Quản Quản Xuyên Thư, Cứu Cứu Nam Chủ!
Chương 29
Khiếu Ngã Tô Tam Thiếu
2024-11-19 00:38:27
Edit: Linhmun1505
"Được rồi các bạn học, thời gian tự do hoạt động bắt đầu, chú ý đừng rời khỏi sân vận động, không được chơi điện thoại di động."
Thầy giáo thể dục vỗ vỗ tay, tuýt còi, "Giải tán!"
Tiếng thầy vừa dứt, Phương Chi trước hết rời khỏi đội hình, cô vẫy tay với bạn tốt, "Tan học nhớ yểm trợ giúp tớ, tớ đi trước!"
Bạn tốt làm mặt quỷ, "Đi đi, đi đi!"
Phương Chi vui vẻ men theo tường, tránh tầm mắt của thầy giáo thể dục, chuẩn bị lên lầu bốn tìm Chu Như Diệu.
Cao nhị ban A cùng ban D hầu như đều trùng tiết thế dục, này tự nhiên giúp cho Phương Chi rất nhiều cơ hội.
Cô mới đến thang bộ lầu một, đột nhiên thấy một nữ sinh đang quỳ rạp trên sàn nhà, thân mình run nhè nhẹ.
Đây là làm sao vậy?
Phương Chi tức khắc ngưng trọng lên, cô phóng nhẹ bước chân đến gần, nghe thấy nữ sinh lẩm bẩm.
"Rõ ràng không có khả năng mất a, rốt cuộc rơi nơi nào a?"
Phương Chi ngồi xổm xuống, vỗ nhẹ bả vai nữ sinh, "Đồng học, cậu không sao chứ?"
Nữ sinh quay đầu, sắc mặt đỏ bừng, bất an xoa tay, "Không sao không sao, tớ đang tìm khuy cài áo."
Nữ sinh thoạt nhìn vô cùng kích động, lại như đang kiềm chế cái gì đó.
Xem ra đồ vật này rất quan trọng đối với cô ấy.
Phương Chi thấy thế, nhất thời có chút mềm lòng, "Tớ vừa vặn không có việc gì, chúng ta cùng nhau tìm nhé?"
"Có, có thể sao?" Thanh âm nữ sinh càng thêm nhỏ, cũng không dám nhìn cô, "Thực xin lỗi a, tớ không có am hiểu cách nói chuyện, cảm, cảm ơn cậu."
Phương chi có chút mềm lòng, lại nói: "Khuy cài áo rất quan trọng với cậu sao?"
"Ân, ........ Là cái mà khi còn nhỏ ba ba tặng." Nữ sinh càng nói càng cúi đầu thật thấp, phảng phất muốn chôn mặt xuống đất, "Tớ vừa ngã ở chỗ này, sợ vào lớp muộn nên đứng dậy chạy đi ngay, đi đến nửa đường mới phát hiện khuy cài áo trước ngực đã bị rơi mất, nhưng mà...... tìm khắp nơi vẫn không thấy......."
Phương Chi nhíu mày, "Khuy cài áo trông như thế nào?"
"Là nhành nguyệt quế bao quanh hạt trân châu." Nữ sinh dè dặt bổ sung, lại có chút do dự, "Nhưng mà chỉ là đồ giả thôi."
Phương Chi cười một cái, đỡ nữ sinh đứng dậy, "Giả thì thế nào, chỉ cần đối với cậu quan trọng thì chính là đồ vật có giá trị, đứng lên trước đã, khuy cài áo không ở nơi này."
"Chính là ở nơi này a cậu còn chưa tìm-----------"
Nữ sinh phản bác, lại bởi vì tính cách nhút nhát hướng nội mà nuốt xuống lời định nói.
"Bởi vì cậu ngã cầu thang đúng không?" Phương Chi nhìn về vết sưng ở đầu gối của nữ sinh, "Cậu bị ngã nên chống đầu gối xuống đúng không? Vậy thân thể cậu bị ngã sấp xuống, khuy cài áo hẳn là rơi xuống vào lúc này, vùng áo trước ngực cũng sẽ bị rách ra khiến khuy áo rơi xuống."
Phương Chi duỗi tay sờ trước ngực nữ sinh, "Nhưng chỗ này vẫn hoàn chỉnh, cho nên trước khi bị ngã chắc cậu đã gỡ nó xuống, hơn nữa đồng phục của chúng ta túi rất sâu, té ngã hẳn là sẽ không bị rơi."
Nữ sinh mặt đỏ lên, nhẹ nhàng nắm lấy tay Phương Chi, thấp giọng nói: "Ân, cậu nói đúng, xin lỗi đã nghi ngờ cậu......"
"Không có việc gì không có việc gì." Phương Chi lắc đầu, cười nói: "Cậu còn nhớ lần cuối cùng nhìn thấy khuy cài là khi nào không?"
Nữ sinh nhấp miệng, rũ mắt suy nghĩ một hồi lâu, rốt cuộc nói: "Chính là lúc học thể dục, lúc ấy tớ đi WC, nhìn vào gương thất khuy cài áo vẫn còn trên ngực."
Phương Chi kề sát mặt đánh giá nữ sinh.
Cô ấy tướng mạo trắng nõn, trên mặt không một chút phấn.
Phương Chi nghĩ trong lòng, "Hẳn là ở WC."
Nữ sinh lại bắt đầu nhíu mày, giọng nói thấp thấp, "Tớ đã tìm rồi, trên bồn rửa tay không hề có."
Phương Chi cũng không nghe, lôi kéo nữ sinh đi, "Đi thôi, là lầu ba đúng không?"
"Cậu, cậu sao lại biết?"
Nữ sinh có chút kinh ngạc.
"Bởi vì WC lầu ba không có điều hoà."
Phương Chi trả lời có vẻ không liên quan.
Nữ sinh khó hiểu, nhưng vẫn đi theo Phương Chi lên lầu ba.
Hai người vừa đến WC, tức khắc bị khí nóng xâm nhập, làm người ta không thoải mái.
Nữ sinh đi trước vài bước, nhìn qua bồn rửa tay, trên bốn rửa tay bị bắn lên không ít vệt nước, mấy bình nước rửa tay rải rác khắp nơi.
Nữ sinh rũ mày, lộ ra chút thất vọng, lại miễn cưỡng cười cười, "Không sao, không ở nơi này thì tìm chỗ khác vậy."
Phương Chi lại nói: "Đừng thất vọng quá sớm."
Cô cười một cái, sau đó khom lưng lấy ra giấy đã dùng qua để lau tay trong sọt rác.
Nữ sinh trừng lớn đôi mắt, "Cậu làm gì thế, thực dơ, hơn nữa tớ không có khả năng tuỳ tay ném xuống khuy cài áo! Cẩn thận lây bệnh a!"
"Chỉ là giấy lau tay thôi mà." Phương Chi không quan tâm, duỗi tay nắm lấy từng đoạn giấy bắt đầu niết, lại ném vào sọt.
(eo nói thật bẩn thật í)
Vài giây sau, cô móc ra một cục giấy.
Phương Chi gỡ cục giấy ra, bên trong là một chiếc khuy cài vòng nguyện quế tinh xảo, "Nha, tìm được rồi."
Nữ sinh nháy mắt muốn khóc, miệng không tự giác nở nụ cười, cô tiếp nhận khuy cài, "Cảm, cảm ơn cậu, thực xin lỗi tớ vừa mới......Cảm ơn cậu.......Quá nguy hiểm a......."
"Ha ha ha......." Phương Chi có chút xấu hổ thẹn thùng, vứt khăn giấy vào sọt rác, bắt đầu rửa tay, "Không có gì không có gì, đừng khóc a, nhanh cài chiếc khuy xinh đẹp ấy lên đi."
Nữ sinh dừng sức "Ân" một tiềng, bình phục cảm xúc, "Nhưng mà, cậu...... cậu làm sao mà biết được vậy?"
Phương Chi xoa xoa tay, lạui khom lưng rửa mặt, "Bởi vì cậu không có trang điểm, rất trân trọng khuy cài áo, đi WC ở lầu 3."
Phương Chi nhìn về phía nữ sinh, nói: "Bởi vì nơi này không có điều hoà, cho nên đi WC xong cậu sẽ cảm thấy nóng, khi cậu rửa mặt phải khom lưng, khuy cài áo sẽ dính nước, hoặc sẽ bị cọ lên bề mặt bồn rửa. Người yêu quý khuy cài áo như cậu sẽ gỡ khuy cài xuống, đồng thời dùng khăn giấy bọc lại cẩn thận. Nhưng cậu rửa mặt xong cũng không có chú ý đến đoạn khăn giấy đó liền đi mất, người vào WC sau thấy khăn giấy cũng chỉ nghĩ là rác nên thuận tay vứt xuống sọt."
Nữ sinh ban đầu còn có chút nghi hoặc, nghe Phương Chi suy luận xong, mắt càng ngày càng sáng, biểu tình trên mặt cũng biến thành khâm phục.
Nghe xong hết thảy, nữ sinh hơi nhón chân, cho Phương Chi một cái ôm.
Nữ sinh mỉm cười, khuôn mặt hồng hào, giọng nói chân thành, "Cảm ơn cậu."
Phương Chi có chút đỏ mặt, nhẹ nhàng "Ân" một tiềng.
Trong lòng cô, sinh ra chút hưng phấn thoả mãn.
Chuông tan học vang lên, hai nữa sinh kéo tay nhau rời đi.
Nhưng không bao gồm ba người ở gian cách vách.
(3 ông này trốn trong WC nữ =))))))))) )
Chu Như Diệu: "M* nó quá lợi hại, trách không được tôi trốn chỗ nào cũng tìm ra cho được."
Cố Chi Hành tán đồng, "Xác thật, cậu làm Lý Hàn Sơn biến mất Phương Chi liền sẽ suy luận bắt cậu."
Bị bắt cóc vây xem một màn này – Lý Hàn Sơn: "......?"
Lý Hàn Sơn: "Tôi còn không biết còn có loại sự tình này."
Chu Như Diệu nâng cằm, ánh mắt dao động, không trả lời Lý Hàn Sơn.
Cố Chi Hành nhìn về phía Lý Hàn Sơn, "Tất cả đều rất logic tôi không tìm thấy sai sót nào."
"Cô ấy thật thông minh, nhưng lại không đủ thông minh, cho nên mới suy luận theo những dấu vết chúng ta cố ý để lại." Lý Hàn Sơn nhẹ giọng cười một cái, "Nhưng mà, bước đầu tiên đã thành công."
Hắn đè thấp giọng, "Kế tiếp, Phương Chi sẽ phát hiện, có càng nhiều câu đố so với Chu Như Diệu còn hấp dẫn hơn."
"Cái này xác thật." Chu Như Diệu thầm chấp nhận, đông thời lại nói: "Nhưng bước tiếp theo là cái gì? Vì sao không nói cho bọn tôi biết a?"
Trên mặt Lý Hàn Sơn treo một nụ cười, không nói một lời.
Bởi vì mấy người luôn được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều.
Lý Hàn Sơn đẩy cửa ra, thái độ lịch sự, "sau khi giải quyết xong----------"
Hắn nói đến một nửa liền đối mặt với vài nữ sinh vừa tiến vào WC.
Lý Hàn Sơn: "........."
Không xong.
"aaaaaaaaaaaaaa biếи ŧɦái aaaaa!"
"Được rồi các bạn học, thời gian tự do hoạt động bắt đầu, chú ý đừng rời khỏi sân vận động, không được chơi điện thoại di động."
Thầy giáo thể dục vỗ vỗ tay, tuýt còi, "Giải tán!"
Tiếng thầy vừa dứt, Phương Chi trước hết rời khỏi đội hình, cô vẫy tay với bạn tốt, "Tan học nhớ yểm trợ giúp tớ, tớ đi trước!"
Bạn tốt làm mặt quỷ, "Đi đi, đi đi!"
Phương Chi vui vẻ men theo tường, tránh tầm mắt của thầy giáo thể dục, chuẩn bị lên lầu bốn tìm Chu Như Diệu.
Cao nhị ban A cùng ban D hầu như đều trùng tiết thế dục, này tự nhiên giúp cho Phương Chi rất nhiều cơ hội.
Cô mới đến thang bộ lầu một, đột nhiên thấy một nữ sinh đang quỳ rạp trên sàn nhà, thân mình run nhè nhẹ.
Đây là làm sao vậy?
Phương Chi tức khắc ngưng trọng lên, cô phóng nhẹ bước chân đến gần, nghe thấy nữ sinh lẩm bẩm.
"Rõ ràng không có khả năng mất a, rốt cuộc rơi nơi nào a?"
Phương Chi ngồi xổm xuống, vỗ nhẹ bả vai nữ sinh, "Đồng học, cậu không sao chứ?"
Nữ sinh quay đầu, sắc mặt đỏ bừng, bất an xoa tay, "Không sao không sao, tớ đang tìm khuy cài áo."
Nữ sinh thoạt nhìn vô cùng kích động, lại như đang kiềm chế cái gì đó.
Xem ra đồ vật này rất quan trọng đối với cô ấy.
Phương Chi thấy thế, nhất thời có chút mềm lòng, "Tớ vừa vặn không có việc gì, chúng ta cùng nhau tìm nhé?"
"Có, có thể sao?" Thanh âm nữ sinh càng thêm nhỏ, cũng không dám nhìn cô, "Thực xin lỗi a, tớ không có am hiểu cách nói chuyện, cảm, cảm ơn cậu."
Phương chi có chút mềm lòng, lại nói: "Khuy cài áo rất quan trọng với cậu sao?"
"Ân, ........ Là cái mà khi còn nhỏ ba ba tặng." Nữ sinh càng nói càng cúi đầu thật thấp, phảng phất muốn chôn mặt xuống đất, "Tớ vừa ngã ở chỗ này, sợ vào lớp muộn nên đứng dậy chạy đi ngay, đi đến nửa đường mới phát hiện khuy cài áo trước ngực đã bị rơi mất, nhưng mà...... tìm khắp nơi vẫn không thấy......."
Phương Chi nhíu mày, "Khuy cài áo trông như thế nào?"
"Là nhành nguyệt quế bao quanh hạt trân châu." Nữ sinh dè dặt bổ sung, lại có chút do dự, "Nhưng mà chỉ là đồ giả thôi."
Phương Chi cười một cái, đỡ nữ sinh đứng dậy, "Giả thì thế nào, chỉ cần đối với cậu quan trọng thì chính là đồ vật có giá trị, đứng lên trước đã, khuy cài áo không ở nơi này."
"Chính là ở nơi này a cậu còn chưa tìm-----------"
Nữ sinh phản bác, lại bởi vì tính cách nhút nhát hướng nội mà nuốt xuống lời định nói.
"Bởi vì cậu ngã cầu thang đúng không?" Phương Chi nhìn về vết sưng ở đầu gối của nữ sinh, "Cậu bị ngã nên chống đầu gối xuống đúng không? Vậy thân thể cậu bị ngã sấp xuống, khuy cài áo hẳn là rơi xuống vào lúc này, vùng áo trước ngực cũng sẽ bị rách ra khiến khuy áo rơi xuống."
Phương Chi duỗi tay sờ trước ngực nữ sinh, "Nhưng chỗ này vẫn hoàn chỉnh, cho nên trước khi bị ngã chắc cậu đã gỡ nó xuống, hơn nữa đồng phục của chúng ta túi rất sâu, té ngã hẳn là sẽ không bị rơi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nữ sinh mặt đỏ lên, nhẹ nhàng nắm lấy tay Phương Chi, thấp giọng nói: "Ân, cậu nói đúng, xin lỗi đã nghi ngờ cậu......"
"Không có việc gì không có việc gì." Phương Chi lắc đầu, cười nói: "Cậu còn nhớ lần cuối cùng nhìn thấy khuy cài là khi nào không?"
Nữ sinh nhấp miệng, rũ mắt suy nghĩ một hồi lâu, rốt cuộc nói: "Chính là lúc học thể dục, lúc ấy tớ đi WC, nhìn vào gương thất khuy cài áo vẫn còn trên ngực."
Phương Chi kề sát mặt đánh giá nữ sinh.
Cô ấy tướng mạo trắng nõn, trên mặt không một chút phấn.
Phương Chi nghĩ trong lòng, "Hẳn là ở WC."
Nữ sinh lại bắt đầu nhíu mày, giọng nói thấp thấp, "Tớ đã tìm rồi, trên bồn rửa tay không hề có."
Phương Chi cũng không nghe, lôi kéo nữ sinh đi, "Đi thôi, là lầu ba đúng không?"
"Cậu, cậu sao lại biết?"
Nữ sinh có chút kinh ngạc.
"Bởi vì WC lầu ba không có điều hoà."
Phương Chi trả lời có vẻ không liên quan.
Nữ sinh khó hiểu, nhưng vẫn đi theo Phương Chi lên lầu ba.
Hai người vừa đến WC, tức khắc bị khí nóng xâm nhập, làm người ta không thoải mái.
Nữ sinh đi trước vài bước, nhìn qua bồn rửa tay, trên bốn rửa tay bị bắn lên không ít vệt nước, mấy bình nước rửa tay rải rác khắp nơi.
Nữ sinh rũ mày, lộ ra chút thất vọng, lại miễn cưỡng cười cười, "Không sao, không ở nơi này thì tìm chỗ khác vậy."
Phương Chi lại nói: "Đừng thất vọng quá sớm."
Cô cười một cái, sau đó khom lưng lấy ra giấy đã dùng qua để lau tay trong sọt rác.
Nữ sinh trừng lớn đôi mắt, "Cậu làm gì thế, thực dơ, hơn nữa tớ không có khả năng tuỳ tay ném xuống khuy cài áo! Cẩn thận lây bệnh a!"
"Chỉ là giấy lau tay thôi mà." Phương Chi không quan tâm, duỗi tay nắm lấy từng đoạn giấy bắt đầu niết, lại ném vào sọt.
(eo nói thật bẩn thật í)
Vài giây sau, cô móc ra một cục giấy.
Phương Chi gỡ cục giấy ra, bên trong là một chiếc khuy cài vòng nguyện quế tinh xảo, "Nha, tìm được rồi."
Nữ sinh nháy mắt muốn khóc, miệng không tự giác nở nụ cười, cô tiếp nhận khuy cài, "Cảm, cảm ơn cậu, thực xin lỗi tớ vừa mới......Cảm ơn cậu.......Quá nguy hiểm a......."
"Ha ha ha......." Phương Chi có chút xấu hổ thẹn thùng, vứt khăn giấy vào sọt rác, bắt đầu rửa tay, "Không có gì không có gì, đừng khóc a, nhanh cài chiếc khuy xinh đẹp ấy lên đi."
Nữ sinh dừng sức "Ân" một tiềng, bình phục cảm xúc, "Nhưng mà, cậu...... cậu làm sao mà biết được vậy?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phương Chi xoa xoa tay, lạui khom lưng rửa mặt, "Bởi vì cậu không có trang điểm, rất trân trọng khuy cài áo, đi WC ở lầu 3."
Phương Chi nhìn về phía nữ sinh, nói: "Bởi vì nơi này không có điều hoà, cho nên đi WC xong cậu sẽ cảm thấy nóng, khi cậu rửa mặt phải khom lưng, khuy cài áo sẽ dính nước, hoặc sẽ bị cọ lên bề mặt bồn rửa. Người yêu quý khuy cài áo như cậu sẽ gỡ khuy cài xuống, đồng thời dùng khăn giấy bọc lại cẩn thận. Nhưng cậu rửa mặt xong cũng không có chú ý đến đoạn khăn giấy đó liền đi mất, người vào WC sau thấy khăn giấy cũng chỉ nghĩ là rác nên thuận tay vứt xuống sọt."
Nữ sinh ban đầu còn có chút nghi hoặc, nghe Phương Chi suy luận xong, mắt càng ngày càng sáng, biểu tình trên mặt cũng biến thành khâm phục.
Nghe xong hết thảy, nữ sinh hơi nhón chân, cho Phương Chi một cái ôm.
Nữ sinh mỉm cười, khuôn mặt hồng hào, giọng nói chân thành, "Cảm ơn cậu."
Phương Chi có chút đỏ mặt, nhẹ nhàng "Ân" một tiềng.
Trong lòng cô, sinh ra chút hưng phấn thoả mãn.
Chuông tan học vang lên, hai nữa sinh kéo tay nhau rời đi.
Nhưng không bao gồm ba người ở gian cách vách.
(3 ông này trốn trong WC nữ =))))))))) )
Chu Như Diệu: "M* nó quá lợi hại, trách không được tôi trốn chỗ nào cũng tìm ra cho được."
Cố Chi Hành tán đồng, "Xác thật, cậu làm Lý Hàn Sơn biến mất Phương Chi liền sẽ suy luận bắt cậu."
Bị bắt cóc vây xem một màn này – Lý Hàn Sơn: "......?"
Lý Hàn Sơn: "Tôi còn không biết còn có loại sự tình này."
Chu Như Diệu nâng cằm, ánh mắt dao động, không trả lời Lý Hàn Sơn.
Cố Chi Hành nhìn về phía Lý Hàn Sơn, "Tất cả đều rất logic tôi không tìm thấy sai sót nào."
"Cô ấy thật thông minh, nhưng lại không đủ thông minh, cho nên mới suy luận theo những dấu vết chúng ta cố ý để lại." Lý Hàn Sơn nhẹ giọng cười một cái, "Nhưng mà, bước đầu tiên đã thành công."
Hắn đè thấp giọng, "Kế tiếp, Phương Chi sẽ phát hiện, có càng nhiều câu đố so với Chu Như Diệu còn hấp dẫn hơn."
"Cái này xác thật." Chu Như Diệu thầm chấp nhận, đông thời lại nói: "Nhưng bước tiếp theo là cái gì? Vì sao không nói cho bọn tôi biết a?"
Trên mặt Lý Hàn Sơn treo một nụ cười, không nói một lời.
Bởi vì mấy người luôn được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều.
Lý Hàn Sơn đẩy cửa ra, thái độ lịch sự, "sau khi giải quyết xong----------"
Hắn nói đến một nửa liền đối mặt với vài nữ sinh vừa tiến vào WC.
Lý Hàn Sơn: "........."
Không xong.
"aaaaaaaaaaaaaa biếи ŧɦái aaaaa!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro