Quan Văn Võ Triều Đình Đều Nghe Được Tiếng Lòng Của Ta: Ta Chỉ Hóng Hớt

Vậy Mà Lại Có K...

2025-01-04 04:17:42

Thấy Ngụy Nhất Nặc muốn ra ngoài, Ngụy Thái phó lập tức tiến lên kéo nàng lại.

“Con, con, con muốn đi đâu?”

Bây giờ ai cũng có thể nghe thấy tiếng lòng của Ngụy Nhất Nặc, nha đầu này không có chút đề phòng nào, nếu một mình ra ngoài, e là sẽ xảy ra chuyện.

Ngụy Nhất Nặc khó hiểu nói: “Chỉ… chỉ là đi dạo phố thôi!”

Thật kỳ lạ, nàng chỉ ra ngoài một chút thôi mà, chuyện này đối với nàng mà nói, là chuyện như cơm bữa, bình thường đến không thể bình thường hơn ấy chứ? Sao lại cảm thấy phụ thân của nàng có chút căng thẳng vậy?

Về điểm này, Bắc Triệu vẫn tương đối cởi mở, tuy rằng địa vị của nữ nhân không bằng nam nhân, nhưng ngày thường ra ngoài gì đó, vẫn rất thoải mái, không có nhiều quy củ như vậy.

Ai ngờ Ngụy Thái phó không buông tay: “Con, con, con không thể đi!”

“Tại sao?” Ngụy Nhất Nặc cảm thấy không thể lý giải được, nàng chỉ làm một chức quan Cửu phẩm nho nhỏ thôi mà, sao lại không thể ra ngoài nữa? Cũng không có ai quy định quan viên trên triều ngoài vào chầu ra thì không thể ra ngoài cả!

“Con, con, con đã làm xong hết công việc chưa?” Ngụy Thái phó nghĩ mãi, cuối cùng cũng nghĩ ra được cái cớ này.

Ông cũng đâu thể nói mọi người đều có thể nghe thấy tiếng lòng của nàng chứ?

Ngụy Nhất Nặc hơi ngớ người, nàng chẳng qua chỉ là một quan Cửu phẩm, mỗi ngày vào chầu chỉ là đứng đó câu giờ, ngẩn người, ngủ gật, hóng chuyện, nàng còn có công việc gì chứ?

“Nhưng Hoàng thượng cũng không giao cho con việc gì cả?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nàng nghĩ mãi cũng không nghĩ ra được có việc gì phải làm.

“Không phải Hoàng thượng đã bảo con theo Sử quan Trì học cách ghi chép sao? Con đã học được chưa?”

Ngụy Nhất Nặc gãi đầu: “Hoàng thượng đã nói vậy khi nào, sao con không nhớ?”

【Hệ thống, phụ thân ta làm sao vậy? Sao hôm nay lại có vẻ kỳ lạ?】

Hệ thống: 【Có lẽ là vì cùng làm việc trên triều đình, thấy ngươi nhàn rỗi như vậy, trong lòng ông ấy có chút mất cân bằng.】

Ngụy Nhất Nặc: 【Ừm ừm, có lý! Nhưng có phải phụ thân ta quá nhỏ mọn rồi không, sao lại ghen tị với nữ nhi chứ! Hơn nữa dù ta muốn bận rộn cũng không có việc gì để làm, Sử quan Trì cũng không cho ta giúp đỡ. Hơn nữa, những chuyện khác ta cũng không hiểu.】

Ngụy Thái phó: Ai mất cân bằng chứ?

“Hai người làm sao vậy?”

Đúng lúc Ngụy phu nhân đi tới, nhìn thấy vẻ mặt của hai phụ tử, liền hỏi.

“Mẫu thân, phụ thân nhỏ mọn! Ông ấy không cho con ra ngoài!” Ngụy Nhất Nặc thấy có người chống lưng, liền cầu cứu.

Ngụy Thái phó lén ra hiệu với Ngụy phu nhân, Ngụy phu nhân lập tức hiểu ra.

“Con đợi chút nha, ta nói chuyện với phụ thân con một chút.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nói xong, liền kéo Ngụy Thái phó sang một bên.

“Ta biết ông lo lắng cho sự an toàn của Nặc Nhi, nhưng chúng ta cũng không thể cứ nhốt nó ở nhà, không cho nó ra ngoài được.”

“Nhưng…”

“Không nhưng nhị gì hết, cùng lắm thì, chúng ta phái thêm vài người đi, lén lút bảo vệ nó là được rồi.”

“Haiz, vậy cũng chỉ có thể làm như thế thôi!”

Sau khi hai người bàn bạc xong quay đầu lại, đâu còn thấy bóng dáng Ngụy Nhất Nặc nữa, nàng đã chuồn mất rồi.

“Cái con nha đầu phiền phức này! Mau đuổi theo!”

Ngụy phu nhân đẩy Ngụy Thái phó một cái, bảo ông mau đuổi theo, kẻo Ngụy Nhất Nặc một mình ở ngoài bị người ta đánh cũng không biết.

Còn bà thì vội vàng đi sắp xếp hộ vệ.

Lúc này, tổ hợp “hóng hớt” đã lắc lư đến phố.

Hôm nay trên phố có vẻ vô cùng náo nhiệt, hai bên đường bày bán đủ loại đồ ăn vặt, đồ thủ công mỹ nghệ và các món đồ nhỏ khác.

Nào là thịt heo nướng, gà xào, hạt dẻ rang đường, tiểu long bao, da heo nướng, còn có các loại mứt như ô mai, mứt anh đào, mứt lê, mứt gừng, mứt hồng… Ngụy Nhất Nặc nhìn mà thèm nhỏ dãi!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quan Văn Võ Triều Đình Đều Nghe Được Tiếng Lòng Của Ta: Ta Chỉ Hóng Hớt

Số ký tự: 0