Chương 51
Hoa Quyển
2024-07-20 18:56:14
Edit & Beta: Đòe
“A Trưng, ngươi cười ngây ngô cái gì thế?”
Chiến tranh đã đến hồi kết, đám người Phương Tĩnh không có gì để làm, họ đang nghĩ đến chuyện trở về kinh thành. Trận đánh này quá gian nan, hai vương tử tộc Hồ đã bị đánh cho lụn bại, liên minh các bộ tộc cũng tan rã, chiến công này không nhỏ chút nào. Phương Tĩnh và những người khác đều tham gia, ai cũng muốn khoe với lão cha của mình, cùng nhau xin hoàng đế ban lệnh cho Nguyên Trưng quay lại kinh đô.
Một khi Nguyên Trưng về kinh, tất nhiên đám người hầu cận bọn họ cũng sẽ đi theo. Nhưng kể từ khi chiến tranh kết thúc, Nguyên Trưng chưa bao giờ đề cập đến vấn đề trở về, trái lại còn vui đến quên trời quên đất.
Phương Tĩnh chứng kiến tất cả, trong lòng có hơi áy náy.
Hải Đông Thanh đứng ở cửa sổ, Nguyên Trưng dùng dao găm cắt thịt tươi đút chim ăn, ưng ăn là ưng ăn, Nguyên Trưng vừa cho chim ăn vừa cười tủm tỉm, đã thế lúc nhìn tấm mộc bài “Tiểu Sầm tướng quân” cười rất tươi, vẻ mặt Phương Tĩnh hoảng hốt không nói thành lời.
Nguyên Trưng liếc nhìn gã một cái: “Cười ngây ngô cái gì cơ?”
“Ngươi ý.” Phương Tĩnh lẩm bẩm:“Nào có ai cho ưng ăn mà cười tươi thế không, cái vẻ này của ngươi ấy à, nói là đang hoài xuân cũng không quá đâu!”
Nguyên Trưng cười khẩy, chậm rãi nói: “Ngươi không hiểu.” Hắn vươn tay vuốt ve mấy chữ trên tấm mộc bài, con Hải Đông Thanh đập cánh bay đến đậu trên vai hắn, nói tiếp: “Hơn nữa, đây mà là ưng á?”
“Đây là tiểu Sầm Tướng Quân!”
Phương Tĩnh cạn lời: “Có gì khác nhau à?”
Nguyên Trưng nói: “Đương nhiên không giống nhau, tiểu Sầm Tướng Quân là tiểu Sầm Tướng Quân.”
Phương Tĩnh: “...”
Gã nhìn Nguyên Trưng, không nhịn được hỏi: “A Trưng, ngươi nghĩ thế nào?”
Nguyên Trưng: “Suy nghĩ gì?”
Phương Tĩnh nói: “Về kinh đấy, chiến tranh đã kết thúc, chúng ta cũng đã ở Bắc Cảnh lâu vậy rồi, nên về thôi.”
Nguyên Trưng nhìn gã: “Bắc Cảnh rất tốt, tại sao? Sao phải về”
Phương Tĩnh như không tin vào tai mình: “A Trưng, không phải ngươi vẫn luôn muốn trở về sao?”
Nguyên Trưng nhớ đến Sầm Dạ Lan, thầm nghĩ, khó khăn lắm y mới mềm lòng, tựa như ánh ban mai mà hắn luôn rong ruổi, cớ gì hắn phải về kinh ngay lúc này?
Hắn nói: “Đó là trước kia.”
Phương Tĩnh nói: “Ngươi bây giờ không trở về, chẳng lẽ muốn ở lại Bắc Cảnh này cả đời sao?”
Nguyên Trưng hiểu rõ ba chữ “cả đời”*, trầm ngâm nói: “Không bằng xin phụ hoàng ban cho ta ba châu Bắc Cảnh làm thái ấp?”
* Cả đời: 一辈子
“Không được!” Phương Tĩnh cuống lên, vồ vập tựa như sóng biển, bắn liên thanh, “Bắc Cảnh là nơi đóng quân trọng yếu, Đại Yến chưa bao giờ có tiền lệ lấy đất đóng quân làm thái áp cả, hơn nữa, bản thân ngươi muốn làm “tiên vương”*, cũng nên tìm một nơi thái bình, dân cư đông đúc sung túc, muốn cái nơi chiến loạn khô cằn này làm gì!”
* Một vị vương gia muốn hưởng thụ an nhàn, rảnh rỗi.
Nguyên Trưng bị gã quở trách như vậy thấy có hơi không vui, xị mặt không nói gì mà nhìn Phương Tĩnh chằm chằm, Phương Tĩnh hoàn hồn, trong lòng hoảng hốt, lí nhí gọi:“... A Trưng.”
Nguyên Trưng lạnh nhạt nói: “Đại Yến chưa bao giờ có tiền lệ, vậy giờ thì ta sẽ là tiền lệ ấy.”
Phương Tĩnh trầm mặc một lúc, không biết nên nói gì, Nguyên Trưng cũng không muốn tranh cãi với gã nữa, trực tiếp đi ra ngoài.
Trong thư phòng, Nguyên Trưng dựa người vào Sầm Dạ Lan.
Sầm Dạ Lan đang đọc công văn, tư thế y ngồi thẳng tắp, ngón tay thon dài trắng nõn cầm công văn, Nguyên Trưng buồn bực ngán ngẩm ngắm nhìn cổ, vai y, thậm chí đến cả mấy ngón tay nom cũng thật hợp ý.
Ánh mắt hắn như có lửa, dù không nói gì nhưng cũng đủ để khiến Sầm Dạ Lan mất tập trung, y khó chịu cong ngón tay lại, để lại một vết xước.
Vết xước kia như cào vào tim Nguyên Trưng, hắn khẽ cười: “Sầm Tướng Quân ơi.”
“Ngươi đã nhìn chằm chằm bản công văn được hơn một phút rồi.” Nụ cười rạng rỡ trên môi, tay chống cằm, cà lơ phất phơ hỏi Sầm Dạ Lan, “Gặp phải vấn đề khó sao, để ta giúp ngươi nhé.”
Sầm Dạ Lan đóng công văn lại, bình tĩnh nói: “Điện hạ không ở đây đã là giúp ta rồi.”
Nguyên Trưng kéo dài từ “À” một cách chậm rãi, nói: “Nhưng ta vẫn luôn nghe lời tướng quân nói mà, không lên tiếng, cũng không động vào ngươi.”
Sầm Dạ Lan yên lặng.
Nguyên Trưng nói: “Rõ ràng là tâm tướng quân không tịnh.” Hắn ghé lại gần, cười nói: “Tướng quân nghĩ gì thế, nghĩ đến ta, hử?”
Vẻ mặt Sầm Dạ Lan rất bình tĩnh, dùng bản công văn chặn giữa hai người: “Ta nghĩ đến ngươi làm chi.”
Nguyên Trưng ngoắc ngoắc ngón tay y, nhìn y đột nhiên rút tay, vui khôn tả, cười khanh khách nói: “Tướng quân quả thật giỏi nhất là qua cầu rút ván, xuống giường là không nhận người nữa, rõ ràng trên giường còn rất dính người, thế mà quay đi cái là không quen không biết, người ta nguyện ý chết trên người tướng quân...”
Hắn càng nói càng quá đáng, đè thấp giọng, nặng nề, tràn đầy khiêu khích dục vọng, Sầm Dạ Lan không bình tĩnh nổi nữa, giống như vết nứt trên băng:“Nguyên Trưng!”
“Không được nói linh tinh!”
Nguyên Trưng ngày càng khó chịu, ngứa ngáy trong lòng, dỗ ngọt y: “Được được được, ta không nói nữa, ngươi yên tâm.”
Lúc hai người đang nói chuyện, bên ngoài đột nhiên có thị nữ gõ cửa:“Tướng quân, không ổn rồi, tiểu thiếu gia phát sốt.”
Sắc mặt y cứng đờ, vội vàng đứng lên đi về phía cửa, Nguyên Trưng nhíu nhíu mày, cũng đi theo.
Sầm Dạ Lan vừa đi vừa hỏi thị nữ: “Đã đi mời Tô đại phu chưa, tại sao tiểu thiếu gia lại phát sốt?”
Thị nữ nói: “Bẩm tướng quân, đã phái người đi mời rồi ạ.”
Y đã bình tĩnh hơn chút, chỉ nghe thị nữ nói: “Mấy ngày nay tiểu thiếu gia có vẻ vẫn luôn buồn bã, ăn không ngon ngủ không yên, đêm qua đột nhiên khóc lóc đòi...” Nàng do dự một lúc, nhỏ giọng nói, “Muốn cha mẹ, bảo mẫu dỗ dành rất lâu, tiểu công tử khóc mệt mới chịu...”
Sầm Dạ Lan vẫn im lặng, Sầm Diệc cái gai ghim sâu trong lòng y, Sầm Mặc là đứa con duy nhất của anh trai y, Sầm Dạ Lan luôn rất quyết đoán cũng không biết phải làm gì với đứa nhỏ đây.
Sầm Mặc còn quá nhỏ tuổi.
Sầm Dạ Lan chỉ mới gặp mặt mẹ Sầm Mặc một vài lần, sau đó thì đi theo Sầm Diệc về Bắc Thương Quan, mỗi lần gặp mặt nàng đều che mặt. Nàng là người mà Sầm Diệc chọn, y chưa bao giờ nghĩ rằng nàng có gì đó kỳ quái.
Mãi cho đến khi Sầm Diệc nói câu cuối cùng kia, anh nói Sầm Mặc có huyết thống của người Hồ. Sau đó thì y mới điều tra mẹ của Sầm Mặc, nhưng phát hiện ra tất cả đã bị Sầm Diệc xóa sạch sành sanh, thậm chí cả bà đỡ đẻ Sầm Mặc cũng chết trên đường đi thăm người thân.
Không có cách nào tra ra được tất cả mọi thứ, càng sạch sẽ không tra được thì càng giấu đầu hở đuôi.
May mà Sầm Mặc chỉ bị cảm lạnh.
Sầm Dạ Lan nhìn Sầm Mặc đỏ bừng hai má, đứa trẻ vốn bụ bẫm, tròn trịa và dễ thương nhưng giờ lại sụt cân rất nhiều, lông mi ướt đẫm vì khóc.
Sầm Dạ Lan khẽ chạm vào má đứa nhỏ, đột nhiên nghe thấy tiếng Sầm Mặc lẩm bẩm gọi “Tiểu thúc thúc” không rõ, ngón tay y khựng lại, Sầm Mặc lập tức rơi mất nước mắt, nói mớ: “Tiểu thúc thúc đừng giết cha...”
Trái tim y đau nhói, chợt quay người đi ra ngoài, như thể y đang chạy trốn. Nguyên Trưng nhìn sắc mặt của y, bỗng mở miệng nói: “A Lan, ngươi đã từng nghe đến Mạnh gia ở Thanh Châu chưa?”
Sầm Dạ Lan ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn Nguyên Trưng.
Nguyên Trưng khẽ mỉm cười, cúi xuống và hôn lên môi y một cái, Sầm Dạ Lan theo bản năng lùi về sau, Nguyên Trưng nói: “Đưa Sầm Mặc đến Mạnh gia đi.”
“Học viện Thanh Hạc của Mạnh gia nổi tiếng thiên hạ, ta sẽ viết một phong thư, nhờ ông ngoại dẫn theo Sầm Mặc, dạy cho nó hiểu rõ trái sai.”
Sầm Dạ Lan hơi động lòng, Mạnh gia là dòng dõi thư hương, thư viện Hạc Sơn còn được mệnh danh là thánh địa của các học giả trên toàn thiên hạ, Mạnh lão tiên sinh lại càng tiếng danh vang xa, rất nhiều học giả nổi tiếng gọi ông là thầy.
Sầm Dạ Lan do dự nói: “Thanh Châu quá xa, Mặc Nhi còn nhỏ —— “
Nguyên Trưng nói: “Chính bởi vì tuổi còn nhỏ, mới càng cần người dạy dỗ nó thật tốt.”
“Trong lòng nó, bất kể ai khác nói với nó rằng cha nó tư thông với địch phản quốc, nó cũng sẽ không tin, nó chỉ nhớ rằng ngươi đã giết cha nó.” Nguyên Trưng nói: “Ngay cả khi ngươi muốn giữ nó ở bên cạnh, vậy ngươi định sống chung với nó như nào đây?”
“Không bằng tạm thời tách ra, có ông ngoại của ta dạy dỗ, sống ở học viện Thanh Hạc, khi nó lớn hơn và hiểu rõ mọi chuyện, dù cho không thể chấp nhận sự thật thì cũng sẽ không đi vào con đường sai trái.”
Sầm Dạ Lan im lặng một lúc rồi nói: “Chưa chắc Mặc nhi đã muốn đi.”
Nguyên Trưng cười nói: “Chỉ cần ngươi gật đầu đồng ý, còn lại cứ giao cho ta.” Hắn ghé vào bên tai y nói:“Thất điện hạ của ngươi từ nhỏ đã là Hỗ Thế Ma Vương, chuyên trị các loại không nghe lời.”
Hai má Sầm Dạ Lan nóng lên, lí nhí nói: “Ăn nói linh tinh.”
Nguyên Trưng cắn cắn vành tai y: “Sầm Tướng Quân, ta đây là đang san sẻ bớt gánh nặng cho ngươi.”
Sầm Dạ Lan rũ mắt xuống, vành tai tóc mai chạm vào nhau, y cân nhắc: “Mặc Nhi vẫn còn bé, tuổi tác quá nhỏ, ta vẫn nên suy nghĩ kỹ hơn.”
Nguyên Trưng xoa xoa cằm, hừ một tiếng: “Ta cũng là em bé, Sầm Tướng Quân, Sầm ca ca, sao lại không thấy ngươi thương ta chứ?”
Sầm Dạ Lan bị một câu gọi “Sầm ca ca” của hắn mà mặt đỏ tới mang tai, y nắm lấy ngón tay Nguyên Trưng nói: “Đừng gọi lung tung.”
Nguyên Trưng nháy mắt một cái, không biết xấu hổ mà mở miệng gọi tiếp: “Sầm ca ca, tướng quân ca ca ơi.”
- ----
Về rồi về rồi, nhưng mà nhớ Malibu quá =(((
“A Trưng, ngươi cười ngây ngô cái gì thế?”
Chiến tranh đã đến hồi kết, đám người Phương Tĩnh không có gì để làm, họ đang nghĩ đến chuyện trở về kinh thành. Trận đánh này quá gian nan, hai vương tử tộc Hồ đã bị đánh cho lụn bại, liên minh các bộ tộc cũng tan rã, chiến công này không nhỏ chút nào. Phương Tĩnh và những người khác đều tham gia, ai cũng muốn khoe với lão cha của mình, cùng nhau xin hoàng đế ban lệnh cho Nguyên Trưng quay lại kinh đô.
Một khi Nguyên Trưng về kinh, tất nhiên đám người hầu cận bọn họ cũng sẽ đi theo. Nhưng kể từ khi chiến tranh kết thúc, Nguyên Trưng chưa bao giờ đề cập đến vấn đề trở về, trái lại còn vui đến quên trời quên đất.
Phương Tĩnh chứng kiến tất cả, trong lòng có hơi áy náy.
Hải Đông Thanh đứng ở cửa sổ, Nguyên Trưng dùng dao găm cắt thịt tươi đút chim ăn, ưng ăn là ưng ăn, Nguyên Trưng vừa cho chim ăn vừa cười tủm tỉm, đã thế lúc nhìn tấm mộc bài “Tiểu Sầm tướng quân” cười rất tươi, vẻ mặt Phương Tĩnh hoảng hốt không nói thành lời.
Nguyên Trưng liếc nhìn gã một cái: “Cười ngây ngô cái gì cơ?”
“Ngươi ý.” Phương Tĩnh lẩm bẩm:“Nào có ai cho ưng ăn mà cười tươi thế không, cái vẻ này của ngươi ấy à, nói là đang hoài xuân cũng không quá đâu!”
Nguyên Trưng cười khẩy, chậm rãi nói: “Ngươi không hiểu.” Hắn vươn tay vuốt ve mấy chữ trên tấm mộc bài, con Hải Đông Thanh đập cánh bay đến đậu trên vai hắn, nói tiếp: “Hơn nữa, đây mà là ưng á?”
“Đây là tiểu Sầm Tướng Quân!”
Phương Tĩnh cạn lời: “Có gì khác nhau à?”
Nguyên Trưng nói: “Đương nhiên không giống nhau, tiểu Sầm Tướng Quân là tiểu Sầm Tướng Quân.”
Phương Tĩnh: “...”
Gã nhìn Nguyên Trưng, không nhịn được hỏi: “A Trưng, ngươi nghĩ thế nào?”
Nguyên Trưng: “Suy nghĩ gì?”
Phương Tĩnh nói: “Về kinh đấy, chiến tranh đã kết thúc, chúng ta cũng đã ở Bắc Cảnh lâu vậy rồi, nên về thôi.”
Nguyên Trưng nhìn gã: “Bắc Cảnh rất tốt, tại sao? Sao phải về”
Phương Tĩnh như không tin vào tai mình: “A Trưng, không phải ngươi vẫn luôn muốn trở về sao?”
Nguyên Trưng nhớ đến Sầm Dạ Lan, thầm nghĩ, khó khăn lắm y mới mềm lòng, tựa như ánh ban mai mà hắn luôn rong ruổi, cớ gì hắn phải về kinh ngay lúc này?
Hắn nói: “Đó là trước kia.”
Phương Tĩnh nói: “Ngươi bây giờ không trở về, chẳng lẽ muốn ở lại Bắc Cảnh này cả đời sao?”
Nguyên Trưng hiểu rõ ba chữ “cả đời”*, trầm ngâm nói: “Không bằng xin phụ hoàng ban cho ta ba châu Bắc Cảnh làm thái ấp?”
* Cả đời: 一辈子
“Không được!” Phương Tĩnh cuống lên, vồ vập tựa như sóng biển, bắn liên thanh, “Bắc Cảnh là nơi đóng quân trọng yếu, Đại Yến chưa bao giờ có tiền lệ lấy đất đóng quân làm thái áp cả, hơn nữa, bản thân ngươi muốn làm “tiên vương”*, cũng nên tìm một nơi thái bình, dân cư đông đúc sung túc, muốn cái nơi chiến loạn khô cằn này làm gì!”
* Một vị vương gia muốn hưởng thụ an nhàn, rảnh rỗi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nguyên Trưng bị gã quở trách như vậy thấy có hơi không vui, xị mặt không nói gì mà nhìn Phương Tĩnh chằm chằm, Phương Tĩnh hoàn hồn, trong lòng hoảng hốt, lí nhí gọi:“... A Trưng.”
Nguyên Trưng lạnh nhạt nói: “Đại Yến chưa bao giờ có tiền lệ, vậy giờ thì ta sẽ là tiền lệ ấy.”
Phương Tĩnh trầm mặc một lúc, không biết nên nói gì, Nguyên Trưng cũng không muốn tranh cãi với gã nữa, trực tiếp đi ra ngoài.
Trong thư phòng, Nguyên Trưng dựa người vào Sầm Dạ Lan.
Sầm Dạ Lan đang đọc công văn, tư thế y ngồi thẳng tắp, ngón tay thon dài trắng nõn cầm công văn, Nguyên Trưng buồn bực ngán ngẩm ngắm nhìn cổ, vai y, thậm chí đến cả mấy ngón tay nom cũng thật hợp ý.
Ánh mắt hắn như có lửa, dù không nói gì nhưng cũng đủ để khiến Sầm Dạ Lan mất tập trung, y khó chịu cong ngón tay lại, để lại một vết xước.
Vết xước kia như cào vào tim Nguyên Trưng, hắn khẽ cười: “Sầm Tướng Quân ơi.”
“Ngươi đã nhìn chằm chằm bản công văn được hơn một phút rồi.” Nụ cười rạng rỡ trên môi, tay chống cằm, cà lơ phất phơ hỏi Sầm Dạ Lan, “Gặp phải vấn đề khó sao, để ta giúp ngươi nhé.”
Sầm Dạ Lan đóng công văn lại, bình tĩnh nói: “Điện hạ không ở đây đã là giúp ta rồi.”
Nguyên Trưng kéo dài từ “À” một cách chậm rãi, nói: “Nhưng ta vẫn luôn nghe lời tướng quân nói mà, không lên tiếng, cũng không động vào ngươi.”
Sầm Dạ Lan yên lặng.
Nguyên Trưng nói: “Rõ ràng là tâm tướng quân không tịnh.” Hắn ghé lại gần, cười nói: “Tướng quân nghĩ gì thế, nghĩ đến ta, hử?”
Vẻ mặt Sầm Dạ Lan rất bình tĩnh, dùng bản công văn chặn giữa hai người: “Ta nghĩ đến ngươi làm chi.”
Nguyên Trưng ngoắc ngoắc ngón tay y, nhìn y đột nhiên rút tay, vui khôn tả, cười khanh khách nói: “Tướng quân quả thật giỏi nhất là qua cầu rút ván, xuống giường là không nhận người nữa, rõ ràng trên giường còn rất dính người, thế mà quay đi cái là không quen không biết, người ta nguyện ý chết trên người tướng quân...”
Hắn càng nói càng quá đáng, đè thấp giọng, nặng nề, tràn đầy khiêu khích dục vọng, Sầm Dạ Lan không bình tĩnh nổi nữa, giống như vết nứt trên băng:“Nguyên Trưng!”
“Không được nói linh tinh!”
Nguyên Trưng ngày càng khó chịu, ngứa ngáy trong lòng, dỗ ngọt y: “Được được được, ta không nói nữa, ngươi yên tâm.”
Lúc hai người đang nói chuyện, bên ngoài đột nhiên có thị nữ gõ cửa:“Tướng quân, không ổn rồi, tiểu thiếu gia phát sốt.”
Sắc mặt y cứng đờ, vội vàng đứng lên đi về phía cửa, Nguyên Trưng nhíu nhíu mày, cũng đi theo.
Sầm Dạ Lan vừa đi vừa hỏi thị nữ: “Đã đi mời Tô đại phu chưa, tại sao tiểu thiếu gia lại phát sốt?”
Thị nữ nói: “Bẩm tướng quân, đã phái người đi mời rồi ạ.”
Y đã bình tĩnh hơn chút, chỉ nghe thị nữ nói: “Mấy ngày nay tiểu thiếu gia có vẻ vẫn luôn buồn bã, ăn không ngon ngủ không yên, đêm qua đột nhiên khóc lóc đòi...” Nàng do dự một lúc, nhỏ giọng nói, “Muốn cha mẹ, bảo mẫu dỗ dành rất lâu, tiểu công tử khóc mệt mới chịu...”
Sầm Dạ Lan vẫn im lặng, Sầm Diệc cái gai ghim sâu trong lòng y, Sầm Mặc là đứa con duy nhất của anh trai y, Sầm Dạ Lan luôn rất quyết đoán cũng không biết phải làm gì với đứa nhỏ đây.
Sầm Mặc còn quá nhỏ tuổi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sầm Dạ Lan chỉ mới gặp mặt mẹ Sầm Mặc một vài lần, sau đó thì đi theo Sầm Diệc về Bắc Thương Quan, mỗi lần gặp mặt nàng đều che mặt. Nàng là người mà Sầm Diệc chọn, y chưa bao giờ nghĩ rằng nàng có gì đó kỳ quái.
Mãi cho đến khi Sầm Diệc nói câu cuối cùng kia, anh nói Sầm Mặc có huyết thống của người Hồ. Sau đó thì y mới điều tra mẹ của Sầm Mặc, nhưng phát hiện ra tất cả đã bị Sầm Diệc xóa sạch sành sanh, thậm chí cả bà đỡ đẻ Sầm Mặc cũng chết trên đường đi thăm người thân.
Không có cách nào tra ra được tất cả mọi thứ, càng sạch sẽ không tra được thì càng giấu đầu hở đuôi.
May mà Sầm Mặc chỉ bị cảm lạnh.
Sầm Dạ Lan nhìn Sầm Mặc đỏ bừng hai má, đứa trẻ vốn bụ bẫm, tròn trịa và dễ thương nhưng giờ lại sụt cân rất nhiều, lông mi ướt đẫm vì khóc.
Sầm Dạ Lan khẽ chạm vào má đứa nhỏ, đột nhiên nghe thấy tiếng Sầm Mặc lẩm bẩm gọi “Tiểu thúc thúc” không rõ, ngón tay y khựng lại, Sầm Mặc lập tức rơi mất nước mắt, nói mớ: “Tiểu thúc thúc đừng giết cha...”
Trái tim y đau nhói, chợt quay người đi ra ngoài, như thể y đang chạy trốn. Nguyên Trưng nhìn sắc mặt của y, bỗng mở miệng nói: “A Lan, ngươi đã từng nghe đến Mạnh gia ở Thanh Châu chưa?”
Sầm Dạ Lan ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn Nguyên Trưng.
Nguyên Trưng khẽ mỉm cười, cúi xuống và hôn lên môi y một cái, Sầm Dạ Lan theo bản năng lùi về sau, Nguyên Trưng nói: “Đưa Sầm Mặc đến Mạnh gia đi.”
“Học viện Thanh Hạc của Mạnh gia nổi tiếng thiên hạ, ta sẽ viết một phong thư, nhờ ông ngoại dẫn theo Sầm Mặc, dạy cho nó hiểu rõ trái sai.”
Sầm Dạ Lan hơi động lòng, Mạnh gia là dòng dõi thư hương, thư viện Hạc Sơn còn được mệnh danh là thánh địa của các học giả trên toàn thiên hạ, Mạnh lão tiên sinh lại càng tiếng danh vang xa, rất nhiều học giả nổi tiếng gọi ông là thầy.
Sầm Dạ Lan do dự nói: “Thanh Châu quá xa, Mặc Nhi còn nhỏ —— “
Nguyên Trưng nói: “Chính bởi vì tuổi còn nhỏ, mới càng cần người dạy dỗ nó thật tốt.”
“Trong lòng nó, bất kể ai khác nói với nó rằng cha nó tư thông với địch phản quốc, nó cũng sẽ không tin, nó chỉ nhớ rằng ngươi đã giết cha nó.” Nguyên Trưng nói: “Ngay cả khi ngươi muốn giữ nó ở bên cạnh, vậy ngươi định sống chung với nó như nào đây?”
“Không bằng tạm thời tách ra, có ông ngoại của ta dạy dỗ, sống ở học viện Thanh Hạc, khi nó lớn hơn và hiểu rõ mọi chuyện, dù cho không thể chấp nhận sự thật thì cũng sẽ không đi vào con đường sai trái.”
Sầm Dạ Lan im lặng một lúc rồi nói: “Chưa chắc Mặc nhi đã muốn đi.”
Nguyên Trưng cười nói: “Chỉ cần ngươi gật đầu đồng ý, còn lại cứ giao cho ta.” Hắn ghé vào bên tai y nói:“Thất điện hạ của ngươi từ nhỏ đã là Hỗ Thế Ma Vương, chuyên trị các loại không nghe lời.”
Hai má Sầm Dạ Lan nóng lên, lí nhí nói: “Ăn nói linh tinh.”
Nguyên Trưng cắn cắn vành tai y: “Sầm Tướng Quân, ta đây là đang san sẻ bớt gánh nặng cho ngươi.”
Sầm Dạ Lan rũ mắt xuống, vành tai tóc mai chạm vào nhau, y cân nhắc: “Mặc Nhi vẫn còn bé, tuổi tác quá nhỏ, ta vẫn nên suy nghĩ kỹ hơn.”
Nguyên Trưng xoa xoa cằm, hừ một tiếng: “Ta cũng là em bé, Sầm Tướng Quân, Sầm ca ca, sao lại không thấy ngươi thương ta chứ?”
Sầm Dạ Lan bị một câu gọi “Sầm ca ca” của hắn mà mặt đỏ tới mang tai, y nắm lấy ngón tay Nguyên Trưng nói: “Đừng gọi lung tung.”
Nguyên Trưng nháy mắt một cái, không biết xấu hổ mà mở miệng gọi tiếp: “Sầm ca ca, tướng quân ca ca ơi.”
- ----
Về rồi về rồi, nhưng mà nhớ Malibu quá =(((
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro