Kẻ Khinh Địch
Rainy
2024-07-13 12:36:40
Với những nghi vấn đổ vào Kiều Mộng Vân, Thái Viễn Sơn bắt đầu tin tưởng hơn vào giả thuyết về sự liên quan của Vũ Hồng My. Để xác nhận rõ hơn, anh tìm tới những người mà Vũ Hồng My từng quen biết trong giới giải trí.
“Chào cô, tôi muốn hỏi cô vài điều để phục vụ cho vụ án của chủ tịch Mã Tiến.” Thái Viễn Sơn tới gặp Trịnh Như, người có quan hệ tốt nhất với Vũ Hồng My lúc trước.
“Mã Tiến chết thì liên quan gì đến tôi chứ?” Trịnh Như tỏ ra không vui và không muốn dính tới vụ án này.
“Tất nhiên là cô không có liên quan, tôi chỉ muốn cô hợp tác, biết đâu có thể cung cấp điều gì đó có ích.” Thái Viễn Sơn nói.
Chống đối với cảnh sát không phải ý hay, Trịnh Như đành xuống nước “Được rồi, nếu tôi biết gì thì sẽ nói.”
“Cô có từng nghe nói Mã Tiến có địa điểm bí mật để hẹn gặp tình nhân chưa?”
“Tất nhiên là không, sao tôi lại biết chuyện đó được. Thật là nực cười, tôi đâu phải loại cần cặp đại gia chứ.” Trịnh Như lắc đầu, nhưng với thái độ của cô ta, Thái Viễn Sơn biết người này đang nói dối.
“Cô không nghe tin đồn nào trong giới sao? Như ông ta sẽ hẹn các tình nhân của mình đến một nơi mà chỉ họ biết.” Thái Viễn Sơn tiếp tục hỏi.
“Tôi có nghe nói tới vài trường hợp như vậy, nhưng tôi không rõ.” Trịnh Như vẫn tiếp tục chối bỏ việc mình có liên quan.
“Cô có nói việc này cho Vũ Hồng My hay không?” Bỏ qua việc ép Trịnh Như khai nhận mình có quan hệ với Mã Tiến, Thái Viễn Sơn hỏi vào vấn đề tiếp theo.
“Tôi nói cái gì cơ? Mà tại sao lại liên quan tới Vũ Hồng My? Tôi có nghe tin cô ấy trốn khỏi nhà tù nhưng mà không liên quan gì đến tôi. Tôi không hề giúp che giấu tội phạm.” Trịnh Như sợ rằng Thái Viễn Sơn đang nghi ngờ mình gì đó nên vội vàng phân bua.
“Không, tôi không có ý nói gì cả. Cảm ơn cô đã hợp tác.” Thái Viễn Sơn nói rồi rời đi. Đối với Trịnh Như, chỉ có dừng lại ở việc mời hợp tác lấy lời khai, không thể hỏi cung được nên nếu cô ta không muốn thừa nhận cũng không thể ép. Vậy nên Thái Viễn Sơn đã dựa vào phản ứng của Trịnh Như để phán đoán. Và kết luận cuối cùng là chính cô ta đã để lộ việc này với Vũ Hồng My.
Trong lúc đó, Trịnh Danh đã có cuộc gặp với Quách Vũ để cảnh báo ông ta về việc Vũ Hồng My và Kiều Mộng Vân có thể đang lên kế hoạch ám sát ông ta.
Khi nghe tin này, Quách Vũ chỉ cười nhẹ “Cảnh sát các người đúng là đa nghi quá. Tôi nghĩ chỉ là con diễn viên hay ca sĩ, người mẫu nào đó bị Mã Tiến bỏ nên ôm hận giết người thôi. Hai người đó giết chúng tôi làm gì chứ?”
“Tôi không rõ về Vũ Hồng My, nhưng Kiều Mộng Vân thì có lẽ có chút ân oán với các ông?” Trịnh Danh đáp.
“Kiều Mộng Vân? Là ai vậy? Không phải chỉ là một nữ tù ngẫu nhiên thôi à?” Quách Vũ không nhớ được cái tên này.
Trịnh Danh không ngờ được ông ta lại có thể quên dễ dàng như vậy, anh nhắc lại vụ việc nhiều năm trước với Quách Vũ.
Sau khi nghe xong, ông ta nhếch mép khinh thường “Tưởng là ai, hóa ra là con nhỏ hám danh hám tiền đã vu khống chúng tôi. Hạng người đó làm gì có gan giết người, cả đời cũng chỉ biết vu khống mà thôi.”
“Ông đừng nên chủ quan, con người sau nhiều năm có thể thay đổi đấy.” Theo đúng chức trách của mình, Trịnh Danh phải cảnh báo để đảm bảo an toàn cho Quách Vũ.
Thế nhưng ông ta lại chẳng xem trọng thiện ý đó “Cô ta có thể làm gì được tôi, nhìn xem, lực lượng bảo vệ của tôi rất tốt. Và tôi cũng không lén lút chui vào một nơi không ai biết như Mã Tiến để bị giết. Có thách thì cô ta cũng không thể giết được tôi đâu.”
“Sao ông lại biết Mã Tiến bị giết ở đâu? Thông tin không được truyền ra, vậy thì nghĩa là ông biết Mã Tiến sắp đi đâu, do trước đó hai người đã gặp nhau. Nhưng theo tôi biết thì ông, Mã Tiến và Liêu Đông Văn không hề quen biết nhau.” Trịnh Danh nắm ngay điểm bất thường trong lời nói của ông ta.
Quách Vũ biết mình lỡ lời, nhưng ông ta vẫn kịp nghĩ ra lời ứng biến “Bọn giám đốc đó kiểu gì chẳng có chỗ bí mật gặp tình nhân. Mà cảnh sát lại giấu thông tin đó, chứng tỏ người nhà của Mã Tiến đã đề nghị giữ kín chuyện xấu của gia đình phải không? Tôi là người thông minh, cậu đừng có hòng mà chụp mũ lung tung. Tiễn khách.”
Trịnh Danh rời đi, anh đã hoàn thành xong nhiệm vụ của mình, không cần nói thêm với kẻ ngạo mạn này. Lướt qua đội ngũ bảo vệ của Quách Vũ, Trịnh Danh cũng hiểu được vì sao ông ta lại tự tin mình an toàn. Anh thấy mình cũng không nên lo làm gì, có khi ông ta còn giúp cảnh sát bắt được Kiều Mộng Vân và Vũ Hồng My.
Quách Vũ sau đó nhận được cuộc gọi từ Liêu Đông Văn, nội dung vẫn là cảnh báo Quách Vũ. Ông ta bật cười “Ngay cả cậu cũng trở nên nhát gan vậy à? Bọn họ có giỏi thì cứ đến. Tôi sẽ cho bọn chúng biết thế nào là địa ngục.”
“Chào cô, tôi muốn hỏi cô vài điều để phục vụ cho vụ án của chủ tịch Mã Tiến.” Thái Viễn Sơn tới gặp Trịnh Như, người có quan hệ tốt nhất với Vũ Hồng My lúc trước.
“Mã Tiến chết thì liên quan gì đến tôi chứ?” Trịnh Như tỏ ra không vui và không muốn dính tới vụ án này.
“Tất nhiên là cô không có liên quan, tôi chỉ muốn cô hợp tác, biết đâu có thể cung cấp điều gì đó có ích.” Thái Viễn Sơn nói.
Chống đối với cảnh sát không phải ý hay, Trịnh Như đành xuống nước “Được rồi, nếu tôi biết gì thì sẽ nói.”
“Cô có từng nghe nói Mã Tiến có địa điểm bí mật để hẹn gặp tình nhân chưa?”
“Tất nhiên là không, sao tôi lại biết chuyện đó được. Thật là nực cười, tôi đâu phải loại cần cặp đại gia chứ.” Trịnh Như lắc đầu, nhưng với thái độ của cô ta, Thái Viễn Sơn biết người này đang nói dối.
“Cô không nghe tin đồn nào trong giới sao? Như ông ta sẽ hẹn các tình nhân của mình đến một nơi mà chỉ họ biết.” Thái Viễn Sơn tiếp tục hỏi.
“Tôi có nghe nói tới vài trường hợp như vậy, nhưng tôi không rõ.” Trịnh Như vẫn tiếp tục chối bỏ việc mình có liên quan.
“Cô có nói việc này cho Vũ Hồng My hay không?” Bỏ qua việc ép Trịnh Như khai nhận mình có quan hệ với Mã Tiến, Thái Viễn Sơn hỏi vào vấn đề tiếp theo.
“Tôi nói cái gì cơ? Mà tại sao lại liên quan tới Vũ Hồng My? Tôi có nghe tin cô ấy trốn khỏi nhà tù nhưng mà không liên quan gì đến tôi. Tôi không hề giúp che giấu tội phạm.” Trịnh Như sợ rằng Thái Viễn Sơn đang nghi ngờ mình gì đó nên vội vàng phân bua.
“Không, tôi không có ý nói gì cả. Cảm ơn cô đã hợp tác.” Thái Viễn Sơn nói rồi rời đi. Đối với Trịnh Như, chỉ có dừng lại ở việc mời hợp tác lấy lời khai, không thể hỏi cung được nên nếu cô ta không muốn thừa nhận cũng không thể ép. Vậy nên Thái Viễn Sơn đã dựa vào phản ứng của Trịnh Như để phán đoán. Và kết luận cuối cùng là chính cô ta đã để lộ việc này với Vũ Hồng My.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lúc đó, Trịnh Danh đã có cuộc gặp với Quách Vũ để cảnh báo ông ta về việc Vũ Hồng My và Kiều Mộng Vân có thể đang lên kế hoạch ám sát ông ta.
Khi nghe tin này, Quách Vũ chỉ cười nhẹ “Cảnh sát các người đúng là đa nghi quá. Tôi nghĩ chỉ là con diễn viên hay ca sĩ, người mẫu nào đó bị Mã Tiến bỏ nên ôm hận giết người thôi. Hai người đó giết chúng tôi làm gì chứ?”
“Tôi không rõ về Vũ Hồng My, nhưng Kiều Mộng Vân thì có lẽ có chút ân oán với các ông?” Trịnh Danh đáp.
“Kiều Mộng Vân? Là ai vậy? Không phải chỉ là một nữ tù ngẫu nhiên thôi à?” Quách Vũ không nhớ được cái tên này.
Trịnh Danh không ngờ được ông ta lại có thể quên dễ dàng như vậy, anh nhắc lại vụ việc nhiều năm trước với Quách Vũ.
Sau khi nghe xong, ông ta nhếch mép khinh thường “Tưởng là ai, hóa ra là con nhỏ hám danh hám tiền đã vu khống chúng tôi. Hạng người đó làm gì có gan giết người, cả đời cũng chỉ biết vu khống mà thôi.”
“Ông đừng nên chủ quan, con người sau nhiều năm có thể thay đổi đấy.” Theo đúng chức trách của mình, Trịnh Danh phải cảnh báo để đảm bảo an toàn cho Quách Vũ.
Thế nhưng ông ta lại chẳng xem trọng thiện ý đó “Cô ta có thể làm gì được tôi, nhìn xem, lực lượng bảo vệ của tôi rất tốt. Và tôi cũng không lén lút chui vào một nơi không ai biết như Mã Tiến để bị giết. Có thách thì cô ta cũng không thể giết được tôi đâu.”
“Sao ông lại biết Mã Tiến bị giết ở đâu? Thông tin không được truyền ra, vậy thì nghĩa là ông biết Mã Tiến sắp đi đâu, do trước đó hai người đã gặp nhau. Nhưng theo tôi biết thì ông, Mã Tiến và Liêu Đông Văn không hề quen biết nhau.” Trịnh Danh nắm ngay điểm bất thường trong lời nói của ông ta.
Quách Vũ biết mình lỡ lời, nhưng ông ta vẫn kịp nghĩ ra lời ứng biến “Bọn giám đốc đó kiểu gì chẳng có chỗ bí mật gặp tình nhân. Mà cảnh sát lại giấu thông tin đó, chứng tỏ người nhà của Mã Tiến đã đề nghị giữ kín chuyện xấu của gia đình phải không? Tôi là người thông minh, cậu đừng có hòng mà chụp mũ lung tung. Tiễn khách.”
Trịnh Danh rời đi, anh đã hoàn thành xong nhiệm vụ của mình, không cần nói thêm với kẻ ngạo mạn này. Lướt qua đội ngũ bảo vệ của Quách Vũ, Trịnh Danh cũng hiểu được vì sao ông ta lại tự tin mình an toàn. Anh thấy mình cũng không nên lo làm gì, có khi ông ta còn giúp cảnh sát bắt được Kiều Mộng Vân và Vũ Hồng My.
Quách Vũ sau đó nhận được cuộc gọi từ Liêu Đông Văn, nội dung vẫn là cảnh báo Quách Vũ. Ông ta bật cười “Ngay cả cậu cũng trở nên nhát gan vậy à? Bọn họ có giỏi thì cứ đến. Tôi sẽ cho bọn chúng biết thế nào là địa ngục.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro