Rốt cuộc cũng c...
Nhĩ Căn
2024-11-23 19:56:34
Hứa Thanh cúi đầu nhìn mặt đất.
Hắn muốn đi xem xem đến cùng vị trí mà ngọn Linh Tức Đăng đã chỉ dẫn có thứ gì.
Mà bên trong ngọc giản Hoàng Nham đưa cho hắn cũng có miêu tả đối với hòn đảo dưới mặt đất của nhân ngư tộc.
Bởi vì đặc tính chủng tộc, cho nên kiến trúc của nhân ngư tộc được chia làm hai tầng thế giới là trên và dưới, một tầng là mặt trên của hòn đảo, dùng những xương cốt hoặc là vỏ sò để xây dựng thành trì, tạo thành thế giới trên mặt đất.
Bọn họ rất thích dùng xương cốt, vô luận là xương cá, xương thú hay là xương của dị tộc, tất cả loại xương đều là vật mà bọn họ sưu tập, mà xương càng âm u và tà ác thì bọn họ lại càng ưa thích.
Hình như đây là văn hóa truyền thừa được chôn sâu ở trong mỗi linh hồn của nhân ngư tộc rồi.
Về phần tầng thế giới thứ hai, chính là ở dưới mặt đất.
Dưới mặt đất ở đây không phải là hang động, mà là toàn bộ tầng đất chạy xuyên suốt hòn đảo, trực tiếp đi sâu vào trong biển, kiến trúc được xây dựng dưới đó hoàn toàn ngược với hòn đảo bên trên.
Mà trên thực tế, bộ dáng tổng thể của Nhân Ngư Đảo như là một chiếc lá cây trôi nổi trên biển vậy, hai mặt trên dưới đều có kiến trúc, lại được dùng một loại lực lượng kỳ dị khiến cho nó không chìm xuống.
Ở bên trong ngọc giản mà Hoàng Nham tặng cho hắn cũng đã dùng hai chữ ‘lộng lẫy’ để miêu tả vẻ đẹp thế giới mà nhân ngư tộc đã xây ở dưới tầng biển kia. Nghe nói toàn bộ kiến trúc ở chỗ đó đều do vô số san hô bảy màu hình thành, đồng thời phía trên san hô cũng có rất nhiều hải quỳ, chúng mọc kín khắp nơi và có gai đâm ngược ra phía trước.
Về phần hình dáng cụ thể như thế nào, Hứa Thanh không biết.
- Đi thôi, nơi đây không có vật gì tốt, chúng ta đi tới mắt cá, chỗ đó chính là cửa vào.
Đội trưởng gọi một câu, thân thể nhoáng một cái lao thẳng đến nơi xa.
Hứa Thanh lựa chọn đi theo, nhưng bảo trì khoảng cách nhất định, quan hệ giữa hắn và đội trưởng có chút kỳ dị, vừa tin tưởng nhưng cũng không tin.
Trên người đội trưởng, Hứa Thanh luôn cảm thấy rất thần bí, đồng thời hắn rất khó phỏng đoán được ý nghĩ của đối phương, cho nên hắn theo bản năng cảm thấy trên người đối phương luôn tồn tại sự nguy hiểm.
Nhất là tu vi của hắn bây giờ đã có thể chiến Trúc Cơ, nhưng nhiều lần vẫn cảm giác thấy khí tức của đội trưởng càng mạnh hơn mình một chút. Việc này khiến cho đáy lòng Hứa Thanh suy nghĩ rất nhiều, bởi vì mỗi một lần bản thân hắn đột phá tu vi, đều thử cảm giác đối phương một phen, nhưng mỗi một lần đều cảm giác thấy đối phương mạnh hơn so với mình một chút, nhưng lại không nhiều. Việc này khiến cho hắn càng thêm đề phòng.
Cứ như vậy, hai người ở bên trong tòa thành trì xương cá, một đường bay nhanh về phía trước, mục tiêu là vị trí mắt cá, vô luận là kiến giải của đội trưởng, hay là trên ngọc giản miêu tả cho Hứa Thanh, thì chỗ đó đều là cửa vào thế giới dưới lòng đất.
Lúc này bọn họ cũng đã nhìn thấy không ít đệ tử Thất Huyết Đồng.
Những người này có người bí mật từ một nơi gần đó bay nhanh, hoặc là đang lục lọi mọi chỗ nơi trong các tòa kiến trúc, còn có một chút người chuyên môn đi lục xoát trên thi thể nhân ngư tộc xem phải chăng có linh thạch ẩn giấu không.
Thậm chí còn có một bộ phận đang ẩn nấp để tập kích, bất kể là người cùng tông môn hay là nhân ngư tộc, tất cả đều là mục tiêu của bọn họ, Bên trong toàn bộ tòa thành trì này, đệ tử Thất Huyết Đồng giống như một bầy chó săn vậy, vừa giỏi về che giấu, cũng giỏi về săn bắn, chỉ là khi bọn họ nhìn thấy người đến là Hứa Thanh và đội trưởng đội 6 thì phần lớn đều nhanh chóng tránh đi.
Cũng không biết là bọn họ đang sợ hãi đội trưởng hay là kiêng kị Hứa Thanh.
- Ngươi có nhìn thấy mấy người kia không, trong bọn họ có không ít người đều có thể đột phá từ sớm, nhưng đều áp chế tu vi, chính là bởi vì muốn tới nơi này phát tài.
- Tên nào cũng có cái mũi còn linh mẫn hơn cả chó, trời ạ...
Ngươi nhìn chỗ đó xem, thậm chí ngay cả phòng ở của người ta mà bọn họ cũng không buông tha, thật quá đáng.
Đội trưởng dùng một ngón tay chỉ xa xa, ở chỗ đó có mấy tên đệ tử đang phá hủy một tòa kiến trúc. Tòa kiến trúc này rất đặc biệt, vậy mà lại được chế tạo bởi một chút vỏ sò có linh tính.
Ánh mắt Hứa Thanh ngưng tụ nhìn lại, đồng thời đội trưởng phía trước bỗng nhiên liền vọt tới, tu vi ầm ầm bộc phát, khiến cho ánh mắt của mấy người đang phá hủy căn nhà này cũng chớp động vài cái, không hề chần chờ, tất cả lập tức tránh lui, đầu cũng không quay lại, nhanh chóng tan biến vào những nơi tối tăm.
Ánh mắt đội trưởng sáng lên, lập tức đi đến phá hủy căn nhà, động tác cực kỳ thuần thục.
Hứa Thanh cũng nhanh chóng bay tới gần, gia nhập nhóm hủy nhà, rất nhanh lấy đi từng khối vỏ sò đang tản ra chấn động linh năng rất mạnh.
- Thứ tốt nha, ai mà lại ở căn nhà như này vậy hả, những miếng vỏ sò lớn cỡ bàn tay này, một khối có giá trị hơn mười linh thạch lận đấy.
Đội trưởng mở miệng nói.
Hứa Thanh không nói chuyện, động tác tay càng nhanh hơn. Nửa nén hương sau, lúc hai người bọn họ rời đi, căn nhà này đã không còn.
Trên đường đi tới, không hề thiếu những nơi đột ngột để trống như vừa xong, mỗi lần đội trưởng trông thấy cũng hiện ra thần sắc không cam lòng.
- Thật quá phận, những tên đệ tử cũ này rõ ràng đã cường đại như vậy rồi, vậy mà vẫn còn tới đây tranh đoạt cùng với những tiểu hài tử như chúng ta!
Lúc đội trưởng bất mãn mở miệng, Hứa Thanh nhìn nhìn qua mặt của y. Tuổi của đội trưởng thoạt nhìn không sai biệt lắm khoảng 27-28 tuổi.
Hắn muốn đi xem xem đến cùng vị trí mà ngọn Linh Tức Đăng đã chỉ dẫn có thứ gì.
Mà bên trong ngọc giản Hoàng Nham đưa cho hắn cũng có miêu tả đối với hòn đảo dưới mặt đất của nhân ngư tộc.
Bởi vì đặc tính chủng tộc, cho nên kiến trúc của nhân ngư tộc được chia làm hai tầng thế giới là trên và dưới, một tầng là mặt trên của hòn đảo, dùng những xương cốt hoặc là vỏ sò để xây dựng thành trì, tạo thành thế giới trên mặt đất.
Bọn họ rất thích dùng xương cốt, vô luận là xương cá, xương thú hay là xương của dị tộc, tất cả loại xương đều là vật mà bọn họ sưu tập, mà xương càng âm u và tà ác thì bọn họ lại càng ưa thích.
Hình như đây là văn hóa truyền thừa được chôn sâu ở trong mỗi linh hồn của nhân ngư tộc rồi.
Về phần tầng thế giới thứ hai, chính là ở dưới mặt đất.
Dưới mặt đất ở đây không phải là hang động, mà là toàn bộ tầng đất chạy xuyên suốt hòn đảo, trực tiếp đi sâu vào trong biển, kiến trúc được xây dựng dưới đó hoàn toàn ngược với hòn đảo bên trên.
Mà trên thực tế, bộ dáng tổng thể của Nhân Ngư Đảo như là một chiếc lá cây trôi nổi trên biển vậy, hai mặt trên dưới đều có kiến trúc, lại được dùng một loại lực lượng kỳ dị khiến cho nó không chìm xuống.
Ở bên trong ngọc giản mà Hoàng Nham tặng cho hắn cũng đã dùng hai chữ ‘lộng lẫy’ để miêu tả vẻ đẹp thế giới mà nhân ngư tộc đã xây ở dưới tầng biển kia. Nghe nói toàn bộ kiến trúc ở chỗ đó đều do vô số san hô bảy màu hình thành, đồng thời phía trên san hô cũng có rất nhiều hải quỳ, chúng mọc kín khắp nơi và có gai đâm ngược ra phía trước.
Về phần hình dáng cụ thể như thế nào, Hứa Thanh không biết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Đi thôi, nơi đây không có vật gì tốt, chúng ta đi tới mắt cá, chỗ đó chính là cửa vào.
Đội trưởng gọi một câu, thân thể nhoáng một cái lao thẳng đến nơi xa.
Hứa Thanh lựa chọn đi theo, nhưng bảo trì khoảng cách nhất định, quan hệ giữa hắn và đội trưởng có chút kỳ dị, vừa tin tưởng nhưng cũng không tin.
Trên người đội trưởng, Hứa Thanh luôn cảm thấy rất thần bí, đồng thời hắn rất khó phỏng đoán được ý nghĩ của đối phương, cho nên hắn theo bản năng cảm thấy trên người đối phương luôn tồn tại sự nguy hiểm.
Nhất là tu vi của hắn bây giờ đã có thể chiến Trúc Cơ, nhưng nhiều lần vẫn cảm giác thấy khí tức của đội trưởng càng mạnh hơn mình một chút. Việc này khiến cho đáy lòng Hứa Thanh suy nghĩ rất nhiều, bởi vì mỗi một lần bản thân hắn đột phá tu vi, đều thử cảm giác đối phương một phen, nhưng mỗi một lần đều cảm giác thấy đối phương mạnh hơn so với mình một chút, nhưng lại không nhiều. Việc này khiến cho hắn càng thêm đề phòng.
Cứ như vậy, hai người ở bên trong tòa thành trì xương cá, một đường bay nhanh về phía trước, mục tiêu là vị trí mắt cá, vô luận là kiến giải của đội trưởng, hay là trên ngọc giản miêu tả cho Hứa Thanh, thì chỗ đó đều là cửa vào thế giới dưới lòng đất.
Lúc này bọn họ cũng đã nhìn thấy không ít đệ tử Thất Huyết Đồng.
Những người này có người bí mật từ một nơi gần đó bay nhanh, hoặc là đang lục lọi mọi chỗ nơi trong các tòa kiến trúc, còn có một chút người chuyên môn đi lục xoát trên thi thể nhân ngư tộc xem phải chăng có linh thạch ẩn giấu không.
Thậm chí còn có một bộ phận đang ẩn nấp để tập kích, bất kể là người cùng tông môn hay là nhân ngư tộc, tất cả đều là mục tiêu của bọn họ, Bên trong toàn bộ tòa thành trì này, đệ tử Thất Huyết Đồng giống như một bầy chó săn vậy, vừa giỏi về che giấu, cũng giỏi về săn bắn, chỉ là khi bọn họ nhìn thấy người đến là Hứa Thanh và đội trưởng đội 6 thì phần lớn đều nhanh chóng tránh đi.
Cũng không biết là bọn họ đang sợ hãi đội trưởng hay là kiêng kị Hứa Thanh.
- Ngươi có nhìn thấy mấy người kia không, trong bọn họ có không ít người đều có thể đột phá từ sớm, nhưng đều áp chế tu vi, chính là bởi vì muốn tới nơi này phát tài.
- Tên nào cũng có cái mũi còn linh mẫn hơn cả chó, trời ạ...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngươi nhìn chỗ đó xem, thậm chí ngay cả phòng ở của người ta mà bọn họ cũng không buông tha, thật quá đáng.
Đội trưởng dùng một ngón tay chỉ xa xa, ở chỗ đó có mấy tên đệ tử đang phá hủy một tòa kiến trúc. Tòa kiến trúc này rất đặc biệt, vậy mà lại được chế tạo bởi một chút vỏ sò có linh tính.
Ánh mắt Hứa Thanh ngưng tụ nhìn lại, đồng thời đội trưởng phía trước bỗng nhiên liền vọt tới, tu vi ầm ầm bộc phát, khiến cho ánh mắt của mấy người đang phá hủy căn nhà này cũng chớp động vài cái, không hề chần chờ, tất cả lập tức tránh lui, đầu cũng không quay lại, nhanh chóng tan biến vào những nơi tối tăm.
Ánh mắt đội trưởng sáng lên, lập tức đi đến phá hủy căn nhà, động tác cực kỳ thuần thục.
Hứa Thanh cũng nhanh chóng bay tới gần, gia nhập nhóm hủy nhà, rất nhanh lấy đi từng khối vỏ sò đang tản ra chấn động linh năng rất mạnh.
- Thứ tốt nha, ai mà lại ở căn nhà như này vậy hả, những miếng vỏ sò lớn cỡ bàn tay này, một khối có giá trị hơn mười linh thạch lận đấy.
Đội trưởng mở miệng nói.
Hứa Thanh không nói chuyện, động tác tay càng nhanh hơn. Nửa nén hương sau, lúc hai người bọn họ rời đi, căn nhà này đã không còn.
Trên đường đi tới, không hề thiếu những nơi đột ngột để trống như vừa xong, mỗi lần đội trưởng trông thấy cũng hiện ra thần sắc không cam lòng.
- Thật quá phận, những tên đệ tử cũ này rõ ràng đã cường đại như vậy rồi, vậy mà vẫn còn tới đây tranh đoạt cùng với những tiểu hài tử như chúng ta!
Lúc đội trưởng bất mãn mở miệng, Hứa Thanh nhìn nhìn qua mặt của y. Tuổi của đội trưởng thoạt nhìn không sai biệt lắm khoảng 27-28 tuổi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro