Quân Tẩu Yêu Kiều, Quân Tẩu Quyến Rũ, Quân Gia Cuồng Bạo Sủng Tận Trời
Hệ Thống Của Gi...
Điềm Điềm Đậu Hủ Hoa
2024-12-03 20:00:03
Vừa dứt lời.
Giang Nhu buông tay, lui về sau một bước.
Lão già hôm nay vừa khai trai, không nên trêu ghẹo quá đáng quá.
Giang Nhu đến điểm liền dùng, chỉ cho anh một chút ngon ngọt.
"Chu Trọng Sơn, ngủ ngon."
Cô để lại một câu ngủ ngon, rồi xoay người đi vào nhà.
Ném lại Chu Trọng Sơn, một mình hỗn độn đứng trong gió đêm.
Mấy phút sau.
Bóng dáng Chu Trọng Sơn mới biến mất trong sân.
Anh vừa đi, vừa ngơ ngác giơ tay lên, chạm vào nơi vừa bị Giang Nhu hôn.
Ngón tay vừa chạm vào, như có dòng điện tê dại truyền ra.
Lồng ngực lão già, đột nhiên, như bị thứ gì đập mạnh vào.
Ù ù, đập dữ dội.
Tai dần nóng lên, cơ thể cứng đờ.
Hóa ra các cặp vợ chồng son, là thân mật gần gũi như thế sao?
Phía bên kia.
Trêu lão già xong, Giang Nhu vui vẻ, nhịp bước ung dung đi vào nhà.
Hai đứa bé đã lên giường ngủ rồi.
Cái chăn trước đó chỉ là một miếng đậu phụ nho nhỏ, giờ đã được mở ra, cẩn thận đắp lên người hai đứa nhỏ.
Đôi giày của cả hai đặt cạnh giường.
Đôi giày xám bụi được đặt ngay ngắn, dàn hàng cạnh nhau.
Tác phong sinh hoạt Chu Trọng Sơn mang từ trong quân đội ra, lặng lẽ ảnh hưởng đến hai đứa bé.
Nhưng là!
Sao có thể cứ vậy đi ngủ?
Hai đứa không tắm sao? Không rửa chân sao?
Không rửa tay sao? Không đánh răng sao?
Sao có thể không vệ sinh như vậy chứ?
Giang Nhu nghĩ đến thân thế bi thảm của Chu Tiểu Xuyên và Chu Tiểu Hoa, không ba không mẹ, còn bị ông nội bà nội, ông ngoại bà ngoại ghét bỏ.
Cộng thêm Chu Trọng Sơn là một người đàn ông độc thân, nuôi hai đứa con nít.
Có lẽ hàng ngày chỉ cho hai đứa ăn, trước giờ chưa từng tỉ mỉ dạy cho chúng kiến thức sinh hoạt cần thiết.
Chẳng trách người luôn dơ hề như cục than nhỏ.
Không được, không được!
Thói xấu như vậy, nhất định phải sửa.
Nếu như trên người trẻ con có nhiều vi khuẩn, bụng sinh ra giun, dù có ăn nhiều đến mấy cũng sẽ không cao, không mập lên được, nói không chừng còn sẽ không cao lên.
Con gái lùn, vẫn là đáng yêu như chú chim nhỏ.
Con trai nếu lùn, thì chính là người khiếm khuyết hạng ba.
Chiều cao một mét chín mươi mấy, dáng người chuẩn với vai rộng eo hẹp, còn có một đôi chân dài không tưởng giống như Chu Trọng Sơn, mới là đẹp trai nhất!
Giang Nhu suy nghĩ miên man, không biết sao lại nghĩ đến Chu Trọng Sơn.
Suy nghĩ không nên có lại lần nữa xuất hiện.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Giang Nhu buông tay, lui về sau một bước.
Lão già hôm nay vừa khai trai, không nên trêu ghẹo quá đáng quá.
Giang Nhu đến điểm liền dùng, chỉ cho anh một chút ngon ngọt.
"Chu Trọng Sơn, ngủ ngon."
Cô để lại một câu ngủ ngon, rồi xoay người đi vào nhà.
Ném lại Chu Trọng Sơn, một mình hỗn độn đứng trong gió đêm.
Mấy phút sau.
Bóng dáng Chu Trọng Sơn mới biến mất trong sân.
Anh vừa đi, vừa ngơ ngác giơ tay lên, chạm vào nơi vừa bị Giang Nhu hôn.
Ngón tay vừa chạm vào, như có dòng điện tê dại truyền ra.
Lồng ngực lão già, đột nhiên, như bị thứ gì đập mạnh vào.
Ù ù, đập dữ dội.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tai dần nóng lên, cơ thể cứng đờ.
Hóa ra các cặp vợ chồng son, là thân mật gần gũi như thế sao?
Phía bên kia.
Trêu lão già xong, Giang Nhu vui vẻ, nhịp bước ung dung đi vào nhà.
Hai đứa bé đã lên giường ngủ rồi.
Cái chăn trước đó chỉ là một miếng đậu phụ nho nhỏ, giờ đã được mở ra, cẩn thận đắp lên người hai đứa nhỏ.
Đôi giày của cả hai đặt cạnh giường.
Đôi giày xám bụi được đặt ngay ngắn, dàn hàng cạnh nhau.
Tác phong sinh hoạt Chu Trọng Sơn mang từ trong quân đội ra, lặng lẽ ảnh hưởng đến hai đứa bé.
Nhưng là!
Sao có thể cứ vậy đi ngủ?
Hai đứa không tắm sao? Không rửa chân sao?
Không rửa tay sao? Không đánh răng sao?
Sao có thể không vệ sinh như vậy chứ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Nhu nghĩ đến thân thế bi thảm của Chu Tiểu Xuyên và Chu Tiểu Hoa, không ba không mẹ, còn bị ông nội bà nội, ông ngoại bà ngoại ghét bỏ.
Cộng thêm Chu Trọng Sơn là một người đàn ông độc thân, nuôi hai đứa con nít.
Có lẽ hàng ngày chỉ cho hai đứa ăn, trước giờ chưa từng tỉ mỉ dạy cho chúng kiến thức sinh hoạt cần thiết.
Chẳng trách người luôn dơ hề như cục than nhỏ.
Không được, không được!
Thói xấu như vậy, nhất định phải sửa.
Nếu như trên người trẻ con có nhiều vi khuẩn, bụng sinh ra giun, dù có ăn nhiều đến mấy cũng sẽ không cao, không mập lên được, nói không chừng còn sẽ không cao lên.
Con gái lùn, vẫn là đáng yêu như chú chim nhỏ.
Con trai nếu lùn, thì chính là người khiếm khuyết hạng ba.
Chiều cao một mét chín mươi mấy, dáng người chuẩn với vai rộng eo hẹp, còn có một đôi chân dài không tưởng giống như Chu Trọng Sơn, mới là đẹp trai nhất!
Giang Nhu suy nghĩ miên man, không biết sao lại nghĩ đến Chu Trọng Sơn.
Suy nghĩ không nên có lại lần nữa xuất hiện.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro