Trương Tam đặt...
Nhĩ Căn
2024-11-23 19:56:34
Một đêm này, đối với đa số người của Thất Huyết Đồng mà nói, hình như cũng không khác gì thường ngày cả, nhưng đối với một nhóm người mà nói, có chút không giống vậy.
Có người trong Pháp Chu cảm khái, hâm mộ người khác bất phàm.
Có người thì phẫn nộ cuồng loạn, thề bầm thây vạn đoạn.
Có người ngồi trên ghế bập bênh, bên cạnh vỏ hạt nhiều như núi.
Có người đắng chát trong khách sạn, tâm thần vô cùng hoảng loạn.
Có đôi khi phán đoán một người có phải đã sáp nhập vào hoàn cảnh hay không, không phải đi nhìn thành tựu người này, cũng không phải nhìn cử chỉ của người này, mà nhìn hắn có thể dẫn dắt nỗi lòng của bao nhiêu người.
Người hâm mộ sự bất phàm chính là đệ tử cảng 79, người cuồng loạn là tu sĩ nhân ngư tộc, vỏ hạt như núi chính là đội trường đội 6, người tâm thần hoảng hốt chính là lão tổ Kim Cương Tông .
Nhưng vô luận như thế nào, lúc ánh sáng sớm tung bay, suy nghĩ trong đêm cũng theo ánh nắng ban mai ngẩng đầu mà chậm rãi biến mất, giống như thi từ trong một đêm long ngư múa suốt đêm không ngủ, với thi từ bên ngoài, mọi người mỏi mệt rời khỏi phòng mình.
Vì vậy, khi ánh sáng của sáng sớm chiếu vào khoang thuyền tàn phá, chiếu vào trên mí mắt Hứa Thanh, nhẹ nhàng gọi hắn dậy, Hứa Thanh mở mắt ra, hòa hợp ánh sáng bên trong mí mắt cùng với ánh sáng bên ngoài.
Trong hai mắt hiện ra dưới ánh mặt trời, ánh mắt lộ ra óng ánh, như mặt trời mới mọc ở phía bên ngoài vậy, mang theo chờ mong đối với tương lai.
- Không biết sáng sớm trên biển có phải sẽ càng thú vị hơn không.
Hứa Thanh nhẹ giọng rù rì, chỗ sâu trong mắt bao hàm vẻ hướng tới, đứng lên. Hôm nay, việc hắn cần phải làm có rất nhiều. Đầu tiên, hắn muốn đi tới Bộ Hung ti một chuyến, vì sắp ra biển nên phải xin nghỉ dài hạn, cái qui trình này ở trong Bộ Hung ti không phức tạp, đệ tử ngọn núi thứ bảy nhiều khi cũng không ở trên bến cảng, đã lấy biển tu hành, tự nhiên không thể thiếu việc ra biển.
Cho nên Hứa Thanh đã đến Bộ Hung ti báo cáo chuẩn bị, sau khi hắn hoàn thành một loạt thủ tục, đã lấy được 40 ngày nghỉ.
Nếu như trở về sớm, thì có thể đi trả phép, nếu như thời gian kéo dài hơn, cũng có thể bổ sung sau.
Làm xong những thứ này, thời gian còn sớm, nhưng bước chân của Hứa Thanh cũng không chậm lại, đi tới cửa hàng của ngọn núi thứ sáu, mặc dù đã trải qua chuyện lúc trước, chắc có lẽ sẽ không tái xuất lại chuyện ngày đó, nhưng Hứa Thanh cũng không thể không phòng, cho nên lúc tìm kiếm cửa hàng cũng đã hao tốn một chút tâm tư.
Nhưng cuối cùng Hứa Thanh vẫn còn có chút do dự, nhìn một gian cửa hàng, đúng lúc đang do dự có nên đi vào hay không, thì bên trong lệnh bài thân phận của hắn vang lên tiếng đội trưởng truyền âm tới.
- Hứa Thanh a, dạo gần đây phải chăng ngươi đã quên mất chuyện gì?
Hứa Thanh khẽ giật mình, suy tư.
- Được rồi, ta nói thẳng là được, Hứa Thanh, 500 linh thạch ngươi thiếu nợ ta kia, lúc nào trả vậy!
Ánh mắt Hứa Thanh ngưng tụ, trả lời một câu.
- 100 linh thạch!
- Được rồi được rồi, ta cũng không so đo nhiều với người như vậy, 300 liền 300 là được rồi, lúc nào ngươi trả cho ta?
Hứa Thanh trầm mặc, từ trên người lấy ra thẻ tre khắc tên địch nhân, xóa hai chữ nghi vấn ở đằng sau chữ đội trưởng đi.
- Tại sao không nói chuyện? Ta nhìn thấy tiểu tử ngươi đã xin nghỉ ở trong ti, không phải là muốn ra biển trốn nợ đấy chứ? Mà thôi mà thôi, ra biển rất nguy hiểm, yêu cầu đối với Pháp Chu rất cao, vì không để cho ngươi chết bên ngoài, dẫn đến 500 linh thạch của ta như nước dội lá khoai, ta nhắc nhở ngươi một chút, nếu muốn luyện Pháp Chu, tìm Trương Tam!
- Trương Tam?
Hứa Thanh có chút nghi ngờ. Nói đến Trương Tam, đội trưởng hình như có hứng thú rất lớn, ở trong ngọc giản truyền âm chỉ điểm cho hắn một cái, còn nói cho Hứa Thanh nên dùng biểu cảm như thế nào, nói như thế nào, sau đó mới kết thúc truyền âm.
Hứa Thanh đứng tại chỗ, trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng mang theo một chút cổ quái cùng kinh ngạc, đã tìm được Trương Tam ở Vận Chuyển ti.
Lúc đi đến Vận Chuyển ti, Trương Tam đang ngồi xổm trên một đống hàng hóa hút tẩu thuốc, như một lão hán mang theo vẻ mặt tối nghĩa, thoải mái hưởng thụ mùi thuốc lá cùng ánh mặt trời, thi thoảng còn gào thét vài tiếng, chỉ huy tạp dịch Vận Chuyển ti làm việc.
Sau khi thấy thân ảnh Hứa Thanh, mí mắt Trương Tam thu liễm, sau khi cẩn thận quan sát, đôi mắt sáng rực lên một chút.
- YAA.A.A.., Hứa sư đệ hôm nay làm sao lại rảnh rỗi đến chỗ của ta vậy.
Hứa Thanh đến gần, nhìn một chút Trương Tam đang ngồi trên đống hàng hóa, thân thể cũng nhảy lên trên đống hàng hóa, nhưng lúc này không đợi hắn bảo trì khoảng cách nhất định, Trương Tam liền nhanh chóng xê dịch ra phía ngoài.
Hứa Thanh liếc mắt nhìn Trương Tam, ngồi chồm hổm xuống. Trương Tam cười tủm tỉm nhìn Hứa Thanh dưới ánh mặt trời, nhất là góc nghiêng bên mặt đủ để khiến cho người khác phái si mê kia, đáy lòng nhịn không được nói mấy câu, nhưng thần sắc cũng không biểu lộ chút nào.
- Vẫn là ngồi cạnh thoải mái hơn chứ.
- Ừ.
Hứa Thanh nhẹ gật đầu.
- Chuyện gì đây?
- Trương sư huynh, ta muốn thăng cấp Pháp Chu.
- Luyện Pháp Chu? Ai nói ngươi đến tìm ta? Đội trưởng của ngươi hả?
Trương Tam sững sờ.
Hứa Thanh không nói chuyện, xuất ra hai quả táo, cho Trương Tam một qủa. Trương Tam theo bản năng tiếp nhận quả táo, vừa cầm ở trong tay y bỗng nhiên liền hối hận, muốn trả lại, nhưng Hứa Thanh không có nhận. Trương Tam cười khổ, trong mắt chậm rãi lộ ra vẻ trầm ngâm, ước lượng quả táo trong tay, sau đó nhìn về phía Hứa Thanh.
Hứa Thanh cũng nghiêng đầu nhìn y.
Sau một lúc lâu, Trương Tam bỗng nhiên nở nụ cười.
- Ngươi đáp ứng ta một chuyện, ta luyện giúp ngươi.
- Mời Trương sư huynh nói.
Hứa Thanh chú ý tới chữ trong lời nói của đối phương, không phải là tìm người giúp hắn luyện, mà đối phương đích thân xuất thủ luyện.
- Về sau khi ngươi nhìn ta, có thể đừng nhìn chằm chằm cổ của ta hay không, hôm này trời rất nóng...
Ta sợ lạnh a.
Trương Tam trừng mắt nhìn về phía Hứa Thanh.
Hứa Thanh suy nghĩ một chút, chuyển ánh mắt, nhìn ánh mắt Trương Tam. Trương Tam vỗ đầu một cái, thở dài.
- Ánh mắt của ngươi luôn khiến ta có cảm giác là lạ, giống như bị ngươi nhìn ở đâu, ở đó sẽ phải bị thương vậy, được rồi được rồi, ngươi có thể thay đổi ánh mắt cũng đã rất khó rồi, ta luyện thuyền giúp ngươi, bất quá ta nói trước, ta luyện Pháp Chu, rất quý a...
Nói xong, Trương Tam nhảy xuống đống hàng hóa, vẫy tay về phía Hứa Thanh.
Hứa Thanh đứng dậy chắp tay đi theo, hai người rất nhanh liền đi tới phía sau Vận Chuyển ti, chỗ đó có một cái nhà kho cực lớn, lúc đẩy cửa lớn của nhà kho ra, vô số tài liệu luyện khí tạo thành tia sáng rực rỡ chiếu ra ngoài.
Hứa Thanh nhìn sững sờ, chú ý tới những tài liệu có chủng loại cùng phẩm chất bất phàm bên trong, nhất là hắn thấy được bảy tám chiếc Pháp Chu bị phá hủy thất linh bát toái, thậm chí xa xa còn có nửa chiếc chiến hạm của Hải Phòng ti đang được lắp ráp...
Cũng có những con thuyền khác đến từ ngoại tộc, thất linh bát lạc tản ra tại bốn phía, tất cả những thứ này khiến cho hắn không khỏi hít vào một hơi, trong thoáng chốc, cảm giác tựa như đã đi tới cửa hàng của ngọn núi thứ sáu vậy.
Vì vậy, Hứa Thanh không khỏi nhìn qua Trương Tam đang đắc ý ở một bên.
Có người trong Pháp Chu cảm khái, hâm mộ người khác bất phàm.
Có người thì phẫn nộ cuồng loạn, thề bầm thây vạn đoạn.
Có người ngồi trên ghế bập bênh, bên cạnh vỏ hạt nhiều như núi.
Có người đắng chát trong khách sạn, tâm thần vô cùng hoảng loạn.
Có đôi khi phán đoán một người có phải đã sáp nhập vào hoàn cảnh hay không, không phải đi nhìn thành tựu người này, cũng không phải nhìn cử chỉ của người này, mà nhìn hắn có thể dẫn dắt nỗi lòng của bao nhiêu người.
Người hâm mộ sự bất phàm chính là đệ tử cảng 79, người cuồng loạn là tu sĩ nhân ngư tộc, vỏ hạt như núi chính là đội trường đội 6, người tâm thần hoảng hốt chính là lão tổ Kim Cương Tông .
Nhưng vô luận như thế nào, lúc ánh sáng sớm tung bay, suy nghĩ trong đêm cũng theo ánh nắng ban mai ngẩng đầu mà chậm rãi biến mất, giống như thi từ trong một đêm long ngư múa suốt đêm không ngủ, với thi từ bên ngoài, mọi người mỏi mệt rời khỏi phòng mình.
Vì vậy, khi ánh sáng của sáng sớm chiếu vào khoang thuyền tàn phá, chiếu vào trên mí mắt Hứa Thanh, nhẹ nhàng gọi hắn dậy, Hứa Thanh mở mắt ra, hòa hợp ánh sáng bên trong mí mắt cùng với ánh sáng bên ngoài.
Trong hai mắt hiện ra dưới ánh mặt trời, ánh mắt lộ ra óng ánh, như mặt trời mới mọc ở phía bên ngoài vậy, mang theo chờ mong đối với tương lai.
- Không biết sáng sớm trên biển có phải sẽ càng thú vị hơn không.
Hứa Thanh nhẹ giọng rù rì, chỗ sâu trong mắt bao hàm vẻ hướng tới, đứng lên. Hôm nay, việc hắn cần phải làm có rất nhiều. Đầu tiên, hắn muốn đi tới Bộ Hung ti một chuyến, vì sắp ra biển nên phải xin nghỉ dài hạn, cái qui trình này ở trong Bộ Hung ti không phức tạp, đệ tử ngọn núi thứ bảy nhiều khi cũng không ở trên bến cảng, đã lấy biển tu hành, tự nhiên không thể thiếu việc ra biển.
Cho nên Hứa Thanh đã đến Bộ Hung ti báo cáo chuẩn bị, sau khi hắn hoàn thành một loạt thủ tục, đã lấy được 40 ngày nghỉ.
Nếu như trở về sớm, thì có thể đi trả phép, nếu như thời gian kéo dài hơn, cũng có thể bổ sung sau.
Làm xong những thứ này, thời gian còn sớm, nhưng bước chân của Hứa Thanh cũng không chậm lại, đi tới cửa hàng của ngọn núi thứ sáu, mặc dù đã trải qua chuyện lúc trước, chắc có lẽ sẽ không tái xuất lại chuyện ngày đó, nhưng Hứa Thanh cũng không thể không phòng, cho nên lúc tìm kiếm cửa hàng cũng đã hao tốn một chút tâm tư.
Nhưng cuối cùng Hứa Thanh vẫn còn có chút do dự, nhìn một gian cửa hàng, đúng lúc đang do dự có nên đi vào hay không, thì bên trong lệnh bài thân phận của hắn vang lên tiếng đội trưởng truyền âm tới.
- Hứa Thanh a, dạo gần đây phải chăng ngươi đã quên mất chuyện gì?
Hứa Thanh khẽ giật mình, suy tư.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Được rồi, ta nói thẳng là được, Hứa Thanh, 500 linh thạch ngươi thiếu nợ ta kia, lúc nào trả vậy!
Ánh mắt Hứa Thanh ngưng tụ, trả lời một câu.
- 100 linh thạch!
- Được rồi được rồi, ta cũng không so đo nhiều với người như vậy, 300 liền 300 là được rồi, lúc nào ngươi trả cho ta?
Hứa Thanh trầm mặc, từ trên người lấy ra thẻ tre khắc tên địch nhân, xóa hai chữ nghi vấn ở đằng sau chữ đội trưởng đi.
- Tại sao không nói chuyện? Ta nhìn thấy tiểu tử ngươi đã xin nghỉ ở trong ti, không phải là muốn ra biển trốn nợ đấy chứ? Mà thôi mà thôi, ra biển rất nguy hiểm, yêu cầu đối với Pháp Chu rất cao, vì không để cho ngươi chết bên ngoài, dẫn đến 500 linh thạch của ta như nước dội lá khoai, ta nhắc nhở ngươi một chút, nếu muốn luyện Pháp Chu, tìm Trương Tam!
- Trương Tam?
Hứa Thanh có chút nghi ngờ. Nói đến Trương Tam, đội trưởng hình như có hứng thú rất lớn, ở trong ngọc giản truyền âm chỉ điểm cho hắn một cái, còn nói cho Hứa Thanh nên dùng biểu cảm như thế nào, nói như thế nào, sau đó mới kết thúc truyền âm.
Hứa Thanh đứng tại chỗ, trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng mang theo một chút cổ quái cùng kinh ngạc, đã tìm được Trương Tam ở Vận Chuyển ti.
Lúc đi đến Vận Chuyển ti, Trương Tam đang ngồi xổm trên một đống hàng hóa hút tẩu thuốc, như một lão hán mang theo vẻ mặt tối nghĩa, thoải mái hưởng thụ mùi thuốc lá cùng ánh mặt trời, thi thoảng còn gào thét vài tiếng, chỉ huy tạp dịch Vận Chuyển ti làm việc.
Sau khi thấy thân ảnh Hứa Thanh, mí mắt Trương Tam thu liễm, sau khi cẩn thận quan sát, đôi mắt sáng rực lên một chút.
- YAA.A.A.., Hứa sư đệ hôm nay làm sao lại rảnh rỗi đến chỗ của ta vậy.
Hứa Thanh đến gần, nhìn một chút Trương Tam đang ngồi trên đống hàng hóa, thân thể cũng nhảy lên trên đống hàng hóa, nhưng lúc này không đợi hắn bảo trì khoảng cách nhất định, Trương Tam liền nhanh chóng xê dịch ra phía ngoài.
Hứa Thanh liếc mắt nhìn Trương Tam, ngồi chồm hổm xuống. Trương Tam cười tủm tỉm nhìn Hứa Thanh dưới ánh mặt trời, nhất là góc nghiêng bên mặt đủ để khiến cho người khác phái si mê kia, đáy lòng nhịn không được nói mấy câu, nhưng thần sắc cũng không biểu lộ chút nào.
- Vẫn là ngồi cạnh thoải mái hơn chứ.
- Ừ.
Hứa Thanh nhẹ gật đầu.
- Chuyện gì đây?
- Trương sư huynh, ta muốn thăng cấp Pháp Chu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Luyện Pháp Chu? Ai nói ngươi đến tìm ta? Đội trưởng của ngươi hả?
Trương Tam sững sờ.
Hứa Thanh không nói chuyện, xuất ra hai quả táo, cho Trương Tam một qủa. Trương Tam theo bản năng tiếp nhận quả táo, vừa cầm ở trong tay y bỗng nhiên liền hối hận, muốn trả lại, nhưng Hứa Thanh không có nhận. Trương Tam cười khổ, trong mắt chậm rãi lộ ra vẻ trầm ngâm, ước lượng quả táo trong tay, sau đó nhìn về phía Hứa Thanh.
Hứa Thanh cũng nghiêng đầu nhìn y.
Sau một lúc lâu, Trương Tam bỗng nhiên nở nụ cười.
- Ngươi đáp ứng ta một chuyện, ta luyện giúp ngươi.
- Mời Trương sư huynh nói.
Hứa Thanh chú ý tới chữ trong lời nói của đối phương, không phải là tìm người giúp hắn luyện, mà đối phương đích thân xuất thủ luyện.
- Về sau khi ngươi nhìn ta, có thể đừng nhìn chằm chằm cổ của ta hay không, hôm này trời rất nóng...
Ta sợ lạnh a.
Trương Tam trừng mắt nhìn về phía Hứa Thanh.
Hứa Thanh suy nghĩ một chút, chuyển ánh mắt, nhìn ánh mắt Trương Tam. Trương Tam vỗ đầu một cái, thở dài.
- Ánh mắt của ngươi luôn khiến ta có cảm giác là lạ, giống như bị ngươi nhìn ở đâu, ở đó sẽ phải bị thương vậy, được rồi được rồi, ngươi có thể thay đổi ánh mắt cũng đã rất khó rồi, ta luyện thuyền giúp ngươi, bất quá ta nói trước, ta luyện Pháp Chu, rất quý a...
Nói xong, Trương Tam nhảy xuống đống hàng hóa, vẫy tay về phía Hứa Thanh.
Hứa Thanh đứng dậy chắp tay đi theo, hai người rất nhanh liền đi tới phía sau Vận Chuyển ti, chỗ đó có một cái nhà kho cực lớn, lúc đẩy cửa lớn của nhà kho ra, vô số tài liệu luyện khí tạo thành tia sáng rực rỡ chiếu ra ngoài.
Hứa Thanh nhìn sững sờ, chú ý tới những tài liệu có chủng loại cùng phẩm chất bất phàm bên trong, nhất là hắn thấy được bảy tám chiếc Pháp Chu bị phá hủy thất linh bát toái, thậm chí xa xa còn có nửa chiếc chiến hạm của Hải Phòng ti đang được lắp ráp...
Cũng có những con thuyền khác đến từ ngoại tộc, thất linh bát lạc tản ra tại bốn phía, tất cả những thứ này khiến cho hắn không khỏi hít vào một hơi, trong thoáng chốc, cảm giác tựa như đã đi tới cửa hàng của ngọn núi thứ sáu vậy.
Vì vậy, Hứa Thanh không khỏi nhìn qua Trương Tam đang đắc ý ở một bên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro