Quân Trưởng Sủng Thê: Tiểu Hồ Ly Ngốc Nghếch Làm Quân Tẩu
Nếu Không Thì N...
Nhanh Ngưng Yên
2024-11-11 11:49:22
Ăn xong bữa sáng, Nguyên Cẩn Trần cũng không giống ngày thường ăn xong liền rời đi, Tô Âm Âm chủ động đem cái bàn lau dọn sạch sẽ, xong liền trở về phòng khách.
Cô nhìn vào mắt Nguyên Cẩn Trần, muốn nói lại thôi.
Nguyên Cẩn Trần liếc mắt nhìn cô một cái, nhẹ cong khóe miệng: “Có cái gì muốn nói thì cô liền nói thẳng ra đi, ấp a ấp úng chẳng ra cái gì cả. ”
Thật là tức giận!
Người này ngoài biết hung dữ với cô, thì chính là chơi trò lưu manh.
Mệt cho cô còn vì hắn mà suy nghĩ.
“Tôi có có gì muốn nói.”
Tô Âm Âm cười giả dối, xoay người muốn đi. Nguyên Cẩn trần thấy thế thì ho nhẹ một tiếng, chậm rì rì nói: “Vốn đang định có cái muốn đưa cho cô, nhưng hiện tại hình như không cần thiết nữa thì phải.”
“Hừ, ai hiếm lạ đồ của anh!”
Tô Âm Âm ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng nhịn không được nghĩ, rốt cuộc là cái gì a. Nguyên Cẩn Trần lại cố ý không nói tiếp, hắn đứng dậy đi về phía thư phòng. Trong lòng Tô Âm Âm hiếu kỳ giống như bị mèo cào, muốn nhìn nhưng lại sợ bị mất mặt, nên nhẫn nhịn thật vất vả.
Cô lại không biết, mọi suy nghĩ của cô đều được viết hết lên mặt, Nguyên Cẩn Trần chỉ nhìn qua một cái, liền muốn bật cười.
“Có muốn hay không lại suy xét một chút?” Nguyên cẩn Trần chuẩn bị cho cô một cái bậc thang để cô leo xuống.
Tô Âm Âm kiêu ngạo nói: “Không cần!”
Cô xoay người muốn đi, bỗng nhiên dư quang khóe mắt nhìn thấy đồ vật trên bàn, bước chân lập tức dừng lại.
Nguyên Cẩn Trần tỏ ra tràn đầy tiếc nuối nói: “Một khi đã như vậy, đồ vật kia ta liền cầm đi. Vừa hay máy tính trong văn phòng cũng cần phải thay, vậy tạm thời lấy cái này thế vào.”
“Ai ai ai, anh từ từ đã.”
Tô Âm Âm vội vàng vọt tới hỏi: “Cái này là laptop phải không?”
“Đúng vậy.” Nguyên Cẩn Trần thấy cô đã mắc câu, giọng điệu còn tăng thêm, “Đây là chiếc máy tính đời mới nhất, dù là phần mềm hay phần cứng, đều là cái tốt nhất trên thị trường hiện nay.”
Máy tính dù tốt cũng sẽ có lúc hư, nói nhiều như vậy Tô Âm Âm cũng không hiểu được.
Nhưng có một đạo lý mà cô hiểu được.
Đồ vật giống nhau, nhưng cái nào giá cao hơn thì nhất định sẽ tốt hơn, đó chính là đạo lý.
“Anh muốn đưa cho tôi cái này?” Đôi mắt của Tô Âm Âm trừng lớn hỏi.
Nguyên Cẩn Trần trầm giọng, “Cô không phải nói là không hiếm lạ đồ của tôi sao?”
“Nhưng anh cũng chưa nói đó là máy tính mà.” Tô Âm Âm nhỏ giọng nói thầm.
“Cô nói cái gì ta nghe không rõ?”
Tô Âm Âm tươi cười lấy lòng, đem Nguyên Cẩn Trần trở thành thất ca của mình, nhưng ngay sau đó sắc mặt lại nhanh chóng thay đổi, ra vẻ kiêu ngạo nói: “Vốn dĩ tôi muốn nói cho anh về nhà ngủ.”
“Tôi Không ngủ sô pha.” Nguyên cẩn Trần nhắc nhở cô.
Tô Âm Âm biệt nữu nó: “Tôi và anh ngủ cùng giường a!”
“Được.”
Nguyên Cẩn Trần đáp ứng quá nhanh, làm Tô Âm Âm trừng mắt, lớn tiếng nói: “Nhưng mà tôi có một điều kiện.”
Nguyên Cẩn Trần cảm thấy hứng thú mà hỏi lại, “Điều kiện gì?”
Hắn rất tò mò, cô thì có thể đưa ra yêu cầu gì.
“Giường rất lớn, chúng ta hoàn toàn có thể ngủ hai người. Nhưng mà anh tuyệt đối không được đi quá giới hạn.” Tô Âm Âm trịnh trọng nói xong, liền trừng mắt nhìn Nguyên Cẩn Trần chờ hắn Trả lời.
Nguyên Cẩm Trần nghĩ thầm, Ở trong hoàn cảnh như Tô gia mà lớn lên, lại có thể có được tính cách cũng tâm tư đơn thuần như vậy, thật không biết nên nói Tô gia là tốt hay là xấu nữa.
Hào môn đại trạch. thật là có rất nhiều chuyện xấu mà không ai biết.
Tô gia cũng coi như là một trong số đó.
Không nói cái khác, mà chỉ nói đến những chuyện phong lưu của Tô Viễn Trình, đến bây giờ vẫn là đối tượng để mọi người bát quái. Nên không khó để tưởng tượng, bên trong Tô gia có bao nhiêu loạn. hắn thật sự không biết cô đơn thuần, hay vẫn là giả bộ. Nếu thật là giả vậy thì hắn thật sự rất bội phục cô.
Cô nhìn vào mắt Nguyên Cẩn Trần, muốn nói lại thôi.
Nguyên Cẩn Trần liếc mắt nhìn cô một cái, nhẹ cong khóe miệng: “Có cái gì muốn nói thì cô liền nói thẳng ra đi, ấp a ấp úng chẳng ra cái gì cả. ”
Thật là tức giận!
Người này ngoài biết hung dữ với cô, thì chính là chơi trò lưu manh.
Mệt cho cô còn vì hắn mà suy nghĩ.
“Tôi có có gì muốn nói.”
Tô Âm Âm cười giả dối, xoay người muốn đi. Nguyên Cẩn trần thấy thế thì ho nhẹ một tiếng, chậm rì rì nói: “Vốn đang định có cái muốn đưa cho cô, nhưng hiện tại hình như không cần thiết nữa thì phải.”
“Hừ, ai hiếm lạ đồ của anh!”
Tô Âm Âm ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng nhịn không được nghĩ, rốt cuộc là cái gì a. Nguyên Cẩn Trần lại cố ý không nói tiếp, hắn đứng dậy đi về phía thư phòng. Trong lòng Tô Âm Âm hiếu kỳ giống như bị mèo cào, muốn nhìn nhưng lại sợ bị mất mặt, nên nhẫn nhịn thật vất vả.
Cô lại không biết, mọi suy nghĩ của cô đều được viết hết lên mặt, Nguyên Cẩn Trần chỉ nhìn qua một cái, liền muốn bật cười.
“Có muốn hay không lại suy xét một chút?” Nguyên cẩn Trần chuẩn bị cho cô một cái bậc thang để cô leo xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Âm Âm kiêu ngạo nói: “Không cần!”
Cô xoay người muốn đi, bỗng nhiên dư quang khóe mắt nhìn thấy đồ vật trên bàn, bước chân lập tức dừng lại.
Nguyên Cẩn Trần tỏ ra tràn đầy tiếc nuối nói: “Một khi đã như vậy, đồ vật kia ta liền cầm đi. Vừa hay máy tính trong văn phòng cũng cần phải thay, vậy tạm thời lấy cái này thế vào.”
“Ai ai ai, anh từ từ đã.”
Tô Âm Âm vội vàng vọt tới hỏi: “Cái này là laptop phải không?”
“Đúng vậy.” Nguyên Cẩn Trần thấy cô đã mắc câu, giọng điệu còn tăng thêm, “Đây là chiếc máy tính đời mới nhất, dù là phần mềm hay phần cứng, đều là cái tốt nhất trên thị trường hiện nay.”
Máy tính dù tốt cũng sẽ có lúc hư, nói nhiều như vậy Tô Âm Âm cũng không hiểu được.
Nhưng có một đạo lý mà cô hiểu được.
Đồ vật giống nhau, nhưng cái nào giá cao hơn thì nhất định sẽ tốt hơn, đó chính là đạo lý.
“Anh muốn đưa cho tôi cái này?” Đôi mắt của Tô Âm Âm trừng lớn hỏi.
Nguyên Cẩn Trần trầm giọng, “Cô không phải nói là không hiếm lạ đồ của tôi sao?”
“Nhưng anh cũng chưa nói đó là máy tính mà.” Tô Âm Âm nhỏ giọng nói thầm.
“Cô nói cái gì ta nghe không rõ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Âm Âm tươi cười lấy lòng, đem Nguyên Cẩn Trần trở thành thất ca của mình, nhưng ngay sau đó sắc mặt lại nhanh chóng thay đổi, ra vẻ kiêu ngạo nói: “Vốn dĩ tôi muốn nói cho anh về nhà ngủ.”
“Tôi Không ngủ sô pha.” Nguyên cẩn Trần nhắc nhở cô.
Tô Âm Âm biệt nữu nó: “Tôi và anh ngủ cùng giường a!”
“Được.”
Nguyên Cẩn Trần đáp ứng quá nhanh, làm Tô Âm Âm trừng mắt, lớn tiếng nói: “Nhưng mà tôi có một điều kiện.”
Nguyên Cẩn Trần cảm thấy hứng thú mà hỏi lại, “Điều kiện gì?”
Hắn rất tò mò, cô thì có thể đưa ra yêu cầu gì.
“Giường rất lớn, chúng ta hoàn toàn có thể ngủ hai người. Nhưng mà anh tuyệt đối không được đi quá giới hạn.” Tô Âm Âm trịnh trọng nói xong, liền trừng mắt nhìn Nguyên Cẩn Trần chờ hắn Trả lời.
Nguyên Cẩm Trần nghĩ thầm, Ở trong hoàn cảnh như Tô gia mà lớn lên, lại có thể có được tính cách cũng tâm tư đơn thuần như vậy, thật không biết nên nói Tô gia là tốt hay là xấu nữa.
Hào môn đại trạch. thật là có rất nhiều chuyện xấu mà không ai biết.
Tô gia cũng coi như là một trong số đó.
Không nói cái khác, mà chỉ nói đến những chuyện phong lưu của Tô Viễn Trình, đến bây giờ vẫn là đối tượng để mọi người bát quái. Nên không khó để tưởng tượng, bên trong Tô gia có bao nhiêu loạn. hắn thật sự không biết cô đơn thuần, hay vẫn là giả bộ. Nếu thật là giả vậy thì hắn thật sự rất bội phục cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro