Quang Âm Chi Ngoại

Hứa Thanh sư đệ...

Nhĩ Căn

2024-11-12 10:04:29

Trong và ngoài phòng. Thiếu niên câm còn đứng ngoài phòng đang run rẩy, đội trưởng ngồi trong phòng thì lộ ra vẻ mặt hiếu kỳ.

Ánh mắt Hứa Thanh nheo lại không nói gì, nhưng hắn chú ý thứ khiến cho đối phương hoảng sợ chính là cái bóng ở dưới thân mình.

Giờ phút này trong cái nhìn chăm chú của Hứa Thanh, thân thể của thiếu niên câm càng ngày càng run rẩy, hai tay nắm thật chặt, mồ hôi trên người đổ ra như mưa, lập tức ướt sũng toàn thân, bất luận người nào ở trong đây cũng đều có thể nghe thấy hai chân người thiếu niên này truyền ra tiếng ken két. Đó là tiếng xương cốt và cơ bắp đang đối kháng lại.

Hình như bản năng và tâm thần của người thiếu niên này đang kịch liệt đấu tranh với nhau.

Mà cứ như vậy tiếp xuống, mỗi một hơi thở trôi qua, cũng đều là một loại hành hạ không cách nào tưởng tượng được đối với người thiếu niên câm. Đôi mắt Hứa Thanh ngưng tụ lại, ánh mắt hơi nội liễm, đứng dậy chắp tay về phía đội trưởng, sau đó quay người đi đến phía cửa ra vào.

Theo hắn tới gần, sự sợ hãi trong ánh mắt của người thiếu niên câm càng lớn hơn, nhưng hình như người thiếu niên này cũng không dám lui ra phía sau, trạng thái cũng giống như Hứa Thanh khi thấy được quỷ dị ở bên trong cấm khu rừng rậm hồi trước vậy.

Cho đến khi Hứa Thanh đi qua bên cạnh, tâm thần của người thiếu niên câm liền hoảng sợ đến vô hạn, đầu óc người này lập tức nổ vang một tiếng, khóe miệng người thiếu niên câm trực tiếp tràn ra bọt mép, thân thể kịch liệt run rẩy.

Hứa Thanh nhíu mày, hắn không hề tản ra bất luận uy áp nào, cũng không cố ý lộ ra sát khí, vì vậy hắn liếc nhìn thiếu niên với thâm ý sâu sắc, sau đó ra khỏi phòng rồi rời khỏi nơi đây.

Mà theo hắn rời khỏi, cảm giác sợ hãi của thiếu niên câm cũng tiêu tán như thuỷ triều rút xuống vậy, rất nhanh thì thân thể của người này không hề run rẩy nữa, thần sắc cũng khôi phục hơn phân nửa, chỉ là nỗi khiếp sợ thì vẫn còn sót lại ở bên trong mắt chưa tan, cũng khiến cho người này không dám quay đầu nhìn bóng lưng rời đi của Hứa Thanh chút nào.

Đội trưởng nhìn qua một màn này, trong ánh mắt lộ ra vẻ kỳ dị, dứt khoát cắn quả táo, trực tiếp liền đi tới bên người thiếu niên câm, đi vòng quanh người này một vòng, sau đó đặt quả táo vào trong tay, kinh ngạc mở miệng.

- Ngươi quen biết hắn?

Thiếu niên câm lắc đầu.

- Không biết? Vậy vì sao ngươi lại sợ hắn?

Thần sắc của đội trưởng càng trở nên hiếu kỳ rồi, bởi vì người thiếu niên câm trước mắt này đã tới Bộ Hung ti được nửa tháng, trong nửa tháng này, đối phương thật giống như là Hứa Thanh lúc trước vậy, giết chết rất nhiều tội phạm truy nã.

Vả lại bản thân người này cũng giống như một con chó săn vậy, có phần hung tàn, ánh mắt nhìn ai cũng mang theo một tia địch ý và đề phòng. Hôm nay, cũng là lần đầu tiên đội trưởng trông thấy thiếu niên câm này hoảng sợ như thế.

Đối với lời đội trưởng vừa nói, thiếu niên câm đã nghe được, nhưng lại chăm chú nhìn vào cánh cửa mà không phản ứng lại chút nào. Thiếu niên câm càng không phản ứng để diễn tả câu trả lời, trong lòng đội trưởng lại càng muốn biết đáp án, hình như ngay cả quả táo trong tay cũng đã quên ăn, sau khi nhìn thiếu niên câm vài lần, ánh sáng trong mắt y bỗng nhiên lóe lên, ngay lập tức bộc phát ra một cỗ sát khí kinh người từ trong cơ thể.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Không hề khuếch tán ra ngoài, mà chỉ tập trung vào trên người thiếu niên câm. Luồng sát khí này mạnh tới mức nhìn rợn cả người, trực tiếp khiến cho toàn thân người thiếu niên câm căng thẳng đến cực hạn, sắc mặt trắng bệch hơn và thân thể run rẩy, nhưng mà... 

Trong mắt của người này vẫn không có vẻ sợ hãi như vừa rồi, chỉ có ý chí bất khuất càng ngày càng mãnh liệt.

Rất nhanh, đội trưởng thu hồi sát cơ, thở dài.

- Ngươi hãy nói cho ta biết vì sao ngươi sợ hắn như vậy, ta sẽ đi tìm Ti trưởng đề bạt ngươi, như thế nào?

Thiếu niên câm vẫn không phản ứng để diễn tả như cũ.

- Ta quên mất ngươi không biết nói chuyện, vậy ngươi viết đi, viết ra cho ta biết.

Thiếu niên câm vẫn trầm mặc, trong mắt mang theo kiên định rồi lắc đầu, hình như cho dù chết y cũng không dám nói ra.

Đội trưởng bất đắc dĩ, chỉ có thể phất tay để cho thiếu niên câm rời đi, còn mình thì ngồi xổm trên ghế ăn táo, không ngừng suy tư.

Cùng lúc đó thì Hứa Thanh đã đi ra khỏi Bộ Hung ti, quay lại nhìn thoáng qua phía bộ phận chữ Huyền, lại cúi đầu lướt qua cái bóng của mình.

Lúc trước hắn cảm thụ, thứ mà người thiếu niên câm kia sợ hãi chính là cái bóng của mình.

- Kẻ này có thể cảm nhận được cái bóng của ta?

Hứa Thanh thì thào, ánh mắt lạnh như băng.

Sau đó hắn thu hồi ánh mắt, nghĩ đến việc đội trưởng nói mình còn thiếu nợ y linh thạch, vì vậy lấy thẻ tre ra, lại xóa đi hai chữ nghi vấn ở đằng sau tên của đội trưởng.

Giờ phút này có thể thấy tên của lão tổ Kim Cương Tông trên thẻ trúc cũng đã bị xóa mất, tên của thiếu niên nhân ngư cũng bị xóa không còn, lão đầu chủ khách sạn còn giữ lại.

Nhìn những chữ nghi vấn được khắc xuống rồi lại xóa đi trên thẻ trúc, Hứa Thanh trầm mặc sau đó khắc thêm tên của Tam điện hạ vào, đằng sau cũng có hai chữ nghi vấn.

Một lát sau hắn thu hồi thẻ tre, đi đến tiệm thuốc trong thành khu.

Không phải là nhà thuốc trước kia hắn thường đi, mà là một cửa hàng thuốc càng lớn hơn, hắn nhìn thấy giới thiệu bên trong có Trúc Cơ Đan. Giá cả vô cùng khoa trương, coi như là Hứa Thanh giàu có như bây giờ cũng vẫn phải hít vào một hơi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Mười vạn linh thạch...

Hứa Thanh lặng lẽ đi về nơi cập bến.

Mặc dù tu vi và chiến lực của hắn đều đã đạt đến trình độ kinh người, nhưng sự chú ý và cẩn thận của Hứa Thanh vẫn chưa từng giảm bớt chút nào, trước khi lấy ra Pháp Chu, hắn vẫn trước sau như một kiểm tra lại hoàn cảnh bốn phía một chút.

Sau khi xác định không có vấn đề hắn mới thả Pháp Chu xuống và nhanh chóng bước vào, theo lớp phòng hộ mở ra, Hứa Thanh đi vào phòng thảo dược trong khoang thuyền, trước tiên liền khoanh chân ngồi xuống, trên ngực lộ ra ánh sáng tím lóng lánh.

Lực lượng trấn áp của khối thủy tinh màu tím được hắn dẫn xuất ra, ầm ầm trấn áp về phía cái bóng nhìn như bình thường bên dưới. Liên tiếp trấn áp ba lượt thì Hứa Thanh mới ngừng lại, đây cũng là hành vi bình thường của hắn.

Hứa Thanh không biết cái bóng này là dạng gì, nhưng cũng không trọng yếu, hắn chỉ cần thường xuyên đề phòng và trấn áp là được.

Làm xong những thứ này, Hứa Thanh bắt đầu luyện độc.

- Lần thi đấu của ngọn núi thứ bảy...

Vừa luyện độc, Hứa Thanh vừa suy tư về cuộc thi đấu lần này.

Giờ phút này tu vi của hắn đã đến Ngưng Khí đại viên mãn, mặc dù cảm giác Hóa Hải Kinh còn có thể tiếp tục mở rộng, nhưng Hứa Thanh hiểu rõ, mình phải nhanh một chút đi chuẩn bị những vật cần thiết để Trúc Cơ.

Đối với Trúc Cơ thì hắn cũng không hiểu nhiều cho lắm, chỉ biết là cần phải có Trúc Cơ Đan để gia tăng xác xuất đột phá thành công, vả lại một khỏa cũng không chắc đã đảm bảo được sẽ đột phát.

Về phần nguyên lý Trúc Cơ, trong tông môn có lưu trữ một số tri thức ở phương diện này, nhưng cần phải tiêu phí cực kỳ nhiều điểm cống hiến mới có thể đọc được tin tức.

Nếu không muốn tiêu hao, cũng có thể mua lại từ trong tay người khác.

Sau khi Hứa Thanh suy tư liền chuẩn bị tìm thời điểm để đánh thức lão tổ Kim Cương Tông, để tìm hiểu rõ một chút về quá trình Trúc Cơ.

- Trúc Cơ Đan quá mắc nên ta không mua nổi, như vậy cũng chỉ có thể tham gia thi đấu để tranh đoạt.

Ánh sáng trong mắt Hứa Thanh thu liễm lại, sau khi đã có quyết định trong lòng, theo sắc trời bên ngoài đã gần tới hoàng hôn, hắn đã làm xong một giai đoạn luyện độc, bắt đầu khoanh chân tu hành.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Quang Âm Chi Ngoại

Số ký tự: 0