Quân Tẩu Mang Theo Không Gian Độn Hóa Ngàn Vật Tư
Chương 46
2024-10-30 11:01:09
“Không cần khách sáo. Chúng ta là một nhà, sau này đừng khách sáo thế nữa.”
Cô bé liền vui vẻ ngay, cười tít mắt, gật đầu đầy mãn nguyện.
Nhìn biểu cảm hài lòng của cô, Tiểu Thạch không hiểu sao cũng không kìm nổi nụ cười.
Lục Ái Quốc đứng phía sau, không ngừng cười khẽ. Cô con gái của anh đáng yêu đến mức khiến người khác không thể nhịn cười.
Sau khi rửa tay, ba người bước vào nhà chính. Hạ Viên thấy cả ba đến liền gọi: “Tiểu Thạch đến rồi, mau vào ăn cơm. Lát nữa chúng ta còn lên núi nữa.”
“Mẹ ơi, ba nói chúng ta đi dã ngoại. Ba còn mang theo cả chậu và bát đũa nữa.” Lục Vân hớn hở chạy đến ôm chân mẹ, cô muốn khoe chuyện Tiểu Thạch vừa cảm ơn mình, nhưng tiếc là không ai để khoe cùng.
“Đúng là đi dã ngoại.” Hạ Viên bị lây sự phấn khích của con, mỉm cười quay sang nhìn Tiểu Thạch còn đứng đó, liền nhắc nhở, “Sao còn không ngồi xuống, chỗ này là để dành cho em đó.”
Tiểu Thạch nhìn lên bàn, thấy một bát to đầy canh trứng với từng mảng trứng nổi lên, chắc là không ít trứng được cho vào. Một bát khác là bánh bao trắng mịn, đầy đặn. Cổ họng anh nghẹn lại, không khỏi nuốt nước bọt.
“Chị dâu…nhiều quá. Em ăn không hết đâu, trứng để cho Tiểu Vân đi ạ. Em cầm một cái bánh bao đi vừa đi vừa ăn là no rồi, đỡ mất thời gian.”
“Nó ăn rồi, ba mẹ con đều ăn rồi. Đây là phần dành riêng cho em, chị nấu đặc biệt cho em đấy, em xem thường đồ ăn chị nấu sao?”
Hạ Viên trợn mắt, “Đừng tưởng chị không biết em nghĩ gì, em sợ coi chị là người ngoài, không muốn ăn đồ chị nấu à? Em nói vậy nghe có hợp lý không? Con bé Lục Vân có thể ăn hết hai cái bánh bao to, thêm cả trứng và cháo mà không hề hấn gì. Em là con trai lớn, chẳng lẽ không bằng nó?”
“Mẹ, con có ăn nhiều như vậy đâu.”
“Chị dâu, em không…”
Tiểu Thạch và Lục Vân gần như đồng thanh. Tiểu Thạch chưa kịp nói tiếp thì Lục Vân đã phẫn nộ phản đối trước.
Sao mẹ lại vạch trần mình trước mặt “nam thần tương lai” chứ? Chỉ vì mình ăn hơi nhiều thôi mà mẹ lại nhớ kĩ như vậy, còn kể ra nữa. Tủi thân quá!
Nhìn vẻ mặt đầy uất ức của cô bé, ba người còn lại không khỏi bật cười.
Tiểu Thạch nhìn Lục Ái Quốc cầu cứu.
“Đừng nhìn ba, ba đứng về phe mẹ con.” Lục Ái Quốc cười lớn, ôm lấy Lục Vân đang phụng phịu, “Con gái ơi, mẹ bảo Tiểu Thạch ăn cơm mà con tức giận làm gì?”
“Mẹ nói con ăn nhiều, con phải giảm cân.” Câu nói vô thức bật ra từ Lục Vân trong cơn giận dỗi.
“Con đã gầy như cây tre rồi, giảm cân gì nữa? Con nghe mấy cái này ở đâu thế? Mẹ đang khen con mà, sao lại không hiểu lòng mẹ chứ.”
Hạ Viên lườm Lục Vân, rồi kéo Tiểu Thạch ngồi xuống, “Còn em nữa, dáng em đi gió thổi là ngã, thế mà bảo muốn đi lính. Người ta có nhận em không? Thôi đừng nói nhiều nữa, ngồi xuống ăn hết đi, không ăn sạch là không được đứng dậy đâu.”
“Em không phải là gió thổi là ngã.” Tiểu Thạch nhìn bát canh trứng rồi lại nhìn Hạ Viên, khẽ gật đầu.
“Còn không ăn nhiều chút nữa là gió thổi ngã thật đấy.” Hạ Viên không kiêng nể, lấy một cái bánh bao đưa cho anh, “Ăn đi, nếu không chị sẽ giận đấy.”
Lục Ái Quốc ôm cô con gái đang phồng miệng
giận dỗi, không nhịn nổi cười, đặc biệt là câu “gió thổi là ngã” của Hạ Viên khiến anh suýt cười nghẹt thở.
Cô bé liền vui vẻ ngay, cười tít mắt, gật đầu đầy mãn nguyện.
Nhìn biểu cảm hài lòng của cô, Tiểu Thạch không hiểu sao cũng không kìm nổi nụ cười.
Lục Ái Quốc đứng phía sau, không ngừng cười khẽ. Cô con gái của anh đáng yêu đến mức khiến người khác không thể nhịn cười.
Sau khi rửa tay, ba người bước vào nhà chính. Hạ Viên thấy cả ba đến liền gọi: “Tiểu Thạch đến rồi, mau vào ăn cơm. Lát nữa chúng ta còn lên núi nữa.”
“Mẹ ơi, ba nói chúng ta đi dã ngoại. Ba còn mang theo cả chậu và bát đũa nữa.” Lục Vân hớn hở chạy đến ôm chân mẹ, cô muốn khoe chuyện Tiểu Thạch vừa cảm ơn mình, nhưng tiếc là không ai để khoe cùng.
“Đúng là đi dã ngoại.” Hạ Viên bị lây sự phấn khích của con, mỉm cười quay sang nhìn Tiểu Thạch còn đứng đó, liền nhắc nhở, “Sao còn không ngồi xuống, chỗ này là để dành cho em đó.”
Tiểu Thạch nhìn lên bàn, thấy một bát to đầy canh trứng với từng mảng trứng nổi lên, chắc là không ít trứng được cho vào. Một bát khác là bánh bao trắng mịn, đầy đặn. Cổ họng anh nghẹn lại, không khỏi nuốt nước bọt.
“Chị dâu…nhiều quá. Em ăn không hết đâu, trứng để cho Tiểu Vân đi ạ. Em cầm một cái bánh bao đi vừa đi vừa ăn là no rồi, đỡ mất thời gian.”
“Nó ăn rồi, ba mẹ con đều ăn rồi. Đây là phần dành riêng cho em, chị nấu đặc biệt cho em đấy, em xem thường đồ ăn chị nấu sao?”
Hạ Viên trợn mắt, “Đừng tưởng chị không biết em nghĩ gì, em sợ coi chị là người ngoài, không muốn ăn đồ chị nấu à? Em nói vậy nghe có hợp lý không? Con bé Lục Vân có thể ăn hết hai cái bánh bao to, thêm cả trứng và cháo mà không hề hấn gì. Em là con trai lớn, chẳng lẽ không bằng nó?”
“Mẹ, con có ăn nhiều như vậy đâu.”
“Chị dâu, em không…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu Thạch và Lục Vân gần như đồng thanh. Tiểu Thạch chưa kịp nói tiếp thì Lục Vân đã phẫn nộ phản đối trước.
Sao mẹ lại vạch trần mình trước mặt “nam thần tương lai” chứ? Chỉ vì mình ăn hơi nhiều thôi mà mẹ lại nhớ kĩ như vậy, còn kể ra nữa. Tủi thân quá!
Nhìn vẻ mặt đầy uất ức của cô bé, ba người còn lại không khỏi bật cười.
Tiểu Thạch nhìn Lục Ái Quốc cầu cứu.
“Đừng nhìn ba, ba đứng về phe mẹ con.” Lục Ái Quốc cười lớn, ôm lấy Lục Vân đang phụng phịu, “Con gái ơi, mẹ bảo Tiểu Thạch ăn cơm mà con tức giận làm gì?”
“Mẹ nói con ăn nhiều, con phải giảm cân.” Câu nói vô thức bật ra từ Lục Vân trong cơn giận dỗi.
“Con đã gầy như cây tre rồi, giảm cân gì nữa? Con nghe mấy cái này ở đâu thế? Mẹ đang khen con mà, sao lại không hiểu lòng mẹ chứ.”
Hạ Viên lườm Lục Vân, rồi kéo Tiểu Thạch ngồi xuống, “Còn em nữa, dáng em đi gió thổi là ngã, thế mà bảo muốn đi lính. Người ta có nhận em không? Thôi đừng nói nhiều nữa, ngồi xuống ăn hết đi, không ăn sạch là không được đứng dậy đâu.”
“Em không phải là gió thổi là ngã.” Tiểu Thạch nhìn bát canh trứng rồi lại nhìn Hạ Viên, khẽ gật đầu.
“Còn không ăn nhiều chút nữa là gió thổi ngã thật đấy.” Hạ Viên không kiêng nể, lấy một cái bánh bao đưa cho anh, “Ăn đi, nếu không chị sẽ giận đấy.”
Lục Ái Quốc ôm cô con gái đang phồng miệng
giận dỗi, không nhịn nổi cười, đặc biệt là câu “gió thổi là ngã” của Hạ Viên khiến anh suýt cười nghẹt thở.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro