Chương 39
Hoa Quyển
2024-07-20 18:56:14
Edit & Beta: Đòe
Đường dài khó đi, Nguyên Trưng đã cởi bớt áo giáp trên người Sầm Dạ Lan xuống, cõng y trên lưng, mỗi bước đi đều rất nặng nề.
Ở bên cạnh hắn, Sầm Dạ Lan chưa bao giờ trầm lặng và thành thật như vậy, ngoan đến nỗi khiến hắn hốt hoảng, hắn chỉ có thể tiếp tục nói chuyện với y.
Nguyên Trưng nói: “Sầm Dạ Lan, qua một khoảng thời gian nữa, những bông hoa đầu xuân ở kinh thành sẽ nở rộ, ngươi đã thấy bao giờ chưa?”
Nhịp thở của Sầm Dạ Lan rất yếu ớt và nông, phả vào cổ Nguyên Trưng.
“Ngươi chưa từng đi ngắm hả?” Nguyên Trưng nói: “Ta nhớ lần đầu tiên ngươi vào kinh là giữa hè, sau đó là vào giữa đông.”
“Đầu xuân là thời điểm nhụy hoa đầu cành cây mới nở, văn nhân trong kinh đô tụ tập cùng nhau, uống rượu làm thơ, phong lưu không kể xiết. Mạnh gia nhã tập không câu nệ nam nữ, cũng sẽ có nữ tử tham gia, Tam ca và Vương phi của hắn là gặp nhau trong dịp ấy.”
“Sầm Dạ Lan...”
Nguyên Trưng dường như muốn dừng lại, nhưng chỉ nghe thấy giọng điệu hơi bực tức nhưng rất đỗi yếu ớt, khàn khàn:“Nguyên Trưng, ngươi ồn ào quá đó.”
Nguyên Trưng trút được gánh nặng trong lòng, vừa tức vừa buồn cười: “Sầm Tướng Quân chẳng biết điều gì cả.”
“Muốn người ta cõng, lại còn phải dỗ dành.” Nguyên Trưng nói, “Còn dám chê ta ồn ào.”
Sầm Dạ Lan nhắm mắt lại, nói: “Cảm ơn.”
Nguyên Trưng dừng một chút, lẩm bẩm nói: “Ai muốn ngươi nói cảm ơn chứ.”
Mặt trời dần mọc ở phía đông, Nguyên Trưng cõng Sầm Dạ Lan đi một đoạn đường, khuôn mặt cũng có hơi tái nhợt. Đột nhiên, hắn nghe thấy tiếng nước chảy, cẩn thận đỡ Sầm Dạ Lan xuống dựa vào gốc cây.
Sắc mặt Sầm Dạ Lan trắng bệch, nhắm mắt lại, Nguyên Trưng nhẹ chạm vào má y, thấp giọng nói: “Ta đi tìm nước, ngươi chờ ta một chút.”
Sầm Dạ Lan mở mắt ra nhìn Nguyên Trưng, trên mặt thiếu niên có vết máu, nửa gương mặt bị khói thuốc nổ ám đen xì, đôi môi nứt nẻ không chút sắc, trông rất mệt mỏi.
Trong lòng Sầm Dạ Lan có nhiều cảm xúc lẫn lộn, không ngờ Nguyên Trưng lại là người ở bên cạnh y lúc này.
Y không nói gì, ngón tay cái Nguyên Trưng khẽ vuốt ve nốt ruồi nhỏ dưới khóe mắt Sầm Dạ Lan, nói: “Ta sẽ quay lại ngay.”
Nói xong đứng dậy đi về phía có tiếng nước, Sầm Dạ Lan nhìn bóng lưng của Nguyên Trưng, bộ quần áo thắn mặc đã không còn nhìn ra được hình dáng ban đầu, đen đỏ lẫn lộn, cực kỳ bẩn.
Sầm Da Lan nhìn Nguyên Trưng dần biến mất khỏi tầm nhìn của mình, bốn bề vắng lặng, mùa đông ở Bắc Cảnh rất yên tĩnh, y lại nghĩ đến Sầm Diệc, nghĩ đến Bắc Thương Quan bị tàn phá, đột nhiên có cảm giác rằng chỉ có mình y bước đi giữa thế giới rộng lớn, cô đơn, kiệt quệ không một bóng người.
Nguyên Trưng không dám chậm trễ quá lâu, lấy nước rửa mặt, nhưng chỉ mới hơi cử động một chút, vết thương sau lưng vốn đã ẩn ẩn đau lại càng tê nhức, khiến hắn phải hít sâu một hơi.
Nguyên Trưng cũng không quan tâm lắm, đổ nước đầy túi, lúc hắn quay lại, Sầm Dạ Lan đang yên lặng ngồi dưới gốc cây nhắm mắt, tim đập thình thịch, hắn gọi Sầm Dạ Lan, tay run run.
May mà Sầm Dạ Lan mở mắt ra. Khi lên voi lúc xuống chó, chóp mũi Nguyên Trưng cay cay, trong lòng như đè nặng, mãi không nói nên lười. Hắn ngồi xổm xuống trước mặt Sầm Dạ Lan, mở túi nước, khàn giọng nói: “Nào, uống chút nước trước đi.”
Nhưng Sầm Dạ Lan không nhúc nhích, ánh mắt có chút thất thần, lẩm bẩm nói: “Ta nhìn thấy... Cha nuôi.”
Nguyên Trưng xiết chặt túi nước da dê: “... Sầm Dạ Lan.”
Sầm Dạ Lan nói: “Cha nuôi nói ông hối hận khi đã giao lại Bắc Cảnh cho ta.”
Nguyên Trưng nói: “Toàn là do ngươi tự nghĩ bậy ba thôi.”
Sầm Dạ Lan chậm rãi đưa mắt nhìn gương mặt Nguyên Trưng, Nguyên Trưng nói: “Tướng quân Sầm Hi là người như thế nào, lúc trước ông ấy lựa chọn giao lại Bắc Cảnh cho ngươi, tất nhiên đã trải qua nhiều lần đắn đo suy nghĩ, sao lại nhìn lầm người được.”
“Sầm Dạ Lan, thật bại ngày hôm nay của Bắc Cảnh không phải là lỗi của ngươi, ngươi không nên đặt nặng trong lòng, ôm hết mọi chuyện về phía mình như vậy.”
Lông mi Sầm Dạ Lan khẽ run lên, không nói gì nữa.
Nguyên Trưng nói: “Uống nước đi.”
Sầm Dạ Lan nắm tay Nguyên Trưng uống vài ngụm nước, nước lạnh như băng, ủ lạnh lá phổi xưng phù của y, ý thứ trở nên thanh tỉnh hơn.
Nguyên Trưng ngồi bên cạnh Sầm Dạ Lan, nói: “Phụ hoàng khen ngươi là người hùng của đất nước, cậu ta nói ngươi là bức tường thành của Đại Yến, suốt những năm qua ngươi đã làm rất tốt.”
Hắn đột nhiên nở nụ cười, nói: “Trước khi đến đây, cậu ta còn cố ý căn dặn rằng, phải học tập ngươi nhiều hơn.”
Sầm Dạ Lan mím môi, nói: “Điện hạ không cần phải học từ ta.”
Nguyên Trưng lại lắc đầu: “Cậu bảo ta phải mở to mắt ra mà nhìn, ngắm nhìn kỹ giang sơn mà tổ tiên tạo dựng trăm năm qua, nhìn dân chúng Đại Yến.”
Nguyên Trưng nói: “Ta nhìn thấy.”
Hắn chuyển chủ đề hỏi Sầm Dạ Lan: “Ngươi có biết vì sao phụ hoàng lại thiên vị nuông chiều ta hơn không?”
Sầm Dạ Lan lắc đầu.
Nguyên Trưng lại cõng Sầm Dạ Lan trên lưng, cầm theo cây thương bạc, ôm phía sau hai chân y, rồi mới chậm rãi mở miệng: “Phụ hoàng chỉ đang cố gắng bù đắp nhưng tiếc nuối của mình.”
“Người trong thiên hạ đều nói Đế hậu tình thâm, nhưng mẫu hậu ta là qua đời vị uất ức.” Nguyên Trưng có chút âu sầu: “Nương nương nói ta vốn có một người anh trai, nhưng sau đó thì không còn, hơn nữa vì chuyện này mà mẫu hậu mới bị bệnh. Ta nhớ rằng mẫu hậu chưa từng cười, nàng ngày đêm đều nhìn ta, sợ ta sẽ nối gót.”
“Mãi cho đến khi mẫu hậu chết bệnh, phụ hoàng mới hoàn toàn tỉnh ngộ.”
Nguyên Trưng nhớ mãi dáng vẻ phụ hoàng đứng trước giường bệnh của mẫu hậu, trong phút chốc như già đi mười tuổi. Cái gọi là chí tôn thiên hạ, vào thời khắc ấy, Nguyên Trưng cảm thấy mình thật đáng thương.
“Ta không muốn trở thành người như phụ.”
“Cậu cũng muốn ta làm chủ Đông cung, ta biết, ông ấy không chỉ vì ta mà còn vì cả Mạnh gia nữa.” Nguyên Trưng nói: “Mạnh gia là danh gia vọng tộc đứng đầu, hiện tại đang dần suy thoái, còn có hai nhà Triệu-Trình như hổ rình mồi.”
“Ông ấy là cậu của ta, nhưng cũng là chủ nhà họ Mạnh.”
Sầm Dạ Lan ngước mắt nhìn một bên gò má Nguyên Trưng, quai hàm thiếu niên căng chặt, khuôn mặt góc cạnh, có chút ngang ngược kiêu ngạo không muốn bị người khác thao túng, nhưng cũng có chút cô đơn.
Đây không phải là dáng vẻ của một tay công tử ăn chơi nên có, Sầm Dạ Lan mơ màng nghĩ.
Một lúc lâu không thấy ai lên tiếng, hồi lâu sau, Nguyên Trưng cười đùa nói: “Kỳ thực để làm Thái tử, ta cảm thấy Tam ca so với ta thích hợp hơn.”
Sầm Dạ Lan suy nghĩ một lúc: “Tuyên vương?”
Nguyên Trưng ừm một tiếng, nói: “Tam ca ôn văn nhĩ nhã, biết cách đối nhân xử thế, so với cái tên lão Ngũ mắt đặt trên đỉnh đầu kia tốt hơn nhiều, chỉ tiếc —— “
Mẫu thân của Tuyên vương xuất thân từ một hộ nông nghèo.
Nguyên Trưng còn chưa nói hết câu, dẫu sao thì Sầm Dạ Lan cũng là một vị tướng canh giữ biên giới, đối với chuyện trong kinh thành y không thể không biết. Y nghĩ, ngày nào mà vị trí Thái tử chưa định đoạt, ngày đó Nguyên Trưng sẽ như sống trong vòng nước xoáy, mặc dù hắn không muốn đếm xỉa đến, những cũng chỉ là vọng tưởng mà thôi.
Thế cuộc sẽ không cho phép.
Cả hai đều im lặng, đột nhiên, Nguyên Trưng nghe thấy tiếng vó ngựa, vẻ mặt trở nên lạnh lùng, toàn thân Sầm Dạ Lan cứng đờ, y nói: “Thả ta xuống.”
Nguyên Trưng do dự một lúc, nhưng vẫn đặt Sầm Dạ Lan xuống, chỉ là một tay vẫn nắm lấy tay y, Sầm Dạ Lan dựa vào người hắn mới miễn cưỡng đứng thẳng được. Mắt y híp lại nhìn, sau đó lập tức ngẩn ra, cau mày nói “Quân Hà Đông?”
Nguyên Trưng không nói một lời.
Những người đầu tiên đến không phải quân đội Hà Đông, mà là một số quân kỵ binh, tiến thẳng đến chỗ Nguyên Trưng và Sầm Dạ Lan.
“Điện hạ!” Phương Tĩnh đột nhiên ghìm dây cương lại, gã nhìn Nguyên Trưng, nhảy xuống ngựa,chuẩn bị xông lên, Nguyên Trưng nắm thương bạc vung lên một cái, mũi thương chĩa thẳng trước mặt gã, vẻ mặt lạnh lùng, nhàn nhạt nhìn đám người Phương Tĩnh.
Phương Tĩnh ngẩn người, mở miệng nói: “Điện hạ, ta đã tìm thấy ngươi rồi, lúc ta nghe nói Bắc Thương Quan nổ lớn, hồn bị dọa cho xám màu luôn.”
“Tất cả là do Sầm Diệc, không cho bọn ta quay trở lại, nếu bọn ta không quay về sớm.”
Nguyên Trưng nói: “Sầm Diệc đâu?”
Vẻ mặt Phương Tĩnh có hơi lưỡng lự, mấy người bọn họ đều rất chật vật, nào còn dáng vẻ gọn gàng của con cháu thế gia.
Phương Tĩnh liếc nhìn Sầm Dạ Lan, thấp giọng nói: “Bọn ta đã ổn định cho dân chúng, vốn là muốn về Hãn Châu, nhưng vừa rời đi thì đụng phải Diên Lặc.”
“Sầm Diệc, Sầm Diệc vì cản đám man di đi lên núi, đã phái người đánh lạc hướng chúng.” Phương Tĩnh nắm tóc, nói: “Chúng ta bị tách ra, sau đó dự định trở lại tìm ngươi, trên đường gặp phải —— “
Đang nói, thì nghe thấy một giọng nói trong trẻo vọng đến: “Mạt tướng Hà Đông Lý Cảnh Xước, bái kiến điện hạ.”
- -------
Con rể này nhỏ tuổi nhưng không quá báo, lại còn rất đang yêu:3 Chứ mà báo như cha già Cố Trường An với báo thủ Ninh Tu Viễn chắc tui chớt quớt.
Đường dài khó đi, Nguyên Trưng đã cởi bớt áo giáp trên người Sầm Dạ Lan xuống, cõng y trên lưng, mỗi bước đi đều rất nặng nề.
Ở bên cạnh hắn, Sầm Dạ Lan chưa bao giờ trầm lặng và thành thật như vậy, ngoan đến nỗi khiến hắn hốt hoảng, hắn chỉ có thể tiếp tục nói chuyện với y.
Nguyên Trưng nói: “Sầm Dạ Lan, qua một khoảng thời gian nữa, những bông hoa đầu xuân ở kinh thành sẽ nở rộ, ngươi đã thấy bao giờ chưa?”
Nhịp thở của Sầm Dạ Lan rất yếu ớt và nông, phả vào cổ Nguyên Trưng.
“Ngươi chưa từng đi ngắm hả?” Nguyên Trưng nói: “Ta nhớ lần đầu tiên ngươi vào kinh là giữa hè, sau đó là vào giữa đông.”
“Đầu xuân là thời điểm nhụy hoa đầu cành cây mới nở, văn nhân trong kinh đô tụ tập cùng nhau, uống rượu làm thơ, phong lưu không kể xiết. Mạnh gia nhã tập không câu nệ nam nữ, cũng sẽ có nữ tử tham gia, Tam ca và Vương phi của hắn là gặp nhau trong dịp ấy.”
“Sầm Dạ Lan...”
Nguyên Trưng dường như muốn dừng lại, nhưng chỉ nghe thấy giọng điệu hơi bực tức nhưng rất đỗi yếu ớt, khàn khàn:“Nguyên Trưng, ngươi ồn ào quá đó.”
Nguyên Trưng trút được gánh nặng trong lòng, vừa tức vừa buồn cười: “Sầm Tướng Quân chẳng biết điều gì cả.”
“Muốn người ta cõng, lại còn phải dỗ dành.” Nguyên Trưng nói, “Còn dám chê ta ồn ào.”
Sầm Dạ Lan nhắm mắt lại, nói: “Cảm ơn.”
Nguyên Trưng dừng một chút, lẩm bẩm nói: “Ai muốn ngươi nói cảm ơn chứ.”
Mặt trời dần mọc ở phía đông, Nguyên Trưng cõng Sầm Dạ Lan đi một đoạn đường, khuôn mặt cũng có hơi tái nhợt. Đột nhiên, hắn nghe thấy tiếng nước chảy, cẩn thận đỡ Sầm Dạ Lan xuống dựa vào gốc cây.
Sắc mặt Sầm Dạ Lan trắng bệch, nhắm mắt lại, Nguyên Trưng nhẹ chạm vào má y, thấp giọng nói: “Ta đi tìm nước, ngươi chờ ta một chút.”
Sầm Dạ Lan mở mắt ra nhìn Nguyên Trưng, trên mặt thiếu niên có vết máu, nửa gương mặt bị khói thuốc nổ ám đen xì, đôi môi nứt nẻ không chút sắc, trông rất mệt mỏi.
Trong lòng Sầm Dạ Lan có nhiều cảm xúc lẫn lộn, không ngờ Nguyên Trưng lại là người ở bên cạnh y lúc này.
Y không nói gì, ngón tay cái Nguyên Trưng khẽ vuốt ve nốt ruồi nhỏ dưới khóe mắt Sầm Dạ Lan, nói: “Ta sẽ quay lại ngay.”
Nói xong đứng dậy đi về phía có tiếng nước, Sầm Dạ Lan nhìn bóng lưng của Nguyên Trưng, bộ quần áo thắn mặc đã không còn nhìn ra được hình dáng ban đầu, đen đỏ lẫn lộn, cực kỳ bẩn.
Sầm Da Lan nhìn Nguyên Trưng dần biến mất khỏi tầm nhìn của mình, bốn bề vắng lặng, mùa đông ở Bắc Cảnh rất yên tĩnh, y lại nghĩ đến Sầm Diệc, nghĩ đến Bắc Thương Quan bị tàn phá, đột nhiên có cảm giác rằng chỉ có mình y bước đi giữa thế giới rộng lớn, cô đơn, kiệt quệ không một bóng người.
Nguyên Trưng không dám chậm trễ quá lâu, lấy nước rửa mặt, nhưng chỉ mới hơi cử động một chút, vết thương sau lưng vốn đã ẩn ẩn đau lại càng tê nhức, khiến hắn phải hít sâu một hơi.
Nguyên Trưng cũng không quan tâm lắm, đổ nước đầy túi, lúc hắn quay lại, Sầm Dạ Lan đang yên lặng ngồi dưới gốc cây nhắm mắt, tim đập thình thịch, hắn gọi Sầm Dạ Lan, tay run run.
May mà Sầm Dạ Lan mở mắt ra. Khi lên voi lúc xuống chó, chóp mũi Nguyên Trưng cay cay, trong lòng như đè nặng, mãi không nói nên lười. Hắn ngồi xổm xuống trước mặt Sầm Dạ Lan, mở túi nước, khàn giọng nói: “Nào, uống chút nước trước đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng Sầm Dạ Lan không nhúc nhích, ánh mắt có chút thất thần, lẩm bẩm nói: “Ta nhìn thấy... Cha nuôi.”
Nguyên Trưng xiết chặt túi nước da dê: “... Sầm Dạ Lan.”
Sầm Dạ Lan nói: “Cha nuôi nói ông hối hận khi đã giao lại Bắc Cảnh cho ta.”
Nguyên Trưng nói: “Toàn là do ngươi tự nghĩ bậy ba thôi.”
Sầm Dạ Lan chậm rãi đưa mắt nhìn gương mặt Nguyên Trưng, Nguyên Trưng nói: “Tướng quân Sầm Hi là người như thế nào, lúc trước ông ấy lựa chọn giao lại Bắc Cảnh cho ngươi, tất nhiên đã trải qua nhiều lần đắn đo suy nghĩ, sao lại nhìn lầm người được.”
“Sầm Dạ Lan, thật bại ngày hôm nay của Bắc Cảnh không phải là lỗi của ngươi, ngươi không nên đặt nặng trong lòng, ôm hết mọi chuyện về phía mình như vậy.”
Lông mi Sầm Dạ Lan khẽ run lên, không nói gì nữa.
Nguyên Trưng nói: “Uống nước đi.”
Sầm Dạ Lan nắm tay Nguyên Trưng uống vài ngụm nước, nước lạnh như băng, ủ lạnh lá phổi xưng phù của y, ý thứ trở nên thanh tỉnh hơn.
Nguyên Trưng ngồi bên cạnh Sầm Dạ Lan, nói: “Phụ hoàng khen ngươi là người hùng của đất nước, cậu ta nói ngươi là bức tường thành của Đại Yến, suốt những năm qua ngươi đã làm rất tốt.”
Hắn đột nhiên nở nụ cười, nói: “Trước khi đến đây, cậu ta còn cố ý căn dặn rằng, phải học tập ngươi nhiều hơn.”
Sầm Dạ Lan mím môi, nói: “Điện hạ không cần phải học từ ta.”
Nguyên Trưng lại lắc đầu: “Cậu bảo ta phải mở to mắt ra mà nhìn, ngắm nhìn kỹ giang sơn mà tổ tiên tạo dựng trăm năm qua, nhìn dân chúng Đại Yến.”
Nguyên Trưng nói: “Ta nhìn thấy.”
Hắn chuyển chủ đề hỏi Sầm Dạ Lan: “Ngươi có biết vì sao phụ hoàng lại thiên vị nuông chiều ta hơn không?”
Sầm Dạ Lan lắc đầu.
Nguyên Trưng lại cõng Sầm Dạ Lan trên lưng, cầm theo cây thương bạc, ôm phía sau hai chân y, rồi mới chậm rãi mở miệng: “Phụ hoàng chỉ đang cố gắng bù đắp nhưng tiếc nuối của mình.”
“Người trong thiên hạ đều nói Đế hậu tình thâm, nhưng mẫu hậu ta là qua đời vị uất ức.” Nguyên Trưng có chút âu sầu: “Nương nương nói ta vốn có một người anh trai, nhưng sau đó thì không còn, hơn nữa vì chuyện này mà mẫu hậu mới bị bệnh. Ta nhớ rằng mẫu hậu chưa từng cười, nàng ngày đêm đều nhìn ta, sợ ta sẽ nối gót.”
“Mãi cho đến khi mẫu hậu chết bệnh, phụ hoàng mới hoàn toàn tỉnh ngộ.”
Nguyên Trưng nhớ mãi dáng vẻ phụ hoàng đứng trước giường bệnh của mẫu hậu, trong phút chốc như già đi mười tuổi. Cái gọi là chí tôn thiên hạ, vào thời khắc ấy, Nguyên Trưng cảm thấy mình thật đáng thương.
“Ta không muốn trở thành người như phụ.”
“Cậu cũng muốn ta làm chủ Đông cung, ta biết, ông ấy không chỉ vì ta mà còn vì cả Mạnh gia nữa.” Nguyên Trưng nói: “Mạnh gia là danh gia vọng tộc đứng đầu, hiện tại đang dần suy thoái, còn có hai nhà Triệu-Trình như hổ rình mồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ông ấy là cậu của ta, nhưng cũng là chủ nhà họ Mạnh.”
Sầm Dạ Lan ngước mắt nhìn một bên gò má Nguyên Trưng, quai hàm thiếu niên căng chặt, khuôn mặt góc cạnh, có chút ngang ngược kiêu ngạo không muốn bị người khác thao túng, nhưng cũng có chút cô đơn.
Đây không phải là dáng vẻ của một tay công tử ăn chơi nên có, Sầm Dạ Lan mơ màng nghĩ.
Một lúc lâu không thấy ai lên tiếng, hồi lâu sau, Nguyên Trưng cười đùa nói: “Kỳ thực để làm Thái tử, ta cảm thấy Tam ca so với ta thích hợp hơn.”
Sầm Dạ Lan suy nghĩ một lúc: “Tuyên vương?”
Nguyên Trưng ừm một tiếng, nói: “Tam ca ôn văn nhĩ nhã, biết cách đối nhân xử thế, so với cái tên lão Ngũ mắt đặt trên đỉnh đầu kia tốt hơn nhiều, chỉ tiếc —— “
Mẫu thân của Tuyên vương xuất thân từ một hộ nông nghèo.
Nguyên Trưng còn chưa nói hết câu, dẫu sao thì Sầm Dạ Lan cũng là một vị tướng canh giữ biên giới, đối với chuyện trong kinh thành y không thể không biết. Y nghĩ, ngày nào mà vị trí Thái tử chưa định đoạt, ngày đó Nguyên Trưng sẽ như sống trong vòng nước xoáy, mặc dù hắn không muốn đếm xỉa đến, những cũng chỉ là vọng tưởng mà thôi.
Thế cuộc sẽ không cho phép.
Cả hai đều im lặng, đột nhiên, Nguyên Trưng nghe thấy tiếng vó ngựa, vẻ mặt trở nên lạnh lùng, toàn thân Sầm Dạ Lan cứng đờ, y nói: “Thả ta xuống.”
Nguyên Trưng do dự một lúc, nhưng vẫn đặt Sầm Dạ Lan xuống, chỉ là một tay vẫn nắm lấy tay y, Sầm Dạ Lan dựa vào người hắn mới miễn cưỡng đứng thẳng được. Mắt y híp lại nhìn, sau đó lập tức ngẩn ra, cau mày nói “Quân Hà Đông?”
Nguyên Trưng không nói một lời.
Những người đầu tiên đến không phải quân đội Hà Đông, mà là một số quân kỵ binh, tiến thẳng đến chỗ Nguyên Trưng và Sầm Dạ Lan.
“Điện hạ!” Phương Tĩnh đột nhiên ghìm dây cương lại, gã nhìn Nguyên Trưng, nhảy xuống ngựa,chuẩn bị xông lên, Nguyên Trưng nắm thương bạc vung lên một cái, mũi thương chĩa thẳng trước mặt gã, vẻ mặt lạnh lùng, nhàn nhạt nhìn đám người Phương Tĩnh.
Phương Tĩnh ngẩn người, mở miệng nói: “Điện hạ, ta đã tìm thấy ngươi rồi, lúc ta nghe nói Bắc Thương Quan nổ lớn, hồn bị dọa cho xám màu luôn.”
“Tất cả là do Sầm Diệc, không cho bọn ta quay trở lại, nếu bọn ta không quay về sớm.”
Nguyên Trưng nói: “Sầm Diệc đâu?”
Vẻ mặt Phương Tĩnh có hơi lưỡng lự, mấy người bọn họ đều rất chật vật, nào còn dáng vẻ gọn gàng của con cháu thế gia.
Phương Tĩnh liếc nhìn Sầm Dạ Lan, thấp giọng nói: “Bọn ta đã ổn định cho dân chúng, vốn là muốn về Hãn Châu, nhưng vừa rời đi thì đụng phải Diên Lặc.”
“Sầm Diệc, Sầm Diệc vì cản đám man di đi lên núi, đã phái người đánh lạc hướng chúng.” Phương Tĩnh nắm tóc, nói: “Chúng ta bị tách ra, sau đó dự định trở lại tìm ngươi, trên đường gặp phải —— “
Đang nói, thì nghe thấy một giọng nói trong trẻo vọng đến: “Mạt tướng Hà Đông Lý Cảnh Xước, bái kiến điện hạ.”
- -------
Con rể này nhỏ tuổi nhưng không quá báo, lại còn rất đang yêu:3 Chứ mà báo như cha già Cố Trường An với báo thủ Ninh Tu Viễn chắc tui chớt quớt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro