Quan Sơn Nguyệt

Chương 14

Hoa Quyển

2024-07-20 18:56:14

Edit & Beta: Đoè

Y quán của Tô Trần Chiêu không phải là nơi y thường ở, cuối cùng Sầm Dạ Lan cũng trở về phủ của mình. Quân doanh bận rộn, càng gần quận Hãn Châu càng được canh gác nghiêm ngặt hơn, bởi vì thỉnh thoảng, đám người ngoại tộc sẽ đến đây quấy phá, cướp bóc.

Trong khi Sầm Dạ lan đang bộn rộn với đống việc, y đã cố gắng tránh mặt Nguyên Trưng hết mực có thể, người nọ là hoàng tử, còn biết được bí mật của y, cho nên y chẳng thể làm gì hắn. Nếu đổi lại là mang thân phận khác, chỉ sợ thân xác của Nguyên Trưng đã thối rữa nằm giữa hoang mạc Bắc Cảnh.

Nhưng Nguyên Trưng lại là dòng dõi hoàng tộc, các đời Sầm gia luôn trung thành với Đại Yến, trung thành với hoàng thất, Sầm Dạ Lan không thể để cho thanh danh mấy trăm năm của Sầm gia bị hủy hoại trong tay mình.

Cố tình Nguyên Trưng lại quen thói làm càn, Sầm Dạ Lan càng kiêng dè, thì hắn càng được voi đòi tiên.

Tường thành cao mấy trượng*, trùng điệp nhấp nhô, vừa lúc mưa đông tạnh, bầu trời bao phủ một tầng sương trắng đen kịt, u ám.

*1 trượng = 4 mét

Sầm Dạ Lan bóp chặt cổ tay Nguyên Trưng, kẻ này cứ như một con chó điên đè lên người y, gặm cắn môi y, nói là hôn môi những cũng chẳng phải hôn, thay vào đó, nó giống như một cuộc chiến áp bức giữa những con thú hoang, đầy sự xâm lược. Phía sau lưng Sầm Dạ Lan là lỗ châu mai lạnh lẽo, gần như là bóp chặt lấy cổ tay hắn, càng đau, Nguyên Trưng cắn càng tàn nhẫn hơn, nhưng một lúc sau, trong hơi thở quanh quẩn có mùi rỉ sắt của máu giữa môi và răng.

Cách đó trăm bước là một người lính đứng canh gác thành, không giống Sầm Dạ Lan, Nguyên Trưng có một rổ những việc làm lố bịch, hắn vốn chẳng sợ bị người khác phát hiện.

Lúc Sầm Dạ Lan đang tuần tra trong thành, Nguyên Trưng cũng theo tới đây. Hắn là giám quân, muốn giám sát bảo vệ thành, Sầm Dạ Lan cũng không thể từ chối.

Nhìn dáng vẻ lạnh lùng, điềm tĩnh của Sầm Dạ Lan, Nguyên Trưng không thể kìm lòng được, hắn đã từng được chứng kiến đôi mắt đỏ bừng, vẻ mặt đê mê của y, so ra như hai người khác nhau, cổ họng hắn như thắt lại, nhìn chằm chằm đôi môi đang mấp máy của Sầm Dạ Lan lúc nói chuyện với tướng sĩ, y nói gì, hắn hoàn toàn không nghe thấy, nhưng hắn nhớ đến sự mềm mại của đôi môi y.

Cổ tay Nguyên Trưng như sắp bị bẻ gãy tới nơi, vậy nên hắn mới miễn cưỡng buông Sầm Dạ Lan ra, liếm môi, rên rỉ vì đau, cắn tai y một cái, giọng điệu giễu cợt: “Sầm Tướng Quân, cớ sao cứ phải bày ra cái dáng vẻ trinh tiết của con gái làm gì, cũng chỉ là hôn một cái thôi mà, dù sao thì những chuyện thân mật hơn chúng ta cũng đã làm cả rồi.”

Môi và lưỡi của Sầm Dạ Lan tê dại, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Nguyên Trưng, tức đến nỗi không nói được lời nào.

Nguyên Trưng cũng nhìn y, Sầm Dạ Lan tàn nhẫn, hận hắn rất nhiều, bấu càng chặt hơn, Nguyên Trưng đau đến trán đổ mồ hôi, nhưng khóe miệng lại treo ý cười, “Sầm Dạ Lan, ta thù rất dai, ngươi làm tổn thương ta, ta chắn chắn sẽ đáp trả lại, vậy nên tốt nhất là làm một bé ngoan nghe lời.”

Sầm Dạ Lan hất mạnh cánh tay hắn ra, dùng mu bàn tay chà lau môi, vẫn còn hơi nóng, vô cùng chán ghét.

Nguyên Trưng nhìn dáng vẻ y ghét bỏ, trong lòng dấy lên lửa đốt, toàn thân không khó chịu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nguyên Trưng nói chơi chưa đủ, thật sự là nói nghiêm túc. Hắn nghĩ chính vì cơ thể quái dị kia của Sầm Dạ Lan mới khiến hắn nhớ mãi như vậy.

Nguyên Trưng không phải một đứa nhóc không hiểu chuyện gì, bản chất hắn là một tay công tử bột, khai trai từ sớm, thế nhưng giờ đây lại như thiếu niên lần đầu nếm thử trái cấm, đến cả trong mơ cũng nghĩ về việc đó.

Rõ ràng lafmootj người đàn ông lạnh lùng, nhưng bên dưới lại có một cái lỗ nhỏ mềm mại đa tình của phụ nữ, nó mềm mại và tinh tế đến mức nhạy cảm cực kỳ, chỉ cần một chút sở trường của hắn cái lỗ nhỏ ấy sẽ lên đỉnh rồi phun đầy nước.

Nguyên Trưng cáu kỉnh đẩy người phụ nữ trong lòng ra, nàng ta tuổi còn nhỏ, sạch sẽ mềm mại, ánh mắt ngậm nước nhút nhát, hoảng sợ mà nhìn hắn. Trước dây hắn thích nhất là kiểu phụ nữ giống thỏ như vậy, đám công tử bột từ Phương Tĩnh cho đến những kẻ khác đều biết sở thích của hắn, tìm đến một cực phẩm để lấy lòng Nguyên Trưng, ai ngờ, lại chạm phải vận xui của hắn.

Phương Tĩnh nói: “A Trưng, ngươi không thích sao?”

Nguyên Trưng vẻ mặt lạnh lùng, trầm mặc một lúc mới nói: “Có đàn ông không?”

Phương Tĩnh kinh ngạc trừng mắt nhìn hắn, trước đây không phải hắn chưa từng chơi luyến đồng, mà Nguyên Trưng lại thích các tiểu cô nương hơn.

Khắp sảnh đường tràn ngập sự xa hoa đồi trụy, có lụa là và dàn nhạc trúc, ngồi trong đây đều là đám con cháu nhà giàu, công tử bột, nghe vậy, một kẻ trong đó bật cười: “Điện hạ hôm nay muốn thay đổi khẩu vị, vậy dĩ nhiên là có.”

Đúng là có, một thiếu niên trạc tuổi, mặt mày trắng nõn tinh xảo, ngoan ngoãn quỳ xuống bên cạnh Nguyên Trưng, tay vuốt ve, hướng về phía đũng quần hắn. Vuost ve một lúc, Nguyên Trưng đột nhiên vươn tay nhéo cằm thiếu niên, nhìn chằm chằm gương mặt kia hai lần, dùng sức hất ra, mắng “cút“.

Mấy người liếc mắt nhìn nhau, thận trọng hỏi, “Điện hạ muốn loại hình nào?”

Nguyên Trưng khoát tay, uống cạn chén rượu trong tay, tay trái sờ sờ cổ tay phải, còn có chút đau, nếu không phải hắn mặc áo ống tay hẹp, có lẽ ẽ nhìn ra chút dấu vết.

Hắn thuận miệng nói hai câu, Phương Tĩnh ngây ngẩn cả người, nói: “Làm sao có thể có chuyện như vậy được?”

“Không đúng, thứ điện hạ nói đến quả thực chính là một con quái vật.”

Nguyên Trưng nghĩ đến Sầm Dạ Lan, trong lòng lạnh lùng nói chính là một con quái vật thiếu chịch, nên bị trói trên giường mặc hắn chơi đùa.

Bỗng nhiên có một kẻ cười ha hả nói: “Cơ thể song tính, nói không chừng chơi cũng rất có tư vị đấy, không biết điện hạ đã từng thấy ở đâu vậy...”

Còn chưa kịp nói xong đã hét toáng lên, Nguyên Trưng nhặt bình rượu trên bàn lên ném gã, chớp mắt khiến người bốn phía lập tức gào lên.

Nguyên Trưng vẻ mặt u ám nhfin chằm chằm kẻ kia, doạ cho đối phương run lẩy bẩy, mặt như màu đất, đám người đều quỳ hết xuống. Phương Tĩnh cũng sợ hết hồn, muốn lên tiếng, Nguyên Trưng liếc gã một cái, lập tức nuốt ngược lời sắp nói lại.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nguyên Trưng hờ hững nói: “Mấy lời nói của ngày hôm nay, ai dám để lọt ra bên ngoài ta sẽ cắt lưỡi kẻ đó.”

Một buổi tiệc tan rã trong sự không vui, Nguyên Trưng cáu kỉnh buồn bực, đều do Sầm Dạ Lan khiến hắn vui chơi không được thoải mái. Hắn uống rượu, lúc xông vào thư phòng của Sầm Dạ Lan, chính là lúc y đang xem binh thư.

Sầm Dạ Lan nhíu mày, tiểu tử kia nhìn chằm chặp y, ánh mắt khiến y ớn lạnh sống lưng, chưa kịp phản ứng lại thì Nguyên Trưng đã đến gần rồi, hai tay chống lên bàn sách, nói: “Sầm Dạ Lan.”

Vẻ mặt lạnh lùng hờ hững, y rút sách đặt trên bàn ra, nói: “Thư được gửi từ kinh thành, Mạnh đại nhân sẽ đến Hãn Châu.

Lúc đầu nghe ba chữ này, Nguyên Trưng không có phản ứng gì, nửa ngày sau mới nói: “Cậu của ta?”

Sầm Dạ Lan gật đầu: “Mạnh Đàm, Mạnh đại nhân.”

Mạnh gia là một đại tộc của Đại Yến, thế gia có truyến thống thư hương trăm năm, Mạnh Đàm chính là cậu ruột của Nguyên Trưng, hữu tướng trong triều.

*Đính chính “cữu cữu” lần trước tôi edit là “chú” của Nguyên Trưng sẽ sửa thành “cậu” nha!

Có lẽ lần này ông ta đến là để đón Nguyên Trưng trở về.

Nguyên Trưng không hề quan tâm mà “À” một tiếng, nhìn Sầm Dạ Lan, hôm nay Sầm Dạ Lan ở nhà, áo hơi rộng, lộ ra cần cổ thon dài, hai đoạn xương quai xanh rất xinh đẹp. Nguyên Trưng đột nhiên đưa tay chạm vào cổ y, cúi đầu, như thể ngửi thấy - hương thơm sạch sẽ và khoan khoái trên cơ thể của y, nuốt nước bọt, nói bằng chất giọng khàn khàn: “Sầm Dạ Lan, có phải ngươi cố ý quyến rũ ta không, hửm?”

“Hoang đường.” Sầm Dạ Lan cứ nhìn thấy Nguyên Trưng là bất giác cau mày, tức giận nói: “Định mượn rượu làm càn mấy trò khùng điên gì đây.”

Nguyên Trưng nói: “Ngươi quả là đang quyến rũ ta.” Hắn vuốt nhẹ cánh môi Sầm Dạ Lan, hơi thở nóng bỏng và dồn dập nguy hiểm: “Sầm Dạ Lan, không phải ngươi muốn ta buông tha cho ngươi sao, được thôi —— “

Sầm Dạ Lan ngước mắt lên, một vũng hồ sâu, mũi thẳng môi mỏng, lạnh lùng lại xinh đẹp. Nguyên Trưng nói: “Ngươi cho ta chịch, chơi chán rồi ta sẽ thả ngươi đi.”

Sầm Dạ Lan mím chặt môi, chịu đựng, có chút nhục nhã: “Cút.”

Nguyên Trưng nở nụ cười, chậm rãi nói: “Nếu không, ta chắc chắn sẽ nhớ kỹ, ngươi cũng biết ta vô liêm sỉ thế nào, lỡ có một ngày nào đó ta không nhịn được...”

“Dù sao thì ta cũng chẳng ở lại Bắc Cảnh này bao lâu nữa.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Sơn Nguyệt

Số ký tự: 0