Lão tổ ngốc ngh...
Nhĩ Căn
2024-11-20 20:55:59
Một đêm không có chuyện gì xảy ra. Sáng sớm ngày thứ hai, Hứa Thanh từ khoanh chân mở mắt ra, cúi đầu nhìn một chút túi da bên cạnh mình.
Đây là vật đêm qua Hoàng Nham tặng cho, bên trong có ba kiện tài liệu dị thú.
Hai khối xương cốt hình thoi, một cọng lông vũ.
Phía trên đều có hồng mang lập lòe, hình như đều thuộc về một con vật, khí tức có phần bất phàm, duy chỉ có chỗ đáng tiếc là những vật này không liên quan với phòng thủ, chỉ tăng thêm thuật pháp và tốc độ.
- Không biết nếu bán đi, có thể bán bao nhiêu linh thạch.
- Còn có Bạch Đan của ta, đã sắp tích lũy được 1000 viên...
Hứa Thanh kiểm tra lại một chút tài sản của mình, sau đó rời khỏi Pháp Chu, đi tới cửa hàng bán đồ ăn sáng mỗi ngày hắn đều tới.
Lão bản bán đồ ăn là một nam tử trung niên, không có tu vi gì, là cư dân tầm thường bên trong chủ thành, vẻ mặt chất phác thành thật, vừa trông thấy Hứa Thanh liền nhếch miệng cười một cái.
Lão bản có ấn tượng rất sâu đối với người thiếu niên tuấn lãng của Bộ Hung ti này, trên người đối phương không có bất kỳ sự hung ác của đệ tử Thất Huyết Đồng, vả lại rất lễ phép, vì vậy không cần Hứa Thanh chọn món ăn, lão bản rất nhanh liền đưa lên mấy cái bánh bao và trứng còn bốc hơi nóng, còn đưa tới một bàn thức ăn.
Hứa Thanh nói lời cảm tạ, ngồi ở chỗ kia cầm lấy đôi đũa, chậm rãi bắt đầu ăn, hôm nay hắn đã tạo thành thói quen dùng đũa để gắp đồ ăn, sau khi ăn sạch sẽ, hắn đặt một khối linh tệ trên bàn, lúc này mới đứng dậy đi đến Bộ Hung ti.
Điểm danh trong Bộ Hung ti rất đơn giản, chỉ cần chạm lệnh bài thân phận trên tảng đá ở bên trong đại viện của bộ Huyền là được.
Hứa Thanh quen việc dễ làm, điểm danh xong, mượn phiên trực, ở dưới ánh sáng mặt trời mà đi dạo trên phố.
Trên đường đi gặp một chút đệ tử Bộ Hung ti, phần lớn đều khách khí chào hỏi với hắn, sau một trận đánh với Dạ Cưu, Hứa Thanh đã có được danh khí nhất định ở bên trong Bộ Hung ti.
Giờ phút này ở trước con phố, Hứa Thanh mua mấy quả lê, vừa ăn vừa đi đến phía tiệm thuốc, hắn dự định trước tiên đi bán Bạch Đan, lại đi bán tài liệu hôm qua Hoàng Nham tặng cho, sau đó xem cuối cùng mình còn kém bao nhiêu mới có thể đổi lấy cái xương đầu của con cá voi.
Không lâu sau, một tiệm thuốc hiện lên trong mắt Hứa Thanh, vẫn là cái tiệm mà hắn mua bán thảo dược và đan dược lần trước, bên trong người đến người đi rất là náo nhiệt.
Hứa Thanh coi như là khách quen ở đây, sự xuất hiện của hắn lập tức đã bị chưởng quầy đang bận rộn trông thấy, ánh mắt sáng lên, đi ra quầy hàng cười mở miệng.
- Một đoạn thời gian không thấy ngươi rồi, lần này là mua thảo dược hay là bán đan?
- Bán đan.
Nghe Hứa Thanh nói, chưởng quầy càng nhiệt tình hơn, đối với đan dược Hứa Thanh xuất ra, lão chỉ lướt qua liền rất thống khoái giao ra 20 khối linh thạch.
- Không nhìn một chút?
Hứa Thanh nhìn về phía chưởng quầy.
- Đan dược của ngươi, không cần kiểm tra.
Chưởng quầy cười khoát tay.
Hứa Thanh nhẹ gật đầu, hắn có nắm chắc phẩm chất mỗi một viên đan dược của mình đều là thượng thừa, vì vậy sau khi chắp tay liền rời khỏi cửa hàng.
Mắt thấy Hứa Thanh rời đi, chưởng quầy của tiệm thuốc này vội vàng lấy ra ngọc giản, truyền âm cho lão bản, sau đó gọi tiểu nhị tới, đặt đan dược của Hứa Thanh vào trong hộp, dặn tiểu nhị lập tức đưa đến ngọn núi thứ hai.
Người tiểu nhị rất lanh lợi, biết rõ lão bản rất xem trọng những đan dược này, vì vậy sau khi rời khỏi cửa hàng liền nhanh chóng chạy nhanh, tìm kiếm con đường gần nhất đi đến ngọn núi thứ hai.
Không bao lâu, cái hộp này đã được đưa đến một động phủ trong ngọn núi thứ hai, đặt ở trước mặt một vị thiếu nữ.
Bộ dạng thiếu nữ thoạt nhìn mười sáu mười bảy tuổi, toàn thân mặc đạo bào màu cam nhạt, vẻ mặt thanh đạm xinh đẹp ngồi ở chỗ kia, giơ tay lên cầm ra một viên đan dược từ bên trong hộp, đặt ở trước mắt quan sát.
Dưới ánh mặt trời, da nàng trắng như tuyết, hai mắt giống như có một làn nước ở bên trong, mái tóc đen nhánh được búi theo kiểu công chúa, trên búi tóc có một cây trâm hoa, phía trên buông thỏng tua rua, lộ ra vẻ linh động. Thiếu nữ này, chính là lão bản của tiệm thuốc, cũng là người mà Hứa Thanh gặp ở ngoài tiệp thuốc hôm ấy.
Giờ phút này vừa xem xét, thiếu nữ khẽ di một tiếng, đôi mi thanh tú hơi chớp, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Vậy mà lần này độ tinh khiết còn cao hơn nữa?
Lần trước nàng nghiên cứu đan dược của Hứa Thanh, phát hiện mặc dù chính mình cũng có thể đạt tới, nhưng lại không thể làm được mỗi lần đều như vậy, vì vậy trong đáy lòng không khỏi có một chút háo thắng.
- Đệ tử của ngọn núi thứ bảy có thể luyện được, ta thân là tu sĩ đan đạo, không đạo lý nào lại không thể!
Thiếu nữ vung bàn tay nõn nà lên, những gốc cây dược thảo từ bốn phía bay tới, thần sắc của nàng hiện ra vẻ nghiêm túc, bắt đầu luyện chế.
Đây là vật đêm qua Hoàng Nham tặng cho, bên trong có ba kiện tài liệu dị thú.
Hai khối xương cốt hình thoi, một cọng lông vũ.
Phía trên đều có hồng mang lập lòe, hình như đều thuộc về một con vật, khí tức có phần bất phàm, duy chỉ có chỗ đáng tiếc là những vật này không liên quan với phòng thủ, chỉ tăng thêm thuật pháp và tốc độ.
- Không biết nếu bán đi, có thể bán bao nhiêu linh thạch.
- Còn có Bạch Đan của ta, đã sắp tích lũy được 1000 viên...
Hứa Thanh kiểm tra lại một chút tài sản của mình, sau đó rời khỏi Pháp Chu, đi tới cửa hàng bán đồ ăn sáng mỗi ngày hắn đều tới.
Lão bản bán đồ ăn là một nam tử trung niên, không có tu vi gì, là cư dân tầm thường bên trong chủ thành, vẻ mặt chất phác thành thật, vừa trông thấy Hứa Thanh liền nhếch miệng cười một cái.
Lão bản có ấn tượng rất sâu đối với người thiếu niên tuấn lãng của Bộ Hung ti này, trên người đối phương không có bất kỳ sự hung ác của đệ tử Thất Huyết Đồng, vả lại rất lễ phép, vì vậy không cần Hứa Thanh chọn món ăn, lão bản rất nhanh liền đưa lên mấy cái bánh bao và trứng còn bốc hơi nóng, còn đưa tới một bàn thức ăn.
Hứa Thanh nói lời cảm tạ, ngồi ở chỗ kia cầm lấy đôi đũa, chậm rãi bắt đầu ăn, hôm nay hắn đã tạo thành thói quen dùng đũa để gắp đồ ăn, sau khi ăn sạch sẽ, hắn đặt một khối linh tệ trên bàn, lúc này mới đứng dậy đi đến Bộ Hung ti.
Điểm danh trong Bộ Hung ti rất đơn giản, chỉ cần chạm lệnh bài thân phận trên tảng đá ở bên trong đại viện của bộ Huyền là được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Thanh quen việc dễ làm, điểm danh xong, mượn phiên trực, ở dưới ánh sáng mặt trời mà đi dạo trên phố.
Trên đường đi gặp một chút đệ tử Bộ Hung ti, phần lớn đều khách khí chào hỏi với hắn, sau một trận đánh với Dạ Cưu, Hứa Thanh đã có được danh khí nhất định ở bên trong Bộ Hung ti.
Giờ phút này ở trước con phố, Hứa Thanh mua mấy quả lê, vừa ăn vừa đi đến phía tiệm thuốc, hắn dự định trước tiên đi bán Bạch Đan, lại đi bán tài liệu hôm qua Hoàng Nham tặng cho, sau đó xem cuối cùng mình còn kém bao nhiêu mới có thể đổi lấy cái xương đầu của con cá voi.
Không lâu sau, một tiệm thuốc hiện lên trong mắt Hứa Thanh, vẫn là cái tiệm mà hắn mua bán thảo dược và đan dược lần trước, bên trong người đến người đi rất là náo nhiệt.
Hứa Thanh coi như là khách quen ở đây, sự xuất hiện của hắn lập tức đã bị chưởng quầy đang bận rộn trông thấy, ánh mắt sáng lên, đi ra quầy hàng cười mở miệng.
- Một đoạn thời gian không thấy ngươi rồi, lần này là mua thảo dược hay là bán đan?
- Bán đan.
Nghe Hứa Thanh nói, chưởng quầy càng nhiệt tình hơn, đối với đan dược Hứa Thanh xuất ra, lão chỉ lướt qua liền rất thống khoái giao ra 20 khối linh thạch.
- Không nhìn một chút?
Hứa Thanh nhìn về phía chưởng quầy.
- Đan dược của ngươi, không cần kiểm tra.
Chưởng quầy cười khoát tay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Thanh nhẹ gật đầu, hắn có nắm chắc phẩm chất mỗi một viên đan dược của mình đều là thượng thừa, vì vậy sau khi chắp tay liền rời khỏi cửa hàng.
Mắt thấy Hứa Thanh rời đi, chưởng quầy của tiệm thuốc này vội vàng lấy ra ngọc giản, truyền âm cho lão bản, sau đó gọi tiểu nhị tới, đặt đan dược của Hứa Thanh vào trong hộp, dặn tiểu nhị lập tức đưa đến ngọn núi thứ hai.
Người tiểu nhị rất lanh lợi, biết rõ lão bản rất xem trọng những đan dược này, vì vậy sau khi rời khỏi cửa hàng liền nhanh chóng chạy nhanh, tìm kiếm con đường gần nhất đi đến ngọn núi thứ hai.
Không bao lâu, cái hộp này đã được đưa đến một động phủ trong ngọn núi thứ hai, đặt ở trước mặt một vị thiếu nữ.
Bộ dạng thiếu nữ thoạt nhìn mười sáu mười bảy tuổi, toàn thân mặc đạo bào màu cam nhạt, vẻ mặt thanh đạm xinh đẹp ngồi ở chỗ kia, giơ tay lên cầm ra một viên đan dược từ bên trong hộp, đặt ở trước mắt quan sát.
Dưới ánh mặt trời, da nàng trắng như tuyết, hai mắt giống như có một làn nước ở bên trong, mái tóc đen nhánh được búi theo kiểu công chúa, trên búi tóc có một cây trâm hoa, phía trên buông thỏng tua rua, lộ ra vẻ linh động. Thiếu nữ này, chính là lão bản của tiệm thuốc, cũng là người mà Hứa Thanh gặp ở ngoài tiệp thuốc hôm ấy.
Giờ phút này vừa xem xét, thiếu nữ khẽ di một tiếng, đôi mi thanh tú hơi chớp, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Vậy mà lần này độ tinh khiết còn cao hơn nữa?
Lần trước nàng nghiên cứu đan dược của Hứa Thanh, phát hiện mặc dù chính mình cũng có thể đạt tới, nhưng lại không thể làm được mỗi lần đều như vậy, vì vậy trong đáy lòng không khỏi có một chút háo thắng.
- Đệ tử của ngọn núi thứ bảy có thể luyện được, ta thân là tu sĩ đan đạo, không đạo lý nào lại không thể!
Thiếu nữ vung bàn tay nõn nà lên, những gốc cây dược thảo từ bốn phía bay tới, thần sắc của nàng hiện ra vẻ nghiêm túc, bắt đầu luyện chế.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro