Quân Tẩu Yêu Kiều, Quân Tẩu Quyến Rũ, Quân Gia Cuồng Bạo Sủng Tận Trời
Hôn Cũng Hôn Rồ...
Điềm Điềm Đậu Hủ Hoa
2024-12-03 20:00:03
Cái gì?
Lại đưa cô về?
Giang Nhu nghe mà sửng sốt.
Người đàn ông này một khắc trước vừa mới thừa nhận thân phận vợ chưa cưới của cô trước mặt người ngoài, vậy mà một khắc sau vẫn muốn đưa cô trở về.
Hừ!
Cô không về đấy!
"Tôi ăn quen! Khoai tây sợi ăn với màn thầu là ngon nhất đó!"
Giang Nhu phồng má, nói với chút tức giận.
Đôi mắt kia trong suốt, long lanh, còn liếc Chu Trọng Sơn một cái, tựa như giận hờn.
Rồi cô mở miệng, gắp một miếng khoai tây sợi cho vào miệng, cắn một miếng màn thầu lớn.
Khoai tây sợi hơi mặn, có lẽ do cho quá nhiều muối.
Nhưng không sao, mặn ăn với cơm là vừa!
Một phần là thật sự đói, một phần vì chứng minh cho Chu Trọng Sơn thấy, nên cô ăn từng miếng lớn.
Trên bàn ăn.
Trừ tiếng nhai nuốt, nhất thời không còn âm thanh nào khác.
Thời gian này.
Cuối cùng Giang Nhu cũng có thể tỉ mỉ quan sát hai đứa bé ngồi đối diện cô.
Lúc trước, cô cảm thấy hai đứa khá nhỏ, giờ nhìn kỹ càng cảm thấy hai đứa nhỏ quá gầy yếu.
Sáu tuổi và bốn tuổi, đúng ra là lúc bụ bẫm, khuôn mặt mũm mĩm.
Nhưng dù là Chu Tiểu Xuyên hay là Chu Tiểu Hoa, cả hai đều gầy như da bọc xương.
Người cũng dơ hề, trên mặt toàn vết bẩn, trông đen nhẻm.
Như hai cục than nhỏ.
Giang Nhu đang ăn điên cuồng, Chu Tiểu Xuyên và Chu Tiểu Hoa cũng ăn điên cuồng.
Miệng trẻ con nhỏ, không nhét được hết một cái màn thầu, liền xé nhỏ ra, không ngừng nhét từng miếng vào trong miệng.
Sau đó là nuốt như hổ đói.
Trông như đã đói suốt cả ngày vậy.
Chắc chắn Từ Xuân Hương đã bớt xén bữa trưa của hai đứa, dùng chén nước cơm suông đối phó với hai đứa nhỏ.
Nên hai đứa mới có thể đói đến mức đó.
Ánh mắt của Giang Nhu chợt trở nên dịu dàng, thêm chút thương tiếc.
Nhưng là...
Chu Tiểu Xuyên phát hiện ánh mắt quan sát của cô, đột nhiên nâng mắt lên.
Đôi mắt đen thùi như sói con, hung dữ trừng cô!
Chán ghét hiện rõ trong mắt.
Mặc dù Giang Nhu là một người trưởng thành, cũng bị ánh mắt của đứa bé này làm giật mình.
Nhưng một giây sau.
Sói con tàn bạo, lại gắp một đũa khoai tây sợi trong hộp cơm của cậu bé, bỏ vào trong hộp cơm của em gái ở bên cạnh.
Bánh ngô hấp, cũng chia làm hai, nhét cho Chu Tiểu Hoa.
Miệng Chu Tiểu Hoa nhét mà thầu, má phồng phồng, mắt tròn xoe.
Vì không thể nói chuyện, nên cười với anh trai.
Nụ cười đó, lại có mấy phần đáng yêu của con gái.
Ánh mắt Chu Tiểu Xuyên thay đổi, sờ đầu em gái.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lại đưa cô về?
Giang Nhu nghe mà sửng sốt.
Người đàn ông này một khắc trước vừa mới thừa nhận thân phận vợ chưa cưới của cô trước mặt người ngoài, vậy mà một khắc sau vẫn muốn đưa cô trở về.
Hừ!
Cô không về đấy!
"Tôi ăn quen! Khoai tây sợi ăn với màn thầu là ngon nhất đó!"
Giang Nhu phồng má, nói với chút tức giận.
Đôi mắt kia trong suốt, long lanh, còn liếc Chu Trọng Sơn một cái, tựa như giận hờn.
Rồi cô mở miệng, gắp một miếng khoai tây sợi cho vào miệng, cắn một miếng màn thầu lớn.
Khoai tây sợi hơi mặn, có lẽ do cho quá nhiều muối.
Nhưng không sao, mặn ăn với cơm là vừa!
Một phần là thật sự đói, một phần vì chứng minh cho Chu Trọng Sơn thấy, nên cô ăn từng miếng lớn.
Trên bàn ăn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trừ tiếng nhai nuốt, nhất thời không còn âm thanh nào khác.
Thời gian này.
Cuối cùng Giang Nhu cũng có thể tỉ mỉ quan sát hai đứa bé ngồi đối diện cô.
Lúc trước, cô cảm thấy hai đứa khá nhỏ, giờ nhìn kỹ càng cảm thấy hai đứa nhỏ quá gầy yếu.
Sáu tuổi và bốn tuổi, đúng ra là lúc bụ bẫm, khuôn mặt mũm mĩm.
Nhưng dù là Chu Tiểu Xuyên hay là Chu Tiểu Hoa, cả hai đều gầy như da bọc xương.
Người cũng dơ hề, trên mặt toàn vết bẩn, trông đen nhẻm.
Như hai cục than nhỏ.
Giang Nhu đang ăn điên cuồng, Chu Tiểu Xuyên và Chu Tiểu Hoa cũng ăn điên cuồng.
Miệng trẻ con nhỏ, không nhét được hết một cái màn thầu, liền xé nhỏ ra, không ngừng nhét từng miếng vào trong miệng.
Sau đó là nuốt như hổ đói.
Trông như đã đói suốt cả ngày vậy.
Chắc chắn Từ Xuân Hương đã bớt xén bữa trưa của hai đứa, dùng chén nước cơm suông đối phó với hai đứa nhỏ.
Nên hai đứa mới có thể đói đến mức đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh mắt của Giang Nhu chợt trở nên dịu dàng, thêm chút thương tiếc.
Nhưng là...
Chu Tiểu Xuyên phát hiện ánh mắt quan sát của cô, đột nhiên nâng mắt lên.
Đôi mắt đen thùi như sói con, hung dữ trừng cô!
Chán ghét hiện rõ trong mắt.
Mặc dù Giang Nhu là một người trưởng thành, cũng bị ánh mắt của đứa bé này làm giật mình.
Nhưng một giây sau.
Sói con tàn bạo, lại gắp một đũa khoai tây sợi trong hộp cơm của cậu bé, bỏ vào trong hộp cơm của em gái ở bên cạnh.
Bánh ngô hấp, cũng chia làm hai, nhét cho Chu Tiểu Hoa.
Miệng Chu Tiểu Hoa nhét mà thầu, má phồng phồng, mắt tròn xoe.
Vì không thể nói chuyện, nên cười với anh trai.
Nụ cười đó, lại có mấy phần đáng yêu của con gái.
Ánh mắt Chu Tiểu Xuyên thay đổi, sờ đầu em gái.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro