Quân Tẩu Mang Theo Không Gian Độn Hóa Ngàn Vật Tư
Chương 41
2024-10-30 11:01:09
“Cô con gái giỏi quá.” Lục Ái Quốc thật ra đã nhận ra Lục Vân có chút thở dốc, nhưng cô bé đã không nhận thì anh cũng không định vạch trần.
Lục Ái Quốc bất ngờ nhấc bổng Lục Vân lên, đặt cô ngồi trên vai mình. “Con gái, nhớ bám chắc vào nhé.”
Lục Vân hơi hoảng, hai đời rồi mà chưa từng được như vậy. Nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh lại, ôm chặt đầu ba, cảm nhận một hạnh phúc chưa từng có. Ngồi trên vai ba, cô nhìn được cao hơn, xa hơn…
“Con lớn chừng này rồi, anh còn nuông chiều con bé.” Hạ Viên có chút ghen tị nói.
“Con gái thì phải chiều chuộng mới được. Sau này lớn lên, nó sẽ tìm được người cũng biết nâng niu nó như vậy.” Lục Ái Quốc ghé sát, thì thầm vào tai Hạ Viên, “Tối về anh cũng sẽ chiều chuộng em như vậy.”
“Anh đúng là…” Hạ Viên đỏ mặt, định đẩy anh ra nhưng lại lo Lục Vân ngồi trên vai anh, đành dừng lại, bực dọc bước nhanh vài bước, thì thầm, “Sao càng ngày anh càng không biết xấu hổ vậy chứ?”
“Haha.”
Lục Ái Quốc thấy trêu vợ ngày càng thú vị, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô khiến anh cảm thấy ấm áp lạ thường.
Lục Vân ngồi trên vai Lục Ái Quốc, chỉ biết nhìn trời mà lắc đầu. Đời này, ba có vẻ trở nên khác lạ, nhưng cô thích sự thay đổi này.
Còn mẹ, cô cũng thích nhìn thấy mẹ bị ba trêu chọc đến nỗi ngượng ngùng nhưng vẫn rất đẹp. Chắc mẹ không biết dáng vẻ ấy của mình quyến rũ đến thế nào, không trách được vì sao ba cứ thích trêu mẹ mãi.
Lục Vân ngước lên, nhắm mắt, cười thỏa mãn. Thì ra hạnh phúc là như thế này. Nếu ngày tháng này cứ kéo dài mãi thì thật tốt biết bao, cô sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để đổi lấy…
Mong rằng năm tháng yên bình, thế gian an ổn.
Trước khi đến nhà dì Điền, ba người đi ngang qua sân nhà Ngô Đàm. Lục Ái Quốc đứng bên ngoài gọi lớn, gọi Ngô Đàm ra.
“A, chào chị dâu. Anh Ái Quốc gọi tôi có chuyện gì vậy?” Ngô Đàm nghe tiếng liền chạy ra.
“Ba cậu có ở nhà không?” Lục Ái Quốc ngó đầu vào sân, thấy yên ắng.
“Không có, ăn xong lại đi đâu mất rồi.”
“Không có thì tốt.” Lục Ái Quốc kéo Ngô Đàm vào sân, ra hiệu cho Hạ Viên và Lục Vân đợi một lát.
“Cái này cho cậu và bác gái. Mau ăn hết đi, để lâu sẽ hỏng mất.” Lục Ái Quốc đưa cho Ngô Đàm một gói bánh bao thịt rồi xoay người đi ngay.
“Gì đây?” Ngô Đàm hỏi.
“Bánh bao thịt.”
“Sao?!” Ngô Đàm hạ giọng, thì thầm: “Anh lấy đâu ra vậy?”
“Cứ nhận và ăn đi, hỏi nhiều làm gì. Tôi còn có việc, đi đây.” Lục Ái Quốc không muốn giải thích thêm, phẩy tay ra hiệu. Lục Vân ngồi trên vai ba cười khúc khích.
“Thôi được rồi, để khi nào rảnh tôi tìm anh.” Ngô Đàm cũng không hỏi thêm, nhanh chóng giấu bánh vào trong, đóng cửa và chạy ngay ra vườn rau phía sau để tìm mẹ. Anh biết nếu để ba mình nhìn thấy thì chắc chắn mẹ con anh sẽ không còn phần bánh.
“Dì Điền, dì Điền, dì có nhà không?” Họ đứng ngoài sân nhà Điền, lần này Hạ Viên gọi vào.
“Đây, ai vậy? Sao các con lại đến?” Dì Điền mặc tạp dề chạy từ bếp ra, thấy ba người liền ngạc nhiên.
Lục Ái Quốc bất ngờ nhấc bổng Lục Vân lên, đặt cô ngồi trên vai mình. “Con gái, nhớ bám chắc vào nhé.”
Lục Vân hơi hoảng, hai đời rồi mà chưa từng được như vậy. Nhưng cô nhanh chóng bình tĩnh lại, ôm chặt đầu ba, cảm nhận một hạnh phúc chưa từng có. Ngồi trên vai ba, cô nhìn được cao hơn, xa hơn…
“Con lớn chừng này rồi, anh còn nuông chiều con bé.” Hạ Viên có chút ghen tị nói.
“Con gái thì phải chiều chuộng mới được. Sau này lớn lên, nó sẽ tìm được người cũng biết nâng niu nó như vậy.” Lục Ái Quốc ghé sát, thì thầm vào tai Hạ Viên, “Tối về anh cũng sẽ chiều chuộng em như vậy.”
“Anh đúng là…” Hạ Viên đỏ mặt, định đẩy anh ra nhưng lại lo Lục Vân ngồi trên vai anh, đành dừng lại, bực dọc bước nhanh vài bước, thì thầm, “Sao càng ngày anh càng không biết xấu hổ vậy chứ?”
“Haha.”
Lục Ái Quốc thấy trêu vợ ngày càng thú vị, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô khiến anh cảm thấy ấm áp lạ thường.
Lục Vân ngồi trên vai Lục Ái Quốc, chỉ biết nhìn trời mà lắc đầu. Đời này, ba có vẻ trở nên khác lạ, nhưng cô thích sự thay đổi này.
Còn mẹ, cô cũng thích nhìn thấy mẹ bị ba trêu chọc đến nỗi ngượng ngùng nhưng vẫn rất đẹp. Chắc mẹ không biết dáng vẻ ấy của mình quyến rũ đến thế nào, không trách được vì sao ba cứ thích trêu mẹ mãi.
Lục Vân ngước lên, nhắm mắt, cười thỏa mãn. Thì ra hạnh phúc là như thế này. Nếu ngày tháng này cứ kéo dài mãi thì thật tốt biết bao, cô sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để đổi lấy…
Mong rằng năm tháng yên bình, thế gian an ổn.
Trước khi đến nhà dì Điền, ba người đi ngang qua sân nhà Ngô Đàm. Lục Ái Quốc đứng bên ngoài gọi lớn, gọi Ngô Đàm ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“A, chào chị dâu. Anh Ái Quốc gọi tôi có chuyện gì vậy?” Ngô Đàm nghe tiếng liền chạy ra.
“Ba cậu có ở nhà không?” Lục Ái Quốc ngó đầu vào sân, thấy yên ắng.
“Không có, ăn xong lại đi đâu mất rồi.”
“Không có thì tốt.” Lục Ái Quốc kéo Ngô Đàm vào sân, ra hiệu cho Hạ Viên và Lục Vân đợi một lát.
“Cái này cho cậu và bác gái. Mau ăn hết đi, để lâu sẽ hỏng mất.” Lục Ái Quốc đưa cho Ngô Đàm một gói bánh bao thịt rồi xoay người đi ngay.
“Gì đây?” Ngô Đàm hỏi.
“Bánh bao thịt.”
“Sao?!” Ngô Đàm hạ giọng, thì thầm: “Anh lấy đâu ra vậy?”
“Cứ nhận và ăn đi, hỏi nhiều làm gì. Tôi còn có việc, đi đây.” Lục Ái Quốc không muốn giải thích thêm, phẩy tay ra hiệu. Lục Vân ngồi trên vai ba cười khúc khích.
“Thôi được rồi, để khi nào rảnh tôi tìm anh.” Ngô Đàm cũng không hỏi thêm, nhanh chóng giấu bánh vào trong, đóng cửa và chạy ngay ra vườn rau phía sau để tìm mẹ. Anh biết nếu để ba mình nhìn thấy thì chắc chắn mẹ con anh sẽ không còn phần bánh.
“Dì Điền, dì Điền, dì có nhà không?” Họ đứng ngoài sân nhà Điền, lần này Hạ Viên gọi vào.
“Đây, ai vậy? Sao các con lại đến?” Dì Điền mặc tạp dề chạy từ bếp ra, thấy ba người liền ngạc nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro