Quân Tẩu Yêu Kiều, Quân Tẩu Quyến Rũ, Quân Gia Cuồng Bạo Sủng Tận Trời
Đối Tượng Kết H...
Điềm Điềm Đậu Hủ Hoa
2024-12-03 20:00:03
Mười phút sau.
Một con tàu cập bến.
Giang Nhu cầm một chiếc vali màu nâu bước xuống cầu thang rồi bước lên mặt đất.
Chiếc vali trong tay cô chứa đầy vài bộ quần áo lộn xộn, xem ra đó là chút lương tâm duy nhất còn lại của thiên kim thật Lâm Tú Nhi.
Hòn đảo trước mặt cô khá rộng lớn, bằng kích thước của một thị trấn nhỏ.
Do đó, những người xuống tàu không chỉ có quân nhân mà còn có những người dân làng vốn sinh sống trên đảo, còn có rất nhiều xe cộ.
Bến cảng vào những năm bảy mươi chỉ có một đê chắn sóng đơn giản và một tháp canh màu đỏ.
Không có gì khác.
Trông khá thô sơ.
Giang Nhu hòa mình vào đám đông, quan sát xung quanh, sau đó mắt cô khóa chặt vào một lính gác đứng canh gác ở bên cạnh.
Cô đi thẳng tới chỗ anh ta: "Xin chào đồng chí, tôi đang tìm một người lính, anh ấy tên là Chu Trọng Sơn."
Ngay khi nghe thấy ba chữ "Chu Trọng Sơn", thanh niên đang đứng canh gác lập tức mở to mắt, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Trên hòn đảo này, những người dám gọi thẳng tên Chu Trọng Sơn như thế này chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Mà thiếu nữ trước mặt anh ta chỉ chừng mười tám, mười chín tuổi mà đã có thể to gan như vậy!
Không chỉ ngừi lính gác trẻ tuổi nhìn chằm chằm Giang Nhu, xung quanh còn có rất nhiều người tò mò nhìn qua.
Giang Nhu có khuôn mặt trái xoan, nét mặt tự nhiên thanh tú xinh đẹp, làn da trắng như mỡ đông.
Đặc biệt là đôi mắt rất sáng và long lanh của cô, trông vừa lanh lợi vừa dễ mến.
Lúc này cô đang mặc một chiếc váy màu vàng đứng dưới ánh mặt trời.
Từ chiếc cổ thiên nga thon thả đến gương mặt xinh xắn, làn da trắng nõn đều rạng rỡ.
Gió biển thổi qua bên hông, thổi bay vạt váy dài của cô, lộ ra mắt cá chân trắng như tuyết mảnh khảnh và một đôi giày cao gót màu trắng.
Giang Nhu như vậy giống như một ngoại lệ trong đám đông xám xịt xung quanh.
Mà người này vẫn còn ở đây tìm Chu Trọng Sơn!
Người lính gác trẻ tuổi sững sờ cau mày hỏi: "Cô là?"
"Tôi tên là Giang Nhu, tôi là vị hôn thê của Chu Trọng Sơn, lần này tôi đến để cưới anh ấy."
Ngay sau khi cô vừa dứt lời.
Lại như sét đánh ngang tai!
Người lính gác trẻ tuổi không những sửng sốt mà còn há hốc mồm kinh ngạc như thể có thể nhét một quả trứng vào đó.
"Cô... Cô... Hóa ra cô là vị hôn thê của trung đoàn trưởng Chu?! ”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Một con tàu cập bến.
Giang Nhu cầm một chiếc vali màu nâu bước xuống cầu thang rồi bước lên mặt đất.
Chiếc vali trong tay cô chứa đầy vài bộ quần áo lộn xộn, xem ra đó là chút lương tâm duy nhất còn lại của thiên kim thật Lâm Tú Nhi.
Hòn đảo trước mặt cô khá rộng lớn, bằng kích thước của một thị trấn nhỏ.
Do đó, những người xuống tàu không chỉ có quân nhân mà còn có những người dân làng vốn sinh sống trên đảo, còn có rất nhiều xe cộ.
Bến cảng vào những năm bảy mươi chỉ có một đê chắn sóng đơn giản và một tháp canh màu đỏ.
Không có gì khác.
Trông khá thô sơ.
Giang Nhu hòa mình vào đám đông, quan sát xung quanh, sau đó mắt cô khóa chặt vào một lính gác đứng canh gác ở bên cạnh.
Cô đi thẳng tới chỗ anh ta: "Xin chào đồng chí, tôi đang tìm một người lính, anh ấy tên là Chu Trọng Sơn."
Ngay khi nghe thấy ba chữ "Chu Trọng Sơn", thanh niên đang đứng canh gác lập tức mở to mắt, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Trên hòn đảo này, những người dám gọi thẳng tên Chu Trọng Sơn như thế này chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Mà thiếu nữ trước mặt anh ta chỉ chừng mười tám, mười chín tuổi mà đã có thể to gan như vậy!
Không chỉ ngừi lính gác trẻ tuổi nhìn chằm chằm Giang Nhu, xung quanh còn có rất nhiều người tò mò nhìn qua.
Giang Nhu có khuôn mặt trái xoan, nét mặt tự nhiên thanh tú xinh đẹp, làn da trắng như mỡ đông.
Đặc biệt là đôi mắt rất sáng và long lanh của cô, trông vừa lanh lợi vừa dễ mến.
Lúc này cô đang mặc một chiếc váy màu vàng đứng dưới ánh mặt trời.
Từ chiếc cổ thiên nga thon thả đến gương mặt xinh xắn, làn da trắng nõn đều rạng rỡ.
Gió biển thổi qua bên hông, thổi bay vạt váy dài của cô, lộ ra mắt cá chân trắng như tuyết mảnh khảnh và một đôi giày cao gót màu trắng.
Giang Nhu như vậy giống như một ngoại lệ trong đám đông xám xịt xung quanh.
Mà người này vẫn còn ở đây tìm Chu Trọng Sơn!
Người lính gác trẻ tuổi sững sờ cau mày hỏi: "Cô là?"
"Tôi tên là Giang Nhu, tôi là vị hôn thê của Chu Trọng Sơn, lần này tôi đến để cưới anh ấy."
Ngay sau khi cô vừa dứt lời.
Lại như sét đánh ngang tai!
Người lính gác trẻ tuổi không những sửng sốt mà còn há hốc mồm kinh ngạc như thể có thể nhét một quả trứng vào đó.
"Cô... Cô... Hóa ra cô là vị hôn thê của trung đoàn trưởng Chu?! ”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro