Giá cả vừa phải...
Nhĩ Căn
2024-11-23 19:56:34
Tia sáng bình minh chiếu rọi khắp biển khơi, chiếu sáng hết thảy, cũng chiếu trên thân ảnh đang ngưng trọng của Hứa Thanh. Thật lâu, Hứa Thanh thở phào một hơi, sự tồn tại kinh khủng dưới đáy biển theo hừng đông sáng lên đã hoàn toàn tan biến trong mắt của hắn.
Hứa Thanh không biết sinh vật hình người khổng lồ kia là cái gì, càng không biết cỗ long liễn kia là xa giá của người nào, trên hải chí cũng không thấy đề cập tới, nhưng vừa rồi hắn chỉ là liếc mắt nhìn người khổng lồ kia từ xa xa, liền cảm nhận được chấn nhiếp mãnh liệt, có thể tưởng tượng sức mạnh của tồn tại khổng lồ dưới đáy biển này nhất định cực kỳ kinh khủng.
Mà có thể khiến cho tồn tại cường đại như thế này phải kéo xe, Hứa Thanh khó có thể tưởng tượng được chủ nhân của cỗ long liễn kia đã từng huy hoàng như thế nào.
Cũng may sinh vật hình người khổng lồ này hình như cũng không có ác ý gì, hay là nói, ở trong mắt sinh vật này thì những tồn tại như Hứa Thanh hình như sẽ không khiến nó hình thành ác ý rõ ràng.
- Biển cấm...
Hứa Thanh thì thào, trong mắt lộ ra cảnh giác thật sâu.
Hắn đã biết, vả lại cũng đã tự mình cảm nhận được cái mảnh biển cấm này có vô tận mối nguy hiểm, vì vậy tiếp trong quảng đường di chuyển tiếp theo, hắn càng thêm thận trọng, nghiêm khắc dựa theo hải đồ để di chuyển, không để lộ tuyến lệch một chút nào. Nhoáng một cái lại mấy ngày trôi qua.
Trong mấy ngày này, Hứa Thanh không có gặp người nào, nhưng hắn lại càng ngày càng quen thuộc với biển cấm hơn, cũng gặp phải càng nhiều hải thú hơn, cũng đã từng mấy lần ra tay.
Mỗi một lần ra tay, hắn cũng đều lấy được một chút tài liệu của sinh vật trong biển cấm, cái này thì long kình biển cấm của hắn lập được công lao lớn nhất, mà ra tay nhiều lần cũng khiến cho Hứa Thanh càng ngày càng thành thạo cách chiến đấu trên đại dương bao la hơn.
Về phần tồn tại khủng bố như sinh vật hình người khổng lồ, Hứa Thanh lại chưa bao giờ gặp lại.
Cho đến ngày hôm nay, ánh mặt trời buổi trưa cực nóng, gió biển mang theo nhiệt độ cực cao, Hứa Thanh kết thúc tu hành, mở hai mắt ra, xuyên thấu qua lớp phòng hộ nhìn về phương xa, khẽ nhíu mày. Mục đích của hắn là đi về phía quần đảo Tây San, mà đảo Hải Tích ở ngay phía sau quần đảo này, căn cứ hải đồ chỉ dẫn, hắn còn cần bảy ngày nữa là có thể đi tới.
Về phần khu vực lúc này của hắn, nơi đây nguyên bản là lộ tuyến đi đến quần đảo Tây San trong ghi chép của hải đồ, và cũng là một cái lộ tuyến tương đối an toàn, nhưng giờ phút này đi tới gần, Hứa Thanh có chút nghi ngờ.
Hải vực phía trước mặt hắn có rất nhiều dây leo lan tràn ra trên mặt biển, càng xa thì dây leo càng nhiều, vị trí cuối cùng hình như còn có một vài con thuyền bị nhốt.
Nhưng cách quá xa, hắn không nhìn rõ.
Về phần sát mép cái hải vực này, số lượng dây leo lại giảm thiểu tương đối.
Hình như lúc trước chúng nó bị cái gì đó thu hút mới vươn ra từ dưới đáy biển, nhưng giờ phút này lại đang từ từ co rút lại, dường như không dùng được quá lâu, sẽ lại chìm xuống.
Nhưng giờ con thuyền của Hứa Thanh đến, khiến cho những thứ dây leo đang chậm rãi trầm xuống dường như lại tìm được mục tiêu mới, dùng mắt thường cũng có thể thấy được bọn nó đang nhanh chóng tiến về phía con thuyền của Hứa Thanh.
Tất cả mọi thứ khiến cho Hứa Thanh đề cao cảnh giác, hắn đứng trên mũi tàu bấm niệm pháp quyết, điều khiển Pháp Chu bắt đầu rút lui, định tránh đi những cái dây leo đang tiến gần kia.
Nhưng tốc độ của dây leo rất nhanh, chúng nó không quan tâm là Hứa Thanh có xâm nhập hay không, và cũng không quan tâm Hứa Thanh không hề lãng phí thời gian tránh đi hay không, có mấy cái vẫn đang lan tràn tới gần, quấn quanh theo thân thuyền đến.
Màu sắc của những sợi dây leo này đen nhánh, kích thước như cánh tay, phía trên mọc ra từng đám gai sắc nhọn, thoạt nhìn rất dữ tợn, mà kinh người nhất chính là những thứ gai sắc này có ẩn chứa một loại hấp lực nào đó, khi chúng nó quấn quanh, lại khiến cho tiêu hao của Pháp Chu ngay lập tức tăng lên.
Cũng may số lượng dây leo không nhiều lắm, giờ phút này mặc dù chúng quấn quanh nhưng cũng không cách nào ảnh hưởng tới tốc độ Pháp Chu, nhưng Hứa Thanh vẫn rõ ràng phát giác được loại tiêu hao này ở trình độ nào đó càng giống như là linh năng đang bị hút đi.
Hàn mang trong mắt Hứa Thanh lóe lên, tay phải vung lên, con dao găm xuất hiện, thân thể nháy mắt nhảy lên, ánh sáng lạnh lóng lánh lóe ra, những cái dây leo kia nhao nhao bị cắt đứt, phối hợp với động lực lôi kéo của Pháp Chu, dần dần thoát ly khỏi phiến hải vực này.
Cho đến khi rời xa, Hứa Thanh nhìn một chút hải vực phía xa xa, lại cúi đầu chú ý đến trên sàn. Chỗ đó có mấy cái dây leo bị hắn trảm đoạn, vặn vẹo giống như rắn biển vậy, ở trên vết cắt chảy ra chất lỏng lục sắc, mang theo sự ăn mòn mãnh liệt, từng giọt một rơi trên thuyền, phát ra thanh âm xì xì.
Nhìn qua những thứ này, sắc mặt Hứa Thanh có chút khó coi, vừa rồi khi cắt những cái này, hắn cảm giác được những sợi dây leo này cực kỳ bền dẻo, lấy lực lượng nhục thể của hắn cũng cần dùng toàn lực mới có thể cắt.
Giờ phút này, sau khi trầm ngâm một lúc, Hứa Thanh bỗng nhiên dùng tay phải bấm niệm pháp quyết, đường vân trận pháp lập tức lập lòe dưới chân, lộ ra hạch tâm trận tụ linh.
Ánh mắt Hứa Thanh quét tới, phát hiện phía trên linh thạch có ba khối đã xuất hiện vẻ ảm đạm, tựa như thoáng cái bị rút sạch.
- Quả nhiên là hấp thu linh năng.
Hứa Thanh có chút đau lòng. Dây leo được ghi lại trên hải chí có trên trăm loại, vả lại phần lớn bộ dáng giống nhau, cho nên Hứa Thanh rất khó phán đoán chuẩn xác ngay được.
Nhất là cái hải vực này, vô luận là hải đồ của tông môn hay là hải đồ hắn thu được từ chỗ thiếu niên nhân ngư, đều không đánh dấu có dây leo.
- Lúc đầu vốn không có, như vậy hẳn là dây leo có thể tự di chuyển, loại dây leo này lại có thể hút linh năng, vậy chỉ có Phệ Linh Đằng.
Hứa Thanh nhớ lại nội dung bên trong hải chí, nhíu mày nói nhỏ.
- Phệ Linh Đằng, thích linh năng, pháp thuật không thể gây thương tích lên nó, chỉ có thể dùng man lực để cắt đứt.
Có thể hút lực lượng của Pháp Chu và linh năng của bản thân tu sĩ, nếu như bị nó quấn quanh thì tử trạng cực kỳ thê thảm, vật này rất mẫn cảm đối với dị chất, chỗ nó đi lại trên biển cấm thường là chỗ dị chất tương đối thưa thớt.
Hứa Thanh trầm ngâm, ngẩng đầu ngóng về nơi xa xăm. Nơi này là đường gần đây nhất đi đến quần đảo Tây San, nếu lách qua thì sẽ tốn thêm rất nhiều thời gian.
Nhất là hắn không biết phạm vi cụ thể của cái mảnh dây leo này nữa, mà dựa theo miêu tả trên hải chí, thì nơi mà có Phệ Linh Đặng xuất hiện, chúng nó thường thường sẽ tạo thành đàn trôi nổi chung quanh, phạm vi cực kỳ bao la.
- Đi đường vòng cần quá nhiều thời gian, không phải vạn bất đắc dĩ không thể làm, mà đám Phệ Linh Đằng này cũng không phải không thể hóa giải.
Hứa Thanh suy nghĩ một chút, ánh mắt nheo lại, tay phải sờ trên túi trữ vật, trong nháy mắt tiếp theo trên tay xuất hiện một viên đan dược màu đen.
Hứa Thanh không biết sinh vật hình người khổng lồ kia là cái gì, càng không biết cỗ long liễn kia là xa giá của người nào, trên hải chí cũng không thấy đề cập tới, nhưng vừa rồi hắn chỉ là liếc mắt nhìn người khổng lồ kia từ xa xa, liền cảm nhận được chấn nhiếp mãnh liệt, có thể tưởng tượng sức mạnh của tồn tại khổng lồ dưới đáy biển này nhất định cực kỳ kinh khủng.
Mà có thể khiến cho tồn tại cường đại như thế này phải kéo xe, Hứa Thanh khó có thể tưởng tượng được chủ nhân của cỗ long liễn kia đã từng huy hoàng như thế nào.
Cũng may sinh vật hình người khổng lồ này hình như cũng không có ác ý gì, hay là nói, ở trong mắt sinh vật này thì những tồn tại như Hứa Thanh hình như sẽ không khiến nó hình thành ác ý rõ ràng.
- Biển cấm...
Hứa Thanh thì thào, trong mắt lộ ra cảnh giác thật sâu.
Hắn đã biết, vả lại cũng đã tự mình cảm nhận được cái mảnh biển cấm này có vô tận mối nguy hiểm, vì vậy tiếp trong quảng đường di chuyển tiếp theo, hắn càng thêm thận trọng, nghiêm khắc dựa theo hải đồ để di chuyển, không để lộ tuyến lệch một chút nào. Nhoáng một cái lại mấy ngày trôi qua.
Trong mấy ngày này, Hứa Thanh không có gặp người nào, nhưng hắn lại càng ngày càng quen thuộc với biển cấm hơn, cũng gặp phải càng nhiều hải thú hơn, cũng đã từng mấy lần ra tay.
Mỗi một lần ra tay, hắn cũng đều lấy được một chút tài liệu của sinh vật trong biển cấm, cái này thì long kình biển cấm của hắn lập được công lao lớn nhất, mà ra tay nhiều lần cũng khiến cho Hứa Thanh càng ngày càng thành thạo cách chiến đấu trên đại dương bao la hơn.
Về phần tồn tại khủng bố như sinh vật hình người khổng lồ, Hứa Thanh lại chưa bao giờ gặp lại.
Cho đến ngày hôm nay, ánh mặt trời buổi trưa cực nóng, gió biển mang theo nhiệt độ cực cao, Hứa Thanh kết thúc tu hành, mở hai mắt ra, xuyên thấu qua lớp phòng hộ nhìn về phương xa, khẽ nhíu mày. Mục đích của hắn là đi về phía quần đảo Tây San, mà đảo Hải Tích ở ngay phía sau quần đảo này, căn cứ hải đồ chỉ dẫn, hắn còn cần bảy ngày nữa là có thể đi tới.
Về phần khu vực lúc này của hắn, nơi đây nguyên bản là lộ tuyến đi đến quần đảo Tây San trong ghi chép của hải đồ, và cũng là một cái lộ tuyến tương đối an toàn, nhưng giờ phút này đi tới gần, Hứa Thanh có chút nghi ngờ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hải vực phía trước mặt hắn có rất nhiều dây leo lan tràn ra trên mặt biển, càng xa thì dây leo càng nhiều, vị trí cuối cùng hình như còn có một vài con thuyền bị nhốt.
Nhưng cách quá xa, hắn không nhìn rõ.
Về phần sát mép cái hải vực này, số lượng dây leo lại giảm thiểu tương đối.
Hình như lúc trước chúng nó bị cái gì đó thu hút mới vươn ra từ dưới đáy biển, nhưng giờ phút này lại đang từ từ co rút lại, dường như không dùng được quá lâu, sẽ lại chìm xuống.
Nhưng giờ con thuyền của Hứa Thanh đến, khiến cho những thứ dây leo đang chậm rãi trầm xuống dường như lại tìm được mục tiêu mới, dùng mắt thường cũng có thể thấy được bọn nó đang nhanh chóng tiến về phía con thuyền của Hứa Thanh.
Tất cả mọi thứ khiến cho Hứa Thanh đề cao cảnh giác, hắn đứng trên mũi tàu bấm niệm pháp quyết, điều khiển Pháp Chu bắt đầu rút lui, định tránh đi những cái dây leo đang tiến gần kia.
Nhưng tốc độ của dây leo rất nhanh, chúng nó không quan tâm là Hứa Thanh có xâm nhập hay không, và cũng không quan tâm Hứa Thanh không hề lãng phí thời gian tránh đi hay không, có mấy cái vẫn đang lan tràn tới gần, quấn quanh theo thân thuyền đến.
Màu sắc của những sợi dây leo này đen nhánh, kích thước như cánh tay, phía trên mọc ra từng đám gai sắc nhọn, thoạt nhìn rất dữ tợn, mà kinh người nhất chính là những thứ gai sắc này có ẩn chứa một loại hấp lực nào đó, khi chúng nó quấn quanh, lại khiến cho tiêu hao của Pháp Chu ngay lập tức tăng lên.
Cũng may số lượng dây leo không nhiều lắm, giờ phút này mặc dù chúng quấn quanh nhưng cũng không cách nào ảnh hưởng tới tốc độ Pháp Chu, nhưng Hứa Thanh vẫn rõ ràng phát giác được loại tiêu hao này ở trình độ nào đó càng giống như là linh năng đang bị hút đi.
Hàn mang trong mắt Hứa Thanh lóe lên, tay phải vung lên, con dao găm xuất hiện, thân thể nháy mắt nhảy lên, ánh sáng lạnh lóng lánh lóe ra, những cái dây leo kia nhao nhao bị cắt đứt, phối hợp với động lực lôi kéo của Pháp Chu, dần dần thoát ly khỏi phiến hải vực này.
Cho đến khi rời xa, Hứa Thanh nhìn một chút hải vực phía xa xa, lại cúi đầu chú ý đến trên sàn. Chỗ đó có mấy cái dây leo bị hắn trảm đoạn, vặn vẹo giống như rắn biển vậy, ở trên vết cắt chảy ra chất lỏng lục sắc, mang theo sự ăn mòn mãnh liệt, từng giọt một rơi trên thuyền, phát ra thanh âm xì xì.
Nhìn qua những thứ này, sắc mặt Hứa Thanh có chút khó coi, vừa rồi khi cắt những cái này, hắn cảm giác được những sợi dây leo này cực kỳ bền dẻo, lấy lực lượng nhục thể của hắn cũng cần dùng toàn lực mới có thể cắt.
Giờ phút này, sau khi trầm ngâm một lúc, Hứa Thanh bỗng nhiên dùng tay phải bấm niệm pháp quyết, đường vân trận pháp lập tức lập lòe dưới chân, lộ ra hạch tâm trận tụ linh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh mắt Hứa Thanh quét tới, phát hiện phía trên linh thạch có ba khối đã xuất hiện vẻ ảm đạm, tựa như thoáng cái bị rút sạch.
- Quả nhiên là hấp thu linh năng.
Hứa Thanh có chút đau lòng. Dây leo được ghi lại trên hải chí có trên trăm loại, vả lại phần lớn bộ dáng giống nhau, cho nên Hứa Thanh rất khó phán đoán chuẩn xác ngay được.
Nhất là cái hải vực này, vô luận là hải đồ của tông môn hay là hải đồ hắn thu được từ chỗ thiếu niên nhân ngư, đều không đánh dấu có dây leo.
- Lúc đầu vốn không có, như vậy hẳn là dây leo có thể tự di chuyển, loại dây leo này lại có thể hút linh năng, vậy chỉ có Phệ Linh Đằng.
Hứa Thanh nhớ lại nội dung bên trong hải chí, nhíu mày nói nhỏ.
- Phệ Linh Đằng, thích linh năng, pháp thuật không thể gây thương tích lên nó, chỉ có thể dùng man lực để cắt đứt.
Có thể hút lực lượng của Pháp Chu và linh năng của bản thân tu sĩ, nếu như bị nó quấn quanh thì tử trạng cực kỳ thê thảm, vật này rất mẫn cảm đối với dị chất, chỗ nó đi lại trên biển cấm thường là chỗ dị chất tương đối thưa thớt.
Hứa Thanh trầm ngâm, ngẩng đầu ngóng về nơi xa xăm. Nơi này là đường gần đây nhất đi đến quần đảo Tây San, nếu lách qua thì sẽ tốn thêm rất nhiều thời gian.
Nhất là hắn không biết phạm vi cụ thể của cái mảnh dây leo này nữa, mà dựa theo miêu tả trên hải chí, thì nơi mà có Phệ Linh Đặng xuất hiện, chúng nó thường thường sẽ tạo thành đàn trôi nổi chung quanh, phạm vi cực kỳ bao la.
- Đi đường vòng cần quá nhiều thời gian, không phải vạn bất đắc dĩ không thể làm, mà đám Phệ Linh Đằng này cũng không phải không thể hóa giải.
Hứa Thanh suy nghĩ một chút, ánh mắt nheo lại, tay phải sờ trên túi trữ vật, trong nháy mắt tiếp theo trên tay xuất hiện một viên đan dược màu đen.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro