Quân Trưởng Sủng Thê: Tiểu Hồ Ly Ngốc Nghếch Làm Quân Tẩu
Tiểu Hồ Ly Cùng Lão Công Sống Chung Một Nhà
Nhanh Ngưng Yên
2024-09-24 19:53:49
“A a a a a a!”
“Muốn chết!”
Tô Âm Âm ảo não muốn chết, đều do hắn, nếu không phải do hắn nói cô cái gì cũng không có, thì cô cũng sẽ không ở trước mặt những người xa lạ này phạm phải một sai lầm ngu ngốc như thế.
“Không nghĩ tới cô lại gấp gáp không chờ nổi đến như vậy.”
Trên eo đột nhiều nhiều thêm một cánh tay to hữu lực, dọa cho Tô Âm Âm thiếu chút nữa hồn phi phách tán.
Biểu tình cứng đờ hỏi: “Anh, anh rốt cuộc muốn làm cái gì?”
“Đã quên rồi sao? không phải đã nói khi trở về sẽ giúp cô chữa bệnh sao?”
Nguyên Cẩn Trần cúi đầu đột nhiên ngửi thấy hương thơm từ người cô phát ra, không phải mùi nước hoa nồng nặc, mà chỉ là một mùi hương nhàn nhạt làm cho tâm tình sảng khoái, rất phù hợp với thẩm mỹ của hắn.
“Chữa bệnh?”
Tô Âm Âm nghi ngờ hỏi lại.
“Đúng rồi.”
Tiếng nói trầm thấp mê hoặc ở bên tai vang lên, Tô Âm Âm cảm thấy cái đầu của mình có chút không đủ dùng, vừa choáng vãng liền bị hắn ôm vào ngực.
“Này, anh làm cái gì vậy a? Có ai lại chữa bệnh như vậy sao?” Thời điểm Tô Âm Âm ngã trên giường, thì nháy mắt tỉnh táo lại, vội vã bò về phía sau.
Khóe miệng Nguyên Cẩn Trần cong lên, giả bộ bừng tỉnh đại ngộ nói: “Thì ra cô thích loại khẩu vị này sao?”
Tô Âm Âm sắp khóc hỏi, “Khẩu vị cái gì?”
Cô cảm thấy cô và hắn suy nghĩ không cùng một đường.
Lời nói còn chưa dứt, đã bị hắn dùng một tay bắt lấy mắt cá chân cô, dùng sức kéo trở về, thân hình cao lớn liền đè xuống. hơi thở hormone nam tính mạnh mẽ ập vào trước mặt cô, cứ như vậy cường thế mà bao vây lấy cô.
Âm thanh của Tô Âm Âm phát run, khẩn trương nói, “Tôi, tôi cảnh cáo anh, không cần làm xằng làm bậy a!”
Thất ca từng nói, nam nhân nhân loại đều là kẻ lừa đảo, thích nhất là đi lừa những thiếu nữ vị thành niên như cô. Đem người ta ăn sạch sẽ, sau đó lại vứt bỏ.
Tô Âm Âm càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi.
Chẳng lẽ hắn phát hiện chính mình không phải là người, mà là một con cửu vĩ hồ?
“Anh không cần ăn tôi, tôi không phải đường tăng, ăn vào cũng sẽ không trường sinh bất lão. Hơn nữa trên người tôi không, không có thịt, toàn là xương cốt thôi. một chút đều không thể ăn.”
“Phụt.”
Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười trầm thấp dễ nghe.
Sau đó vành tai của cô bị người ta ngậm lấy, Tô Âm Âm sợ tới mức cả người đều run lên, không có cốt khí mà khóc lên thành tiếng.
Nguyên Cẩn Trần ôm lấy thân thể mềm mại nhu nhược như không xương của người dưới thân. nhận thấy thân thể của cô đang run rẩy, lúc này mới phát hiện ra, cô không phải là đang nói giỡn, mà là thật sự sợ hãi.
“Khóc cái gì? tôi cũng không thật sự làm cái gì đối với cô.”
Nguyên Cẩn Trần giúp cô lau nước mắt, đem người ôm lên đùi, ôn nhu mà dỗ cô. Có lẽ giọng nói của hắn quá ôn nhu, làm cho Tô Âm Âm nghĩ đến thất ca, nghĩ đến động hồ ly ở Đồ Sơn, thì trong lòng lại càng thêm ủy khuất.
Một giờ sau, Nguyên Cẩn Trần cúi đầu nhìn tiểu thê tử khóc thút thít từ nảy đến giờ vẫn không có ngừng, đau đầu mà xoa xoa hai đầu lông mày.
“Không được khóc! Nếu còn khóc nữa nữa đem cô ăn luôn!”
Tiếng khóc đột nhiên im bặt.
Nguyên Cẩn Trần hối hận không thôi, sớm biết như vậy hắn làm sao còn nhẫn nại tính tình mà dỗ dành người ta như vậy sao?
“Tôi, tôi không khóc, anh, anh không cần đem tôi, đem tôi ăn luôn. tôi thật sự không thể ăn.” Giọng nói mềm mại kèm theo cả ủy khuất, nói xong là có ý muốn khóc tiếp.
Nguyên Cẩn Trấn tỏ vẻ hung ác mà nhìn chằm chằm cô, cô nỗ lực không cho chính mình khóc thành tiếng, nhưng nước mắt lại không ngừng mà bùm bùm rơi xuống.
Nhìn thấy như vậy thật làm người ta lo lắng.
“Đi tắm rửa, sau đó đi ngủ, cái gì cũng không cần nghĩ đến có biết không?”
Tô Âm Âm không đáp lại, mà chỉ ngoan ngoãn gật đầu.
Nguyên Cẩn Trần thực vừa lòng, hắn đứng dậy đi xả nước tắm, để cho cô tắm rửa. còn thuận tiện rót một ly nước ấm để trên bàn. Không quên dặn cô phải uống hết.
“Cô vừa mới khóc lâu như vậy, nên uống thêm thật nhiều nước để bổ sung.”
“Được.”
Tô Âm Âm thật ngoan, ngoan đến nổi làm Nguyên Cẩn Trần có ảo giác là hắn đang nuôi một bé gái.
“Muốn chết!”
Tô Âm Âm ảo não muốn chết, đều do hắn, nếu không phải do hắn nói cô cái gì cũng không có, thì cô cũng sẽ không ở trước mặt những người xa lạ này phạm phải một sai lầm ngu ngốc như thế.
“Không nghĩ tới cô lại gấp gáp không chờ nổi đến như vậy.”
Trên eo đột nhiều nhiều thêm một cánh tay to hữu lực, dọa cho Tô Âm Âm thiếu chút nữa hồn phi phách tán.
Biểu tình cứng đờ hỏi: “Anh, anh rốt cuộc muốn làm cái gì?”
“Đã quên rồi sao? không phải đã nói khi trở về sẽ giúp cô chữa bệnh sao?”
Nguyên Cẩn Trần cúi đầu đột nhiên ngửi thấy hương thơm từ người cô phát ra, không phải mùi nước hoa nồng nặc, mà chỉ là một mùi hương nhàn nhạt làm cho tâm tình sảng khoái, rất phù hợp với thẩm mỹ của hắn.
“Chữa bệnh?”
Tô Âm Âm nghi ngờ hỏi lại.
“Đúng rồi.”
Tiếng nói trầm thấp mê hoặc ở bên tai vang lên, Tô Âm Âm cảm thấy cái đầu của mình có chút không đủ dùng, vừa choáng vãng liền bị hắn ôm vào ngực.
“Này, anh làm cái gì vậy a? Có ai lại chữa bệnh như vậy sao?” Thời điểm Tô Âm Âm ngã trên giường, thì nháy mắt tỉnh táo lại, vội vã bò về phía sau.
Khóe miệng Nguyên Cẩn Trần cong lên, giả bộ bừng tỉnh đại ngộ nói: “Thì ra cô thích loại khẩu vị này sao?”
Tô Âm Âm sắp khóc hỏi, “Khẩu vị cái gì?”
Cô cảm thấy cô và hắn suy nghĩ không cùng một đường.
Lời nói còn chưa dứt, đã bị hắn dùng một tay bắt lấy mắt cá chân cô, dùng sức kéo trở về, thân hình cao lớn liền đè xuống. hơi thở hormone nam tính mạnh mẽ ập vào trước mặt cô, cứ như vậy cường thế mà bao vây lấy cô.
Âm thanh của Tô Âm Âm phát run, khẩn trương nói, “Tôi, tôi cảnh cáo anh, không cần làm xằng làm bậy a!”
Thất ca từng nói, nam nhân nhân loại đều là kẻ lừa đảo, thích nhất là đi lừa những thiếu nữ vị thành niên như cô. Đem người ta ăn sạch sẽ, sau đó lại vứt bỏ.
Tô Âm Âm càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi.
Chẳng lẽ hắn phát hiện chính mình không phải là người, mà là một con cửu vĩ hồ?
“Anh không cần ăn tôi, tôi không phải đường tăng, ăn vào cũng sẽ không trường sinh bất lão. Hơn nữa trên người tôi không, không có thịt, toàn là xương cốt thôi. một chút đều không thể ăn.”
“Phụt.”
Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười trầm thấp dễ nghe.
Sau đó vành tai của cô bị người ta ngậm lấy, Tô Âm Âm sợ tới mức cả người đều run lên, không có cốt khí mà khóc lên thành tiếng.
Nguyên Cẩn Trần ôm lấy thân thể mềm mại nhu nhược như không xương của người dưới thân. nhận thấy thân thể của cô đang run rẩy, lúc này mới phát hiện ra, cô không phải là đang nói giỡn, mà là thật sự sợ hãi.
“Khóc cái gì? tôi cũng không thật sự làm cái gì đối với cô.”
Nguyên Cẩn Trần giúp cô lau nước mắt, đem người ôm lên đùi, ôn nhu mà dỗ cô. Có lẽ giọng nói của hắn quá ôn nhu, làm cho Tô Âm Âm nghĩ đến thất ca, nghĩ đến động hồ ly ở Đồ Sơn, thì trong lòng lại càng thêm ủy khuất.
Một giờ sau, Nguyên Cẩn Trần cúi đầu nhìn tiểu thê tử khóc thút thít từ nảy đến giờ vẫn không có ngừng, đau đầu mà xoa xoa hai đầu lông mày.
“Không được khóc! Nếu còn khóc nữa nữa đem cô ăn luôn!”
Tiếng khóc đột nhiên im bặt.
Nguyên Cẩn Trần hối hận không thôi, sớm biết như vậy hắn làm sao còn nhẫn nại tính tình mà dỗ dành người ta như vậy sao?
“Tôi, tôi không khóc, anh, anh không cần đem tôi, đem tôi ăn luôn. tôi thật sự không thể ăn.” Giọng nói mềm mại kèm theo cả ủy khuất, nói xong là có ý muốn khóc tiếp.
Nguyên Cẩn Trấn tỏ vẻ hung ác mà nhìn chằm chằm cô, cô nỗ lực không cho chính mình khóc thành tiếng, nhưng nước mắt lại không ngừng mà bùm bùm rơi xuống.
Nhìn thấy như vậy thật làm người ta lo lắng.
“Đi tắm rửa, sau đó đi ngủ, cái gì cũng không cần nghĩ đến có biết không?”
Tô Âm Âm không đáp lại, mà chỉ ngoan ngoãn gật đầu.
Nguyên Cẩn Trần thực vừa lòng, hắn đứng dậy đi xả nước tắm, để cho cô tắm rửa. còn thuận tiện rót một ly nước ấm để trên bàn. Không quên dặn cô phải uống hết.
“Cô vừa mới khóc lâu như vậy, nên uống thêm thật nhiều nước để bổ sung.”
“Được.”
Tô Âm Âm thật ngoan, ngoan đến nổi làm Nguyên Cẩn Trần có ảo giác là hắn đang nuôi một bé gái.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro