Quân Trưởng Sủng Thê: Tiểu Hồ Ly Ngốc Nghếch Làm Quân Tẩu
Thời Hạn Một Nă...
Nhanh Ngưng Yên
2024-11-11 11:49:22
Tô Âm Âm ở Phan gia ngồi một lát liền trở về nhà. Khi cô về đến nhà Nguyên Cẩn Trần còn chưa có trở về, Tô Âm Âm vừa nghĩ vừa chạy vào bếp xem nguyên liệu nấu ăn còn hay không, nếu còn thì cô có thể tự mình nấu cơm rồi.
Cô mở tủ lạnh, nhìn nữa ngày, vẫn là cái vẻ mặt mờ mịt đó.
Vì thế cô lại chạy đến Phan gia tìm Lâm Tuệ, còn đem cả nguyên liệu nấu ăn của nhà mình theo.
Người ta nói muốn bắt được tâm của một người nam nhân, trước tiên phải bắt được dạ dày của hắn.
Tô Âm Âm từ 10 giờ đã bắt đầu chuẩn bị nấu cơm, nhưng đến tận 12 giờ rồi mà vẫn chưa làm xong. Nguyên Cẩn Trần vừa về đến nhà, đã ngửi thấy mùi khói từ trong phòng bếp bay ra. Hắn vội vàng đi vào bếp, điều đầu tiên đập vào mắt chính là một mảnh hỗn độn.
“Cô ra ngoài đi, để tôi làm cho.”
Tô Âm Âm gấp đến độ muốn khóc, nhìn thấy Nguyên Cẩn Trần như nhìn thấy được cứu tinh, vừa nghe hắn nói như vậy thì lập tức chạy ra bên ngoài. cô trở về phòng tắm rửa, thay một bộ đồ sạch sẽ xong mới ra khỏi phòng. Bên trong phòng bếp đã được Nguyên Cẩn Trần dọn dẹp, đồ ăn cũng đã được làm xong chỉ còn chờ cô ra là ăn cơm.
“Oa, anh như nào mà làm được vậy? Vì cái gì mà tôi lại không thể làm được?” Tô Âm Âm dùng vẻ mặt sùng bái nhìn hắn.
Trong lòng Nguyên Cẩn Trần không được tự nhiên, nhưng lại rất hưởng thụ, hắn hỏi cô, “Sao lại nghĩ muốn tự mình nấu cơm?”
“Chúng ta cũng không thể ngày nào cũng ăn cơm ở bên ngoài đi, nên tôi muốn học để sau này tự mình nấu. Nhưng lại không nghĩ tới, học lâu như vậy, Mà một chút tiến bộ cũng không có.
Tô Âm Âm vạn phần uể oải.
“Từ từ sẽ làm được.” Nguyên Cẩn Trần cổ vũ cho cô.
“Tôi nghĩ chắc là do tôi không có thiên phú về việc nấu nướng này.” Tô Âm Âm cảm thấy chính mình là đồ vô dụng, sau khi đổi thành thân thể này, thì cái gì cũng không biết làm.
Muốn làm một con sâu gạo, mà việc một con sâu gạo nên làm cũng làm không xong.
Cô trừng mắt liếc Nguyên Cẩn Trần, rồi lại nghiêng đầu hỏi: “Vì sao lại có người nói anh là có mệnh khắc thê a?”
Nguyên Cẩn Trần ngẩn ra hỏi, “Cô tin sao?”
Tô Âm Âm vội vàng lắc đầu, có chút nghi hoặc, “Từ tướng mạo của anh có thể nhìn ra, anh rõ ràng chính là người có nhiều con nhiều cháu, hưởng phúc lộc dài lâu. Hơn nữa vợ của anh cũng có thọ mệnh rất dài, nên không có khả năng là người có mệnh khắc thê như người khác nói a?”
Nguyên Cẩn Trần buồn cười hỏi: “Đúng không?”
Tô Âm Âm dùng sức gật đầu, “Đương nhiên.”
“Đây đều là mê tín.”
“Mới không phải, tôi thật sự xem được đó.” Tô Âm Âm ngồi ngay ngắn, ngữ khí còn đặc biệt nghiêm túc, “Khẳng định là có người ghen ghét với anh, nên mới cố ý nói ra những lời không tốt về anh. Anh yên tâm đi, những cô gái sợ hãi tin vào những lời nói vô căn cứ kia, thì đều không phải đối tượng tốt, cho nên anh không cần thương tâm. ”
Nguyên Cẩn Trần hảo tâm mà nhắc cô, “Nếu tôi nhớ không nhầm, thì hiện tại cô chính là người vợ hợp pháp của tôi thì phải? Chẳng lẽ cô đã quyết định muốn ly hôn? ”
“Không có!”
Trong lòng Tô Âm Âm hoảng sợ toát ra một thân mồ hôi lạnh..
Nói giỡn.
Nếu hiện tại cô mà ly hôn, thì sau này khẳng định sẽ chết đói.
“Cho nên cô chuẩn bị làm một hiền thê lương mẫu?” Nguyên Cẩn Trần nhìn về phía phòng ngủ, làm cho Tô Âm Âm tức khắc cảm thấy xấu hổ.
“Uy, anh có thể nghiêm túc nói chuyện được không? Tôi còn chưa thành niên đâu. Được rồi, tôi biết anh muốn nói đến chuyện gì. Dựa theo tiêu chuẩn con người mà nói, thì tôi thật là đã thành niên rồi, cũng đã là người vợ hợp pháp của anh. Chính là trong lòng tôi còn chưa chuẩn bị tốt, nghĩ rằng mình còn là một đứa trẻ, anh đã đáp ứng tôi sẽ cho tôi thời gian suy nghĩ, thì không cho phép đổi ý. ”
“Tôi đáp ứng khi nào?” Nguyên Cẩn Trần muốn cười.
Tô Âm Âm lại tỏ ra điêu ngoa nói: “Dù sao anh chính là đã đáp ứng tôi rồi.”
“Được, coi như là tôi đã đáp ứng rồi đi. vậy xin hỏi rốt cuộc khi nào cô mới có thể thành niên?” Nguyên Cẩn Trần không phải là người không có kiên nhẫn để chờ, mà hắn chỉ muốn có một cái thời gian nhất định.
Tô Âm Âm lại mông lung.
Cô chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
Nguyên Cẩn Trần nhìn thấy biểu cảm trên mặt của cô thì liền hiểu, khẳng định là cô cái gì cũng chưa nghĩ tới.
“Cô nếu vẫn chưa nghĩ kĩ……….”
“Tôi đã nghĩ kĩ.” Cô lo lắng Nguyên Cẩn Trần không tin, nên vội vàng nói: “Tôi thề là tôi đã nghĩ kĩ, một năm, anh cho tôi thời gian một năm. chờ đến khi tôi tốt nghiệp, thì sẽ cho anh một đáp án chính xác.”
Cô sợ hãi nhìn hắn thử hỏi: “Được không?”
Cô mở tủ lạnh, nhìn nữa ngày, vẫn là cái vẻ mặt mờ mịt đó.
Vì thế cô lại chạy đến Phan gia tìm Lâm Tuệ, còn đem cả nguyên liệu nấu ăn của nhà mình theo.
Người ta nói muốn bắt được tâm của một người nam nhân, trước tiên phải bắt được dạ dày của hắn.
Tô Âm Âm từ 10 giờ đã bắt đầu chuẩn bị nấu cơm, nhưng đến tận 12 giờ rồi mà vẫn chưa làm xong. Nguyên Cẩn Trần vừa về đến nhà, đã ngửi thấy mùi khói từ trong phòng bếp bay ra. Hắn vội vàng đi vào bếp, điều đầu tiên đập vào mắt chính là một mảnh hỗn độn.
“Cô ra ngoài đi, để tôi làm cho.”
Tô Âm Âm gấp đến độ muốn khóc, nhìn thấy Nguyên Cẩn Trần như nhìn thấy được cứu tinh, vừa nghe hắn nói như vậy thì lập tức chạy ra bên ngoài. cô trở về phòng tắm rửa, thay một bộ đồ sạch sẽ xong mới ra khỏi phòng. Bên trong phòng bếp đã được Nguyên Cẩn Trần dọn dẹp, đồ ăn cũng đã được làm xong chỉ còn chờ cô ra là ăn cơm.
“Oa, anh như nào mà làm được vậy? Vì cái gì mà tôi lại không thể làm được?” Tô Âm Âm dùng vẻ mặt sùng bái nhìn hắn.
Trong lòng Nguyên Cẩn Trần không được tự nhiên, nhưng lại rất hưởng thụ, hắn hỏi cô, “Sao lại nghĩ muốn tự mình nấu cơm?”
“Chúng ta cũng không thể ngày nào cũng ăn cơm ở bên ngoài đi, nên tôi muốn học để sau này tự mình nấu. Nhưng lại không nghĩ tới, học lâu như vậy, Mà một chút tiến bộ cũng không có.
Tô Âm Âm vạn phần uể oải.
“Từ từ sẽ làm được.” Nguyên Cẩn Trần cổ vũ cho cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tôi nghĩ chắc là do tôi không có thiên phú về việc nấu nướng này.” Tô Âm Âm cảm thấy chính mình là đồ vô dụng, sau khi đổi thành thân thể này, thì cái gì cũng không biết làm.
Muốn làm một con sâu gạo, mà việc một con sâu gạo nên làm cũng làm không xong.
Cô trừng mắt liếc Nguyên Cẩn Trần, rồi lại nghiêng đầu hỏi: “Vì sao lại có người nói anh là có mệnh khắc thê a?”
Nguyên Cẩn Trần ngẩn ra hỏi, “Cô tin sao?”
Tô Âm Âm vội vàng lắc đầu, có chút nghi hoặc, “Từ tướng mạo của anh có thể nhìn ra, anh rõ ràng chính là người có nhiều con nhiều cháu, hưởng phúc lộc dài lâu. Hơn nữa vợ của anh cũng có thọ mệnh rất dài, nên không có khả năng là người có mệnh khắc thê như người khác nói a?”
Nguyên Cẩn Trần buồn cười hỏi: “Đúng không?”
Tô Âm Âm dùng sức gật đầu, “Đương nhiên.”
“Đây đều là mê tín.”
“Mới không phải, tôi thật sự xem được đó.” Tô Âm Âm ngồi ngay ngắn, ngữ khí còn đặc biệt nghiêm túc, “Khẳng định là có người ghen ghét với anh, nên mới cố ý nói ra những lời không tốt về anh. Anh yên tâm đi, những cô gái sợ hãi tin vào những lời nói vô căn cứ kia, thì đều không phải đối tượng tốt, cho nên anh không cần thương tâm. ”
Nguyên Cẩn Trần hảo tâm mà nhắc cô, “Nếu tôi nhớ không nhầm, thì hiện tại cô chính là người vợ hợp pháp của tôi thì phải? Chẳng lẽ cô đã quyết định muốn ly hôn? ”
“Không có!”
Trong lòng Tô Âm Âm hoảng sợ toát ra một thân mồ hôi lạnh..
Nói giỡn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu hiện tại cô mà ly hôn, thì sau này khẳng định sẽ chết đói.
“Cho nên cô chuẩn bị làm một hiền thê lương mẫu?” Nguyên Cẩn Trần nhìn về phía phòng ngủ, làm cho Tô Âm Âm tức khắc cảm thấy xấu hổ.
“Uy, anh có thể nghiêm túc nói chuyện được không? Tôi còn chưa thành niên đâu. Được rồi, tôi biết anh muốn nói đến chuyện gì. Dựa theo tiêu chuẩn con người mà nói, thì tôi thật là đã thành niên rồi, cũng đã là người vợ hợp pháp của anh. Chính là trong lòng tôi còn chưa chuẩn bị tốt, nghĩ rằng mình còn là một đứa trẻ, anh đã đáp ứng tôi sẽ cho tôi thời gian suy nghĩ, thì không cho phép đổi ý. ”
“Tôi đáp ứng khi nào?” Nguyên Cẩn Trần muốn cười.
Tô Âm Âm lại tỏ ra điêu ngoa nói: “Dù sao anh chính là đã đáp ứng tôi rồi.”
“Được, coi như là tôi đã đáp ứng rồi đi. vậy xin hỏi rốt cuộc khi nào cô mới có thể thành niên?” Nguyên Cẩn Trần không phải là người không có kiên nhẫn để chờ, mà hắn chỉ muốn có một cái thời gian nhất định.
Tô Âm Âm lại mông lung.
Cô chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
Nguyên Cẩn Trần nhìn thấy biểu cảm trên mặt của cô thì liền hiểu, khẳng định là cô cái gì cũng chưa nghĩ tới.
“Cô nếu vẫn chưa nghĩ kĩ……….”
“Tôi đã nghĩ kĩ.” Cô lo lắng Nguyên Cẩn Trần không tin, nên vội vàng nói: “Tôi thề là tôi đã nghĩ kĩ, một năm, anh cho tôi thời gian một năm. chờ đến khi tôi tốt nghiệp, thì sẽ cho anh một đáp án chính xác.”
Cô sợ hãi nhìn hắn thử hỏi: “Được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro