.
"Như Diệu, chơi bóng nhất định là rất mệt, cho cậu nước nè!"
"Như Diệu, thật trùng hợp a, chúng ta trùng tiết thực nghiệm, hai ta một tổ đi?"
"Như Diệu, giữa trưa chúng ta đi nhà ăn phía Đông ăn đi? Hay là cậu muốn đi nhà ăn phía Bắc?"
Phương Chi dần dần xâm nhập vào cuộc sống sinh hoạt của Chu Như Diệu, ban đầu là chế tạo cơ hội liên tiếp gặp mặt, cho đến bây giờ không chỗ nào không gặp. Quả thật, Phương Chi là một cô gái người gặp người thích, thích cách thoải mái lại không kém phần tinh tế.
Nhưng cô gái như vậy khi lâm vào tình yêu cuồng nhiệt thì lực công phá cũng rất mạnh.
Chu Như Diệu uyển chuyển cự tuyệt, Chu Như Diệu thẳng thừng cự tuyệt, tất cả đều bị Phương Chi chắn rớt. Thậm chí cho dù Chu Như Diệu lựa chọn chiến thuật trốn đông trốn tây, Phương Chi cũng sẽ như có thuật đọc tâm chuẩn xác tìm được nơi hắn ở.
Chưa đến một tuần, tinh thần Chu Như Diệu đã có chút rách nát, mà hảo huynh đệ Cố Chi Hành cũng không có tốt hơn được bao nhiêu. Mỗi ngày đều bị Phương Chi dây dưa tra tấn ở trên mạng cũng như ngoài hiện thực, đơn giản là Phương Chi đòi biết tin tức của Chu Như Diệu.
Sau giờ Ngọ(11h-13h trưa), Phương Chi phải theo câu lạc bộ hoạt động, rốt cuộc không lại đến dây dưa hai người.
Chu Như Diệu cùng Cố Chi Hành đều nhẹ nhàng thở ra.
Bọn họ cách khoảng không trong phòng học, đều thấy được trong mắt nhau mỏi mệt cùng bất đắc dĩ.
Chu Như Diệu lại thở dài một tiếng, đi tới bàn Cố Chi Hành.
Chu Như Diệu: "Tôi không chịu được nữa."
Cố Chi Hành: "Tôi có một biện pháp."
Chu Như Diệu: "Cậu nói."
Cố Chi Hành: "Không bằng bây giờ cậu gϊếŧ tôi, sau đó cậu tự thú, như vậy tôi được giải thoát, cậu cũng có thể được an bình."
Chu Như Diệu: "........Sao chuyện tốt gì cũng đều cho cậu hết."
Cố Chi Hành: "......."
Cố Chi Hành hai tay ôm đầu điên cuồng vò đầu, mặt than vạn năm bất biến rốt cuộc có dấu hiệu nứt toạc, "Tôi không nghĩ ra được, chúng ta đi tìm Lý Hàn Sơn được không? Hắn so với chúng ta có đầu óc hơn nhiều."
"Ca ca, cậu đang nghĩ cái gì a?!" Chu Như Diệu so với Cố Chi Hành càng hỏng mất, mặt khoa trương so với giấy vụn còn nhăn hơn, "Chúng ta một tuần nay cũng không có gặp được hắn, so với nằm mơ còn khó hơn."
Lời Chu Như Diệu nói không sai, sau sự kiện "ẩu đả" Lý Hàn Sơn nói "phân rõ giới hạn" tự hồ là nghiêm túc, hắn thay đổi chỗ ngồi, tan học hay lúc ra chơi cũng không biết biến mất đến nơi nào, thậm chí các môn ngoài chương trình đều trực tiếp xin nghỉ. Thực sự mà nói, hoàn toàn tránh tiếp xúc với bọn họ. Bọn họ nguyên bản muốn ôm cây đợi thỏ cũng thất bại, vì thế, một tuần nay quân sư quạt mo Cố Chi Hành cho ra không ít chủ ý.
Cố Chi Hành xoã tung tóc đen, cào đến hỗn độn, khiến khuôn mặt cô càng hiện ra vài phần mỹ cảm suy sụp kiệt ngạo.
Hồi lâu sau, Cố Chi Hành trầm trọng chụp lên đầu vai Chu Như Diệu, "Như Diệu, cậu vẫn là nên tiếp nhận Phương Chi đi. Phương Chi thật sự ngưu bức, cậu vọt vào nhà vệ sinh nam cô ấy còn có thể tìm nam sinh chuyển lời giúp cho, tôi thấy không còn gì cô ấy không thể--------"
Cố Chi Hành dừng lại, kề sát vào hắn, thấp giọng nói: "Cậu nói xem, chả phải lúc trước Lý Hàn Sơn đã dùng chiêu hoạ thuỷ đông dẫn sao?"
Chu Như Diệu chớp chớp mắt, "A?"
Cố Chi Hành:" Chúng ta học theo, Phương Chi biết tìm người như vậy, không bằng làm cho Phương Chi đi tìm Lý Hàn Sơn rốt cuộc đang ở đâu."
"Thao! Hình như được đó!" Chu Như Diệu cũng kề sát vào chút, cảm nhận được hơi thở của Cố Chi Hành, không tự giác nhấp hạ miệng, "Làm như thế nào?"
Cố Chi Hành điểm ngón tay lên mặt bàn.
*******
Giờ giải lao buổi chiều.
"A Hành, Như Diệu lại trốn đi nơi nào rồi nha?"
Phương Chi đứng ở cửa sau lớp học cười tủm tỉm.
Cô Chi Hành môi mỏng khẽ nhúc nhích, đang muốn lên tiếng, lại bị Phương Chi đánh gãy.
"Đúng rồi, đây là khăn quàng cổ tặng cho Như Diệu, cậu nghĩ hắn sẽ thích chứ?" Phương Chi như hiến dâng vật quý đem khăn quàng cổ màu xám ra tới, đôi mắt sáng lấp lánh, "Cậu nói xem Như Diệu đã bị tôi theo đuổi lâu như vậy, hiện tại cũng là lúc nên đi vào khuôn khổ đi!"
"Tôi không biết hắn đi đâu." Cố Chi Hành ngừng một chút, "Lần này là thật."
Phương Chi nhíu mày, "Ngô" vài tiếng, cười nói: "Hắn ngoại trừ WC nam còn có thể trốn đi nơi nào?"
Cố Chi Hành nhún vai, "Cậu đi tìm đi, tìm được có thể nói với tôi."
Phương Chi nhìn chằm chằm Cố Chi Hành vài giây, xác định người trước mặt không có nói dối xong, cô xoay người liền đi.
Trước hết, Cố Chi Hành thoạt nhìn không có nói dối hoặc là Cố Chi Hành chắc chắn cô không thể tìm ra, như vậy lần này hẳn là Chu Như Diệu đã chọn một chỗ hoàn toàn mới để trốn.
Phương Chi nghĩ như vậy, trước tiên vẫn tra xét một lượt mấy nơi hắn thường trốn, không thu hoạch được gì.
Trung học Thịnh Hoài chiếm 543 mẫu, tìm hết tất cả là không có khả năng.
Phương Chi nghĩ nghĩ, đi tới khu giáo công, xả loạn quần áo, kéo tuột nơ, hùng hổ đi về phía lầu 1 phòng điều khiển.
Phương Chi dùng sức đập cửa, "Mở cửa mở cửa!!!"
"Làm sao vậy?" Giám sát viên hoảng loạn đứng dậy mở cửa, vừa mở cửa liền nhìn thấy nữ sinh biểu tình phẫn nộ, "Bạn học em làm sao vậy không sao chứ?"
"Tôi sao lại không sao? Trung học Thịnh Hoài xuất hiện kẻ đồi bại tôi có thể không sao được sao?" Phương Chi ngữ khí táo bạo,vênh mặt hất hàm sai khiến, "Mau mở camera theo dõi, tôi muốn xem xem là ai muốn giở trò với tôi!"
"Nhưng mà không có hiệu trưởng cho phép không thể----------"
"Không thể? Có biết tôi là ai không mà không thể?"
Phương Chi hung hăng liếc mắt trắng một cái, ngữ khí xảo quyệt, "Tôi nói cho anh biết, hiện tại anh mở thì sẽ không ai biết, nhưng nếu anh không mở, ngày mai anh mất việc cả trường đều sẽ biết!"
Giám sát viên choáng váng.
Phương Chi biết sự tình đã thành một nửa.
Quả nhiên, giám sát viên do dự vài phút, trước tiên đóng cửa lại.
Sau đó, hắn nói: "Em------ ngài muốn xem camera ở chỗ nào?"
(giải thích nhỏ: Ban đầu anh ta xưng 你nhưng sau đó lại đổi thành 您).
Phương Chi :"Cửa cao nhất ban A, hôm nay."
Giám sát viên trích ra đoạn video theo dõi.
Trong video, ban A vừa tan học, Lý Hàn Sơn xuất hiện đầu tiên. Không quá vài giây sau, Chu Như Diệu cũng xuất hiện, đi theo Lý Hàn Sơn. Sau đó, phảng phất Chu Như Diệu vẫn luôn đi phía sau Lý Hàn Sơn, hai người cùng nhau rời khỏi khu dạy học, Lý Hàn Sơn dường như cố ý đi đường vòng, Chu Như Diệu rất nhanh liền biến mất, chỉ còn lại Lý Hàn Sơn ở trong phạm vi giám sát. Nhưng không lâu sau, Lý Hàn Sơn cũng biến mất, hẳn là cũng đã rời khỏi phạm vi giám sát.
Phương Chi bắt đầu phân tích.
Lý Hàn Sơn tựa hồ là bằng hữu của Cố Chi Hành cùng Chu Như Diệu (nà ní :v), khu vực hắn biến mất là khu dạy học năm nhất, mà Chu Như Diệu cũng biến mất ở đây. Hai người này rõ ràng là bằng hữu vì cái gì không chào hỏi nhau? Vì sao một trước một sau biến mất? Vì sao Lý Hàn Sơn cố ý đi đường vòng?
Tất cả vấn đề đều quy về một đáp án: Bọn họ phân công nhau hành động sau đó hội hợp.
Chào mọi người. Mình là Linh. Mình đã quay lại.
"Như Diệu, chơi bóng nhất định là rất mệt, cho cậu nước nè!"
"Như Diệu, thật trùng hợp a, chúng ta trùng tiết thực nghiệm, hai ta một tổ đi?"
"Như Diệu, giữa trưa chúng ta đi nhà ăn phía Đông ăn đi? Hay là cậu muốn đi nhà ăn phía Bắc?"
Phương Chi dần dần xâm nhập vào cuộc sống sinh hoạt của Chu Như Diệu, ban đầu là chế tạo cơ hội liên tiếp gặp mặt, cho đến bây giờ không chỗ nào không gặp. Quả thật, Phương Chi là một cô gái người gặp người thích, thích cách thoải mái lại không kém phần tinh tế.
Nhưng cô gái như vậy khi lâm vào tình yêu cuồng nhiệt thì lực công phá cũng rất mạnh.
Chu Như Diệu uyển chuyển cự tuyệt, Chu Như Diệu thẳng thừng cự tuyệt, tất cả đều bị Phương Chi chắn rớt. Thậm chí cho dù Chu Như Diệu lựa chọn chiến thuật trốn đông trốn tây, Phương Chi cũng sẽ như có thuật đọc tâm chuẩn xác tìm được nơi hắn ở.
Chưa đến một tuần, tinh thần Chu Như Diệu đã có chút rách nát, mà hảo huynh đệ Cố Chi Hành cũng không có tốt hơn được bao nhiêu. Mỗi ngày đều bị Phương Chi dây dưa tra tấn ở trên mạng cũng như ngoài hiện thực, đơn giản là Phương Chi đòi biết tin tức của Chu Như Diệu.
Sau giờ Ngọ(11h-13h trưa), Phương Chi phải theo câu lạc bộ hoạt động, rốt cuộc không lại đến dây dưa hai người.
Chu Như Diệu cùng Cố Chi Hành đều nhẹ nhàng thở ra.
Bọn họ cách khoảng không trong phòng học, đều thấy được trong mắt nhau mỏi mệt cùng bất đắc dĩ.
Chu Như Diệu lại thở dài một tiếng, đi tới bàn Cố Chi Hành.
Chu Như Diệu: "Tôi không chịu được nữa."
Cố Chi Hành: "Tôi có một biện pháp."
Chu Như Diệu: "Cậu nói."
Cố Chi Hành: "Không bằng bây giờ cậu gϊếŧ tôi, sau đó cậu tự thú, như vậy tôi được giải thoát, cậu cũng có thể được an bình."
Chu Như Diệu: "........Sao chuyện tốt gì cũng đều cho cậu hết."
Cố Chi Hành: "......."
Cố Chi Hành hai tay ôm đầu điên cuồng vò đầu, mặt than vạn năm bất biến rốt cuộc có dấu hiệu nứt toạc, "Tôi không nghĩ ra được, chúng ta đi tìm Lý Hàn Sơn được không? Hắn so với chúng ta có đầu óc hơn nhiều."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ca ca, cậu đang nghĩ cái gì a?!" Chu Như Diệu so với Cố Chi Hành càng hỏng mất, mặt khoa trương so với giấy vụn còn nhăn hơn, "Chúng ta một tuần nay cũng không có gặp được hắn, so với nằm mơ còn khó hơn."
Lời Chu Như Diệu nói không sai, sau sự kiện "ẩu đả" Lý Hàn Sơn nói "phân rõ giới hạn" tự hồ là nghiêm túc, hắn thay đổi chỗ ngồi, tan học hay lúc ra chơi cũng không biết biến mất đến nơi nào, thậm chí các môn ngoài chương trình đều trực tiếp xin nghỉ. Thực sự mà nói, hoàn toàn tránh tiếp xúc với bọn họ. Bọn họ nguyên bản muốn ôm cây đợi thỏ cũng thất bại, vì thế, một tuần nay quân sư quạt mo Cố Chi Hành cho ra không ít chủ ý.
Cố Chi Hành xoã tung tóc đen, cào đến hỗn độn, khiến khuôn mặt cô càng hiện ra vài phần mỹ cảm suy sụp kiệt ngạo.
Hồi lâu sau, Cố Chi Hành trầm trọng chụp lên đầu vai Chu Như Diệu, "Như Diệu, cậu vẫn là nên tiếp nhận Phương Chi đi. Phương Chi thật sự ngưu bức, cậu vọt vào nhà vệ sinh nam cô ấy còn có thể tìm nam sinh chuyển lời giúp cho, tôi thấy không còn gì cô ấy không thể--------"
Cố Chi Hành dừng lại, kề sát vào hắn, thấp giọng nói: "Cậu nói xem, chả phải lúc trước Lý Hàn Sơn đã dùng chiêu hoạ thuỷ đông dẫn sao?"
Chu Như Diệu chớp chớp mắt, "A?"
Cố Chi Hành:" Chúng ta học theo, Phương Chi biết tìm người như vậy, không bằng làm cho Phương Chi đi tìm Lý Hàn Sơn rốt cuộc đang ở đâu."
"Thao! Hình như được đó!" Chu Như Diệu cũng kề sát vào chút, cảm nhận được hơi thở của Cố Chi Hành, không tự giác nhấp hạ miệng, "Làm như thế nào?"
Cố Chi Hành điểm ngón tay lên mặt bàn.
*******
Giờ giải lao buổi chiều.
"A Hành, Như Diệu lại trốn đi nơi nào rồi nha?"
Phương Chi đứng ở cửa sau lớp học cười tủm tỉm.
Cô Chi Hành môi mỏng khẽ nhúc nhích, đang muốn lên tiếng, lại bị Phương Chi đánh gãy.
"Đúng rồi, đây là khăn quàng cổ tặng cho Như Diệu, cậu nghĩ hắn sẽ thích chứ?" Phương Chi như hiến dâng vật quý đem khăn quàng cổ màu xám ra tới, đôi mắt sáng lấp lánh, "Cậu nói xem Như Diệu đã bị tôi theo đuổi lâu như vậy, hiện tại cũng là lúc nên đi vào khuôn khổ đi!"
"Tôi không biết hắn đi đâu." Cố Chi Hành ngừng một chút, "Lần này là thật."
Phương Chi nhíu mày, "Ngô" vài tiếng, cười nói: "Hắn ngoại trừ WC nam còn có thể trốn đi nơi nào?"
Cố Chi Hành nhún vai, "Cậu đi tìm đi, tìm được có thể nói với tôi."
Phương Chi nhìn chằm chằm Cố Chi Hành vài giây, xác định người trước mặt không có nói dối xong, cô xoay người liền đi.
Trước hết, Cố Chi Hành thoạt nhìn không có nói dối hoặc là Cố Chi Hành chắc chắn cô không thể tìm ra, như vậy lần này hẳn là Chu Như Diệu đã chọn một chỗ hoàn toàn mới để trốn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phương Chi nghĩ như vậy, trước tiên vẫn tra xét một lượt mấy nơi hắn thường trốn, không thu hoạch được gì.
Trung học Thịnh Hoài chiếm 543 mẫu, tìm hết tất cả là không có khả năng.
Phương Chi nghĩ nghĩ, đi tới khu giáo công, xả loạn quần áo, kéo tuột nơ, hùng hổ đi về phía lầu 1 phòng điều khiển.
Phương Chi dùng sức đập cửa, "Mở cửa mở cửa!!!"
"Làm sao vậy?" Giám sát viên hoảng loạn đứng dậy mở cửa, vừa mở cửa liền nhìn thấy nữ sinh biểu tình phẫn nộ, "Bạn học em làm sao vậy không sao chứ?"
"Tôi sao lại không sao? Trung học Thịnh Hoài xuất hiện kẻ đồi bại tôi có thể không sao được sao?" Phương Chi ngữ khí táo bạo,vênh mặt hất hàm sai khiến, "Mau mở camera theo dõi, tôi muốn xem xem là ai muốn giở trò với tôi!"
"Nhưng mà không có hiệu trưởng cho phép không thể----------"
"Không thể? Có biết tôi là ai không mà không thể?"
Phương Chi hung hăng liếc mắt trắng một cái, ngữ khí xảo quyệt, "Tôi nói cho anh biết, hiện tại anh mở thì sẽ không ai biết, nhưng nếu anh không mở, ngày mai anh mất việc cả trường đều sẽ biết!"
Giám sát viên choáng váng.
Phương Chi biết sự tình đã thành một nửa.
Quả nhiên, giám sát viên do dự vài phút, trước tiên đóng cửa lại.
Sau đó, hắn nói: "Em------ ngài muốn xem camera ở chỗ nào?"
(giải thích nhỏ: Ban đầu anh ta xưng 你nhưng sau đó lại đổi thành 您).
Phương Chi :"Cửa cao nhất ban A, hôm nay."
Giám sát viên trích ra đoạn video theo dõi.
Trong video, ban A vừa tan học, Lý Hàn Sơn xuất hiện đầu tiên. Không quá vài giây sau, Chu Như Diệu cũng xuất hiện, đi theo Lý Hàn Sơn. Sau đó, phảng phất Chu Như Diệu vẫn luôn đi phía sau Lý Hàn Sơn, hai người cùng nhau rời khỏi khu dạy học, Lý Hàn Sơn dường như cố ý đi đường vòng, Chu Như Diệu rất nhanh liền biến mất, chỉ còn lại Lý Hàn Sơn ở trong phạm vi giám sát. Nhưng không lâu sau, Lý Hàn Sơn cũng biến mất, hẳn là cũng đã rời khỏi phạm vi giám sát.
Phương Chi bắt đầu phân tích.
Lý Hàn Sơn tựa hồ là bằng hữu của Cố Chi Hành cùng Chu Như Diệu (nà ní :v), khu vực hắn biến mất là khu dạy học năm nhất, mà Chu Như Diệu cũng biến mất ở đây. Hai người này rõ ràng là bằng hữu vì cái gì không chào hỏi nhau? Vì sao một trước một sau biến mất? Vì sao Lý Hàn Sơn cố ý đi đường vòng?
Tất cả vấn đề đều quy về một đáp án: Bọn họ phân công nhau hành động sau đó hội hợp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro