Đi trên Hồng Ng...
Nhĩ Căn
2024-11-12 10:04:29
Hôm nay website có bảo trì và nâng cấp server, sau đó tùy chỉnh lại một số chỗ, tại hạ lu bu bận việc cả ngày. Nên hôm nay chỉ dịch được nhiêu đây, ngày mai bù sớm cho mọi người nhé!
Giờ phút này đã là buổi trưa, mặc dù mùa đông đã đến, nhưng do vị trí địa lý của Thất Huyết Đồng khiến cho mùa đông nơi đây phần lớn là mùa đông không lạnh, ánh mặt trời vào lúc này vẫn rất chói chang, cũng hơi hơi lóa mắt.
Vì vậy, ở bên dưới ánh nắng mặt trời, thân ảnh Hứa Thanh bỗng biến mất ở một góc nhỏ trong phố, lúc hắn hiện ra lần nữa từ một chỗ khác, bộ dáng của hắn đã cải biến, không còn là hình dáng thanh tú tuấn mỹ, mà đã biến thành một thanh niên mặt ngựa có sắc mặt vàng như nến, đạo bào trên người cũng bị đổi thành trường sam tầm thường.
Thấn động tu vi trên người cũng đã có chỗ cải biến, không còn là Ngưng Khí tầng chín, mà là bộ dáng Ngưng Khí tầng ba.
Hắn biết rõ thế giới bên ngoài, phần lớn Ngưng Khí tầng chín là những nhân vật có thân phận, rất dễ làm cho người khác chú ý.
Chỉ có loại trình độ Ngưng Khí tầng ba như thập hoang giả này, mới vừa có sự uy hiếp nhất định, đồng thời cũng không để cho người ta chú ý tới. Cảm thụ một chút lực lượng biến ảo của phù bảo, nội tâm Hứa Thanh cảnh giác xung quanh, nhưng trên mặt lại không có cảm xúc mà đi về phía truyền tống trận.
Hắn cũng không sử dụng lệnh bài thân phận để trả phí, mà nộp linh thạch, thời gian không lâu sau Hứa Thanh đã đứng bên trong truyền tống trận, đề phòng xem xét bốn phía, theo tia sáng trong trận pháp lập lòe, thân ảnh hắn bị biển ánh sáng bao phủ, biến mất không thấy gì nữa.
Phía đông Nam Hoàng Châu, nơi đã từng là sơn môn Kim Cương tông, cách ít nhất mấy vạn dặm bên ngoài có một mảnh khu vực hoang vắng.
Bởi vì khu hoang dã này có một loại cây cỏ màu đỏ sinh trưởng, cho nên được gọi là Hồng Nguyên.
Từ xa nhìn lại, toàn bộ đại địa giống như bị máu tươi nhuộm đỏ, nhìn thấy mà giật mình, đồng thời trong đó còn tràn ngập dị chất, so với những nơi hoang dã khác ở Nam Hoàng Châu thì nồng đậm hơn một chút, vì vậy hung thú ở nơi đây cũng càng hung mãnh hơn.
Trong hoàn cảnh tương đối ác liệt của nơi này, tự nhiên cũng sẽ không có nhiều thành trì lắm, thường thường mấy trăm dặm mới có khả năng trông thấy một cái, vả lại kiến trúc và phong cách phần lớn đều có bộ dáng thô ráp nguyên thủy, mà đa số những xóm nghèo ở trong đó cũng là do thập hoang giả tạo thành.
Vô luận là hình dạng mặt đất hay là số lượng nhân khẩu ở vùng đất Hồng Nguyên này đều có phần ác liệt và khắc nghiệt, cho nên các gia tộc trên Tử Thổ chướng mắt, Thất Huyết Đồng cũng càng không để vào trong lòng, chỉ có Ly Đồ Giáo bởi vì nguyên nhân giáo lí, nên bọn họ càng ưa thích phát triển giáo đồ ở trong dạng khu vực ác liệt như thế này.
Vì vậy, Hồng Nguyên đã trở thành phạm vi thế lực của Ly Đồ Giáo.
Giờ phút này ở biên giới của Hồng Nguyên, trung tâm một chỗ thành trì đơn sơ, truyền tống trận duy nhất được Tử Thổ và Thất Huyết Đồng liên hợp bố trí ở Hồng Nguyên, phát ra tia sáng lập lòe.
Thân ảnh một người tu sĩ trung niên mặc trường sam màu đen, sắc mặt vàng như nến hiện ra ở bên trong truyền tống trận.
Bộ dạng này chính là Hứa Thanh đã mượn nhờ phù bảo dịch dung biến ảo thành. Mới vừa đến nơi này, không đợi hắn đi ra khỏi truyền tống trận, một mùi hư thối và tanh tưởi liền theo gió từ bốn phía ập đến, nếu như đổi thành người không trải qua quá nhiều khó khăn, khi vừa đến gặp phải cái mùi vị này sẽ có chút không khỏe, thậm chí ói ngay.
Nhưng đối với Hứa Thanh mà nói, những thứ này đều từng là mùi bình thường của chỗ hắn từng ở, chỉ là cái mùi hôi ở nơi này càng nồng hơn một chút mà thôi.
Thần sắc Hứa Thanh bình tĩnh, dưới ánh mắt lạnh lùng của mấy tên thị vệ lười nhác ở bốn phía, cất bước đi ra khỏi truyền tống trận.
Ánh mắt hắn đảo qua thành trì phía trước, toàn bộ kiến trúc nơi này đều là màu xám đen, rất nhiều chỗ bị sứt mẻ, mặt đất đầy các loại đồ bỏ đi, phân và nước tiểu chiếm đa số.
Người trong thành rất ít tụ thành nhóm, phần lớn đều rất cảnh giác, cũng vô cùng bài xích việc trao đổi qua lại với nhau.
Vả lại có rất ít nữ tử, coi như là có cũng đều là người có vẻ mặt hung hăng, đồng thời ở một chút nơi hẻo lánh của thành trì cũng có vài đứa trẻ ẩn nấp, trong mắt từng đứa đều không có sự ngây thơ, nếu có cũng đều là tử khí cùng với sự lạnh lùng. Thi thoảng còn có tiếng thét lên và tiếng mắng tức giận truyền ra từ bên trong thành trì.
- Rất giống doanh địa thập hoang giả.
Ánh mắt Hứa Thanh đảo qua bốn phía, bình tĩnh đi thẳng về phía trước.
Trên đường đi, Hứa Thanh không thèm để ý đến từng đạo ánh mắt dò xét mình, chưa từng dừng lại lâu ở bên trong tòa thành trì này, sau khi ra khỏi thành thì tốc độ thân thể của hắn bỗng nhiên bộc phát, gào thét lao về phía hoang dã. Chỗ Kim Cương tông chuyển đến chính là ở trên Hồng Nguyên, chỉ là vị trí chỗ đó còn cách một đoạn với tòa thành trì mà Hứa Thanh vừa truyền tống đến.
Khi tới đây Hứa Thanh thì đã xem lại địa đồ của Bộ Hung ti, bây giờ cũng đã khóa chặt trong lòng một cái phương hướng, chạy thật nhanh bên trên hoang dã.
Tốc độ của hắn rất nhanh, trước mặt truyền đến gió thổi mang theo cái rét lạnh thấu xương, mơ hồ còn có một chút bông tuyết xen lẫn ở bên trong, thậm chí ở trên một sườn núi nhỏ ở xa xa, còn ngẫu nhiên thấy một mảnh tuyết trắng mỏng manh bao phủ.
Đối với đệ tử Thất Huyết Đồng có mùa đông không lạnh mà nói, nơi này đã đạt đến mức rất rét lạnh.
Loại rét lạnh này đã làm thức tỉnh lại rất nhiều ký ức đã từng ở trong đầu Hứa Thanh, nhất là ở trên đường đi tới, hắn còn chứng kiến rất nhiều xương hung thú và xương người.
- Loạn thế.
Ánh mắt Hứa Thanh bình tĩnh, tốc độ lại nhanh hơn.
Cứ như vậy, thời gian trôi qua cho đến đêm khuya, lúc này gió càng lớn và tuyết cũng dần lộ ra vẻ ác liệt hơn nhiều, Hứa Thanh cũng đã rời thành trì được đoạn khá xa, đã hoàn toàn đi vào bên trong Hồng Nguyên, bỗng nhiên bước chân hắn dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía xa xa. Gió từ nơi ấy thổi tới, mang theo một nụ cười ác độc và chút mùi máu tanh. Mơ hồ có thể thấy được trong gió tuyết xa xa, trên đất có đầy thi thể, bên trong có dân nghèo, có thị vệ, còn có hàng hóa rải rác bốn phía và xe ngựa vỡ vụn.
Cái này hiển nhiên là một đoàn xe muốn đi tới thành trì phía trước.
Nhưng mà giờ khắc này bên cạnh những thi thể, còn có hơn mười người vong mệnh (liều mạng, không màng sống chết) có quần áo rách nát, tóc tai bù xù và thần sắc dữ tợn, trong mắt lộ ra vẻ hung tàn khát máu, phần lớn trên người bọn họ chấn động ra khí tức Ngưng Khí tầng hai tầng ba.
Trong đám bọn họ có người đang bổ thêm một đao, lại có người đang tìm kiếm vật phẩm, có người thì kéo thi thể về phía xa xa, còn có mấy người còn nằm ở trên mấy cỗ thi thể nữ nhân trần trụi, phát tiết thú tính của bản thân. Chỗ xa hơn mơ hồ có ánh lửa, giống như đang sinh hoạt nấu cơm, có cả một chút khí nóng theo gió bay ra bên ngoài.
Hiển nhiên, đội xe đó đã gặp một đám người vong mệnh ở chỗ này, toàn bộ đội xe đã táng thân chết thảm ở nơi đây.
Hứa Thanh đến, lập tức liền đưa tới những tên liều mạng ở nơi đây cảnh giác, giờ phút này tất cả nhao nhao ngẩng đầu, toàn bộ mang theo vẻ hung hăng ngóng nhìn Hứa Thanh.
Sau khi phát giác được tu vi trên người Hứa Thanh chỉ là Ngưng Khí tầng ba, từng tên vong mệnh đều cười rộ lên dữ tợn, bộc phát vẻ hung hăng, không nói một lời nào mà lao thẳng đến phía Hứa Thanh.
Bọn họ cho rằng Hứa Thanh, cũng có thể biến thành con mồi của bọn họ.
Hứa Thanh lạnh lùng nhìn những tên vong mệnh đang vọt tới, đối với hắn mà nói, sự giết chóc trước mắt này, hắn đã nhìn thấy rất nhiều từ khi còn nhỏ.
Mà sau khi trải qua một quãng thời gian ở doanh địa của thập hoang giả, hắn cũng biết cái gì gọi là đoàn xe hoang dã, bản thân người có can đảm hành tẩu bên trong hoang dã, cũng ít có ai là người lương thiện, khi gặp phải người nhỏ yếu hơn mình, trên thực tế phần lớn đều có thể tùy thời hóa thân thành đám người giết chóc cướp đoạt đối phương.
Loạn thế chính là như vậy, cho nên giết người hoặc bị người giết, thật ra đều là việc bình thường, hắn cũng không có nhiều đồng cảm như vậy, cũng không có tâm đi điều tra xem ai thiện ai ác.
Nhưng... Nếu như những người này muốn ra tay với hắn, như vậy thì không giống nữa.
Giờ phút này đã là buổi trưa, mặc dù mùa đông đã đến, nhưng do vị trí địa lý của Thất Huyết Đồng khiến cho mùa đông nơi đây phần lớn là mùa đông không lạnh, ánh mặt trời vào lúc này vẫn rất chói chang, cũng hơi hơi lóa mắt.
Vì vậy, ở bên dưới ánh nắng mặt trời, thân ảnh Hứa Thanh bỗng biến mất ở một góc nhỏ trong phố, lúc hắn hiện ra lần nữa từ một chỗ khác, bộ dáng của hắn đã cải biến, không còn là hình dáng thanh tú tuấn mỹ, mà đã biến thành một thanh niên mặt ngựa có sắc mặt vàng như nến, đạo bào trên người cũng bị đổi thành trường sam tầm thường.
Thấn động tu vi trên người cũng đã có chỗ cải biến, không còn là Ngưng Khí tầng chín, mà là bộ dáng Ngưng Khí tầng ba.
Hắn biết rõ thế giới bên ngoài, phần lớn Ngưng Khí tầng chín là những nhân vật có thân phận, rất dễ làm cho người khác chú ý.
Chỉ có loại trình độ Ngưng Khí tầng ba như thập hoang giả này, mới vừa có sự uy hiếp nhất định, đồng thời cũng không để cho người ta chú ý tới. Cảm thụ một chút lực lượng biến ảo của phù bảo, nội tâm Hứa Thanh cảnh giác xung quanh, nhưng trên mặt lại không có cảm xúc mà đi về phía truyền tống trận.
Hắn cũng không sử dụng lệnh bài thân phận để trả phí, mà nộp linh thạch, thời gian không lâu sau Hứa Thanh đã đứng bên trong truyền tống trận, đề phòng xem xét bốn phía, theo tia sáng trong trận pháp lập lòe, thân ảnh hắn bị biển ánh sáng bao phủ, biến mất không thấy gì nữa.
Phía đông Nam Hoàng Châu, nơi đã từng là sơn môn Kim Cương tông, cách ít nhất mấy vạn dặm bên ngoài có một mảnh khu vực hoang vắng.
Bởi vì khu hoang dã này có một loại cây cỏ màu đỏ sinh trưởng, cho nên được gọi là Hồng Nguyên.
Từ xa nhìn lại, toàn bộ đại địa giống như bị máu tươi nhuộm đỏ, nhìn thấy mà giật mình, đồng thời trong đó còn tràn ngập dị chất, so với những nơi hoang dã khác ở Nam Hoàng Châu thì nồng đậm hơn một chút, vì vậy hung thú ở nơi đây cũng càng hung mãnh hơn.
Trong hoàn cảnh tương đối ác liệt của nơi này, tự nhiên cũng sẽ không có nhiều thành trì lắm, thường thường mấy trăm dặm mới có khả năng trông thấy một cái, vả lại kiến trúc và phong cách phần lớn đều có bộ dáng thô ráp nguyên thủy, mà đa số những xóm nghèo ở trong đó cũng là do thập hoang giả tạo thành.
Vô luận là hình dạng mặt đất hay là số lượng nhân khẩu ở vùng đất Hồng Nguyên này đều có phần ác liệt và khắc nghiệt, cho nên các gia tộc trên Tử Thổ chướng mắt, Thất Huyết Đồng cũng càng không để vào trong lòng, chỉ có Ly Đồ Giáo bởi vì nguyên nhân giáo lí, nên bọn họ càng ưa thích phát triển giáo đồ ở trong dạng khu vực ác liệt như thế này.
Vì vậy, Hồng Nguyên đã trở thành phạm vi thế lực của Ly Đồ Giáo.
Giờ phút này ở biên giới của Hồng Nguyên, trung tâm một chỗ thành trì đơn sơ, truyền tống trận duy nhất được Tử Thổ và Thất Huyết Đồng liên hợp bố trí ở Hồng Nguyên, phát ra tia sáng lập lòe.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thân ảnh một người tu sĩ trung niên mặc trường sam màu đen, sắc mặt vàng như nến hiện ra ở bên trong truyền tống trận.
Bộ dạng này chính là Hứa Thanh đã mượn nhờ phù bảo dịch dung biến ảo thành. Mới vừa đến nơi này, không đợi hắn đi ra khỏi truyền tống trận, một mùi hư thối và tanh tưởi liền theo gió từ bốn phía ập đến, nếu như đổi thành người không trải qua quá nhiều khó khăn, khi vừa đến gặp phải cái mùi vị này sẽ có chút không khỏe, thậm chí ói ngay.
Nhưng đối với Hứa Thanh mà nói, những thứ này đều từng là mùi bình thường của chỗ hắn từng ở, chỉ là cái mùi hôi ở nơi này càng nồng hơn một chút mà thôi.
Thần sắc Hứa Thanh bình tĩnh, dưới ánh mắt lạnh lùng của mấy tên thị vệ lười nhác ở bốn phía, cất bước đi ra khỏi truyền tống trận.
Ánh mắt hắn đảo qua thành trì phía trước, toàn bộ kiến trúc nơi này đều là màu xám đen, rất nhiều chỗ bị sứt mẻ, mặt đất đầy các loại đồ bỏ đi, phân và nước tiểu chiếm đa số.
Người trong thành rất ít tụ thành nhóm, phần lớn đều rất cảnh giác, cũng vô cùng bài xích việc trao đổi qua lại với nhau.
Vả lại có rất ít nữ tử, coi như là có cũng đều là người có vẻ mặt hung hăng, đồng thời ở một chút nơi hẻo lánh của thành trì cũng có vài đứa trẻ ẩn nấp, trong mắt từng đứa đều không có sự ngây thơ, nếu có cũng đều là tử khí cùng với sự lạnh lùng. Thi thoảng còn có tiếng thét lên và tiếng mắng tức giận truyền ra từ bên trong thành trì.
- Rất giống doanh địa thập hoang giả.
Ánh mắt Hứa Thanh đảo qua bốn phía, bình tĩnh đi thẳng về phía trước.
Trên đường đi, Hứa Thanh không thèm để ý đến từng đạo ánh mắt dò xét mình, chưa từng dừng lại lâu ở bên trong tòa thành trì này, sau khi ra khỏi thành thì tốc độ thân thể của hắn bỗng nhiên bộc phát, gào thét lao về phía hoang dã. Chỗ Kim Cương tông chuyển đến chính là ở trên Hồng Nguyên, chỉ là vị trí chỗ đó còn cách một đoạn với tòa thành trì mà Hứa Thanh vừa truyền tống đến.
Khi tới đây Hứa Thanh thì đã xem lại địa đồ của Bộ Hung ti, bây giờ cũng đã khóa chặt trong lòng một cái phương hướng, chạy thật nhanh bên trên hoang dã.
Tốc độ của hắn rất nhanh, trước mặt truyền đến gió thổi mang theo cái rét lạnh thấu xương, mơ hồ còn có một chút bông tuyết xen lẫn ở bên trong, thậm chí ở trên một sườn núi nhỏ ở xa xa, còn ngẫu nhiên thấy một mảnh tuyết trắng mỏng manh bao phủ.
Đối với đệ tử Thất Huyết Đồng có mùa đông không lạnh mà nói, nơi này đã đạt đến mức rất rét lạnh.
Loại rét lạnh này đã làm thức tỉnh lại rất nhiều ký ức đã từng ở trong đầu Hứa Thanh, nhất là ở trên đường đi tới, hắn còn chứng kiến rất nhiều xương hung thú và xương người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Loạn thế.
Ánh mắt Hứa Thanh bình tĩnh, tốc độ lại nhanh hơn.
Cứ như vậy, thời gian trôi qua cho đến đêm khuya, lúc này gió càng lớn và tuyết cũng dần lộ ra vẻ ác liệt hơn nhiều, Hứa Thanh cũng đã rời thành trì được đoạn khá xa, đã hoàn toàn đi vào bên trong Hồng Nguyên, bỗng nhiên bước chân hắn dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía xa xa. Gió từ nơi ấy thổi tới, mang theo một nụ cười ác độc và chút mùi máu tanh. Mơ hồ có thể thấy được trong gió tuyết xa xa, trên đất có đầy thi thể, bên trong có dân nghèo, có thị vệ, còn có hàng hóa rải rác bốn phía và xe ngựa vỡ vụn.
Cái này hiển nhiên là một đoàn xe muốn đi tới thành trì phía trước.
Nhưng mà giờ khắc này bên cạnh những thi thể, còn có hơn mười người vong mệnh (liều mạng, không màng sống chết) có quần áo rách nát, tóc tai bù xù và thần sắc dữ tợn, trong mắt lộ ra vẻ hung tàn khát máu, phần lớn trên người bọn họ chấn động ra khí tức Ngưng Khí tầng hai tầng ba.
Trong đám bọn họ có người đang bổ thêm một đao, lại có người đang tìm kiếm vật phẩm, có người thì kéo thi thể về phía xa xa, còn có mấy người còn nằm ở trên mấy cỗ thi thể nữ nhân trần trụi, phát tiết thú tính của bản thân. Chỗ xa hơn mơ hồ có ánh lửa, giống như đang sinh hoạt nấu cơm, có cả một chút khí nóng theo gió bay ra bên ngoài.
Hiển nhiên, đội xe đó đã gặp một đám người vong mệnh ở chỗ này, toàn bộ đội xe đã táng thân chết thảm ở nơi đây.
Hứa Thanh đến, lập tức liền đưa tới những tên liều mạng ở nơi đây cảnh giác, giờ phút này tất cả nhao nhao ngẩng đầu, toàn bộ mang theo vẻ hung hăng ngóng nhìn Hứa Thanh.
Sau khi phát giác được tu vi trên người Hứa Thanh chỉ là Ngưng Khí tầng ba, từng tên vong mệnh đều cười rộ lên dữ tợn, bộc phát vẻ hung hăng, không nói một lời nào mà lao thẳng đến phía Hứa Thanh.
Bọn họ cho rằng Hứa Thanh, cũng có thể biến thành con mồi của bọn họ.
Hứa Thanh lạnh lùng nhìn những tên vong mệnh đang vọt tới, đối với hắn mà nói, sự giết chóc trước mắt này, hắn đã nhìn thấy rất nhiều từ khi còn nhỏ.
Mà sau khi trải qua một quãng thời gian ở doanh địa của thập hoang giả, hắn cũng biết cái gì gọi là đoàn xe hoang dã, bản thân người có can đảm hành tẩu bên trong hoang dã, cũng ít có ai là người lương thiện, khi gặp phải người nhỏ yếu hơn mình, trên thực tế phần lớn đều có thể tùy thời hóa thân thành đám người giết chóc cướp đoạt đối phương.
Loạn thế chính là như vậy, cho nên giết người hoặc bị người giết, thật ra đều là việc bình thường, hắn cũng không có nhiều đồng cảm như vậy, cũng không có tâm đi điều tra xem ai thiện ai ác.
Nhưng... Nếu như những người này muốn ra tay với hắn, như vậy thì không giống nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro