Quân Tẩu Yêu Kiều, Quân Tẩu Quyến Rũ, Quân Gia Cuồng Bạo Sủng Tận Trời
Trong Bóng Đêm,...
Điềm Điềm Đậu Hủ Hoa
2024-12-04 21:45:04
Cả đời dì Từ chịu nhiều uất ức như thế, chỉ chờ một lúc gà chó lên trời, sau đó phát tiết một trận.
Hai mẹ con nhất trí với nhau, hao hết tâm cơ trở thành bảo mẫu nhà Chu Trọng Sơn.
Từ Xuân Hương cuối cùng cũng có thể tiếp cận Chu Trọng Sơn.
Nhưng là, Chu Trọng Sơn là một người đàn ông thô kệch thép, dù Từ Xuân Hương có nháy mắt, nháy đến mắt co rút, Chu Trọng Sơn cũng không nhìn ra.
Từ Xuân Hương vốn còn nghĩ, gần quan được ban lộc.
Chỉ cần cho cô ta đủ thời gian, cô ta nhất định có thể bắt được Chu Trọng Sơn.
Nhưng là.
Giang Nhu bất ngờ xuất hiện, lại còn là vợ chưa cưới của Chu Trọng Sơn.
Mộng đẹp làm phu nhân trung đoàn trưởng của Từ Xuân Hương, lập tức vỡ tan.
Giờ cô ta thất bại rồi, cả người ngập trong lửa giận.
Dì Từ không biết đã có chuyện gì, còn mong chờ hỏi.
"Xuân Hương, đôi giày mẹ mua cho con đâu? Con đã đeo cho trung đoàn trưởng Chu xem chưa? Có phải cậu ấy lập tức nhìn con với ánh mắt khác không?"
Không nhắc tới giày còn tốt.
Nhắc tới giày, Từ Xuân Hương càng tức giận hơn.
"Thứ giày quái gì, bị con vứt lâu rồi!"
"Vứt rồi? Sao con có thể vứt chứ? Mẹ nhờ người hỏi thăm, đôi giày đó cung tiêu xã cũng không có bán, chỉ có thể mua tại cửa hàng tổng hợp ở thành phố lớn, ít nhất phải năm, sáu đồng đấy! Đôi giày đó trông như mới, sao con có thể nói vứt liền vứt chứ, đeo vào đẹp đến thế mà! Mẹ đã dùng một đôi giày đế cao su mới tinh, mới đổi được với người ta đấy!"
Nhắc tới đổi giày, giọng của dì Từ rất là dương dương tự đắc.
Cảm thấy bà ta nhặt được món hời lớn.
Mặt Từ Xuân Hương thì đầy kinh ngạc.
"Cái gì? Đổi? Không phải lúc trước mẹ nói với con là mẹ nhờ người mua sao, sao lại thành đổi rồi? Đấy là giày cũ của người khác hả? Mẹ đổi với ai?"
Giờ dì Từ mới nhận ra mình lỡ miệng.
Buổi trưa, lúc bà ta lấy giày ra, lừa Từ Xuân Hương đôi giày cao gót màu trắng đó là bà ta nhịn ăn nhịn xài mua.
Lúc đó Từ Xuân Hương rất vui, mang giày cao gót vào, lập tức nghênh ngang như con gà trống.
"Mẹ! Mau nói cho con, rốt cuộc mẹ đổi đôi giày kia từ ai?"
Trước sự tức giận truy hỏi của Từ Xuân Hương, dì Từ mới ấp úng nói ra sự thật.
"Hôm nay lúc thuyền cập bến... Trong đoàn người xuống thuyền, có một cô gái trẻ, cô ta chủ động đổi với mẹ..."
"Cô gái? Trông như thế nào?"
"Tóc dài, tết tóc. Mặc váy vàng, xách vali da, nhìn liền biết không phải người trên đảo chúng ta... Mẹ thấy cô gái đó mang đôi giày đó, trông như con gái nhà tư bản vậy, vừa đẹp vừa tây... Xuân Hương nhà chúng ta cũng đẹp, mang vào nhất định cũng rất đẹp..."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hai mẹ con nhất trí với nhau, hao hết tâm cơ trở thành bảo mẫu nhà Chu Trọng Sơn.
Từ Xuân Hương cuối cùng cũng có thể tiếp cận Chu Trọng Sơn.
Nhưng là, Chu Trọng Sơn là một người đàn ông thô kệch thép, dù Từ Xuân Hương có nháy mắt, nháy đến mắt co rút, Chu Trọng Sơn cũng không nhìn ra.
Từ Xuân Hương vốn còn nghĩ, gần quan được ban lộc.
Chỉ cần cho cô ta đủ thời gian, cô ta nhất định có thể bắt được Chu Trọng Sơn.
Nhưng là.
Giang Nhu bất ngờ xuất hiện, lại còn là vợ chưa cưới của Chu Trọng Sơn.
Mộng đẹp làm phu nhân trung đoàn trưởng của Từ Xuân Hương, lập tức vỡ tan.
Giờ cô ta thất bại rồi, cả người ngập trong lửa giận.
Dì Từ không biết đã có chuyện gì, còn mong chờ hỏi.
"Xuân Hương, đôi giày mẹ mua cho con đâu? Con đã đeo cho trung đoàn trưởng Chu xem chưa? Có phải cậu ấy lập tức nhìn con với ánh mắt khác không?"
Không nhắc tới giày còn tốt.
Nhắc tới giày, Từ Xuân Hương càng tức giận hơn.
"Thứ giày quái gì, bị con vứt lâu rồi!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vứt rồi? Sao con có thể vứt chứ? Mẹ nhờ người hỏi thăm, đôi giày đó cung tiêu xã cũng không có bán, chỉ có thể mua tại cửa hàng tổng hợp ở thành phố lớn, ít nhất phải năm, sáu đồng đấy! Đôi giày đó trông như mới, sao con có thể nói vứt liền vứt chứ, đeo vào đẹp đến thế mà! Mẹ đã dùng một đôi giày đế cao su mới tinh, mới đổi được với người ta đấy!"
Nhắc tới đổi giày, giọng của dì Từ rất là dương dương tự đắc.
Cảm thấy bà ta nhặt được món hời lớn.
Mặt Từ Xuân Hương thì đầy kinh ngạc.
"Cái gì? Đổi? Không phải lúc trước mẹ nói với con là mẹ nhờ người mua sao, sao lại thành đổi rồi? Đấy là giày cũ của người khác hả? Mẹ đổi với ai?"
Giờ dì Từ mới nhận ra mình lỡ miệng.
Buổi trưa, lúc bà ta lấy giày ra, lừa Từ Xuân Hương đôi giày cao gót màu trắng đó là bà ta nhịn ăn nhịn xài mua.
Lúc đó Từ Xuân Hương rất vui, mang giày cao gót vào, lập tức nghênh ngang như con gà trống.
"Mẹ! Mau nói cho con, rốt cuộc mẹ đổi đôi giày kia từ ai?"
Trước sự tức giận truy hỏi của Từ Xuân Hương, dì Từ mới ấp úng nói ra sự thật.
"Hôm nay lúc thuyền cập bến... Trong đoàn người xuống thuyền, có một cô gái trẻ, cô ta chủ động đổi với mẹ..."
"Cô gái? Trông như thế nào?"
"Tóc dài, tết tóc. Mặc váy vàng, xách vali da, nhìn liền biết không phải người trên đảo chúng ta... Mẹ thấy cô gái đó mang đôi giày đó, trông như con gái nhà tư bản vậy, vừa đẹp vừa tây... Xuân Hương nhà chúng ta cũng đẹp, mang vào nhất định cũng rất đẹp..."
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro