Chương 57
Hoa Quyển
2024-07-20 18:56:14
Edit & Beta: Đòe
Đường về kinh hẵng còn dài, đoàn người Nguyên Trưng cố gắng càng nhanh càng tốt một đường xuôi nam rời khỏi Hãn Châu. Ngựa phi nước cước, đi qua trạm nghỉ chân nhưng không vào, ăn gió nằm sương, ngoại trừ đoàn quân hộ tống tinh nhuệ của Bắc Cảnh và Mạnh Cửu, Nguyên Trưng và Phương Tĩnh thì những người khác đều đã kiệt sức.
Mặc dù vẻ mặt của Nguyên Trưng rất khó coi, im lặng cả một đường đi, những người còn lại mặc dù phần lớn là công tử bột, nhưng cũng biết sự tồn vong của gia tộc là quan trọng nhất, nên không ai dám nhiều lời.
Không ngờ, đến ngày thứ ba bọn họ rời khỏi Hãn Thành, lại gặp phải đám sát thủ chặn đường.
Lúc ấy ngựa phi nhanh, đường rộng rãi, ngựa chiến tung cước khiến bụi bay mù mịt. Đột nhiên, một tiếng hí vang lên, quân lính mở đường chợt siết chặt dây cường, mấy con ngựa giẫm phải hàng rào kẽm gai trên mặt đất, vùng vẫy rồi ngã xuống.
“Bảo vệ điện hạ!” Sắc mặt Mạnh Cửu lạnh xuống, tuổi hắn còn trẻ, mởi chỉ hai lăm, hai sáu, khuôn mặt tuấn tú, nhưng lúc hắn rút roi da bên hông lại lộ ra sát khí vô cùng sắc bén
Thân roi đen kịt, chuôi tay cầm lại được khảm ngọc bích cực hiếm, roi dài, chớp mắt một cái lập tức bắt lấy những mũi tên không biết từ đâu bay về phía Nguyên Trưng.
Nguyên Trưng nắm siết chặt dây cương, ngẩng đầu lên nhìn, mấy chục tên sát thủ mặc đồ đen cùng xuất hiện, tất cả đều đeo mặt nạ sắt, tay cầm kiếm lao về phía hắn.
Tề Minh và đội quân tinh nhuệ Bắc Cảnh phản ứng rất nhanh, tư thế bảo vệ Nguyên Trưng từ phía sau.
Nguyên Trưng nhìn thế tấn công điên cuồng của đám sát thủ, toàn là cao thủ, kẻ nào cũng muốn mạng hắn. Trong không khí nồng nặc mùi máu tanh, hắn càng nhìn trong lòng càng trầm xuống, những kẻ này rõ ràng là không muốn để hắn quay về kinh, muốn hắn bỏ mạng ngay trên đường.
Một cỗ dự cảm mãnh liệt đột nhiên dâng lên trong lòng Nguyên Trưng, đã nhiều năm rồi, hắn chưa từng có cảm giác nguy cơ mạnh mẽ đến vậy, tựa như kiếm đã kề cổ, đe dọa đến sự sống chết. Trong lúc hoảng hốt, hắn dường như nhìn thấy vô số con rắn độc và thú hoang đang quan sát, dòm ngó mình trong bóng tối, rục rà rục rịch.
May mà Mạnh Cửu vốn là cái bóng do Mạnh gia nuôi lớn, lại có Tề Minh dẫn theo quân Bắc Cảnh tinh nhuệ, đám sát thủ không chiếm được thế. Nguyên Trưng vốn định giữ lại mạng sống hai người, nhưng đối phương lại trực tiếp cắn nát thuốc độc giấu trong miệng, chỉ một lúc sau đã tắt thở mà chết.
Mạnh Cửu lấy mặt nạ của sát thủ xuống, lục soát người, lắc đầu với Nguyên Trưng, nói: “Điện hạ, bọn chúng đều là sát thủ, trên người không có bất kỳ tín vật nào.”
Như trong dự liệu, Nguyên Trưng âm u nhìn đám xác chết trên đất: “Rời khỏi đây trước đi.”
“Phụ hoàng bệnh nặng, người hiện tại không muốn ta còn sống trở về nhất chính là lão Ngũ.” Bọn họ dọn dẹp lại một chút, đến xế chiều mới tạm nghỉ ngơi, Nguyên Trưng cầm túi nước tu một hớp lớn.
Mạnh Cửu nói: “Lúc long thể bệ hạ lâm bệnh, đúng là Định vương giám quốc.” Hắn do dự một lúc: “Trong cung cũng là Trình quý phi hầu hạ, chăm sóc bệ hạ.”
Nguyên Trưng xiết chặt túi nước da dê: “Tam ca của ta đâu?”
Mạnh Cửu nói: “Tuyên vương điện hạ có tiến cung vài lần, sau đó thì bị cản trở, xảy ra mâu thuẫn với Định vương, kết quả vô tình ngã xuống bậc đá, chân bị thương, vẫn đang tĩnh dưỡng trong phủ.”
Nguyên Trưng căm hận nói: “Nguyên Thừa!”
Sức khỏe Nguyên Hành từ nhỏ đã rất yếu, học hành rất giỏi, nhưng cưỡi ngựa bắn cung lại bình thường, anh em bọn họ đều biết điều đó. Nguyên Thừa từ trước đến giờ rất ương ngạnh, quan hệ giữa Nguyên Trưng và Nguyên Hành rất tốt, Nguyên Thừa không làm gì được hắn, nhưng trong tối lại âm thầm bắt nạt Nguyên Hành.
Suy nghĩ đang quay cuồng trong đầu Nguyên Trưng, hắn nhìn Tề Minh đang đứng đó, nói: “Sầm Dạ Lan cố ý để cho các ngươi đưa ta về kinh, y đã biết trước được đoạn đường này không hề yên?”
Tề Minh cẩn thận phân biệt giọng điệu hắn nói: “Bẩm điện hạ, thân phận điện hạ cao quý, đường về kinh thành xa xôi, tướng quân chỉ là phòng ngừa vạn nhất.”
Nguyên Trưng nhếch khóe miệng: “Y rất chu đáo.”
Những biến cố xảy ra trong kinh mà Nguyên Trưng biết, với thân phận là chủ soái Bắc Cảnh Sầm Dạ Lan không thể nào không biết được, hắn nghĩ, nếu y hận hắn, không muốn quan tâm đến hắn, vậy tại sao y không khoanh tay đứng nhìn.
Nguyên Trưng không tự chủ được lại nghĩ đến Sầm Dạ Lan, trong lòng có chút buồn bã.
Mặc dù hắn biết đoạn đường đi này sẽ không được bình yên, nhưng hắn không ngờ rằng, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà bọn họ đã bị chặn giết đến ba lần.
Đi qua Lạc châu, xuôi nam qua Hành Dương, và từ Hoàn Thủy, sự hoang vắng và lạnh lẽo của Bắc Cảnh từng chút một phai nhạt, giống như một nét chấm phá của bức tranh non nước, trong bức tranh ấy dần hiện ra một chút mùa xuân. Nhưng mùa xuân ấy đẫm máu, nồng nặc mùi rỉ sắt, tàn khốc và lạnh lùng.
Mưa to như trút nước, mây đen dày đặc cuồn cuộn, trận mưa đêm đầu xuân lẫn trong tiếng sấm nổ vang càng thêm đáng sợ. Sau nhiều lần bị chặn giết, Nguyên Trưng quyết định nhanh, trực tiếp chia làm mấy đường, để cho người khác đóng thế thành hắn tách đội ngũ trở về kinh đô nhằm phân tán sự chú ý của đối phương. Nhưng càng tới gần kinh thành, thế tấn công của đối phương càng dồn dập, thật sự trở thành một con chó điên, không ngừng cắn sau lưng, hơn nửa đội quân tinh nhuệ của Bắc Cảnh bị thương, chứ đừng nói đến đám công tử quý tộc, hoặc là chết hoặc là sống chết chưa rõ.
Tề Minh chửi: “Con mẹ nó hắn bám dai như đỉa!”
Người hắn dẫn theo đều do Sầm Dạ Lan tuyển chọn, chẳng những là quân tinh nhuệ của Bắc Cảnh, còn là hạt giống tốt do Sầm gia bồi dưỡng. Tề Minh là tâm phúc của Sầm Dạ Lan, trước khi đi, y đã đích thân nói chuyện với hắn, chuyến đi này đầy rẫy nguy hiểm, cửu tử nhất sinh, hắn phải hộ tống Nguyên Trưng trở về kinh an toàn.
Tề Minh không sợ chết, hắn chỉ sợ phụ lòng sự giao phó của Sầm Dạ Lan.
“Điện hạ, không thể tiếp tục như vậy được.” Tề Minh vừa nói, còn mưa xối xả ập vào mặt, hắn hét lên: “Bọn chúng quá nhiều người, từ đây đến kinh thành vẫn còn 3 ngày nữa, nếu cứ tiếp tục như này, chắc chắn sẽ không qua nổi!”
Nguyên Trưng đột nhiên ghìm ngựa lại, hắn lau nước mưa trên mặt, sát khí hung ác hiện lên giữa hai hàng lông mày. Phương Tĩnh thấy Nguyên Trưng dừng lại, cũng đột nhiên siết chặt dây cương, nhưng vì mưa xuân lạnh thấu xương, ngón tay bị cóng cứng đờ, nắm chặt dây cương đến mức thiếu chút nữa ngã xuống ngựa. Phương Tĩnh hít một hơi ngắn ngủi, nhìn lại cong đường tối tăm, sau đó nhìn Nguyên Trưng, cắn răng, nói: “A Trưng, để Mạnh Cửu bảo vệ ngươi đi trước, ta và Tề Minh sẽ dẫn bọn chúng ra ngoài.”
Nguyên Trưng không chút nghĩ ngợi: “Không được!”
Phương Tĩnh gấp gáp: “Không còn cách nào khác, ta sẽ giả làm ngươi dụ bọn chúng đi, Mạnh Cửu bảo vệ, có lẽ còn cơ hội sống.”
Mưa xối ào ào, chảy dọc xuống theo đường quai hàm, hắn hung ác nói: “Ta nói không được!”
Phương Tĩnh liếm nước mưa chảy giữa răng môi, lớn tiếng nói: “A Trưng, ngươi phải sống sót trở về.” gã nhìn Nguyên Trưng, hai mắt đỏ ửng: “Đừng cố chấp nữa.”
rong lòng Nguyên Trưng chấn động, hắn siết chặt dây cương trong tay, Phương Tĩnh cười nói: “Có Tề Minh bọn họ bảo vệ ta, mà ngươi chỉ có một mình Mạnh Cửu, không cần lo lắng cho ta.”
Đầu lưỡi hắn đắng chát, cổ họng như bị nghẹn lại, mãi vẫn không nói nên lời.
Phương Tĩnh nói: “Ta từ nhỏ chính là thư đồng của ngươi, toàn bộ kinh đô đều biết Hiền Ninh quận vương phủ luôn một lòng với điện hạ. Nếu ngươi xảy ra chuyện, nếu như một ngày nào đó giang sơn đổi chủ, phụ vương ta và toàn bộ quận vương phủ e rằng sẽ phải ——” gã dừng một lúc, ngồi trên ngựa, giơ tay nghiêm túc hành lễ với Nguyên Trưng: “Kính xin điện hạ sống sót trở về kinh giải quyết tình hình chung.”
Nguyên Trưng sững người, nhìn Phương Tĩnh chằm chặp, hắn hiểu rõ Phương Tĩnh, mặc dù Phương Tĩnh là thư đồng của hắn, nhưng cũng là thế tử con vợ cả của Hiền Ninh quận vương phủ.
Tận từ trong xương người này muốn hưởng an nhàn, không có dã tâm, nhát gan sợ nhất là phiền phức. Mặc dù bị cha bắt đi làm thư đồng cho hắn, nhưng lại chỉ đợi một ngày nào đó Nguyên Trưng lên Thái tử, làm hoàng đế, kế tục tước vị, để gã nhờ vào Nguyên Trưng làm một quận vương an nhàn hưởng rỗi, ăn no chờ chết.
Nguyên Trưng chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó Phương Tĩnh sẽ liều mạng để đổi lấy chút hy vọng sống cho hắn.
Phương Tĩnh nói: “Điện hạ, bảo trọng.”
Nguyên Trưng nhìn Phương Tĩnh, khóe mắt nóng lên, một lúc sau, hắn hét to: “Phương Tĩnh, đợi ngươi về kinh rồi hai chúng ta cùng uống một ly —— rượu xuân Ngọc nương tự tay cất.”
Phương Tĩnh ngẩn người, sau đó mỉm cười gật đầu nói: “Được!”
Đột nhiên, một tia sét màu tím xé toạc màn đêm trên bầu trời, tiếng sấm ầm ầm không ngừng vang lên, cơn mưa trở nên nặng hạt hơn, rào rào dữ dội, mênh mông cuồn cuộn, như thể nó sẽ nhấn chìm cả thế gian.
Hoàn Thủy mưa rào không ngớt, nhưng Bắc Cảnh lại không gió không mưa, sắc trời âm u, mây đen bao phủ, nặng trĩu, bỗng dưng cảm thấy lạnh giá.
Ngay khi Nguyên Trưng bị tấn công, Tề Minh đã ngay lập tức truyền tin về Bắc Cảnh, báo rõ mối nguy hiểm chỉ trong vài từ. Bây giờ trong kinh đang rất hỗn loạn, mà Nguyên Trưng lại đang trên đường về kinh, con đường chắc chắn sẽ ngập tràn nguy hiểm, cho nên y đã cố ý phái Tề Minh đi theo hộ tống hắn.
Đây là con đường Nguyên Trưng nhất định phải đi, hắn không có lựa chọn nào khác.
Sầm Dạ Lan đứng dậy mở cửa sổ, nhìn bầu trời u ám, không biết vì sao đột nhiên cảm thấy có chút hoảng sợ khó giải thích được, cả trái tim cũng như ngừng đập.
Chợt có tiếng bước chân dồn dập truyền đến, Sầm Dạ Lan ngẩng đầu lên nhìn thì thấy chính là tùy tùng của y khom lưng hành lễ nói: “Tướng quân, có tin tức từ kinh thành truyền đến, bệ hạ... Băng hà.”
Vẻ mặt Sầm Dạ Lan thay đổi, tùy tùng cúi thấp đầu xuống, do dự một lúc mới tiếp tục nói: “Người của Thanh Châu đến muộn, điện hạ đã ngã xuống vách núi khi bị tấn công ở núi Lâm Kinh phía Tây.”
“Bọn họ tìm kiếm điện hạ hai ngày, điện hạ bị trọng thương, điên, điên rồi...”
Sầm Dạ Lan ngẩn ra, giống như không nghe rõ, sắc mặt tái nhợt, nhẹ giọng nói: “Cái gì?”
“Cái gì điên rồi?”
Tùy tùng cẩn thận nhìn Sầm Dạ Lan, bị vẻ mặt y làm cho sửng sốt, không dám nói gì.
Trong đầu Sầm Dạ Lan không ngừng quay cuồng mấy từ rơi xuống vách núi, trọng thương, điên rồi... Dù là dùng từ nào đi chẳng nữa, y đều không thể ghép nó với Nguyên Trưng. Y chỉ cảm thấy chóng mặt đầu váng mắt hoa, tay đỡ lấy bệ cửa sổ, chợt cảm giác buồn nôn mãnh liệt trào khắp lồng ngực, Sầm Dạ Lan cố gắng chịu đựng, mới nuốt trôi cảm giác khó chịu đó.
Y ngây người nghĩ, Nguyên Trưng, hắn điên rồi sao?
- ----
Sắp rồi sắp rồi, hehe đến đây là các thím đoán xem sắp có bất ngờ gì xảy ra:3333
Đường về kinh hẵng còn dài, đoàn người Nguyên Trưng cố gắng càng nhanh càng tốt một đường xuôi nam rời khỏi Hãn Châu. Ngựa phi nước cước, đi qua trạm nghỉ chân nhưng không vào, ăn gió nằm sương, ngoại trừ đoàn quân hộ tống tinh nhuệ của Bắc Cảnh và Mạnh Cửu, Nguyên Trưng và Phương Tĩnh thì những người khác đều đã kiệt sức.
Mặc dù vẻ mặt của Nguyên Trưng rất khó coi, im lặng cả một đường đi, những người còn lại mặc dù phần lớn là công tử bột, nhưng cũng biết sự tồn vong của gia tộc là quan trọng nhất, nên không ai dám nhiều lời.
Không ngờ, đến ngày thứ ba bọn họ rời khỏi Hãn Thành, lại gặp phải đám sát thủ chặn đường.
Lúc ấy ngựa phi nhanh, đường rộng rãi, ngựa chiến tung cước khiến bụi bay mù mịt. Đột nhiên, một tiếng hí vang lên, quân lính mở đường chợt siết chặt dây cường, mấy con ngựa giẫm phải hàng rào kẽm gai trên mặt đất, vùng vẫy rồi ngã xuống.
“Bảo vệ điện hạ!” Sắc mặt Mạnh Cửu lạnh xuống, tuổi hắn còn trẻ, mởi chỉ hai lăm, hai sáu, khuôn mặt tuấn tú, nhưng lúc hắn rút roi da bên hông lại lộ ra sát khí vô cùng sắc bén
Thân roi đen kịt, chuôi tay cầm lại được khảm ngọc bích cực hiếm, roi dài, chớp mắt một cái lập tức bắt lấy những mũi tên không biết từ đâu bay về phía Nguyên Trưng.
Nguyên Trưng nắm siết chặt dây cương, ngẩng đầu lên nhìn, mấy chục tên sát thủ mặc đồ đen cùng xuất hiện, tất cả đều đeo mặt nạ sắt, tay cầm kiếm lao về phía hắn.
Tề Minh và đội quân tinh nhuệ Bắc Cảnh phản ứng rất nhanh, tư thế bảo vệ Nguyên Trưng từ phía sau.
Nguyên Trưng nhìn thế tấn công điên cuồng của đám sát thủ, toàn là cao thủ, kẻ nào cũng muốn mạng hắn. Trong không khí nồng nặc mùi máu tanh, hắn càng nhìn trong lòng càng trầm xuống, những kẻ này rõ ràng là không muốn để hắn quay về kinh, muốn hắn bỏ mạng ngay trên đường.
Một cỗ dự cảm mãnh liệt đột nhiên dâng lên trong lòng Nguyên Trưng, đã nhiều năm rồi, hắn chưa từng có cảm giác nguy cơ mạnh mẽ đến vậy, tựa như kiếm đã kề cổ, đe dọa đến sự sống chết. Trong lúc hoảng hốt, hắn dường như nhìn thấy vô số con rắn độc và thú hoang đang quan sát, dòm ngó mình trong bóng tối, rục rà rục rịch.
May mà Mạnh Cửu vốn là cái bóng do Mạnh gia nuôi lớn, lại có Tề Minh dẫn theo quân Bắc Cảnh tinh nhuệ, đám sát thủ không chiếm được thế. Nguyên Trưng vốn định giữ lại mạng sống hai người, nhưng đối phương lại trực tiếp cắn nát thuốc độc giấu trong miệng, chỉ một lúc sau đã tắt thở mà chết.
Mạnh Cửu lấy mặt nạ của sát thủ xuống, lục soát người, lắc đầu với Nguyên Trưng, nói: “Điện hạ, bọn chúng đều là sát thủ, trên người không có bất kỳ tín vật nào.”
Như trong dự liệu, Nguyên Trưng âm u nhìn đám xác chết trên đất: “Rời khỏi đây trước đi.”
“Phụ hoàng bệnh nặng, người hiện tại không muốn ta còn sống trở về nhất chính là lão Ngũ.” Bọn họ dọn dẹp lại một chút, đến xế chiều mới tạm nghỉ ngơi, Nguyên Trưng cầm túi nước tu một hớp lớn.
Mạnh Cửu nói: “Lúc long thể bệ hạ lâm bệnh, đúng là Định vương giám quốc.” Hắn do dự một lúc: “Trong cung cũng là Trình quý phi hầu hạ, chăm sóc bệ hạ.”
Nguyên Trưng xiết chặt túi nước da dê: “Tam ca của ta đâu?”
Mạnh Cửu nói: “Tuyên vương điện hạ có tiến cung vài lần, sau đó thì bị cản trở, xảy ra mâu thuẫn với Định vương, kết quả vô tình ngã xuống bậc đá, chân bị thương, vẫn đang tĩnh dưỡng trong phủ.”
Nguyên Trưng căm hận nói: “Nguyên Thừa!”
Sức khỏe Nguyên Hành từ nhỏ đã rất yếu, học hành rất giỏi, nhưng cưỡi ngựa bắn cung lại bình thường, anh em bọn họ đều biết điều đó. Nguyên Thừa từ trước đến giờ rất ương ngạnh, quan hệ giữa Nguyên Trưng và Nguyên Hành rất tốt, Nguyên Thừa không làm gì được hắn, nhưng trong tối lại âm thầm bắt nạt Nguyên Hành.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Suy nghĩ đang quay cuồng trong đầu Nguyên Trưng, hắn nhìn Tề Minh đang đứng đó, nói: “Sầm Dạ Lan cố ý để cho các ngươi đưa ta về kinh, y đã biết trước được đoạn đường này không hề yên?”
Tề Minh cẩn thận phân biệt giọng điệu hắn nói: “Bẩm điện hạ, thân phận điện hạ cao quý, đường về kinh thành xa xôi, tướng quân chỉ là phòng ngừa vạn nhất.”
Nguyên Trưng nhếch khóe miệng: “Y rất chu đáo.”
Những biến cố xảy ra trong kinh mà Nguyên Trưng biết, với thân phận là chủ soái Bắc Cảnh Sầm Dạ Lan không thể nào không biết được, hắn nghĩ, nếu y hận hắn, không muốn quan tâm đến hắn, vậy tại sao y không khoanh tay đứng nhìn.
Nguyên Trưng không tự chủ được lại nghĩ đến Sầm Dạ Lan, trong lòng có chút buồn bã.
Mặc dù hắn biết đoạn đường đi này sẽ không được bình yên, nhưng hắn không ngờ rằng, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà bọn họ đã bị chặn giết đến ba lần.
Đi qua Lạc châu, xuôi nam qua Hành Dương, và từ Hoàn Thủy, sự hoang vắng và lạnh lẽo của Bắc Cảnh từng chút một phai nhạt, giống như một nét chấm phá của bức tranh non nước, trong bức tranh ấy dần hiện ra một chút mùa xuân. Nhưng mùa xuân ấy đẫm máu, nồng nặc mùi rỉ sắt, tàn khốc và lạnh lùng.
Mưa to như trút nước, mây đen dày đặc cuồn cuộn, trận mưa đêm đầu xuân lẫn trong tiếng sấm nổ vang càng thêm đáng sợ. Sau nhiều lần bị chặn giết, Nguyên Trưng quyết định nhanh, trực tiếp chia làm mấy đường, để cho người khác đóng thế thành hắn tách đội ngũ trở về kinh đô nhằm phân tán sự chú ý của đối phương. Nhưng càng tới gần kinh thành, thế tấn công của đối phương càng dồn dập, thật sự trở thành một con chó điên, không ngừng cắn sau lưng, hơn nửa đội quân tinh nhuệ của Bắc Cảnh bị thương, chứ đừng nói đến đám công tử quý tộc, hoặc là chết hoặc là sống chết chưa rõ.
Tề Minh chửi: “Con mẹ nó hắn bám dai như đỉa!”
Người hắn dẫn theo đều do Sầm Dạ Lan tuyển chọn, chẳng những là quân tinh nhuệ của Bắc Cảnh, còn là hạt giống tốt do Sầm gia bồi dưỡng. Tề Minh là tâm phúc của Sầm Dạ Lan, trước khi đi, y đã đích thân nói chuyện với hắn, chuyến đi này đầy rẫy nguy hiểm, cửu tử nhất sinh, hắn phải hộ tống Nguyên Trưng trở về kinh an toàn.
Tề Minh không sợ chết, hắn chỉ sợ phụ lòng sự giao phó của Sầm Dạ Lan.
“Điện hạ, không thể tiếp tục như vậy được.” Tề Minh vừa nói, còn mưa xối xả ập vào mặt, hắn hét lên: “Bọn chúng quá nhiều người, từ đây đến kinh thành vẫn còn 3 ngày nữa, nếu cứ tiếp tục như này, chắc chắn sẽ không qua nổi!”
Nguyên Trưng đột nhiên ghìm ngựa lại, hắn lau nước mưa trên mặt, sát khí hung ác hiện lên giữa hai hàng lông mày. Phương Tĩnh thấy Nguyên Trưng dừng lại, cũng đột nhiên siết chặt dây cương, nhưng vì mưa xuân lạnh thấu xương, ngón tay bị cóng cứng đờ, nắm chặt dây cương đến mức thiếu chút nữa ngã xuống ngựa. Phương Tĩnh hít một hơi ngắn ngủi, nhìn lại cong đường tối tăm, sau đó nhìn Nguyên Trưng, cắn răng, nói: “A Trưng, để Mạnh Cửu bảo vệ ngươi đi trước, ta và Tề Minh sẽ dẫn bọn chúng ra ngoài.”
Nguyên Trưng không chút nghĩ ngợi: “Không được!”
Phương Tĩnh gấp gáp: “Không còn cách nào khác, ta sẽ giả làm ngươi dụ bọn chúng đi, Mạnh Cửu bảo vệ, có lẽ còn cơ hội sống.”
Mưa xối ào ào, chảy dọc xuống theo đường quai hàm, hắn hung ác nói: “Ta nói không được!”
Phương Tĩnh liếm nước mưa chảy giữa răng môi, lớn tiếng nói: “A Trưng, ngươi phải sống sót trở về.” gã nhìn Nguyên Trưng, hai mắt đỏ ửng: “Đừng cố chấp nữa.”
rong lòng Nguyên Trưng chấn động, hắn siết chặt dây cương trong tay, Phương Tĩnh cười nói: “Có Tề Minh bọn họ bảo vệ ta, mà ngươi chỉ có một mình Mạnh Cửu, không cần lo lắng cho ta.”
Đầu lưỡi hắn đắng chát, cổ họng như bị nghẹn lại, mãi vẫn không nói nên lời.
Phương Tĩnh nói: “Ta từ nhỏ chính là thư đồng của ngươi, toàn bộ kinh đô đều biết Hiền Ninh quận vương phủ luôn một lòng với điện hạ. Nếu ngươi xảy ra chuyện, nếu như một ngày nào đó giang sơn đổi chủ, phụ vương ta và toàn bộ quận vương phủ e rằng sẽ phải ——” gã dừng một lúc, ngồi trên ngựa, giơ tay nghiêm túc hành lễ với Nguyên Trưng: “Kính xin điện hạ sống sót trở về kinh giải quyết tình hình chung.”
Nguyên Trưng sững người, nhìn Phương Tĩnh chằm chặp, hắn hiểu rõ Phương Tĩnh, mặc dù Phương Tĩnh là thư đồng của hắn, nhưng cũng là thế tử con vợ cả của Hiền Ninh quận vương phủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tận từ trong xương người này muốn hưởng an nhàn, không có dã tâm, nhát gan sợ nhất là phiền phức. Mặc dù bị cha bắt đi làm thư đồng cho hắn, nhưng lại chỉ đợi một ngày nào đó Nguyên Trưng lên Thái tử, làm hoàng đế, kế tục tước vị, để gã nhờ vào Nguyên Trưng làm một quận vương an nhàn hưởng rỗi, ăn no chờ chết.
Nguyên Trưng chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó Phương Tĩnh sẽ liều mạng để đổi lấy chút hy vọng sống cho hắn.
Phương Tĩnh nói: “Điện hạ, bảo trọng.”
Nguyên Trưng nhìn Phương Tĩnh, khóe mắt nóng lên, một lúc sau, hắn hét to: “Phương Tĩnh, đợi ngươi về kinh rồi hai chúng ta cùng uống một ly —— rượu xuân Ngọc nương tự tay cất.”
Phương Tĩnh ngẩn người, sau đó mỉm cười gật đầu nói: “Được!”
Đột nhiên, một tia sét màu tím xé toạc màn đêm trên bầu trời, tiếng sấm ầm ầm không ngừng vang lên, cơn mưa trở nên nặng hạt hơn, rào rào dữ dội, mênh mông cuồn cuộn, như thể nó sẽ nhấn chìm cả thế gian.
Hoàn Thủy mưa rào không ngớt, nhưng Bắc Cảnh lại không gió không mưa, sắc trời âm u, mây đen bao phủ, nặng trĩu, bỗng dưng cảm thấy lạnh giá.
Ngay khi Nguyên Trưng bị tấn công, Tề Minh đã ngay lập tức truyền tin về Bắc Cảnh, báo rõ mối nguy hiểm chỉ trong vài từ. Bây giờ trong kinh đang rất hỗn loạn, mà Nguyên Trưng lại đang trên đường về kinh, con đường chắc chắn sẽ ngập tràn nguy hiểm, cho nên y đã cố ý phái Tề Minh đi theo hộ tống hắn.
Đây là con đường Nguyên Trưng nhất định phải đi, hắn không có lựa chọn nào khác.
Sầm Dạ Lan đứng dậy mở cửa sổ, nhìn bầu trời u ám, không biết vì sao đột nhiên cảm thấy có chút hoảng sợ khó giải thích được, cả trái tim cũng như ngừng đập.
Chợt có tiếng bước chân dồn dập truyền đến, Sầm Dạ Lan ngẩng đầu lên nhìn thì thấy chính là tùy tùng của y khom lưng hành lễ nói: “Tướng quân, có tin tức từ kinh thành truyền đến, bệ hạ... Băng hà.”
Vẻ mặt Sầm Dạ Lan thay đổi, tùy tùng cúi thấp đầu xuống, do dự một lúc mới tiếp tục nói: “Người của Thanh Châu đến muộn, điện hạ đã ngã xuống vách núi khi bị tấn công ở núi Lâm Kinh phía Tây.”
“Bọn họ tìm kiếm điện hạ hai ngày, điện hạ bị trọng thương, điên, điên rồi...”
Sầm Dạ Lan ngẩn ra, giống như không nghe rõ, sắc mặt tái nhợt, nhẹ giọng nói: “Cái gì?”
“Cái gì điên rồi?”
Tùy tùng cẩn thận nhìn Sầm Dạ Lan, bị vẻ mặt y làm cho sửng sốt, không dám nói gì.
Trong đầu Sầm Dạ Lan không ngừng quay cuồng mấy từ rơi xuống vách núi, trọng thương, điên rồi... Dù là dùng từ nào đi chẳng nữa, y đều không thể ghép nó với Nguyên Trưng. Y chỉ cảm thấy chóng mặt đầu váng mắt hoa, tay đỡ lấy bệ cửa sổ, chợt cảm giác buồn nôn mãnh liệt trào khắp lồng ngực, Sầm Dạ Lan cố gắng chịu đựng, mới nuốt trôi cảm giác khó chịu đó.
Y ngây người nghĩ, Nguyên Trưng, hắn điên rồi sao?
- ----
Sắp rồi sắp rồi, hehe đến đây là các thím đoán xem sắp có bất ngờ gì xảy ra:3333
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro