Chương 48
Hoa Quyển
2024-07-20 18:56:14
Edit & Beta: Đòe
Sau khi Diên Lặc chết, hai tên chủ soái của người Hồ cũng chết, vốn là một liên minh, nhưng vì mất đi người có thể phụ trách toàn cục cùng một lúc, những người còn lại trở thành ruồi mất đầu.
Mùng Ba Tết giành lại được Ngọc Bình Quan, mấy ngày sau đó, tin tức chiến từ phủ Hoán Châu dần lan truyền đến các nơi khác.
Lúc tin tức truyền về đến Hãn Châu, Sầm Dạ Lan đang bị Tô Trầm Chiêu lệnh cưỡng chế nghỉ ngơi, Tiểu thần y tức giận đến mức nghiêm mặt lắp bắp răn dạy Sầm Dạ Lan, nói rằng nếu y còn tiếp tục bị thương thì cánh tay phải sẽ hoàn toàn phế bỏ, thậm chí sau này sẽ không thể cầm kiếm nữa.
Sầm Dạ Lan không dám nói lời nào, đây là lần đầu tiên Nguyên Trưng thấy có người dám chỉ thẳng tay vào mặt y mắng, tuy rằng trong lòng hắn nghĩ mắng y như vậy cũng tốt, Sầm Dạ Lan không biết tự yêu lấy bản thân, đáng bị mắng lắm. Nhưng nghe xong trong lòng hắn lại chút không vui, dục vọng trong người thiếu niên sôi trào, Sầm Dạ Lan là người của hắn, muốn lấy người khác ra trút giận hả đại phu? Đại phu cũng không được.
Nhưng Sầm Dạ Lan hoàn toàn không tức giận, nếu là hắn, chắc chắn y sẽ trở mặt với hắn ngay.
Nguyên Trưng càng nghĩ càng tức, may thay cái tên Lý Cảnh Xước trông thì như một kẻ vũ phu, lòng dạ hẹp hòi, thấy điện hạ ngồi cạnh mình sắc mặt ngày càng thối, dù không biết tại sao nhưng hắn đã nhanh tay bịt miệng Tô Trầm Chiêu, nói: “Tiểu thần y, ngươi nghỉ ngơi một chút đi, ta nghe ngươi nói cũng mệt rồi.”
Tô Trầm Chiêu không vui, bẻ tay Lý Cảnh Xước, hắn nói, “Được rồi được rồi mà, thuốc của Sầm tướng quân cũng đã đổi xong, còn phải để y nghỉ ngơi chứ? Tiểu Tô đại phu xem cho ta một chút, ta ——” Hắn bịa ra một cái lý do: “Ta đau thắt lưng.”
Tô Trầm Chiêu chậm rãi chớp mắt, ngẩng đầu nhìn hắn một lúc, cuối cùng cũng ổn định lại, mặc kệ Lý Cảnh Xước kéo mình ra khỏi phòng.
Hai người đi ra ngoài, Tô Trầm Chiêu là thầy thuốc, chỉ quan tâm đến người bệnh, y vươn tay sờ eo Lý Cảnh Xước: “Đâu, chỗ nào đau?”
Lý Cảnh Xước hít một hơi thật sâu, trêu chọc Tô Trầm Chiêu: “Đây, đau ở đây này.”
Tô Trầm Chiêu cau mày véo nhẹ, thấy y định thò tay cởi thắt lưng của mình, Lý Cảnh Xước sợ hết hồn, hắn vội vàng nắm chặt tay y, khẽ giọng cười nói: “Đang ở bên ngoài đấy nhé.”
Tô Trầm Chiêu nói: “Bên ngoài làm sao? Ta đang khám bệnh, bỏ tay ra cho ta nhìn chút.”
Lý Cảnh Xước yêu chết cái dáng vẻ vừa ngây ngô vừa nghiêm túc của y, cười khanh khách mà nói: “Không đau, tiểu thần y, ta thật sự không đau nữa.”
Tô Trầm Chiêu lầu bầu nói: “Tại sao lại không đau nữa? Ngươi đừng sợ thầy giấu bệnh, bị thương ở eo không phải chuyện nhỏ.”
“...” Lý Cảnh Xước dở khóc dở cười, “Eo ta không bị đau, rất khỏe mạnh.”
Tô Trầm Chiêu ngẩng mặt lên nhìn Lý Cảnh Xước, y không cao, thấp hơn hắn cả một cái đầu. Bấy giờ y mới phản ứng lại: “Ngươi lừa ta.”
Lý Cảnh Xước cười nói: “Ta sao dám lừa tiểu thần y chứ.”
Hắn thấp giọng nói: “Tiểu thần y, mấy ngày nữa ta phải quay về Hà đông rồi.”
Tô Trầm Chiêu ngơ ngác, gật đầu, không tỏ vẻ gì là không muốn. Lý Cảnh Xước có chút tức giận và bất lực, hù dọa nói: “Tiểu thần y, sau khi trở về ta sẽ phải chịu trừng phạt quân pháp.”
Tô Trầm Chiêu sững sờ hỏi: “Tại sao?”
Lý Cảnh Xước nói: “Lần này là ta tự ý dẫn quân lên Bắc Cảnh mà không được lệnh, sau khi trở về bị phạt đánh thì nhẹ thôi, không chừng còn bị thiếu tướng quân quẳng đến nơi xa xôi nào đó ở Hà Đông, hoặc là trực tiếp xử trảm theo quân pháp.” =))))
Tô Trầm Chiêu ngẩn ngơ: “... Vậy phải làm sao bây giờ?”
Lý Cảnh Xước làm bộ thở dài, “Còn làm sao được nữa, chờ chết thôi.”
“Không được đâu.” Tô Trầm Chiêu cau mày, lắp bắp nói: “Là ta mời ngươi đến Bắc Cảnh... A Lan, để ta đi nói với A Lan, điều ngươi đến Bắc Cảnh.”
Lý Cảnh Xước vui mừng khôn xiết, vuốt ve đôi lông mày đang cau lại như mèo con của Tô Trầm Chiêu, nói, “Tiểu thần y lo lắng cho ta sao?”
Tô Trầm Chiêu gật đầu như chuyện đương nhiên: “Ngươi cứu A Lan, ta không thể để chết vì ta được.”
Lý Cảnh Xước nghe thấy hai chữ “A Lan”, tặc lưỡi, đột nhiên nói, “Ta nguyện chết vì ngươi.”
Tô Trầm Chiêu ngây ngẩn cả người, nhìn Lý Cảnh Xước, Lý Cảnh Xước nhéo má y, dụ dỗ nói, “Chi bằng thế này đi, ngươi theo ta đến Hà Đông, nếu ta phải chịu quân pháp thì còn có tiểu thần y ở đây, cũng có thể cướp ta lại từ quỷ môn quan, được không nào?”
Tô Trầm Chiêu nghiêm túc suy nghĩ một lúc, sau đó do dự nói: “Vậy để ta suy nghĩ một chút.”
Lý Cảnh Xước lập tức nở nụ cười.
Tô Trầm Chiêu nói: “Nếu người chết thật thì ta cũng chẳng còn cách nào khác.”
Lý Cảnh Xước: “...”
Đại chiến sắp kết thúc, sau một trận đánh lớn, biên quân Đại Yến có thói quen tế trời, họ sẽ bái trời trong thành để an ủi những người lính tử trận và những người dân chịu nạn vì chiến tranh, cầu nguyện cho hòa bình của đất nước và nhân dân.
Hôm đó là một ngày đẹp trời, Sầm Dạ Lan mặc thường phục dài* màu đen có ống tay rộng, vấn tóc đội kim quan, vẻ mặt nghiêm túc trầm tĩnh, đằng sau y là các tướng lĩnh của thành Hãn Châu, đằng xa nữa còn có dân chúng trong thành, tất cả đều im lặng theo dõi buổi lễ cầu siêu này.
*Raw là váy, nhưng tôi nghĩ ý của tác giả là bộ hán phục dài kiểu thướt tha ấy.
Nguyên Trưng yên lặng nhìn, trong đầu hiện lên những gương mặt quen thuộc hoặc xa lạ. Sầm Dạ Lan đã đi lên tế đàn, trên tế đàn ngọn lửa đang cháy trong chiếc giá ba chân vuông khắc hình tì hưu, ngọn lửa bao trùm, làm biến dạng hình dáng mảnh khảnh của Sầm Dạ Lan.
Nguyên Trưng nghĩ, tướng quân trăm trận trăm thắng, Sầm gia từ thời kỳ khai quốc đến nay, hiếm khi nào buông vũ khí chọn quy ẩn, có lẽ một ngày nào đó, Sầm Dạ Lan cũng sẽ trở thành người được thờ trên tế đàn này?
Chỉ nghĩ đến điều này thôi cũng khiến Nguyên Trưng không thể chịu nổi, thậm chí hắn còn mơ hồ cảm thấy ngọn lửa đang bừng cháy kia muốn nuốt chửng Sầm Dạ Lan, hóa y thành tro, cuốn vào chiếc giá ba chân.
Đêm đó, một đống lửa được đốt giữa giáo trường Hãn Châu, mọi người vây quanh lại, hết nhóm này đến nhóm khác, cùng nhiệt liệt ăn mừng thắng lợi.
Rượu quá ba tuần, Lý Cảnh Xước nói: “Sầm Tướng Quân, ngày mai ta sẽ trở về Hà Đông, đã làm phiền nhiều ngày rồi, ta mời ngươi.”
Sầm Dạ Lan nhìn Lý Cảnh Xước, nói: “Phụng Ninh ở Bắc Cảnh đã giúp đỡ ta rất nhiều, sao gọi là làm phiền được.”
Y uống một hơi cạn sạch, lại rót thêm một chén nữa: “Tất cả là do rượu, Phụng Ninh, ta mời ngươi một chén nữa.”
Lý Cảnh Xước nhướn mi bật cười, rất hăng hái, giả chạm chén: “Có thể kề vai sát cánh chiến đấu cùng Sầm tướng quân, thật là may mắn cho Phụng Ninh.”
Ánh mắt Sầm Dạ Lan dừng trên người hắn: “Sẽ có cơ hội.”
Nguyên Trưng ngồi gần y nhất, cùng ngồi ở vị trí chủ vị, hắn chua chát nói: “Sao Sầm tướng quân không mời rượu ta?”
Sầm Dạ Lan nghiêng đầu nhìn Nguyên Trưng, dứt khoát nói: “Chén này ta kính rượu điện hạ.”
Nguyên Trưng hừ cười: “Kính ta cái gì?”
Sầm Dạ Lan nói: “Tạ ơn điện hạ đã cứu mạng ở Bắc Thương Quan, kính điện hạ đã mạo hiểm tính mạng xông vào Lạc Vân Cốc.”
Nguyên Trưng: “Chỉ một chén thôi sao?”
Hắn thầm nghĩ, vừa rồi còn uống hai chén với Lý Cảnh Xước đấy.
Sầm Dạ Lan không do dự, nói thẳng: “Ba chén.”
Y ngửa đầu uống cạn rượu trong chén, Nguyên Trưng nhìn cần cổ mảnh khảnh của y, áo cài nút kín kẽ, hầu kết chuyển động, ánh lửa đỏ càng tô thăm sắc thắm cho chiếc cổ trắng nõn của y.
Thấy Sầm Dạ Lan định rót thêm chén nữa, Nguyên Trưng giữ lấy tay y, nói: “Còn đang bị thương đấy, chỉ trêu chọc ngươi chút thôi mà ngươi tưởng thật.”
Mi mắt y khẽ run, ngẩng đầu nhìn Nguyên Trưng, Sầm Dạ Lan muốn rút tay về nhưng hắn càng nắm chặt hơn.
Sầm Dạ Lan nhỏ giọng nói: “Đừng đùa nữa, ở đây còn rất nhiều người.”
Nguyên Trưng nhéo nhéo ngón tay y: “Sầm Tướng Quân không giãy giụa, bọn họ sẽ không nhìn thấy.”
Sầm Dạ Lan nhìn hai hàng binh lính ngồi đối diện nhau uống rượu, cảm thấy lòng bàn tay của Nguyên Trưng nóng như lửa đốt, cảm nhận ngón tay cái cọ vào lòng bàn tay rất rõ ràng, khiến y có chút nóng.
Nguyên Trưng nhìn vành tay y đỏ lên, cảm thấy hơi mất tập trung. Hắn cúi người, siết chặt lòng bàn tay Sầm Dạ Lan, ghé sát vào lỗ tai y cười nói: “Sầm tướng quân thấy nóng hử, lòng bàn tay ướt nhẹp rồi này.”
Hắn dán đến gần phả hơi thở nóng bừng, Sầm Dạ Lan đột nhiên ngồi thẳng dây, vì động tác lớn khiến cái bàn dịch chuyển phát ra tiếng, người ngồi phía dưới đều ngẩng đầu nhìn lên.
Sầm Dạ Lan da mặt mỏng, y cứng đờ, Nguyên Trưng giải vây làm dịu bầu không khí nói: “Sầm Tướng Quân uống nhiều rồi, ta sẽ đi cùng y cho tỉnh rượu chút, mọi người cứ tiếp tục.”
- ----
Ỏ, đôi chim cu Lý Cảnh Xước và Tiểu Tô c-cuti qué:33 Cặp chính thì kiểu iu nhao lắm cắn nhao đau, tui thít kỉu vờn nhau như lày.
Sau khi Diên Lặc chết, hai tên chủ soái của người Hồ cũng chết, vốn là một liên minh, nhưng vì mất đi người có thể phụ trách toàn cục cùng một lúc, những người còn lại trở thành ruồi mất đầu.
Mùng Ba Tết giành lại được Ngọc Bình Quan, mấy ngày sau đó, tin tức chiến từ phủ Hoán Châu dần lan truyền đến các nơi khác.
Lúc tin tức truyền về đến Hãn Châu, Sầm Dạ Lan đang bị Tô Trầm Chiêu lệnh cưỡng chế nghỉ ngơi, Tiểu thần y tức giận đến mức nghiêm mặt lắp bắp răn dạy Sầm Dạ Lan, nói rằng nếu y còn tiếp tục bị thương thì cánh tay phải sẽ hoàn toàn phế bỏ, thậm chí sau này sẽ không thể cầm kiếm nữa.
Sầm Dạ Lan không dám nói lời nào, đây là lần đầu tiên Nguyên Trưng thấy có người dám chỉ thẳng tay vào mặt y mắng, tuy rằng trong lòng hắn nghĩ mắng y như vậy cũng tốt, Sầm Dạ Lan không biết tự yêu lấy bản thân, đáng bị mắng lắm. Nhưng nghe xong trong lòng hắn lại chút không vui, dục vọng trong người thiếu niên sôi trào, Sầm Dạ Lan là người của hắn, muốn lấy người khác ra trút giận hả đại phu? Đại phu cũng không được.
Nhưng Sầm Dạ Lan hoàn toàn không tức giận, nếu là hắn, chắc chắn y sẽ trở mặt với hắn ngay.
Nguyên Trưng càng nghĩ càng tức, may thay cái tên Lý Cảnh Xước trông thì như một kẻ vũ phu, lòng dạ hẹp hòi, thấy điện hạ ngồi cạnh mình sắc mặt ngày càng thối, dù không biết tại sao nhưng hắn đã nhanh tay bịt miệng Tô Trầm Chiêu, nói: “Tiểu thần y, ngươi nghỉ ngơi một chút đi, ta nghe ngươi nói cũng mệt rồi.”
Tô Trầm Chiêu không vui, bẻ tay Lý Cảnh Xước, hắn nói, “Được rồi được rồi mà, thuốc của Sầm tướng quân cũng đã đổi xong, còn phải để y nghỉ ngơi chứ? Tiểu Tô đại phu xem cho ta một chút, ta ——” Hắn bịa ra một cái lý do: “Ta đau thắt lưng.”
Tô Trầm Chiêu chậm rãi chớp mắt, ngẩng đầu nhìn hắn một lúc, cuối cùng cũng ổn định lại, mặc kệ Lý Cảnh Xước kéo mình ra khỏi phòng.
Hai người đi ra ngoài, Tô Trầm Chiêu là thầy thuốc, chỉ quan tâm đến người bệnh, y vươn tay sờ eo Lý Cảnh Xước: “Đâu, chỗ nào đau?”
Lý Cảnh Xước hít một hơi thật sâu, trêu chọc Tô Trầm Chiêu: “Đây, đau ở đây này.”
Tô Trầm Chiêu cau mày véo nhẹ, thấy y định thò tay cởi thắt lưng của mình, Lý Cảnh Xước sợ hết hồn, hắn vội vàng nắm chặt tay y, khẽ giọng cười nói: “Đang ở bên ngoài đấy nhé.”
Tô Trầm Chiêu nói: “Bên ngoài làm sao? Ta đang khám bệnh, bỏ tay ra cho ta nhìn chút.”
Lý Cảnh Xước yêu chết cái dáng vẻ vừa ngây ngô vừa nghiêm túc của y, cười khanh khách mà nói: “Không đau, tiểu thần y, ta thật sự không đau nữa.”
Tô Trầm Chiêu lầu bầu nói: “Tại sao lại không đau nữa? Ngươi đừng sợ thầy giấu bệnh, bị thương ở eo không phải chuyện nhỏ.”
“...” Lý Cảnh Xước dở khóc dở cười, “Eo ta không bị đau, rất khỏe mạnh.”
Tô Trầm Chiêu ngẩng mặt lên nhìn Lý Cảnh Xước, y không cao, thấp hơn hắn cả một cái đầu. Bấy giờ y mới phản ứng lại: “Ngươi lừa ta.”
Lý Cảnh Xước cười nói: “Ta sao dám lừa tiểu thần y chứ.”
Hắn thấp giọng nói: “Tiểu thần y, mấy ngày nữa ta phải quay về Hà đông rồi.”
Tô Trầm Chiêu ngơ ngác, gật đầu, không tỏ vẻ gì là không muốn. Lý Cảnh Xước có chút tức giận và bất lực, hù dọa nói: “Tiểu thần y, sau khi trở về ta sẽ phải chịu trừng phạt quân pháp.”
Tô Trầm Chiêu sững sờ hỏi: “Tại sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Cảnh Xước nói: “Lần này là ta tự ý dẫn quân lên Bắc Cảnh mà không được lệnh, sau khi trở về bị phạt đánh thì nhẹ thôi, không chừng còn bị thiếu tướng quân quẳng đến nơi xa xôi nào đó ở Hà Đông, hoặc là trực tiếp xử trảm theo quân pháp.” =))))
Tô Trầm Chiêu ngẩn ngơ: “... Vậy phải làm sao bây giờ?”
Lý Cảnh Xước làm bộ thở dài, “Còn làm sao được nữa, chờ chết thôi.”
“Không được đâu.” Tô Trầm Chiêu cau mày, lắp bắp nói: “Là ta mời ngươi đến Bắc Cảnh... A Lan, để ta đi nói với A Lan, điều ngươi đến Bắc Cảnh.”
Lý Cảnh Xước vui mừng khôn xiết, vuốt ve đôi lông mày đang cau lại như mèo con của Tô Trầm Chiêu, nói, “Tiểu thần y lo lắng cho ta sao?”
Tô Trầm Chiêu gật đầu như chuyện đương nhiên: “Ngươi cứu A Lan, ta không thể để chết vì ta được.”
Lý Cảnh Xước nghe thấy hai chữ “A Lan”, tặc lưỡi, đột nhiên nói, “Ta nguyện chết vì ngươi.”
Tô Trầm Chiêu ngây ngẩn cả người, nhìn Lý Cảnh Xước, Lý Cảnh Xước nhéo má y, dụ dỗ nói, “Chi bằng thế này đi, ngươi theo ta đến Hà Đông, nếu ta phải chịu quân pháp thì còn có tiểu thần y ở đây, cũng có thể cướp ta lại từ quỷ môn quan, được không nào?”
Tô Trầm Chiêu nghiêm túc suy nghĩ một lúc, sau đó do dự nói: “Vậy để ta suy nghĩ một chút.”
Lý Cảnh Xước lập tức nở nụ cười.
Tô Trầm Chiêu nói: “Nếu người chết thật thì ta cũng chẳng còn cách nào khác.”
Lý Cảnh Xước: “...”
Đại chiến sắp kết thúc, sau một trận đánh lớn, biên quân Đại Yến có thói quen tế trời, họ sẽ bái trời trong thành để an ủi những người lính tử trận và những người dân chịu nạn vì chiến tranh, cầu nguyện cho hòa bình của đất nước và nhân dân.
Hôm đó là một ngày đẹp trời, Sầm Dạ Lan mặc thường phục dài* màu đen có ống tay rộng, vấn tóc đội kim quan, vẻ mặt nghiêm túc trầm tĩnh, đằng sau y là các tướng lĩnh của thành Hãn Châu, đằng xa nữa còn có dân chúng trong thành, tất cả đều im lặng theo dõi buổi lễ cầu siêu này.
*Raw là váy, nhưng tôi nghĩ ý của tác giả là bộ hán phục dài kiểu thướt tha ấy.
Nguyên Trưng yên lặng nhìn, trong đầu hiện lên những gương mặt quen thuộc hoặc xa lạ. Sầm Dạ Lan đã đi lên tế đàn, trên tế đàn ngọn lửa đang cháy trong chiếc giá ba chân vuông khắc hình tì hưu, ngọn lửa bao trùm, làm biến dạng hình dáng mảnh khảnh của Sầm Dạ Lan.
Nguyên Trưng nghĩ, tướng quân trăm trận trăm thắng, Sầm gia từ thời kỳ khai quốc đến nay, hiếm khi nào buông vũ khí chọn quy ẩn, có lẽ một ngày nào đó, Sầm Dạ Lan cũng sẽ trở thành người được thờ trên tế đàn này?
Chỉ nghĩ đến điều này thôi cũng khiến Nguyên Trưng không thể chịu nổi, thậm chí hắn còn mơ hồ cảm thấy ngọn lửa đang bừng cháy kia muốn nuốt chửng Sầm Dạ Lan, hóa y thành tro, cuốn vào chiếc giá ba chân.
Đêm đó, một đống lửa được đốt giữa giáo trường Hãn Châu, mọi người vây quanh lại, hết nhóm này đến nhóm khác, cùng nhiệt liệt ăn mừng thắng lợi.
Rượu quá ba tuần, Lý Cảnh Xước nói: “Sầm Tướng Quân, ngày mai ta sẽ trở về Hà Đông, đã làm phiền nhiều ngày rồi, ta mời ngươi.”
Sầm Dạ Lan nhìn Lý Cảnh Xước, nói: “Phụng Ninh ở Bắc Cảnh đã giúp đỡ ta rất nhiều, sao gọi là làm phiền được.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Y uống một hơi cạn sạch, lại rót thêm một chén nữa: “Tất cả là do rượu, Phụng Ninh, ta mời ngươi một chén nữa.”
Lý Cảnh Xước nhướn mi bật cười, rất hăng hái, giả chạm chén: “Có thể kề vai sát cánh chiến đấu cùng Sầm tướng quân, thật là may mắn cho Phụng Ninh.”
Ánh mắt Sầm Dạ Lan dừng trên người hắn: “Sẽ có cơ hội.”
Nguyên Trưng ngồi gần y nhất, cùng ngồi ở vị trí chủ vị, hắn chua chát nói: “Sao Sầm tướng quân không mời rượu ta?”
Sầm Dạ Lan nghiêng đầu nhìn Nguyên Trưng, dứt khoát nói: “Chén này ta kính rượu điện hạ.”
Nguyên Trưng hừ cười: “Kính ta cái gì?”
Sầm Dạ Lan nói: “Tạ ơn điện hạ đã cứu mạng ở Bắc Thương Quan, kính điện hạ đã mạo hiểm tính mạng xông vào Lạc Vân Cốc.”
Nguyên Trưng: “Chỉ một chén thôi sao?”
Hắn thầm nghĩ, vừa rồi còn uống hai chén với Lý Cảnh Xước đấy.
Sầm Dạ Lan không do dự, nói thẳng: “Ba chén.”
Y ngửa đầu uống cạn rượu trong chén, Nguyên Trưng nhìn cần cổ mảnh khảnh của y, áo cài nút kín kẽ, hầu kết chuyển động, ánh lửa đỏ càng tô thăm sắc thắm cho chiếc cổ trắng nõn của y.
Thấy Sầm Dạ Lan định rót thêm chén nữa, Nguyên Trưng giữ lấy tay y, nói: “Còn đang bị thương đấy, chỉ trêu chọc ngươi chút thôi mà ngươi tưởng thật.”
Mi mắt y khẽ run, ngẩng đầu nhìn Nguyên Trưng, Sầm Dạ Lan muốn rút tay về nhưng hắn càng nắm chặt hơn.
Sầm Dạ Lan nhỏ giọng nói: “Đừng đùa nữa, ở đây còn rất nhiều người.”
Nguyên Trưng nhéo nhéo ngón tay y: “Sầm Tướng Quân không giãy giụa, bọn họ sẽ không nhìn thấy.”
Sầm Dạ Lan nhìn hai hàng binh lính ngồi đối diện nhau uống rượu, cảm thấy lòng bàn tay của Nguyên Trưng nóng như lửa đốt, cảm nhận ngón tay cái cọ vào lòng bàn tay rất rõ ràng, khiến y có chút nóng.
Nguyên Trưng nhìn vành tay y đỏ lên, cảm thấy hơi mất tập trung. Hắn cúi người, siết chặt lòng bàn tay Sầm Dạ Lan, ghé sát vào lỗ tai y cười nói: “Sầm tướng quân thấy nóng hử, lòng bàn tay ướt nhẹp rồi này.”
Hắn dán đến gần phả hơi thở nóng bừng, Sầm Dạ Lan đột nhiên ngồi thẳng dây, vì động tác lớn khiến cái bàn dịch chuyển phát ra tiếng, người ngồi phía dưới đều ngẩng đầu nhìn lên.
Sầm Dạ Lan da mặt mỏng, y cứng đờ, Nguyên Trưng giải vây làm dịu bầu không khí nói: “Sầm Tướng Quân uống nhiều rồi, ta sẽ đi cùng y cho tỉnh rượu chút, mọi người cứ tiếp tục.”
- ----
Ỏ, đôi chim cu Lý Cảnh Xước và Tiểu Tô c-cuti qué:33 Cặp chính thì kiểu iu nhao lắm cắn nhao đau, tui thít kỉu vờn nhau như lày.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro