Nha đầu ngốc (2...
Nhĩ Căn
2024-11-14 22:32:10
Theo lời Tam trưởng lão nói, Đinh Tiêu Hải đang đứng trong đám người lập tức ngẩng đầu, có thể thấy đạo bào tàn phá trên người của gã, rõ ràng bên trong đã bị thương nặng, miễn cưỡng dựa vào phi hành phù để bay ra bên ngoài.
- Đinh Tiêu Hải, ngươi đạt được vị trí thứ nhất của lần thi đấu này, ban thưởng thân phận đệ tử hạch tâm, được mặc áo bào tím, có quyền lên núi cư trú, nhưng mà động phủ rất đắt đỏ, cho nên ngươi phải tự mình đi mua!
Thanh âm của Tam trưởng lão không có một tia gợn sóng nào, tiếng nói như thiên lôi vang vọng bát phương. Cảm xúc của Đinh Tiêu Hải lại có chút kích động, chắp tay lên bầu trời, cúi đầu thật sâu.
- Đa tạ tông môn.
Tam trưởng lão cúi đầu nhìn Đinh Tiêu Hải, người đệ tử dưới núi đã đạt được vinh dự đệ nhất nhân trong lần thi đấu này, trong mắt lộ ra vẻ tán thưởng.
Lão tán thưởng là vì đệ tử đi phấn đấu cho vinh quang của tông môn, nhưng mà tán thưởng thì tán thưởng, lão cũng không có bất kỳ ý niệm muốn thi ân nào với đối phương ở trong đầu cả, hơn nữa đối phương cũng cảm tạ tông môn, không phải cảm tạ riêng mình.
Ở vào góc độ của tông môn, đệ tử như vậy rất tốt, vì thu được đệ nhất mà cố chấp vô cùng, toàn lực giết địch.
Nhưng ở vào góc độ cá nhân, lão cảm giác tính cách đối phương quá cố chấp, quá chú trọng thanh danh, vì thế thà rằng hi sinh cơ hội thu hoạch nhiều lợi ích hiếm có của lần thi đấu này, người như vậy … khó sống lâu ở loạn thế.
Mà nếu sống không lâu, thì hết thảy thi ân đều không có ý nghĩa, huống hồ trong loạn thế phải biết chú ý che giấu ánh sáng trên người, phải biết giấu tài.
Người bộc lộ ra tài năng phần lớn đều có kết cục rất thảm, điểm này lão vẫn là rất tán thưởng tên tiểu tử gọi là Hứa Thanh kia, vô thanh vô tức liền đã đạt đến bên bờ đột phá cảnh giới.
Giờ phút này theo thanh âm kích động của Đinh Tiêu Hải truyền ra, đệ tử bốn phía có hầu bao phình to đều rất cổ động, riêng phần mình chúc mừng.
- Chúc mừng Đinh sư huynh.
- Chúc mừng Đinh sư huynh.
… Trong đám người, Hứa Thanh đã nghe được thanh âm của đội trưởng, tên mập ở một bên cũng hô to chúc mừng, sau đó cúi đầu cảm khái với Hứa Thanh.
- Đinh sư huynh là người tốt đấy, chỉ một lòng giết địch mà không tranh đoạt tài nguyên cùng chúng ta, nếu toàn bộ Thất Huyết Đồng này đều giống như Đinh sư huynh thì tốt rồi.
Hứa Thanh ngẩng đầu, nhìn Đinh Tiêu Hải trên bầu trời, cảm thấy như thường.
Ở cái thế giới này, mỗi người đều có phương pháp sống của mình, có lãi nặng, có lỗ nặng, điều này không có đúng với sai, tuy rằng tu vi của Đinh Tiêu Hải đã đến biên giới đột phá, chỉ cần vừa đột phá liền có thể đổi bộ áo bào tím.
Nhưng nói không chừng, thân phận đệ tử hạch tâm lại là chấp niệm thứ nhất của gã thì sao.
Hứa Thanh không đi đánh giá, nhưng hắn tự mình biết, hắn không thèm để ý những thứ này. Thứ mà Thất Huyết Đồng thu hút hắn chỉ có lợi ích, hắn rất khát vọng trở thành Trúc Cơ, một mặt là khiến cho bản thân trở nên mạnh hơn, đại khái có thể sống sót tốt hơn, một mặt khác là hắn rất thèm món lợi ích phân phối cho Trúc Cơ mỗi tháng.
Mặt khác hắn không thích lộ ra tài năng như vậy, trừ phi làm như vậy liền nhận được chỗ tốt kinh người, bằng không mà nói, ẩn thân trong bóng tối sẽ càng thêm an toàn hơn.
Giờ phút này sau khi tông môn gửi phần thưởng cho Đinh Tiêu Hải, theo Tam trưởng lão lại bước vào cổng truyền tống bên trên rời đi, đệ tử trên tế đàn cũng nhao nhao tản ra, Hứa Thanh cũng lập tức rời đi.
Dù bây giờ hắn mỏi mệt vô cùng, nhưng Hứa Thanh cũng không dám lưu lại ở Thất Huyết Đồng quá lâu, thật sự là tiền lời lần này hắn kiếm được…là quá lớn. Lớn đến trình độ mà một khi bộc lộ ra ngoài, toàn bộ Thất Huyết Đồng đều phải chấn động.
Dẫu sao...
Món kia là thứ mà có thể khiến cho đại tông của đại lục Vọng Cổ cũng phải thèm thuồng.
Cho nên Hứa Thanh trước tiên liền đi đến từng cái cửa hàng ở ngoài bến cảng, bán toàn bộ những thứ rải rác mà mình lấy được ở lần này đi, đổi toàn bộ thành linh thạch.
Sau đó lại bổ sung một số phù bảo, sau đó thì đi đến cửa hàng buôn bán trận pháp, dùng rất nhiều điểm cống hiến do giết chóc kiếm được ở lần thi đấu này, không tiếc đắt đỏ mua năm bộ trận pháp phòng hộ bao trùm lên nhau.
Giá cả của bộ trận pháp này cực kỳ kinh người, nhưng tương tự hiệu quả cũng rất mạnh, bất luận mở ra một bộ nào cũng có thể khiến cho đệ tử trong trận pháp ở dưới tình huống không gặp phải Trúc Cơ đã mở Huyền Diệu Thái ra tay, có thể bảo trì an toàn một thời gian dài.
Và cũng chỉ cần có đầy đủ linh thạch, thì liền có thể liên tục duy trì uy lực của nó, càng đầy đủ hơn là nó còn có năng lực tự sửa chữa hồi phục lại.
Mà nếu cộng dồn sử dụng trùm năm bộ lên nhau, vậy thì hiệu quả càng tốt. Năm bộ trận pháp trùm lên nhau này đã tiêu hao hết chín thành điểm cống hiến mà Hứa Thanh chém giết được ở trận thi đấu này, nhưng hắn biết rõ đây là đáng giá, vì vậy lại đi tới tiệm thuốc mua rất nhiều đan dược và độc thảo.
Làm xong hết những thứ này, Hứa Thanh cũng cảm thấy mình đã chuẩn bị không sai biệt lắm rồi, giờ phút này chỉ thiếu việc sửa chữa hồi phục lại Pháp Chu.
- Xem xem sửa chữa hồi phục lại Pháp Chu cần phải mất bao lâu, nếu như thời gian trong vòng một ngày vậy thì ta sẽ chờ đợi, nếu như lâu quá mà nói...
Không đợi được.
Hứa Thanh nheo mắt lại, hắn phải nhanh chóng Trúc Cơ một chút, mệnh đăng đang ở trong tay, Trúc Cơ chậm một ngày hắn liền cảm thấy căng thẳng bất an một ngày.
Vả lại hắn biết lần này mình không thể Trúc Cơ ở tông môn, bởi vì hắn không xác định lúc Trúc Cơ dung nhập mệnh đăng vào cơ thế có thể hình thành chấn động mà ngoài người có thể cảm giác được hay không, trên người đang mang bảo vật trọng đại, hắn không thể đi đánh bạc được.
Nhất là hắn còn tận mắt nhìn thấy một tên tu sĩ nhân ngư tộc xui xẻo trên đảo Câu Anh, đang lúc Trúc Cơ lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, mặc dù đối với Thất Huyết Đồng mà nói, hầu như không thể nào xuất hiện tình huống ngoài ý muốn như vậy.
Nhưng Hứa Thanh cũng không thể không phòng bị một chút.
Mà Hứa Thanh cũng đã có Linh Tức Đăng với tư cách che chở, hắn cảm thấy mình đã có đủ tư cách Trúc Cơ một mình ở bên ngoài, vì vậy giờ phút này hắn cất bước tăng nhanh tốc độ, đi thẳng đến Vận Chuyển ti tìm kiếm Trương Tam.
Sắc trời ngày hôm nay cũng đang dần dần tối, lúc Hứa Thanh một đường cảnh giác đi đến Vận Chuyển ti, ở bên trong khách sạn trên đường Bản Tuyền, lão đầu đang đau lòng cho đại xà ngồi trước mặt, trên vảy rắn có một chút miệng vết thương.
- Ngươi nha, vậy mà dám che giấu ta đi mua hóa hình đan rồi tự ăn, cái đồ chơi kia có thể ăn bậy sao? Ngươi còn chưa tới thời điểm hóa hình, ăn vào cũng chỉ hóa hình được mấy ngày thôi, nếu ngươi ăn nhiều thì tu hành đời này coi như liền phế đi đấy, ngươi có biết hay không!
- Hơn nữa, con rắn ngốc nhà ngươi, ngươi ăn Hóa Hình Đan lại là vì tham gia thi đấu của ngọn núi thứ bảy, tràng thi đấu kia có bao nhiêu nguy hiểm ngươi không biết sao?
Lão đầu đau lòng khủng khiếp, bôi xong thuốc liền nổi giận đùng đùng nói.
- Ọt ọt ọt ọt, xì xào xì xào.
Đại xà hình như rất vui vẻ, vặn vẹo thân thể đưa đầu rắn ngó qua, đắc ý mở miệng về phía lão đầu.
- Ta không lừa ngươi, Hứa tiểu tặc thật sự nhắm vào túi mật của ngươi đó.
- Hả? Ngươi đi tham gia thi đấu, không phải là đi tìm hắn đó chứ?!
Lão đầu trừng mắt.
- Ọt ọt ọt ọt.
Đại xà không phục kêu lên vài tiếng.
Lão đầu nhìn lên con đại xà trước mặt này, một lát sau liền thở dài một tiếng, giơ tay sờ lên đầu đại xà, như một người cha già nói chuyện cùng khuê nữ nhà mình vậy, lời nói vô cùng thành khẩn.
- Nha đầu ngốc, hắn nói túi mật rắn đắng, cái này không phải đại biểu là hắn đã từng nếm qua túi mật rắn sao, hơn nữa nhất định không chỉ ăn một cái...
Đại xà sững sờ, đứng ở chỗ đó với đôi mắt dần dần đục ngầu, giống như muốn khóc. Dáng người thiếu nữ này nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng lại vô cùng quyến rũ, khuôn mặt giống như bông sen, lông mày như liễu, ánh mắt vô cùng câu dẫn nhân tâm, so với hoa đào còn quyến rũ hơn, mái tóc tinh lệ bay múa theo gió, bờ môi đỏ tươi hơi cong lên, xinh đẹp phi phàm.
Đạo bào trên người nàng rất là rộng, nhưng lúc thân thể lắc lư vẫn có thể nhìn ra bộ ngực sung mãn cùng với bộ mông cong như trái đào, nhất là vòng eo nàng còn rất nhỏ, điều này càng khiến cho vóc dáng của nàng đặc biệt khiến người khác chú ý.
- Đinh Tiêu Hải, ngươi đạt được vị trí thứ nhất của lần thi đấu này, ban thưởng thân phận đệ tử hạch tâm, được mặc áo bào tím, có quyền lên núi cư trú, nhưng mà động phủ rất đắt đỏ, cho nên ngươi phải tự mình đi mua!
Thanh âm của Tam trưởng lão không có một tia gợn sóng nào, tiếng nói như thiên lôi vang vọng bát phương. Cảm xúc của Đinh Tiêu Hải lại có chút kích động, chắp tay lên bầu trời, cúi đầu thật sâu.
- Đa tạ tông môn.
Tam trưởng lão cúi đầu nhìn Đinh Tiêu Hải, người đệ tử dưới núi đã đạt được vinh dự đệ nhất nhân trong lần thi đấu này, trong mắt lộ ra vẻ tán thưởng.
Lão tán thưởng là vì đệ tử đi phấn đấu cho vinh quang của tông môn, nhưng mà tán thưởng thì tán thưởng, lão cũng không có bất kỳ ý niệm muốn thi ân nào với đối phương ở trong đầu cả, hơn nữa đối phương cũng cảm tạ tông môn, không phải cảm tạ riêng mình.
Ở vào góc độ của tông môn, đệ tử như vậy rất tốt, vì thu được đệ nhất mà cố chấp vô cùng, toàn lực giết địch.
Nhưng ở vào góc độ cá nhân, lão cảm giác tính cách đối phương quá cố chấp, quá chú trọng thanh danh, vì thế thà rằng hi sinh cơ hội thu hoạch nhiều lợi ích hiếm có của lần thi đấu này, người như vậy … khó sống lâu ở loạn thế.
Mà nếu sống không lâu, thì hết thảy thi ân đều không có ý nghĩa, huống hồ trong loạn thế phải biết chú ý che giấu ánh sáng trên người, phải biết giấu tài.
Người bộc lộ ra tài năng phần lớn đều có kết cục rất thảm, điểm này lão vẫn là rất tán thưởng tên tiểu tử gọi là Hứa Thanh kia, vô thanh vô tức liền đã đạt đến bên bờ đột phá cảnh giới.
Giờ phút này theo thanh âm kích động của Đinh Tiêu Hải truyền ra, đệ tử bốn phía có hầu bao phình to đều rất cổ động, riêng phần mình chúc mừng.
- Chúc mừng Đinh sư huynh.
- Chúc mừng Đinh sư huynh.
… Trong đám người, Hứa Thanh đã nghe được thanh âm của đội trưởng, tên mập ở một bên cũng hô to chúc mừng, sau đó cúi đầu cảm khái với Hứa Thanh.
- Đinh sư huynh là người tốt đấy, chỉ một lòng giết địch mà không tranh đoạt tài nguyên cùng chúng ta, nếu toàn bộ Thất Huyết Đồng này đều giống như Đinh sư huynh thì tốt rồi.
Hứa Thanh ngẩng đầu, nhìn Đinh Tiêu Hải trên bầu trời, cảm thấy như thường.
Ở cái thế giới này, mỗi người đều có phương pháp sống của mình, có lãi nặng, có lỗ nặng, điều này không có đúng với sai, tuy rằng tu vi của Đinh Tiêu Hải đã đến biên giới đột phá, chỉ cần vừa đột phá liền có thể đổi bộ áo bào tím.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng nói không chừng, thân phận đệ tử hạch tâm lại là chấp niệm thứ nhất của gã thì sao.
Hứa Thanh không đi đánh giá, nhưng hắn tự mình biết, hắn không thèm để ý những thứ này. Thứ mà Thất Huyết Đồng thu hút hắn chỉ có lợi ích, hắn rất khát vọng trở thành Trúc Cơ, một mặt là khiến cho bản thân trở nên mạnh hơn, đại khái có thể sống sót tốt hơn, một mặt khác là hắn rất thèm món lợi ích phân phối cho Trúc Cơ mỗi tháng.
Mặt khác hắn không thích lộ ra tài năng như vậy, trừ phi làm như vậy liền nhận được chỗ tốt kinh người, bằng không mà nói, ẩn thân trong bóng tối sẽ càng thêm an toàn hơn.
Giờ phút này sau khi tông môn gửi phần thưởng cho Đinh Tiêu Hải, theo Tam trưởng lão lại bước vào cổng truyền tống bên trên rời đi, đệ tử trên tế đàn cũng nhao nhao tản ra, Hứa Thanh cũng lập tức rời đi.
Dù bây giờ hắn mỏi mệt vô cùng, nhưng Hứa Thanh cũng không dám lưu lại ở Thất Huyết Đồng quá lâu, thật sự là tiền lời lần này hắn kiếm được…là quá lớn. Lớn đến trình độ mà một khi bộc lộ ra ngoài, toàn bộ Thất Huyết Đồng đều phải chấn động.
Dẫu sao...
Món kia là thứ mà có thể khiến cho đại tông của đại lục Vọng Cổ cũng phải thèm thuồng.
Cho nên Hứa Thanh trước tiên liền đi đến từng cái cửa hàng ở ngoài bến cảng, bán toàn bộ những thứ rải rác mà mình lấy được ở lần này đi, đổi toàn bộ thành linh thạch.
Sau đó lại bổ sung một số phù bảo, sau đó thì đi đến cửa hàng buôn bán trận pháp, dùng rất nhiều điểm cống hiến do giết chóc kiếm được ở lần thi đấu này, không tiếc đắt đỏ mua năm bộ trận pháp phòng hộ bao trùm lên nhau.
Giá cả của bộ trận pháp này cực kỳ kinh người, nhưng tương tự hiệu quả cũng rất mạnh, bất luận mở ra một bộ nào cũng có thể khiến cho đệ tử trong trận pháp ở dưới tình huống không gặp phải Trúc Cơ đã mở Huyền Diệu Thái ra tay, có thể bảo trì an toàn một thời gian dài.
Và cũng chỉ cần có đầy đủ linh thạch, thì liền có thể liên tục duy trì uy lực của nó, càng đầy đủ hơn là nó còn có năng lực tự sửa chữa hồi phục lại.
Mà nếu cộng dồn sử dụng trùm năm bộ lên nhau, vậy thì hiệu quả càng tốt. Năm bộ trận pháp trùm lên nhau này đã tiêu hao hết chín thành điểm cống hiến mà Hứa Thanh chém giết được ở trận thi đấu này, nhưng hắn biết rõ đây là đáng giá, vì vậy lại đi tới tiệm thuốc mua rất nhiều đan dược và độc thảo.
Làm xong hết những thứ này, Hứa Thanh cũng cảm thấy mình đã chuẩn bị không sai biệt lắm rồi, giờ phút này chỉ thiếu việc sửa chữa hồi phục lại Pháp Chu.
- Xem xem sửa chữa hồi phục lại Pháp Chu cần phải mất bao lâu, nếu như thời gian trong vòng một ngày vậy thì ta sẽ chờ đợi, nếu như lâu quá mà nói...
Không đợi được.
Hứa Thanh nheo mắt lại, hắn phải nhanh chóng Trúc Cơ một chút, mệnh đăng đang ở trong tay, Trúc Cơ chậm một ngày hắn liền cảm thấy căng thẳng bất an một ngày.
Vả lại hắn biết lần này mình không thể Trúc Cơ ở tông môn, bởi vì hắn không xác định lúc Trúc Cơ dung nhập mệnh đăng vào cơ thế có thể hình thành chấn động mà ngoài người có thể cảm giác được hay không, trên người đang mang bảo vật trọng đại, hắn không thể đi đánh bạc được.
Nhất là hắn còn tận mắt nhìn thấy một tên tu sĩ nhân ngư tộc xui xẻo trên đảo Câu Anh, đang lúc Trúc Cơ lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, mặc dù đối với Thất Huyết Đồng mà nói, hầu như không thể nào xuất hiện tình huống ngoài ý muốn như vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng Hứa Thanh cũng không thể không phòng bị một chút.
Mà Hứa Thanh cũng đã có Linh Tức Đăng với tư cách che chở, hắn cảm thấy mình đã có đủ tư cách Trúc Cơ một mình ở bên ngoài, vì vậy giờ phút này hắn cất bước tăng nhanh tốc độ, đi thẳng đến Vận Chuyển ti tìm kiếm Trương Tam.
Sắc trời ngày hôm nay cũng đang dần dần tối, lúc Hứa Thanh một đường cảnh giác đi đến Vận Chuyển ti, ở bên trong khách sạn trên đường Bản Tuyền, lão đầu đang đau lòng cho đại xà ngồi trước mặt, trên vảy rắn có một chút miệng vết thương.
- Ngươi nha, vậy mà dám che giấu ta đi mua hóa hình đan rồi tự ăn, cái đồ chơi kia có thể ăn bậy sao? Ngươi còn chưa tới thời điểm hóa hình, ăn vào cũng chỉ hóa hình được mấy ngày thôi, nếu ngươi ăn nhiều thì tu hành đời này coi như liền phế đi đấy, ngươi có biết hay không!
- Hơn nữa, con rắn ngốc nhà ngươi, ngươi ăn Hóa Hình Đan lại là vì tham gia thi đấu của ngọn núi thứ bảy, tràng thi đấu kia có bao nhiêu nguy hiểm ngươi không biết sao?
Lão đầu đau lòng khủng khiếp, bôi xong thuốc liền nổi giận đùng đùng nói.
- Ọt ọt ọt ọt, xì xào xì xào.
Đại xà hình như rất vui vẻ, vặn vẹo thân thể đưa đầu rắn ngó qua, đắc ý mở miệng về phía lão đầu.
- Ta không lừa ngươi, Hứa tiểu tặc thật sự nhắm vào túi mật của ngươi đó.
- Hả? Ngươi đi tham gia thi đấu, không phải là đi tìm hắn đó chứ?!
Lão đầu trừng mắt.
- Ọt ọt ọt ọt.
Đại xà không phục kêu lên vài tiếng.
Lão đầu nhìn lên con đại xà trước mặt này, một lát sau liền thở dài một tiếng, giơ tay sờ lên đầu đại xà, như một người cha già nói chuyện cùng khuê nữ nhà mình vậy, lời nói vô cùng thành khẩn.
- Nha đầu ngốc, hắn nói túi mật rắn đắng, cái này không phải đại biểu là hắn đã từng nếm qua túi mật rắn sao, hơn nữa nhất định không chỉ ăn một cái...
Đại xà sững sờ, đứng ở chỗ đó với đôi mắt dần dần đục ngầu, giống như muốn khóc. Dáng người thiếu nữ này nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng lại vô cùng quyến rũ, khuôn mặt giống như bông sen, lông mày như liễu, ánh mắt vô cùng câu dẫn nhân tâm, so với hoa đào còn quyến rũ hơn, mái tóc tinh lệ bay múa theo gió, bờ môi đỏ tươi hơi cong lên, xinh đẹp phi phàm.
Đạo bào trên người nàng rất là rộng, nhưng lúc thân thể lắc lư vẫn có thể nhìn ra bộ ngực sung mãn cùng với bộ mông cong như trái đào, nhất là vòng eo nàng còn rất nhỏ, điều này càng khiến cho vóc dáng của nàng đặc biệt khiến người khác chú ý.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro