Trên núi vang l...
Nhĩ Căn
2024-11-23 19:56:34
Hứa Thanh không hề xa lạ gì với chấn động này, đây chính là lực lượng trận pháp của Thất Huyết Đồng.
Những lần trước Hứa Thanh trở về chưa bao giờ cảm thụ được loại cảm giác này.
Nhưng khi hắn tấn chức Trúc Cơ trở lại liền lập tức gặp phải, lúc này hắn cũng đã hiểu ra nguyên nhân tại sao mà đám người Trúc Cơ từ bên ngoài lại không dám tuỳ tiện đi tới Thất Huyết Đồng rồi.
Hiển nhiên đối với trận pháp mà nói, nó sẽ ưu tiên Trúc Cơ hơn là thân phận đệ tử rồi, cho nên dù giờ phút này lệnh bài thân phận của Hứa Thanh vẫn đang lập lòe, nhưng bởi vì hắn chưa có lên núi đăng ký tu vi, cho nên không cách nào hóa giải loại cảm giác bị theo dõi này.
Hứa Thanh thở sâu rồi thu hồi ánh mắt, bình tĩnh tiêu sái rời khỏi truyền tống trận.
Trận pháp vô hình bao phủ quanh người hắn, nhưng lại không khiến cho bất luận tu sĩ và bình dân nơi đây chú ý, mà sau khi Hứa Thanh rời đi, hắn liền đổi lại đạo bào mà mình đã chuẩn bị.
Lần đi đến đảo Hải Tích đã khiến Hứa Thanh học được một chút kinh nghiệm, cho nên hắn đã chuẩn bị trước mấy bộ đạo bào để mặc trong túi.
Giờ phút này, mặc vào đạo bào màu xám của đệ tử Thất Huyết Đồng, Hứa Thanh đi trên đầu đường, thử nghiệm không ngừng nội liễm cùng ẩn nấp tu vi trong cơ thể, thử xem trận pháp vô hình của chủ thành có còn khóa chặt hắn nữa hay không, hay là sẽ có biến hóa gì khác.
Nhưng cho dù hắn ẩn nấp tu vi đến cực hạn, thậm chí khiến cho tu sĩ bốn phía đi ngang qua cũng không hề phát hiện, nhưng cảm giác bị khóa chặt đến từ trận pháp vô hình vẫn tồn tại như cũ, cái này khiến cho Hứa Thanh càng nhận thức sâu hơn đối với trận pháp của Thất Huyết Đồng.
- Không biết dùng cái bóng che đậy có thể tránh đi sự theo dõi của trận pháp hay không.
Hứa Thanh trầm ngâm, hắn cũng chỉ nghĩ qua như vậy mà không có thử nghiệm, theo hắn thấy thì tạm thời không cần phải kiểm tra việc này, bất kể thành công hay không thành công đều đều tồn tại mạo hiểm.
- Như vậy, liền lên núi đi.
Hứa Thanh thì thào trong lòng, ngẩng đầu nhìn về phía ngọn núi thứ bảy ở nơi xa, cất bước đi thẳng đến.
Trên đường đi ngang qua các cửa hàng, nhìn những người vừa lạnh lùng vừa vội vàng đi đường, nhìn những đệ tử mặc áo bào màu xám liên tục xuất hiện, hắn không khỏi nhớ lại đủ loại hồi ức từ khi đến Thất Huyết Đồng.
Trong lòng hắn cũng có chút cảm khái, nhưng cũng có càng nhiều chờ mong đối với tương lai của mình, bây giờ mỗi tháng đều có thể cầm được ít nhất 5000 linh thạch từ chia lợi ích.
Mà ngay khi bước chân của hắn nhanh dần, từ xa bỗng xuất hiện một đạo thân ảnh quen thuộc. Đối phương vừa xuất hiện lập tức liền dẫn tới bình dân bốn phía kính sợ, nhao nhao né tránh, đồng thời đám người đệ tử dưới núi Thất Huyết Đồng lại càng thêm cung kính, trong mắt mọi người đều khó nén được vẻ hâm mộ.
Người đến là một thanh niên, toàn thân mặc một đạo bào màu tím đạm, trong lúc đi qua đám người, bộ đạo bào màu tím đại biểu thân phận cao quý, phối hợp bề ngoài không tầm thường cùng chấn động tu vi cường hãn, khiến cho trong mắt mọi người, người này phảng phất như thần tử phủ xuống phàm trần vậy.
Người này, chính là Triệu Trung Hằng.
Hứa Thanh nhìn thấy gã, gã cũng đã nhìn thấy Hứa Thanh.
Nếu như đổi thành thường ngày, Triệu Trung Hằng sợ là sẽ lập tức quay đầu liền đi, không muốn nói nhiều một câu cùng với Hứa Thanh ở đây, nhưng hôm nay sau khi thấy, gã bỗng hừ một tiếng, tay phải đột nhiên giơ một ngón lên bầu trời.
Giữa không trung lập tức biến ảo ra một đầu long kình biển cấm, nó ngửa mặt lên trời gào thét sau đó lại lập tức tan biến.
Một màn này lập tức khiến cho bốn phía vang lên từng tiếng kinh hô, không ít đệ tử dưới núi xúm lại nịnh nọt tán thưởng gã. Triệu Trung Hằng lộ ra vẻ mặt đắc ý, nhìn qua Hứa Thanh mặt không cảm xúc, ngạo nghễ mở miệng.
- Long kình biển cấm, ta cũng tu được!
Thần sắc Hứa Thanh không có bất kỳ biến hóa nào, cũng lười để ý tới đối phương, vẫn đi về phía ngọn núi thứ bảy như trước. Triệu Trung Hằng nhăn mày lại, không thấy được biểu cảm giật mình từ trên mặt Hứa Thanh làm cho đáy lòng của gã rất không thoải mái, nhưng từng màn ở trên biển lúc trước đã để lại bóng mờ rất sâu với gã, cho nên giờ phút này gã vẫn ráng chịu đựng, không tiếp tục khoe khoang mà đi về phía ngọn núi thứ bảy.
Lần này gã xuống núi là vì lúc trước sai người chế tạo một cái trâm phượng thật đẹp, bây giờ cầm được đồ rồi liền chuẩn bị trở về trên núi tặng cho Đinh sư tỷ.
Nhưng đi tới đi lui, bởi vì đi về phía thành nam chỉ có một con đường là đi lên ngọn núi thứ bảy, cho nên người đi đường càng ngày càng ít, vì vậy trên mặt Triệu Trung Hằng lộ ra sự kinh ngạc, nhìn về Hứa Thanh đang đi ở phía trước.
Gã phát hiện mục tiêu của đối phương tựa hồ cũng là đường đi lên trên núi.
Mặc dù trong lòng cũng hiếu kỳ, nhưng trong lòng Triệu Trung Hằng ngạo nghễ, khinh thường đến hỏi Hứa Thanh, chỉ là theo thời gian trôi qua, lúc này Hứa Thanh đã cách bậc thang của ngọn núi thứ bảy chỉ có chưa tới 100 trượng, Triệu Trung Hằng rốt cuộc cũng nhịn không được mà hỏi.
- Hứa Thanh, ngươi muốn đi đâu vậy?
Triệu Trung Hằng đi nhanh vài bước, sau khi đuổi theo kịp liền hỏi một câu.
- Lên núi.
Hứa Thanh nhíu mày, âm thanh không chút gợn sóng mở miệng.
- Lên núi? Đệ tử áo bào xám không được triệu hoán thì không cho phép lên núi, coi như là được triệu hoán, cũng nhất định phải có người khác chỉ dẫn mới được lên núi! Người có thể một mình đi lên núi, chỉ có đệ tử hạch tâm!
Triệu Trung Hằng đánh giá Hứa Thanh vài lần, không nhìn ra trên người đối phương có chấn động gì, cũng không thấy đường núi phía trước có người đang chờ đợi, vì vậy hừ lạnh một tiếng.
Hứa Thanh không để Triệu Trung Hằng vào trong lòng, tiếp tục đi về phía trước, đi đến bậc thang trước núi. Triệu Trung Hằng nhìn một màn này, cười lạnh.
- Nếu như đệ tử dưới núi vô cớ đi lên đỉnh núi, vậy thì một khắc đi đến bậc thang sẽ bị trận pháp đẩy ra, Hứa Thanh, ta nhìn ngươi tiếp theo. . .
Không đợi Triệu Trung Hằng nói xong, gã chỉ vừa nói đến đây, Hứa Thanh ở phía trước thần sắc trước sau như một, nhấc chân bước lên bậc thang thứ nhất.
Một khắc khi hắn hạ chân phải xuống, toàn bộ bậc thang lên núi của ngọn núi thứ bảy bỗng nhiên giống như hồ nước, một cỗ lực lượng vô hình trong chốc lát liền xoắn tới phía hắn, giống như đang xác minh cái gì đó.
Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn ngọn núi xa xa, tu vi trong cơ thể vào thời khắc này ầm ầm bộc phát, khí tức Trúc Cơ trong chốc lát mãnh liệt cuộn mình tràn ra, đỉnh ngọn núi thứ bảy lập tức có tiếng chuông vang vọng.
Bên trong âm thanh du dương sâu xa, Hứa Thanh đi lên bậc thang, từng bước từng bước đi về phía trước, Triệu Trung Hằng phía sau giờ phút này bị khí tức Trúc Cơ Hứa Thanh bộc phát đập vào mặt, bàn chân đạp đạp đạp không ngừng lùi về phía sau, thân thể run rẩy với sắc mặt trắng bệch, tròng mắt cũng sắp rớt xuống dưới đất, tâm thần dấy lên sóng lớn ngập trời.
- Trúc. . . Trúc. . . Trúc Cơ!
Những lần trước Hứa Thanh trở về chưa bao giờ cảm thụ được loại cảm giác này.
Nhưng khi hắn tấn chức Trúc Cơ trở lại liền lập tức gặp phải, lúc này hắn cũng đã hiểu ra nguyên nhân tại sao mà đám người Trúc Cơ từ bên ngoài lại không dám tuỳ tiện đi tới Thất Huyết Đồng rồi.
Hiển nhiên đối với trận pháp mà nói, nó sẽ ưu tiên Trúc Cơ hơn là thân phận đệ tử rồi, cho nên dù giờ phút này lệnh bài thân phận của Hứa Thanh vẫn đang lập lòe, nhưng bởi vì hắn chưa có lên núi đăng ký tu vi, cho nên không cách nào hóa giải loại cảm giác bị theo dõi này.
Hứa Thanh thở sâu rồi thu hồi ánh mắt, bình tĩnh tiêu sái rời khỏi truyền tống trận.
Trận pháp vô hình bao phủ quanh người hắn, nhưng lại không khiến cho bất luận tu sĩ và bình dân nơi đây chú ý, mà sau khi Hứa Thanh rời đi, hắn liền đổi lại đạo bào mà mình đã chuẩn bị.
Lần đi đến đảo Hải Tích đã khiến Hứa Thanh học được một chút kinh nghiệm, cho nên hắn đã chuẩn bị trước mấy bộ đạo bào để mặc trong túi.
Giờ phút này, mặc vào đạo bào màu xám của đệ tử Thất Huyết Đồng, Hứa Thanh đi trên đầu đường, thử nghiệm không ngừng nội liễm cùng ẩn nấp tu vi trong cơ thể, thử xem trận pháp vô hình của chủ thành có còn khóa chặt hắn nữa hay không, hay là sẽ có biến hóa gì khác.
Nhưng cho dù hắn ẩn nấp tu vi đến cực hạn, thậm chí khiến cho tu sĩ bốn phía đi ngang qua cũng không hề phát hiện, nhưng cảm giác bị khóa chặt đến từ trận pháp vô hình vẫn tồn tại như cũ, cái này khiến cho Hứa Thanh càng nhận thức sâu hơn đối với trận pháp của Thất Huyết Đồng.
- Không biết dùng cái bóng che đậy có thể tránh đi sự theo dõi của trận pháp hay không.
Hứa Thanh trầm ngâm, hắn cũng chỉ nghĩ qua như vậy mà không có thử nghiệm, theo hắn thấy thì tạm thời không cần phải kiểm tra việc này, bất kể thành công hay không thành công đều đều tồn tại mạo hiểm.
- Như vậy, liền lên núi đi.
Hứa Thanh thì thào trong lòng, ngẩng đầu nhìn về phía ngọn núi thứ bảy ở nơi xa, cất bước đi thẳng đến.
Trên đường đi ngang qua các cửa hàng, nhìn những người vừa lạnh lùng vừa vội vàng đi đường, nhìn những đệ tử mặc áo bào màu xám liên tục xuất hiện, hắn không khỏi nhớ lại đủ loại hồi ức từ khi đến Thất Huyết Đồng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lòng hắn cũng có chút cảm khái, nhưng cũng có càng nhiều chờ mong đối với tương lai của mình, bây giờ mỗi tháng đều có thể cầm được ít nhất 5000 linh thạch từ chia lợi ích.
Mà ngay khi bước chân của hắn nhanh dần, từ xa bỗng xuất hiện một đạo thân ảnh quen thuộc. Đối phương vừa xuất hiện lập tức liền dẫn tới bình dân bốn phía kính sợ, nhao nhao né tránh, đồng thời đám người đệ tử dưới núi Thất Huyết Đồng lại càng thêm cung kính, trong mắt mọi người đều khó nén được vẻ hâm mộ.
Người đến là một thanh niên, toàn thân mặc một đạo bào màu tím đạm, trong lúc đi qua đám người, bộ đạo bào màu tím đại biểu thân phận cao quý, phối hợp bề ngoài không tầm thường cùng chấn động tu vi cường hãn, khiến cho trong mắt mọi người, người này phảng phất như thần tử phủ xuống phàm trần vậy.
Người này, chính là Triệu Trung Hằng.
Hứa Thanh nhìn thấy gã, gã cũng đã nhìn thấy Hứa Thanh.
Nếu như đổi thành thường ngày, Triệu Trung Hằng sợ là sẽ lập tức quay đầu liền đi, không muốn nói nhiều một câu cùng với Hứa Thanh ở đây, nhưng hôm nay sau khi thấy, gã bỗng hừ một tiếng, tay phải đột nhiên giơ một ngón lên bầu trời.
Giữa không trung lập tức biến ảo ra một đầu long kình biển cấm, nó ngửa mặt lên trời gào thét sau đó lại lập tức tan biến.
Một màn này lập tức khiến cho bốn phía vang lên từng tiếng kinh hô, không ít đệ tử dưới núi xúm lại nịnh nọt tán thưởng gã. Triệu Trung Hằng lộ ra vẻ mặt đắc ý, nhìn qua Hứa Thanh mặt không cảm xúc, ngạo nghễ mở miệng.
- Long kình biển cấm, ta cũng tu được!
Thần sắc Hứa Thanh không có bất kỳ biến hóa nào, cũng lười để ý tới đối phương, vẫn đi về phía ngọn núi thứ bảy như trước. Triệu Trung Hằng nhăn mày lại, không thấy được biểu cảm giật mình từ trên mặt Hứa Thanh làm cho đáy lòng của gã rất không thoải mái, nhưng từng màn ở trên biển lúc trước đã để lại bóng mờ rất sâu với gã, cho nên giờ phút này gã vẫn ráng chịu đựng, không tiếp tục khoe khoang mà đi về phía ngọn núi thứ bảy.
Lần này gã xuống núi là vì lúc trước sai người chế tạo một cái trâm phượng thật đẹp, bây giờ cầm được đồ rồi liền chuẩn bị trở về trên núi tặng cho Đinh sư tỷ.
Nhưng đi tới đi lui, bởi vì đi về phía thành nam chỉ có một con đường là đi lên ngọn núi thứ bảy, cho nên người đi đường càng ngày càng ít, vì vậy trên mặt Triệu Trung Hằng lộ ra sự kinh ngạc, nhìn về Hứa Thanh đang đi ở phía trước.
Gã phát hiện mục tiêu của đối phương tựa hồ cũng là đường đi lên trên núi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặc dù trong lòng cũng hiếu kỳ, nhưng trong lòng Triệu Trung Hằng ngạo nghễ, khinh thường đến hỏi Hứa Thanh, chỉ là theo thời gian trôi qua, lúc này Hứa Thanh đã cách bậc thang của ngọn núi thứ bảy chỉ có chưa tới 100 trượng, Triệu Trung Hằng rốt cuộc cũng nhịn không được mà hỏi.
- Hứa Thanh, ngươi muốn đi đâu vậy?
Triệu Trung Hằng đi nhanh vài bước, sau khi đuổi theo kịp liền hỏi một câu.
- Lên núi.
Hứa Thanh nhíu mày, âm thanh không chút gợn sóng mở miệng.
- Lên núi? Đệ tử áo bào xám không được triệu hoán thì không cho phép lên núi, coi như là được triệu hoán, cũng nhất định phải có người khác chỉ dẫn mới được lên núi! Người có thể một mình đi lên núi, chỉ có đệ tử hạch tâm!
Triệu Trung Hằng đánh giá Hứa Thanh vài lần, không nhìn ra trên người đối phương có chấn động gì, cũng không thấy đường núi phía trước có người đang chờ đợi, vì vậy hừ lạnh một tiếng.
Hứa Thanh không để Triệu Trung Hằng vào trong lòng, tiếp tục đi về phía trước, đi đến bậc thang trước núi. Triệu Trung Hằng nhìn một màn này, cười lạnh.
- Nếu như đệ tử dưới núi vô cớ đi lên đỉnh núi, vậy thì một khắc đi đến bậc thang sẽ bị trận pháp đẩy ra, Hứa Thanh, ta nhìn ngươi tiếp theo. . .
Không đợi Triệu Trung Hằng nói xong, gã chỉ vừa nói đến đây, Hứa Thanh ở phía trước thần sắc trước sau như một, nhấc chân bước lên bậc thang thứ nhất.
Một khắc khi hắn hạ chân phải xuống, toàn bộ bậc thang lên núi của ngọn núi thứ bảy bỗng nhiên giống như hồ nước, một cỗ lực lượng vô hình trong chốc lát liền xoắn tới phía hắn, giống như đang xác minh cái gì đó.
Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn ngọn núi xa xa, tu vi trong cơ thể vào thời khắc này ầm ầm bộc phát, khí tức Trúc Cơ trong chốc lát mãnh liệt cuộn mình tràn ra, đỉnh ngọn núi thứ bảy lập tức có tiếng chuông vang vọng.
Bên trong âm thanh du dương sâu xa, Hứa Thanh đi lên bậc thang, từng bước từng bước đi về phía trước, Triệu Trung Hằng phía sau giờ phút này bị khí tức Trúc Cơ Hứa Thanh bộc phát đập vào mặt, bàn chân đạp đạp đạp không ngừng lùi về phía sau, thân thể run rẩy với sắc mặt trắng bệch, tròng mắt cũng sắp rớt xuống dưới đất, tâm thần dấy lên sóng lớn ngập trời.
- Trúc. . . Trúc. . . Trúc Cơ!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro