Chương 21
Hoa Quyển
2024-07-20 18:56:14
Edit & Beta: Đoè
Cùng ngày người Hồ vẫn chưa có động tĩnh gì, đã đến lúc cần phải nghỉ ngơi.
Ngày thứ hai, khi trời gần sáng, tiếng trống trận vang lên.
Mùa đông phương bắc gió lạnh như dao cắt, sương mù dày đặc, trong đám sương mù ấy thoáng ẩn hiện những hàng người tộc Hồ, đã sớm hò hét ở cổng thành.
Sầm Dạ Lan đứng bên tường thành, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt nhìn thẳng dán chặt vào người đàn ông đang ngồi trên lưng ngựa trong hàng quân người Hồ.
Người đàn ông này thân hình cao lớn, đồng tử canh lục, hốc mắt sâu, mũi thẳng, gương mặt sắc cạnh, rất có tính công kích. Hắn đang mỉm cười với Sầm Dạ Lan, ngay khi hắn giơ tay lên, xung quanh im lặng.
“Sầm Dạ Lan, nếu ngươi không trở lại.” Diên Lặc cười nói: “Ta sẽ chặt đầu huynh trưởng ngươi rồi gửi nó đến thành Hãn Châu cho ngươi.”
Vẻ mặt Sầm Dạ Lan lạnh lùng: “Ba năm không gặp, ngươi vẫn ăn nói lung tung nhỉ?”
Võ công của cả hai người đều xuất chúng, giọng nói dõng dạc, khiến người nghe kích động.
Diên Lặc không để ý lắm trực tiếp bật cười, nói: “Ba năm trước ta và ngươi chưa phân rõ thắng thua, ta đã nghĩ rất nhiều trong ba năm và bây giờ...” Hắn ngẩng đầu nhìn Sầm Dạ Lan, khiêu khích nói: “Ngươi có dám đấu với ta một lần nữa không?”
Sầm Dạ Lan bình chân như vại, thân thẳng như bách tùng, kiên cường không khuất phục, nhàn nhạt nói: “Muốn đấu thì đấu.”
Mặt trời mọc đằng đông, trên thành gióng lên những tiếng trống trận, tiếng trống vang dội, Sầm Diệc, Nguyên Trưng, cùng Phương Tĩnh đều đang theo dõi trận đấu.
Sầm Diệc nói: “Diên Lặc luôn kiêu căng tự mãn, sau khi bại dưới tay A Lan vẫn mãi không chịu khuất phục, đã nhiều năm rồi, vẫn là như vậy.”
Nguyên Trưng nhìn chăm chú bên dưới thành, không nói một lời.
Sầm Dạ Lan mặc áo giáp đen, tay cầm kiếm bạc, hiên ngang ngồi trên lưng ngựa, toát ra khí thế lạnh lẽo khiến người sợ hãi.
Sầm Diệc nói: “Người Hồ lần này đến là có sự chuẩn bị, một đường đi thế như chẻ tre. Trải qua những ngày chiến đâu kham khổ ở Bắc Thương Quan, lại thất thủ ở Lũng Sa Bảo, sĩ khí đi xuống, chỉ khi quân tiếp viện đến vào ngày hôm qua họ mới vực dậy tinh thần.” Y dừng lại một lúc rồi nói: “Diên Lặc đang cố gắng dùng A Lan để làm nản lòng quân lính của chúng ta.”
Phương Tĩnh nhỏ giọng nói: “Thế thì cái tên dã nhân này đừng hòng nghĩ tới, Sầm Tướng Quân làm sao có thể thua gã được.”
Mấy năm gần đây hiếm khi nào Sầm Dạ Lan thua trận, người trên dưới Đại Yến đối với Sầm Dạ Lan là loại tin tưởng mù quáng, Phương Tĩnh quay đầu, hỏi Nguyên Trưng, nói: “Đúng nhỉ, A Trưng.”
Nguyên Trưng “ừ” một tiếng trong vô thức, bên này Sầm Dạ Lan và Diên Lặc bắt đâu ra tay đao kiếm chạm nhau, cả hay đã đánh được mấy chiêu. Nguyên Trưng nhíu mày, một tay khoát lên tường thành, nhẹ nhàng gõ gõ, không nói gì.
Người đứng ngoài đều hiểu rõ, Nguyên Trưng là một cao thủ võ thuật, nhìn hai người đấu nhau cũng biết kẻ tên Diên Lặc này không hề tầm thường.
Phương Tĩnh không nhận được câu trả lời, quay ra nhìn Sầm Diệc, Sầm Diệc chỉ cười, lại nghe thấy Nguyên Trưng nói: “Sầm Dạ Lan sẽ không thua.”
Thiếu niên nghiêng người tựa vào tường thành, giọng điệu không thể phủ nhận, toát ra khí chất kiêu ngạo, ánh mắt nhìn thẳng hai người đang đánh nhau dưới thành.
Sầm Diệc trầm ngâm nhìn theo ánh mắt hắn.
Quả thật, Diên Lặc không phải hạng người tốt lành gì.
Sầm Dạ Lan và Diên Lặc đã biết nhau được nhiều năm. Năm đó cha nuôi y bại dưới tay tướng người Hồ Huyền Mâu, trận chiến đó rất khốc liệt, cha nuôi đã hi sinh thân mình vì tổ quốc, mấy tháng sau Huyên Mâu vì bị trọng thương mà chết.
Diên Lặc được Huyền Mâu dạy dỗ.
Một âm thanh đinh tai nhức óc vang lên khi lưỡi kiếm chạm lưỡi đao, bốn phía đều là tiếng hò hét xung trận của người Hồ và binh lính Đại Yến, tiếng trống càng ngày càng dồn dập.
Diên Lặc nắm lấy trường đao hướng đâm thẳng tắp, mũi đao vung về phía mặt Sầm Dạ Lan, chợt nở nụ cười, hốc mắt sâu hoắm, trông vẻ hung ác như một con sói, khẽ cười: “Sảng khoái!”
“Nhẫn nhịn chịu đựng trong Vương Đình ba năm, nhưng mỗi giây mỗi phút ta đều nhớ đến Sầm tướng quân.”
Sầm Dạ Lan lạnh lùng đối mặt, con ngựa phía dưới ngẩng cổ hí vang, y ngửa mình ra sau né đòn tấn công của Diên Lặc, lưỡi kiếm xoay tròn, như một con Giao Long đâm thẳng vào lồng ngực hắn.
Diên Lặc khẽ rên một tiếng, hai người đấu đá kịch liệt, hắn nói: “Sầm Tướng Quân, trận đấu này, các ngươi không thắng được.”
“Không bằng đầu quân về dưới trướng của ta” Diên Lặc cười nói: “Đại Yến cho ngươi cái gì ta cũng cho cái đấy, quan to lộc hậu, phong ngươi làm vương, thấy thế nào?”
Sầm Dạ Lan lạnh lùng nói: “Diên Lặc, ba năm nay ngươi cũng chỉ học được một chút võ mồm đấy thôi sao?”
Diên Lặc thở dài nói: “Sầm Tướng Quân, ta thật sự không nỡ giết ngươi.”
Trong nháy mắt, cổ họng Diên Lặc bị ép dưới lưỡi kiếm buộc phải ngậm miệng, đao kiếm va chạm vào nhau kịch liệt, cả hai đều chấn động, chiến mã cất vó hí lên. Hắn vung trường đao trong tay, thích thú, thôi cợt nhả, trở nên nghiêm túc hơn.
Trên chiến trường không ai dám khinh địch, chứ đừng nói người đó là Sầm Dạ Lan.
Diên Lặc cũng thế.
Hai người khó phân thắng bại, trận chiến trở nên cam go hơn, Nguyên Trưng xa xa nhìn Sầm Dạ Lan, bên tai hắn tràn ngập tiếng trống cùng tiếng hò hét của bính sĩ, lồng ngực hắn nóng bừng lên, như nước sôi, nhưng lại kìm nén không trào ra ngoài.
Phút cuối cùng, Sầm Dạ Lan lợi thế hơn một bậc, tháo bỏ khiên giáp trên đầu Diên Lặc xuống, vẻ mặt y lạnh lùng, mũi kiếm chìa thẳng vào cổ Diên Lặc, giọng điệu hờ hững, thoáng chốc xuất hiện một vệt máu chảy xuống.
Nếu Diên Lặc không phản ứng nhanh, một kiếm đâm tới, máu tươi phun ra tại chỗ.
Trong phút chốc, tiếng trống ầm ầm như sấm, tướng sĩ trên tường thành trở nên hưng phấn, cuồng nhiệt: “Sầm Tướng Quân” nối tiếp nhau, như xé tan khoảng trời.
Diên Lặc không quan tâm đến tóc tai bù xù, chậm rãi vươn tay lau cổ, đầu ngón tay ướt đẫm.
Sầm Dạ Lan cầm nghiêng thanh kiếm, một tay siết chặt dây cương, y nhấc kiếm chĩa về phía Diên Lặc, nói: “Ngươi thua rồi.”
Diên Lặc liếm vết máu trên ngón tay, nhìn chằm chằm Sầm Dạ Lan, mỉm cười nói: “Vẫn chưa kết thúc mà, hai ta không biết ai sẽ là kẻ chiến thắng.”
“Sầm Tướng Quân, cứ chờ mà xem”
Cùng ngày người Hồ vẫn chưa có động tĩnh gì, đã đến lúc cần phải nghỉ ngơi.
Ngày thứ hai, khi trời gần sáng, tiếng trống trận vang lên.
Mùa đông phương bắc gió lạnh như dao cắt, sương mù dày đặc, trong đám sương mù ấy thoáng ẩn hiện những hàng người tộc Hồ, đã sớm hò hét ở cổng thành.
Sầm Dạ Lan đứng bên tường thành, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt nhìn thẳng dán chặt vào người đàn ông đang ngồi trên lưng ngựa trong hàng quân người Hồ.
Người đàn ông này thân hình cao lớn, đồng tử canh lục, hốc mắt sâu, mũi thẳng, gương mặt sắc cạnh, rất có tính công kích. Hắn đang mỉm cười với Sầm Dạ Lan, ngay khi hắn giơ tay lên, xung quanh im lặng.
“Sầm Dạ Lan, nếu ngươi không trở lại.” Diên Lặc cười nói: “Ta sẽ chặt đầu huynh trưởng ngươi rồi gửi nó đến thành Hãn Châu cho ngươi.”
Vẻ mặt Sầm Dạ Lan lạnh lùng: “Ba năm không gặp, ngươi vẫn ăn nói lung tung nhỉ?”
Võ công của cả hai người đều xuất chúng, giọng nói dõng dạc, khiến người nghe kích động.
Diên Lặc không để ý lắm trực tiếp bật cười, nói: “Ba năm trước ta và ngươi chưa phân rõ thắng thua, ta đã nghĩ rất nhiều trong ba năm và bây giờ...” Hắn ngẩng đầu nhìn Sầm Dạ Lan, khiêu khích nói: “Ngươi có dám đấu với ta một lần nữa không?”
Sầm Dạ Lan bình chân như vại, thân thẳng như bách tùng, kiên cường không khuất phục, nhàn nhạt nói: “Muốn đấu thì đấu.”
Mặt trời mọc đằng đông, trên thành gióng lên những tiếng trống trận, tiếng trống vang dội, Sầm Diệc, Nguyên Trưng, cùng Phương Tĩnh đều đang theo dõi trận đấu.
Sầm Diệc nói: “Diên Lặc luôn kiêu căng tự mãn, sau khi bại dưới tay A Lan vẫn mãi không chịu khuất phục, đã nhiều năm rồi, vẫn là như vậy.”
Nguyên Trưng nhìn chăm chú bên dưới thành, không nói một lời.
Sầm Dạ Lan mặc áo giáp đen, tay cầm kiếm bạc, hiên ngang ngồi trên lưng ngựa, toát ra khí thế lạnh lẽo khiến người sợ hãi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sầm Diệc nói: “Người Hồ lần này đến là có sự chuẩn bị, một đường đi thế như chẻ tre. Trải qua những ngày chiến đâu kham khổ ở Bắc Thương Quan, lại thất thủ ở Lũng Sa Bảo, sĩ khí đi xuống, chỉ khi quân tiếp viện đến vào ngày hôm qua họ mới vực dậy tinh thần.” Y dừng lại một lúc rồi nói: “Diên Lặc đang cố gắng dùng A Lan để làm nản lòng quân lính của chúng ta.”
Phương Tĩnh nhỏ giọng nói: “Thế thì cái tên dã nhân này đừng hòng nghĩ tới, Sầm Tướng Quân làm sao có thể thua gã được.”
Mấy năm gần đây hiếm khi nào Sầm Dạ Lan thua trận, người trên dưới Đại Yến đối với Sầm Dạ Lan là loại tin tưởng mù quáng, Phương Tĩnh quay đầu, hỏi Nguyên Trưng, nói: “Đúng nhỉ, A Trưng.”
Nguyên Trưng “ừ” một tiếng trong vô thức, bên này Sầm Dạ Lan và Diên Lặc bắt đâu ra tay đao kiếm chạm nhau, cả hay đã đánh được mấy chiêu. Nguyên Trưng nhíu mày, một tay khoát lên tường thành, nhẹ nhàng gõ gõ, không nói gì.
Người đứng ngoài đều hiểu rõ, Nguyên Trưng là một cao thủ võ thuật, nhìn hai người đấu nhau cũng biết kẻ tên Diên Lặc này không hề tầm thường.
Phương Tĩnh không nhận được câu trả lời, quay ra nhìn Sầm Diệc, Sầm Diệc chỉ cười, lại nghe thấy Nguyên Trưng nói: “Sầm Dạ Lan sẽ không thua.”
Thiếu niên nghiêng người tựa vào tường thành, giọng điệu không thể phủ nhận, toát ra khí chất kiêu ngạo, ánh mắt nhìn thẳng hai người đang đánh nhau dưới thành.
Sầm Diệc trầm ngâm nhìn theo ánh mắt hắn.
Quả thật, Diên Lặc không phải hạng người tốt lành gì.
Sầm Dạ Lan và Diên Lặc đã biết nhau được nhiều năm. Năm đó cha nuôi y bại dưới tay tướng người Hồ Huyền Mâu, trận chiến đó rất khốc liệt, cha nuôi đã hi sinh thân mình vì tổ quốc, mấy tháng sau Huyên Mâu vì bị trọng thương mà chết.
Diên Lặc được Huyền Mâu dạy dỗ.
Một âm thanh đinh tai nhức óc vang lên khi lưỡi kiếm chạm lưỡi đao, bốn phía đều là tiếng hò hét xung trận của người Hồ và binh lính Đại Yến, tiếng trống càng ngày càng dồn dập.
Diên Lặc nắm lấy trường đao hướng đâm thẳng tắp, mũi đao vung về phía mặt Sầm Dạ Lan, chợt nở nụ cười, hốc mắt sâu hoắm, trông vẻ hung ác như một con sói, khẽ cười: “Sảng khoái!”
“Nhẫn nhịn chịu đựng trong Vương Đình ba năm, nhưng mỗi giây mỗi phút ta đều nhớ đến Sầm tướng quân.”
Sầm Dạ Lan lạnh lùng đối mặt, con ngựa phía dưới ngẩng cổ hí vang, y ngửa mình ra sau né đòn tấn công của Diên Lặc, lưỡi kiếm xoay tròn, như một con Giao Long đâm thẳng vào lồng ngực hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diên Lặc khẽ rên một tiếng, hai người đấu đá kịch liệt, hắn nói: “Sầm Tướng Quân, trận đấu này, các ngươi không thắng được.”
“Không bằng đầu quân về dưới trướng của ta” Diên Lặc cười nói: “Đại Yến cho ngươi cái gì ta cũng cho cái đấy, quan to lộc hậu, phong ngươi làm vương, thấy thế nào?”
Sầm Dạ Lan lạnh lùng nói: “Diên Lặc, ba năm nay ngươi cũng chỉ học được một chút võ mồm đấy thôi sao?”
Diên Lặc thở dài nói: “Sầm Tướng Quân, ta thật sự không nỡ giết ngươi.”
Trong nháy mắt, cổ họng Diên Lặc bị ép dưới lưỡi kiếm buộc phải ngậm miệng, đao kiếm va chạm vào nhau kịch liệt, cả hai đều chấn động, chiến mã cất vó hí lên. Hắn vung trường đao trong tay, thích thú, thôi cợt nhả, trở nên nghiêm túc hơn.
Trên chiến trường không ai dám khinh địch, chứ đừng nói người đó là Sầm Dạ Lan.
Diên Lặc cũng thế.
Hai người khó phân thắng bại, trận chiến trở nên cam go hơn, Nguyên Trưng xa xa nhìn Sầm Dạ Lan, bên tai hắn tràn ngập tiếng trống cùng tiếng hò hét của bính sĩ, lồng ngực hắn nóng bừng lên, như nước sôi, nhưng lại kìm nén không trào ra ngoài.
Phút cuối cùng, Sầm Dạ Lan lợi thế hơn một bậc, tháo bỏ khiên giáp trên đầu Diên Lặc xuống, vẻ mặt y lạnh lùng, mũi kiếm chìa thẳng vào cổ Diên Lặc, giọng điệu hờ hững, thoáng chốc xuất hiện một vệt máu chảy xuống.
Nếu Diên Lặc không phản ứng nhanh, một kiếm đâm tới, máu tươi phun ra tại chỗ.
Trong phút chốc, tiếng trống ầm ầm như sấm, tướng sĩ trên tường thành trở nên hưng phấn, cuồng nhiệt: “Sầm Tướng Quân” nối tiếp nhau, như xé tan khoảng trời.
Diên Lặc không quan tâm đến tóc tai bù xù, chậm rãi vươn tay lau cổ, đầu ngón tay ướt đẫm.
Sầm Dạ Lan cầm nghiêng thanh kiếm, một tay siết chặt dây cương, y nhấc kiếm chĩa về phía Diên Lặc, nói: “Ngươi thua rồi.”
Diên Lặc liếm vết máu trên ngón tay, nhìn chằm chằm Sầm Dạ Lan, mỉm cười nói: “Vẫn chưa kết thúc mà, hai ta không biết ai sẽ là kẻ chiến thắng.”
“Sầm Tướng Quân, cứ chờ mà xem”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro