Quân Trưởng Sủng Thê: Tiểu Hồ Ly Ngốc Nghếch Làm Quân Tẩu

Lão Công Đi Mau

Nhanh Ngưng Yên

2024-11-11 11:49:22

Tô Âm Âm nghĩ nghĩ, đứng dậy liền đi vào phòng ngủ, Nguyên Cẩn Trần kỳ quái nhìn cô, nhưng lại không hỏi là cô muốn làm gì. Qua hơn mười phút, thì Tô Âm Âm cũng đi ra, trên người chỉ đổi qua một bộ quần áo khác, nhưng lại không có trang điểm gì.

“Ai, mấy thứ đồ trang điểm này cũng thật tốt a!” Bôi lên trên mặt, giống như thay đổi thành một người khác vậy..

Tô Âm Âm một bên oán giận, một bên lại đi đến bên người Nguyên Cẩn Trần, nhưng vẫn cách một đoạn, cô nghĩ nghĩ lại nhích lại gần người Nguyên Cẩn Trần thêm một chút.

Nguyên Cẩn Trần nhìn thấy vậy thì chỉ có cười hỏi cô.

“Mới mua.”

Tô Âm Âm lắc đầu, “Đây là đồ trang điểm của Tô Cầm đã dùng qua, Giá rất đắt. Một bộ tận 100 vạn đó, mà một bộ như thế này chỉ có thể dùng được ba tháng. Đây là đồ cô ta đã mua nhưng lại để ở nhà, thời điểm đi du lịch không có mang theo.”

Bởi vì sắp hết hạn, cho nên mới tặng cho Tô Âm Âm để dùng, nói cho sang một chút thì kỳ thật đây là quà tân hôn mà cô ta tặng cho hai người.

Tô Âm Âm đối với chuyện này lại khịt mũi coi thường, cũng do nguyên chủ kia là quả trứng ngốc, mới có thể mang ơn đội nghĩa, nói đến thì cái này cũng phải bắt đầu kể từ chuyện tiền tiêu vặt của nguyên chủ, tất cả cộng lại còn chưa đến hai mươi vạn. Năm nghìn phí sinh hoạt vẫn là sau khi vào đại học, mới được nhận. Còn lúc trước đều chỉ nhận được Một nghìn. Cho nên quần áo của nguyên chủ đều là mặc lại đồ của mấy người chị gái kia không cần, từ trước đến này chưa từng mua qua một bộ quần áo mới nào.

Cũng may nguyên chủ là con gái, còn thể mặc lại những bộ quần áo mà mấy người chị gái kia không cần. Nhưng nếu nguyên chủ là con trai, chẳng lẽ từ nhỏ lại phải giả thành con gái để sống sao?

Tô Âm Âm chỉ cần nghĩ đến điểm này, thì trên mặt liền hiện lên vẻ châm chọc.

Trên thế giới này luôn có một ít người không bao giờ biết đủ là gì.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô càng như vậy, thì những người đó lại càng thích khi dễ cô nhiều hơn.

A!

Nếu bọn họ đã không sợ chết, thì cứ đến đây.

Nguyên Cẩn Trần lại chỉ cảm thấy đau lòng, Hắn cái gì cũng chưa nói, chỉ là ánh mắt lại lạnh hơn, khí thế quanh thân càng thêm lạnh thấu xương. Sau khi Tô Họa đi vào, nhìn thấy chính là bộ dáng này của Nguyên Cẩn Trần. Khuôn mặt của Nguyên Cẩn Trần góc cạnh rõ ràng, tuấn mỹ như thần tiên. còn có trong nháy mắt. Nguyên Cẩn Trần dùng đôi mắt hình viên đạn nhìn qua, Tô họa rùng mình, vội vàng mỉm cười mà cô ta tự nhận là rất hoàn mỹ nhất.

Tô Âm Âm thiếu chút nữa cười phun ra nước.

Cô hoài nghi, Tô Họa căn bản không biết là có thể nhìn thấy Nguyên Cẩn Trần ở chỗ này, cũng không biết thật ra Nguyên cẩn Trần lại đẹp đến nổi người và thần đều phải phẫn nộ. nhìn rất có mùi vị nam nhân. Chắc cô ta cho rằng là cô để cho cô ta vào, cho nên chỉ xem qua loa đến bộ dạng của mình một chút thì đã tới rồi.

“Tô tam tiểu thư?”

Nguyên Cẩn Trần mở miệng, giọng nói lạnh lẽo như sông băng vùng cực nam.

Tô Họa với dáng vẻ kệch cỡm, vẻ mặt thẹn thùng nói, “Nguyên thiếu.”

“Chồng à, cô ấy là tới tìm em, mau vào đi.”

Tô Âm Âm cười đủ rồi, nhưng lúc nhớ lại, trong lòng lại cảm thấy hụt hẫng. Cô nhìn thấy ánh mắt câu dẫn kia của Tô Họa, liền cảm thấy ghê tởm, muốn lôi người ra đánh cho một trận. cô lại quan sát Nguyên Cẩn Trần, quyết định vẫn là đem người mang đi trước.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nguyên Cẩn Trần dùng ánh mắt dò hỏi cô, “Cô có thể chứ?”

“Chỉ là một người Tô Họa mà thôi, sao có thể có chuyện gì được chứ.” Tô Âm Âm đắc ý trả lời hắn.

“Đúng không?” Giống như người lúc trước bị khi dễ không phải là cô vậy.

Tô Âm Âm quệt miệng, không tiếng động mà đáp lại, “Đó là trước kia! Anh mau đi đi!”

“Được rồi, nếu có chuyện gì thì kêu tôi.”

Nguyên Cẩn Trần đứng dậy, cũng không thèm liếc mắt nhìn Tô Họa lấy một cái, liền rời đi. chờ Nguyên Cẩn Trần đi vào thư phòng, cửa phòng cũng đã đóng lại, Tô Âm Âm liền cười lạnh, đem thần trí của Tô Họa quay về.

“Cô chắc là đang hối hận đi?”

Tô Họa quay đầu, đối với ánh mắt trào phúng của Tô Âm Âm, liền trợn trắng mắt, chán ghét nói: “Hối hận cái gì? Ta Tô Họa nghĩ muốn cái gì mà không thể có được? đừng nói đó chỉ là một người nam nhân, chính là dù có mười nam nhân, nếu ta muốn thì đều sẽ là của ta.”

“Phải không?” Tô Âm Âm lại hoàn toàn không tức giận.

Tô Họa trong lòng nghĩ trầm, tiểu tiện nhân này càng ngày càng có bản lĩnh.

“Nếu như ngươi không muốn mất đi tất cả những thứ đang có, thì liền ngoan ngoãn cùng ta về nhà.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quân Trưởng Sủng Thê: Tiểu Hồ Ly Ngốc Nghếch Làm Quân Tẩu

Số ký tự: 0