Ngày thứ mười m...
Sâm Trung Nhất Tiểu Yêu
2024-11-14 01:10:13
Edit: Fuly.
Ngày hôm sau, Vân Thường cùng Lục Diệp dậy thật sớm, mộ mẹ của Vân Thường ở vùng ngoại ô, đi sớm thì có thể đến sớm, những người đi viếng mộ vào ngày Thanh Minh nhất định rất nhiều, mắt Vân Thường không nhìn thấy, Lục Diệp không muốn để cho cô chen chúc giữa nhiều người như vậy.
Ăn điểm tâm, cho Đại Mao chút thực phẩm xong, hai người liền ra cửa, mua trái cây cùng hoa tươi, nghĩ một chút, Lục Diệp lại len lén mua thêm một bình rượu, tất nhiên, đây xem như là rượu mừng của bọn họ rồi.
Người trong nghĩa trang vẫn chưa đông, Lục Diệp dựa theo chỉ dẫn của Vân Thường, dắt cô quẹo qua mấy khúc cua, vòng qua một rừng cây nhỏ, cuối cùng cũng đến đích.
Nơi này chỉ là một khu mộ bình thường, không có nhân viên bảo vệ chuyên trách, xung quanh đều là những ngôi mộ hoang, ở trên mọc đầy cỏ dại, có ngôi mộ đã bị nước mưa cọ rửa gần như biến thành bằng phẳng, khiến người ta có cảm giác thê lương khó hiểu.
Vân Thường đứng trước mộ mẹ cô, cầm chiếc khăn đã được chuẩn bị từ sớm nhẹ nhàng lau chùi lớp bụi phía trên, Lục Diệp ở một bên lẳng lặng nhìn cô, thỉnh thoảng kéo tay cô chỉ dẫn.
“Mẹ, con đã kết hôn.” Vân Thường cầm tay Lục Diệp: “Anh ấy tên là Lục Diệp, anh đấy đối xử với con rất tốt.”
Lục Diệp ngưng mắt nhìn người phụ nữ đang mỉm cười trong tấm hình, trong lòng vừa chua vừa chát. Dung mạo Vân Thường rất giống mẹ, nhất là cặp mắt hạnh kia, đen nhuận dịu dàng, giống như được làm bằng nước, có thể rửa sạch tất cả bụi bẩn của thế gian.
Anh buông tay Vân Thường ra, quỳ thẳng trên mặt đất, dập đầu lạy ba cái, trịnh trọng gọi một tiếng mẹ.
Mở bình rót rượu, nhất thời mùi thơm nồng từ miệng bình nhỏ thoát ra. Lục Diệp rót tất cả xuống trước ngôi mộ: “Mẹ, con là Lục Diệp, con xin kính người một ly.”
Một câu nói, liền khiến nước mắt Vân Thường rớt xuống. Cô nhớ rõ lúc còn bé, trước cửa nhà có một gốc cây bạch quả vừa cao vừa to, không biết đã bao nhiêu năm. Cành lá vô cùng rậm rạp, phía dưới có thể để cho rất nhiều người cùng ngồi hóng mát. Những ngày mùa hạ, mẹ luôn thích ôm cô ngồi ở dưới tàng cây đan áo len, chờ mùa thu đến, là cô có thể mặc được áo len mới.
Mặc dù trong nhà không có tiền, nhưng mẹ luôn dùng mọi cách để cho cô thứ tốt nhất, không để cho cô phải ghen tỵ với người khác, càng không để cho cô vì vật chất mà dùng mọi thủ đoạn.
Mẹ của cô không đọc nhiều sách, chỉ là một bà nội trợ rất bình thường, nhưng trong sinh mệnh của Vân Thường, bà là người mà bất kỳ ai cũng không thể thay thế. Không chỉ bởi vì đó là mẹ cô, mà quan trọng hơn là, bà cho cô những tài sản quý giá nhất của cuộc đời.
Là bà dạy cho Vân Thường đạo lý làm người, cho tới sau này, trên con đường trưởng thành, kể cả khi đối mặt với vô số dụ hoặc, Vân Thường vẫn kiên định như cũ, gìn giữ bản thân sạch sẽ để cho người trân quý nhất đời mình.
Khi đó, mẹ của cô luôn nói cây bạch quả phù hộ cho phái nữ, về sau cô nhất định sẽ trôi qua bình an, hòa thuận mỹ mãn.
Ngày trước cô không tin, cô có mẹ ghẻ, mắt lại mù, sao có thể đạt được hai chữ “bình an” này chứ, vậy mà sau khi gặp Lục Diệp, hình như tất cả mọi chuyện đều đã rẽ sang một hướng khác. Bây giờ cô rất tốt, giống như mẹ cô đã hy vọng, bình an hạnh phúc. Chỉ tiếc cô lại không nhìn thấy.
Lục Diệp đưa tay vụng về lau nước mắt cho cô, nhưng không khuyên bảo. Một năm này, nhất định Vân Thường đã phải nhận rất nhiều uất ức, lần này để cho cô khóc đủ đi, nếu cứ giữ mãi trong lòng như vậy ắt sẽ sinh bệnh mất.
Người tới tảo mộ dần dần nhiều hơn, nghĩa trang vốn an tĩnh cũng bắt đầu ồn ào, gió Bắc thổi đến rất mạnh, đã là tháng Tư nhưng không khí vẫn còn chút lạnh lẽo, nước mắt trên mặt Vân Thường bị gió thổi bay, khuôn mặt vốn trắng noãn nhất thời trở nên vừa đỏ lại vừa rát.
Lục Diệp nhìn đau lòng, vén mũ cô lên để tránh lông trên mũ bay vào trong mắt: “Về nhà thôi?”
Vân Thường hít hít lỗ mũi, gật đầu một cái.”Mẹ, con đi đây, lần sau con sẽ lại đến thăm mẹ.” Cô sờ sờ tấm hình trên bia mộ, trong mắt có chút không nỡ.
“Đi thôi.” Lục Diệp dắt cô đi về phía trước, chỉ khóc một lần này thôi, anh không muốn thấy cô lại rơi nước mắt, cho dù là vì mẹ của cô cũng không được!
Lúc về, người rất đông, Lục Diệp nhìn Vân Thường khó khăn đi về phía trước, thỉnh thoảng còn bị người ta chạm phải, rốt cuộc không nhịn được nữa, trực tiếp ngồi xuống ẵm cô lên.
“Lục Diệp, anh thả em xuống! Như vậy không được!” Vân Thường có chút xấu hổ, nhiều người đang nhìn như vậy! Động tác thế này quả thật là quá thân mật.
“Một mình em rất khó đi.” Lục Diệp không nghe cô, suy nghĩ một chút, lại nhớ đến da mặt Vân Thường thật sự rất mỏng, liền tăng thêm một câu: “Vùi mặt vào trong ngực anh.”
Vân Thường không lay chuyển được anh, chỉ đành phải làm theo. Ngực của anh thật sự rất ấm, bao trọn lấy khuôn mặt cô, Vân Thường len lén ngẩng đầu lên hít một hơi, chợt ngửi thấy trên người Lục Diệp có mùi rượu thoang thoảng.
Vừa rồi, lúc viếng mộ, vì thương tâm nên đã quên hỏi anh chuyện về bình rượu. Vân Thường nghĩ đến lần Lục Diệp uống rượu lúc trước, mí mắt chợt giật giật: “Lục Diệp, anh mua rượu làm gì? Mẹ em không thích uống rượu.”
Lục Diệp trầm mặc một chút, việc uống rượu mừng gì đó thật sự là không nói ra được, bởi vì anh trực tiếp ôm con gái người ta về nhà, căn bản còn chưa có hôn lễ.
“Viếng mộ đều như vậy.” Dù là chuyện bất ngờ, anh cũng không lúng túng.
“Có thật không? Nhưng sao em lại không biết?” Vân Thường nghiêng đầu suy nghĩ một chút, không nhớ rằng có tục lệ này.
“Ừ, là do em không chú ý thôi.” Lục Diệp được voi đòi tiên, ôm chặt hông của Vân Thường, mở cửa xe: “Ôm chặt.” Nhận thấy trên cổ tăng thêm sức lực, lúc này mới hạ thấp người, đặt Vân Thường xuống vị trí kế bên tài xế.
Lúc hai người đi trên đường, nhận được điện thoại của Lục phu nhân, nói là vừa đưa đồ tới cho bọn họ, vì không có ai ở nhà nên đã để ở phòng khách.
Lục Diệp đáp một tiếng, cũng không còn hỏi bà tặng thứ gì liền cúp điện thoại. Sau khi hai người về nhà, Lục Diệp dẫn Vân Thường tới phòng tắm trước, nhúng khăn lông để cô rửa mặt xong, mới đi xem thứ để trong phòng khách.
Chỉ có một bộ sườn xám màu xanh lá cây cộng thêm một hộp trứng vịt muối đã được nấu chín. Theo như lời mẹ anh vừa nói trong điện thoại, đây là trứng vịt được nuôi ở sông hẳn hoi, là thực phẩm thiên nhiên tinh khiến, không dính chút thức ăn gia cầm nào, cực kỳ tươi ngon.
Vân Thường ra khỏi phòng tắm, bảo Lục Diệp đặt trứng vịt muối lên khay trà, lại lấy một hộp nhựa đặt trứng vào, cột chặt bốn góc lại, sau đó đặt gọn vào trong tủ lạnh. Lục Diệp dựa theo lời của cô mà làm, anh tác phong nhanh nhẹn, chỉ mấy phút liền xong.
Vân Thường để lại bốn quả cho buổi trưa, phần còn lại thì nhờ Lục Diệp bỏ vào trong tủ lạnh.
Vừa vặn bây giờ đã sắp đến giờ cơm trưa, Vân Thường nấu hai món đơn giản, lại cắt trứng vịt muối ra.
Trứng vịt muối này thật rất thơm, mùi vị khác hẳn bên ngoài, Vân Thường rất thích. Nhưng là sao lòng trắng trứng lại ít như vậy? Hình như cái cô ăn đều là lòng đỏ trứng.
“Lục Diệp.” Vân Thường cắn cắn chiếc đũa, “Tại sao lòng đỏ trứng nhiều như vậy?”
Lúc đó, Lục Diệp đang len lén nhét miếng lòng trắng trứng moi được từ bát Vân Thường vào miệng, nghe cô hỏi như thế, thiếu chút nữa mắc nghẹn.
Anh ho một tiếng, nhìn Vân Thường ăn xong miếng lòng đỏ cuối cùng trong chén, liền gắp thêm một miếng nữa cho cô, suy nghĩ một chút, sợ cô nghi ngờ, lại gắp một chút xíu lòng trắng trứng bỏ vào.
“Trứng của vịt thả sông đều như vậy.”
Là như vậy sao? Vân Thường cảm giác chuyện có chút không đúng, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, đại khái là nuôi thả cùng nuôi công nghiệp khác nhau thôi.
Ăn xong bữa cơm, Lục Diệp lại bắt đầu không an phận, muốn Vân Thường mặc thử bộ sườn xám đó một lần. Vân Thường bất đắc dĩ chỉ có thể cầm sườn xám vào phòng ngủ, không ngờ Lục Diệp cũng theo vào.
Mặc dù chuyện gì nên làm hai người cũng đã làm, nhưng Vân Thường vẫn không dám thay quần áo trước mặt Lục Diệp trắng trợn như vậy, cô bắt anh đi ra ngoài. Nhưng Lục Thiếu tá không làm, anh theo vào rồi liền không muốn đi ra ngoài nữa!
Lập tức lợi dụng lý do mắt Vân Thường không nhìn thấy, cần người hỗ trợ đòi lưu lại. Hơn nữa ở lúc Vân Thường còn chưa phản ứng kịp, trực tiếp lột quần áo của người ta, giúp người ta mặc sườn xám.
Dáng dấp Vân Thường rất thanh tú, mắt hạnh hơi cong, mặt tròn như trứng ngỗng, không tính là quá xinh đẹp, nhưng cũng tự có một phong cách dịu dàng. Bộ sườn sám này quả nhiên là may vì Vân Thường, sau khi mặc lên, liền khiến khí chất trên người Vân Thường cao thêm một tầng.
Lục Diệp kinh ngạc phát hiện, Vân Thường nhà anh giống được thay đổi một cách triệt để trong nháy mắt, cả người sáng bừng lên khiến cho anh không dời mắt được, vẻ quý khí cùng ưu nhã lơ đãng lộ ra ngoài, làm Lục thiếu tá thiếu chút nữa mất kiểm soát.
Nhất là khuôn mặt đang đỏ bừng kia của cô, hai cánh tay nhỏ bé còn níu chặt lấy vạt áo. Yết hầu Lục Diệp giật giật, trái tim trong lồng ngực “thình thịch” nhảy lên, thân thể nóng lên trong nháy mắt.
Cầm tay Vân Thường cởi từng chiếc nút một của bộ sườn xám, ánh mắt Lục Diệp theo khuôn mặt Vân Thường bắt đầu từng tấc từng tấc dời xuống, từ từ thưởng thức mỹ cảnh khi bộ sườn xám trượt xuống từ trên thân thể mềm mại trắng nõn của cô.
“Lục, Lục Diệp. . . . . .” Vân Thường ôm cổ Lục Diệp, ngửa đầu bị động thừa nhận từng nụ hôn đang rơi xuống của anh, trong lòng mơ hồ có chút hốt hoảng.
Đây không phải là đêm tối, tất cả của cô đều được Lục Diệp thu vào trong mắt, không bỏ sót chỗ nào. Cảm giác này, giống như là từ trong ra ngoài đều bị anh xâm chiếm, không chỗ nào trốn thoát.
“Gọi ông xã.” Tay Lục Diệp nhẹ nhàng đặt lên bộ ngực mềm mại, đôi môi cực nóng dán vào xương quai xanh của cô, từng chút một hôn xuống dưới.
Vân Thường hơi run rẩy, cả người cũng trở nên vô lực. Cô hơi hé đôi môi đã bị Lục Diệp hôn đến đỏ au, cúi mắt xuống, e lệ, lông mi không ngừng rung động, giống như là một cánh bướm trên phiến lá, giương cánh muốn bay.
Kêu không được, giống như hai chữ này vừa nói ra khỏi miệng sẽ có cái gì đó rất khác. Cô vừa xấu hổ lại vừa sợ, trong mắt hạnh xinh đẹp một mảnh ướt át, giống như là mưa phùn ở Bích Hồ vào tháng năm, mông lung hấp dẫn.
Lục Diệp đè trên người Vân Thường, tách ra đôi chân thon dài, lưu lại dấu vết mập mờ ở bên trong bắp đùi cô, thỉnh thoảng cắn nhẹ xuống, làm cho thân thể Vân Thường khẽ run, rất nhanh liền động tình.
Hạ thân Lục Diệp như một cây thiết côn cứng rắn đáng sợ, phách lối chống đỡ ở trên đùi của cô, nhưng không đi vào, tay anh không ngừng vuốt ve ngực cùng hai bên hông cô, đôi môi lưu luyến ở vành tai mẫn cảm: “Gọi ông xã!”
Trong thân thể trống rỗng đáng sợ, lần đầu tiên Vân Thường cảm thấy ham muốn mãnh liệt đến vậy. Cô e lệ tách cặp chân ra, vòng chắc thắt lưng tinh tráng của Lục Diệp, ý tứ không cần nói cũng biết, vậy mà Lục Diệp lại làm như không thấy, thở gấp lặp lại bên tai cô: “Gọi ông xã!”
Vân Thường bị anh khi dễ sắp khóc, khẽ cắn răng, bắp chân trắng nõn tuyệt đẹp cọ xát vào phần eo Lục Diệp, âm thanh nhỏ xíu: “Ông, ông xã. . . . . .”
Hô hấp Lục Diệp cứng lại, ánh mắt nhìn Vân Thường như muốn ăn cô. Trên trán bị mồ hôi che kín, anh nâng hông Vân Thường lên, ôm chặt cô vào trong ngực, ra lệnh: “Lớn tiếng chút!”
Ranh giới cuối cùng này, đã lui lần thứ nhất là có thể lui lần thứ hai. Mặt của Vân Thường nóng đến mức như bị thiêu cháy, ngay cả khóe mắt cũng hồng hồng, âm thanh mang theo quyến rũ khi động tình: “Ông xã. . . . . .”
“Ngoan.” Lục Diệp khàn khàn nói, hung ác hôn cô, khẽ nâng thân thể cô lên, rốt cuộc hung hăng vọt vào.
Ngày hôm sau, Vân Thường cùng Lục Diệp dậy thật sớm, mộ mẹ của Vân Thường ở vùng ngoại ô, đi sớm thì có thể đến sớm, những người đi viếng mộ vào ngày Thanh Minh nhất định rất nhiều, mắt Vân Thường không nhìn thấy, Lục Diệp không muốn để cho cô chen chúc giữa nhiều người như vậy.
Ăn điểm tâm, cho Đại Mao chút thực phẩm xong, hai người liền ra cửa, mua trái cây cùng hoa tươi, nghĩ một chút, Lục Diệp lại len lén mua thêm một bình rượu, tất nhiên, đây xem như là rượu mừng của bọn họ rồi.
Người trong nghĩa trang vẫn chưa đông, Lục Diệp dựa theo chỉ dẫn của Vân Thường, dắt cô quẹo qua mấy khúc cua, vòng qua một rừng cây nhỏ, cuối cùng cũng đến đích.
Nơi này chỉ là một khu mộ bình thường, không có nhân viên bảo vệ chuyên trách, xung quanh đều là những ngôi mộ hoang, ở trên mọc đầy cỏ dại, có ngôi mộ đã bị nước mưa cọ rửa gần như biến thành bằng phẳng, khiến người ta có cảm giác thê lương khó hiểu.
Vân Thường đứng trước mộ mẹ cô, cầm chiếc khăn đã được chuẩn bị từ sớm nhẹ nhàng lau chùi lớp bụi phía trên, Lục Diệp ở một bên lẳng lặng nhìn cô, thỉnh thoảng kéo tay cô chỉ dẫn.
“Mẹ, con đã kết hôn.” Vân Thường cầm tay Lục Diệp: “Anh ấy tên là Lục Diệp, anh đấy đối xử với con rất tốt.”
Lục Diệp ngưng mắt nhìn người phụ nữ đang mỉm cười trong tấm hình, trong lòng vừa chua vừa chát. Dung mạo Vân Thường rất giống mẹ, nhất là cặp mắt hạnh kia, đen nhuận dịu dàng, giống như được làm bằng nước, có thể rửa sạch tất cả bụi bẩn của thế gian.
Anh buông tay Vân Thường ra, quỳ thẳng trên mặt đất, dập đầu lạy ba cái, trịnh trọng gọi một tiếng mẹ.
Mở bình rót rượu, nhất thời mùi thơm nồng từ miệng bình nhỏ thoát ra. Lục Diệp rót tất cả xuống trước ngôi mộ: “Mẹ, con là Lục Diệp, con xin kính người một ly.”
Một câu nói, liền khiến nước mắt Vân Thường rớt xuống. Cô nhớ rõ lúc còn bé, trước cửa nhà có một gốc cây bạch quả vừa cao vừa to, không biết đã bao nhiêu năm. Cành lá vô cùng rậm rạp, phía dưới có thể để cho rất nhiều người cùng ngồi hóng mát. Những ngày mùa hạ, mẹ luôn thích ôm cô ngồi ở dưới tàng cây đan áo len, chờ mùa thu đến, là cô có thể mặc được áo len mới.
Mặc dù trong nhà không có tiền, nhưng mẹ luôn dùng mọi cách để cho cô thứ tốt nhất, không để cho cô phải ghen tỵ với người khác, càng không để cho cô vì vật chất mà dùng mọi thủ đoạn.
Mẹ của cô không đọc nhiều sách, chỉ là một bà nội trợ rất bình thường, nhưng trong sinh mệnh của Vân Thường, bà là người mà bất kỳ ai cũng không thể thay thế. Không chỉ bởi vì đó là mẹ cô, mà quan trọng hơn là, bà cho cô những tài sản quý giá nhất của cuộc đời.
Là bà dạy cho Vân Thường đạo lý làm người, cho tới sau này, trên con đường trưởng thành, kể cả khi đối mặt với vô số dụ hoặc, Vân Thường vẫn kiên định như cũ, gìn giữ bản thân sạch sẽ để cho người trân quý nhất đời mình.
Khi đó, mẹ của cô luôn nói cây bạch quả phù hộ cho phái nữ, về sau cô nhất định sẽ trôi qua bình an, hòa thuận mỹ mãn.
Ngày trước cô không tin, cô có mẹ ghẻ, mắt lại mù, sao có thể đạt được hai chữ “bình an” này chứ, vậy mà sau khi gặp Lục Diệp, hình như tất cả mọi chuyện đều đã rẽ sang một hướng khác. Bây giờ cô rất tốt, giống như mẹ cô đã hy vọng, bình an hạnh phúc. Chỉ tiếc cô lại không nhìn thấy.
Lục Diệp đưa tay vụng về lau nước mắt cho cô, nhưng không khuyên bảo. Một năm này, nhất định Vân Thường đã phải nhận rất nhiều uất ức, lần này để cho cô khóc đủ đi, nếu cứ giữ mãi trong lòng như vậy ắt sẽ sinh bệnh mất.
Người tới tảo mộ dần dần nhiều hơn, nghĩa trang vốn an tĩnh cũng bắt đầu ồn ào, gió Bắc thổi đến rất mạnh, đã là tháng Tư nhưng không khí vẫn còn chút lạnh lẽo, nước mắt trên mặt Vân Thường bị gió thổi bay, khuôn mặt vốn trắng noãn nhất thời trở nên vừa đỏ lại vừa rát.
Lục Diệp nhìn đau lòng, vén mũ cô lên để tránh lông trên mũ bay vào trong mắt: “Về nhà thôi?”
Vân Thường hít hít lỗ mũi, gật đầu một cái.”Mẹ, con đi đây, lần sau con sẽ lại đến thăm mẹ.” Cô sờ sờ tấm hình trên bia mộ, trong mắt có chút không nỡ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đi thôi.” Lục Diệp dắt cô đi về phía trước, chỉ khóc một lần này thôi, anh không muốn thấy cô lại rơi nước mắt, cho dù là vì mẹ của cô cũng không được!
Lúc về, người rất đông, Lục Diệp nhìn Vân Thường khó khăn đi về phía trước, thỉnh thoảng còn bị người ta chạm phải, rốt cuộc không nhịn được nữa, trực tiếp ngồi xuống ẵm cô lên.
“Lục Diệp, anh thả em xuống! Như vậy không được!” Vân Thường có chút xấu hổ, nhiều người đang nhìn như vậy! Động tác thế này quả thật là quá thân mật.
“Một mình em rất khó đi.” Lục Diệp không nghe cô, suy nghĩ một chút, lại nhớ đến da mặt Vân Thường thật sự rất mỏng, liền tăng thêm một câu: “Vùi mặt vào trong ngực anh.”
Vân Thường không lay chuyển được anh, chỉ đành phải làm theo. Ngực của anh thật sự rất ấm, bao trọn lấy khuôn mặt cô, Vân Thường len lén ngẩng đầu lên hít một hơi, chợt ngửi thấy trên người Lục Diệp có mùi rượu thoang thoảng.
Vừa rồi, lúc viếng mộ, vì thương tâm nên đã quên hỏi anh chuyện về bình rượu. Vân Thường nghĩ đến lần Lục Diệp uống rượu lúc trước, mí mắt chợt giật giật: “Lục Diệp, anh mua rượu làm gì? Mẹ em không thích uống rượu.”
Lục Diệp trầm mặc một chút, việc uống rượu mừng gì đó thật sự là không nói ra được, bởi vì anh trực tiếp ôm con gái người ta về nhà, căn bản còn chưa có hôn lễ.
“Viếng mộ đều như vậy.” Dù là chuyện bất ngờ, anh cũng không lúng túng.
“Có thật không? Nhưng sao em lại không biết?” Vân Thường nghiêng đầu suy nghĩ một chút, không nhớ rằng có tục lệ này.
“Ừ, là do em không chú ý thôi.” Lục Diệp được voi đòi tiên, ôm chặt hông của Vân Thường, mở cửa xe: “Ôm chặt.” Nhận thấy trên cổ tăng thêm sức lực, lúc này mới hạ thấp người, đặt Vân Thường xuống vị trí kế bên tài xế.
Lúc hai người đi trên đường, nhận được điện thoại của Lục phu nhân, nói là vừa đưa đồ tới cho bọn họ, vì không có ai ở nhà nên đã để ở phòng khách.
Lục Diệp đáp một tiếng, cũng không còn hỏi bà tặng thứ gì liền cúp điện thoại. Sau khi hai người về nhà, Lục Diệp dẫn Vân Thường tới phòng tắm trước, nhúng khăn lông để cô rửa mặt xong, mới đi xem thứ để trong phòng khách.
Chỉ có một bộ sườn xám màu xanh lá cây cộng thêm một hộp trứng vịt muối đã được nấu chín. Theo như lời mẹ anh vừa nói trong điện thoại, đây là trứng vịt được nuôi ở sông hẳn hoi, là thực phẩm thiên nhiên tinh khiến, không dính chút thức ăn gia cầm nào, cực kỳ tươi ngon.
Vân Thường ra khỏi phòng tắm, bảo Lục Diệp đặt trứng vịt muối lên khay trà, lại lấy một hộp nhựa đặt trứng vào, cột chặt bốn góc lại, sau đó đặt gọn vào trong tủ lạnh. Lục Diệp dựa theo lời của cô mà làm, anh tác phong nhanh nhẹn, chỉ mấy phút liền xong.
Vân Thường để lại bốn quả cho buổi trưa, phần còn lại thì nhờ Lục Diệp bỏ vào trong tủ lạnh.
Vừa vặn bây giờ đã sắp đến giờ cơm trưa, Vân Thường nấu hai món đơn giản, lại cắt trứng vịt muối ra.
Trứng vịt muối này thật rất thơm, mùi vị khác hẳn bên ngoài, Vân Thường rất thích. Nhưng là sao lòng trắng trứng lại ít như vậy? Hình như cái cô ăn đều là lòng đỏ trứng.
“Lục Diệp.” Vân Thường cắn cắn chiếc đũa, “Tại sao lòng đỏ trứng nhiều như vậy?”
Lúc đó, Lục Diệp đang len lén nhét miếng lòng trắng trứng moi được từ bát Vân Thường vào miệng, nghe cô hỏi như thế, thiếu chút nữa mắc nghẹn.
Anh ho một tiếng, nhìn Vân Thường ăn xong miếng lòng đỏ cuối cùng trong chén, liền gắp thêm một miếng nữa cho cô, suy nghĩ một chút, sợ cô nghi ngờ, lại gắp một chút xíu lòng trắng trứng bỏ vào.
“Trứng của vịt thả sông đều như vậy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Là như vậy sao? Vân Thường cảm giác chuyện có chút không đúng, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, đại khái là nuôi thả cùng nuôi công nghiệp khác nhau thôi.
Ăn xong bữa cơm, Lục Diệp lại bắt đầu không an phận, muốn Vân Thường mặc thử bộ sườn xám đó một lần. Vân Thường bất đắc dĩ chỉ có thể cầm sườn xám vào phòng ngủ, không ngờ Lục Diệp cũng theo vào.
Mặc dù chuyện gì nên làm hai người cũng đã làm, nhưng Vân Thường vẫn không dám thay quần áo trước mặt Lục Diệp trắng trợn như vậy, cô bắt anh đi ra ngoài. Nhưng Lục Thiếu tá không làm, anh theo vào rồi liền không muốn đi ra ngoài nữa!
Lập tức lợi dụng lý do mắt Vân Thường không nhìn thấy, cần người hỗ trợ đòi lưu lại. Hơn nữa ở lúc Vân Thường còn chưa phản ứng kịp, trực tiếp lột quần áo của người ta, giúp người ta mặc sườn xám.
Dáng dấp Vân Thường rất thanh tú, mắt hạnh hơi cong, mặt tròn như trứng ngỗng, không tính là quá xinh đẹp, nhưng cũng tự có một phong cách dịu dàng. Bộ sườn sám này quả nhiên là may vì Vân Thường, sau khi mặc lên, liền khiến khí chất trên người Vân Thường cao thêm một tầng.
Lục Diệp kinh ngạc phát hiện, Vân Thường nhà anh giống được thay đổi một cách triệt để trong nháy mắt, cả người sáng bừng lên khiến cho anh không dời mắt được, vẻ quý khí cùng ưu nhã lơ đãng lộ ra ngoài, làm Lục thiếu tá thiếu chút nữa mất kiểm soát.
Nhất là khuôn mặt đang đỏ bừng kia của cô, hai cánh tay nhỏ bé còn níu chặt lấy vạt áo. Yết hầu Lục Diệp giật giật, trái tim trong lồng ngực “thình thịch” nhảy lên, thân thể nóng lên trong nháy mắt.
Cầm tay Vân Thường cởi từng chiếc nút một của bộ sườn xám, ánh mắt Lục Diệp theo khuôn mặt Vân Thường bắt đầu từng tấc từng tấc dời xuống, từ từ thưởng thức mỹ cảnh khi bộ sườn xám trượt xuống từ trên thân thể mềm mại trắng nõn của cô.
“Lục, Lục Diệp. . . . . .” Vân Thường ôm cổ Lục Diệp, ngửa đầu bị động thừa nhận từng nụ hôn đang rơi xuống của anh, trong lòng mơ hồ có chút hốt hoảng.
Đây không phải là đêm tối, tất cả của cô đều được Lục Diệp thu vào trong mắt, không bỏ sót chỗ nào. Cảm giác này, giống như là từ trong ra ngoài đều bị anh xâm chiếm, không chỗ nào trốn thoát.
“Gọi ông xã.” Tay Lục Diệp nhẹ nhàng đặt lên bộ ngực mềm mại, đôi môi cực nóng dán vào xương quai xanh của cô, từng chút một hôn xuống dưới.
Vân Thường hơi run rẩy, cả người cũng trở nên vô lực. Cô hơi hé đôi môi đã bị Lục Diệp hôn đến đỏ au, cúi mắt xuống, e lệ, lông mi không ngừng rung động, giống như là một cánh bướm trên phiến lá, giương cánh muốn bay.
Kêu không được, giống như hai chữ này vừa nói ra khỏi miệng sẽ có cái gì đó rất khác. Cô vừa xấu hổ lại vừa sợ, trong mắt hạnh xinh đẹp một mảnh ướt át, giống như là mưa phùn ở Bích Hồ vào tháng năm, mông lung hấp dẫn.
Lục Diệp đè trên người Vân Thường, tách ra đôi chân thon dài, lưu lại dấu vết mập mờ ở bên trong bắp đùi cô, thỉnh thoảng cắn nhẹ xuống, làm cho thân thể Vân Thường khẽ run, rất nhanh liền động tình.
Hạ thân Lục Diệp như một cây thiết côn cứng rắn đáng sợ, phách lối chống đỡ ở trên đùi của cô, nhưng không đi vào, tay anh không ngừng vuốt ve ngực cùng hai bên hông cô, đôi môi lưu luyến ở vành tai mẫn cảm: “Gọi ông xã!”
Trong thân thể trống rỗng đáng sợ, lần đầu tiên Vân Thường cảm thấy ham muốn mãnh liệt đến vậy. Cô e lệ tách cặp chân ra, vòng chắc thắt lưng tinh tráng của Lục Diệp, ý tứ không cần nói cũng biết, vậy mà Lục Diệp lại làm như không thấy, thở gấp lặp lại bên tai cô: “Gọi ông xã!”
Vân Thường bị anh khi dễ sắp khóc, khẽ cắn răng, bắp chân trắng nõn tuyệt đẹp cọ xát vào phần eo Lục Diệp, âm thanh nhỏ xíu: “Ông, ông xã. . . . . .”
Hô hấp Lục Diệp cứng lại, ánh mắt nhìn Vân Thường như muốn ăn cô. Trên trán bị mồ hôi che kín, anh nâng hông Vân Thường lên, ôm chặt cô vào trong ngực, ra lệnh: “Lớn tiếng chút!”
Ranh giới cuối cùng này, đã lui lần thứ nhất là có thể lui lần thứ hai. Mặt của Vân Thường nóng đến mức như bị thiêu cháy, ngay cả khóe mắt cũng hồng hồng, âm thanh mang theo quyến rũ khi động tình: “Ông xã. . . . . .”
“Ngoan.” Lục Diệp khàn khàn nói, hung ác hôn cô, khẽ nâng thân thể cô lên, rốt cuộc hung hăng vọt vào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro